Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp

Chương 22


Bạn đang đọc Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp FULL – Chương 22


“Cái gì? Cái vị phu nhân lái chiếc Ferrari kia thế mà là mẹ của Trình Trì?”
“Vậy tại sao bà ấy lại tự nói mình là mẹ của chim sẻ nhỏ? Chẳng lẽ thật sự là biển cả di châu?”
“Ừ, chắc là đúng rồi, sáng hôm nay ở cổng trường tớ nhìn thấy Thời Nhụy và Trình Trì trước sau cùng nhau bước xuống từ chiếc siêu xe đó, chậc chậc, chim sẻ nhỏ biến thành công chúa nhỏ.”
“Nói như vậy, bọn họ thật sự là anh em? Trời ạ, trải nghiệm có một cái soái ra trời ban làm anh trai là như thế nào? Tớ cũng muốn.”
“Tơ không muốn, tớ càng muốn có một cái bạn trai soái ca trời bạn hơn.”
Sự sâu sắc của mọi người đã tạo ra một hiểu lầm sâu sắc hơn, bởi vì sự hiểu lầm này, thái độ của các bạn học đối với Thời Nhụy thay đổi 180 độ.

Trước đây, xem thường và chế giễu thì bây giờ đều biến thành lấy lòng và tâng bốc.

Ngay cả Khương Mẫn đã từng ở trong nhóm chị em thân thiết của Dụ Vi ngày trước cũng thay đổi thái độ, chủ động tỏ ra hòa thuận.
Chỉ có Dụ Vi, cô ta giống như vẫn luôn tồn tại nghi ngờ đối với chuyện này, trong lòng cô ta không chịu tiếp sự thật như vậy, cho nên tất cả những cuộc thảo luận chuyện bát quái cô ta đều không tham gia.
Thời Nhụy không thể nào giải thích mối quan hệ vừa phức tạp lại xấu hổ như vậy.

So với vạch trần sự xấu hổ này, thì cô tình nguyện để cho mọi người ngày càng hiểu lầm hơn.

Ít nhất, nhờ sự hiểu lầm này, cô càng được nhiều thiện cảm hơn, tình cảnh ở trường học cũng tốt hơn rất nhiều.
Nhưng mà ba cô bạn cùng phòng lại không dễ lừa gạt như vậy, bọn họ lợi dụng thời gian ra chơi kéo Thời Nhụy đến một góc của sân thể dục, truy hỏi sự thật.
Thời Nhụy có thể để người khác hiểu lầm, nhưng lại không đành lòng giấu giếm ba cô gái thật lòng đối tốt với cô, vì thế cô giải thích đơn giản một lần mối quan hệ phức tạp của mình và Trình Trì.
Cả ba người nghe xong sắc mặt hết sức khiếp sợ, ngay cả Dương Hiểu Quân luôn luôn bình tĩnh liên tục ngọa tòa (1), không thể tin được.
(1) Ngọa tào: Nằm tào 卧槽 [wò·cáo] – Hán việt “Ngọa tào” ~ Đồng âm với cụm từ “Ta thao” [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị [hài hòa], trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với “ĐM” vân vân…
“Tiểu Nhụy, quả thật cậu giống như phim truyền hình vậy.”
“Nhưng mà mẹ của cậu thật sự rất đẹp, trách không được cậu cũng xinh đẹp như vậy, gen quá mạnh.” Đàm Thiến chân thành nói.
Đồng Giai Giai giữ chặt tay Thời Nhụy: “Tiểu Nhụy, vậy sau này cậu không ở cùng bọn tớ sao?”
Đàm Thiến nói: “Đương nhiên rồi, Tiểu Nhụy rất vất vả mới tìm được mẹ, đương nhiên muốn ở cùng với mẹ rồi.”
Thời Nhụy nhớ tới căn biệt thự lớn kia, vừa xa hoa lại xa lạ, nhớ tới căn phòng công chúa kia, mộng ảo lại rất không chân thật, nhớ tới Diêu Thanh, cẩn thận từng li từng tí mà lại bị làm tổn thương.
Cuối cùng, cô vẫn lắc đầu.

“Không, tớ vẫn muốn ở ký túc xá của trường.”

Chim sẻ nhỏ biến thành công chúa nhỏ, dưa này quá lớn, so sánh với bức ảnh trước đó cũng không tính là gì.
Đương nhiên, các bạn cùng lớp đối xử thân thiện với Thời Nhụy cũng không phải không có mục đích, có người là ôm tâm tư bát quái, muốn bới móc được càng nhiều chuyện hơn.

Mà có nữ sinh lại muốn mượn Thời Nhụy để đến gần đóa hoa lạnh lùng Trình Trì.

Thậm chí còn có nữ sinh cầu xin Thời Nhụy giúp đưa thư tình.
“Tiểu Nhụy, em nhất định phải giúp chị đưa đến tay Trình Trì, được không?”
Nữ sinh trước mặt này là đàn chị lớp 12, lớn lên cao gầy xinh đẹp lại có khí chất, nghe nói thành tích còn rất nổi bật, hơn nữa còn là thành viên chủ chốt của hội học sinh.
“Bởi vì sang năm sẽ tốt nghiệp, thời gian còn lại ở trường trung học trực thuộc không nhiều lắm, cho nên dù như thế nào cũng muốn có được một câu trả lời, không muốn để lại tiếc nuối cho thanh xuân của mình.

Tiểu Nhụy, làm phiền em.”
Đàn chị tươi cười dịu dàng, chân thành nói, Thời Nhụy vốn không có cách nào từ chối được.

Vì thế sau khi tan học, cô cầm thư tình của đàn chị đi tới sân bóng rổ.
Cậu sẽ nhận sao? Hay là vẫn từ chối?
Nếu từ chối, đàn chị chắc là sẽ rất đau lòng? Nhưng nếu đồng ý, sẽ càng có nhiều nữ sinh đau lòng hơn?
Nguyên Lượng thấy cô đi đến, chọc chọc Trình Trì: “Nhìn kìa, em gái cậu.”
Trình Trì nhướng mày: “Miệng cậu ngứa lắm sao?”
Ngô Thiệu Châu đang chơi bóng rổ cười nói: “Bây giờ Lượng Tử càng ngày càng ngang ngược, dám chửi thề ở trước mặt Trì ca chúng ta.”
“Không phải, tớ chỉ nói là em gái cậu đến thôi mà.”
Lúc Trình Trì chuẩn bị đánh người, Nguyên Lượng cười rồi tránh đòn, lúc này mới chỉ chỉ sân bóng rổ bên kia: “Tớ chỉ nói nhìn thấy em gái của cậu thôi mà, Tiểu Nhụy Nhụy nhà cậu đến rồi.”
Về chuyện Thời Nhụy trở thành em gái của Trình Trì, đám người bọn họ đã khiếp sợ qua, hơn nữa dưới sự truy hỏi đã biết được sự thật.

Lúc ấy, Nguyên Lượng cũng cảm thán duyên phận quá tuyệt vời.

Vì thế, nhạc chuông điện thoại đã tẩy não Nguyên Lượng lại được thay đổi, từ 《 Học tiếng mèo kêu 》 thành 《 Em gái từ trên trời rơi xuống 》.
Trình Trì đi đến, để ý thấy cô hơi căng thẳng: “Tìm tớ?”
Thời Nhụy đưa ra một phong thư màu hồng nhạt: “Cho cậu.”
Bọn người Nguyên Lượng nhìn thấy một màn này, đột nhiên bắt đầu ồn ào, cô nhanh chóng giải thích: “Không phải tớ, đây là của một đàn chị lớp 12 gửi cho cậu.”
Trình Trì không nhận, cùng không thèm nhìn lấy một lần, chỉ nhíu mày nhìn cô: “Có phải cậu nhàn rỗi lắm hay không?”
Giọng điệu của cậu rất tệ, nhưng cô cũng không muốn xen vào việc người khác, được không?
Đương nhiên, cô vẫn không có để nói như vậy với cậu, nói: “Thật ra đàn chị kia lớn lên rất xinh đẹp, hơn nữa nghe nói thành tích còn đứng đầu, là thành viên của hội học sinh……”
Không chờ cô nói hết lời, Trình Trì liền giật lấy phong thư trong tay cô, không nói hai lời liền ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó không thèm quay đầu lại nhìn mà xoay người rời đi.
Tức giận sao?
“Tiểu Nhụy.” Tô Trà đi tới, đặt tay lên cái mũ lưỡi trai trên đầu, mỉm cười nhìn cô.
“Lần sau đừng làm những chuyện chuyền thư như thế này, cậu ấy sẽ không nhận đâu, ngược lại còn chọc cậu ấy tức giận nữa đó.”
Thời Nhụy tự nói trong đầu, cho rằng cô muốn làm loại này chuyện nhàm chán này lắm sao? Phiền toái này còn không phải do cậu tạo ra sao.
Cô nhỏ giọng nói thầm: “Được người khác thích còn không vui sao? Tức giận cái gì vậy chứ?”
Tô Trà bất đắc dĩ cười rồi lắc đầu nói: “Như vậy đi, Tiểu Nhụy, để tớ diễn tả lại chuyện vừa rồi cho cậu xem nhé, cậu tưởng tượng một chút, chú ý, bây giờ tớ không phải là Tô Trà, tớ là Trình Trì.”
Cô ấy đi đến thùng rác nhặt phong thư kia lên, sau đó cởi mũ lưỡi trai ra, ngẩng đầu lên, một tay đặt trong túi, đứng thẳng lại, học tư thế bước đi chậm rãi của Trình Trì đi tới, đem phong thư kia đưa đến, lại bắt chước giọng nói trầm thấp Trình Trì.
“Đây là thư tình Nguyên Lượng gửi cho cậu.”
Thời Nhụy không nhịn được, liền phụt cười một tiếng.
Tô Trà tiếp tục nghiêm túc nói: “Thật ra Nguyên Lượng rất đẹp trai, lại còn có dí dỏm hài hước, chơi bóng cũng rất tốt, rất không tồi đâu.

Đừng cười, nhìn tớ, tớ là Trình Trì, tớ rất nghiêm túc mà gửi gắm người anh em của mình cho cậu.”
Thời Nhụy cười, có chút cười không nổi.
Nếu người nói với cô những lời này là Trình Trì, cô cũng thấy khó chịu.
Cô dần dần hiểu được ý tứ của Tô Trà, vội nói: “Tô Trà, tớ đi trước.”
“Ừ, đi đi.” Tô Trà vỗ vỗ bả vai cô, “Lựa lời nói chuyện với cậu ấy cho tốt, thật ra cậu ấy cũng không phải người keo kiệt như vậy.”
Thời Nhụy gật đầu, đem phong thư trong tay ném vào thùng rác, đuổi dọc theo hướng Trình Trì vừa rời đi.

Nguyên Lượng đi tới, cánh tay đặt trên vai Tô Trà, cùng cô ấy nhìn theo hướng rời đi của Thời Nhụy, ngây người mỉm cười.
“Em gái Trà Trà, thì ra tớ cũng có nhiều ưu điểm như vậy.”
Tô Trà dùng khuỷu tay dụi cậu ta một cái: “Đẹp của cậu.”
Nguyên Lượng che ngực lại, kêu lên: “Em giá Trà Trà, cậu đánh vào ngực tớ, bảo bảo muốn tố cáo cậu tội quấy rối tình dục.”

Lúc sắp đi ra khỏi khuôn viên trường học, Trình Trì sau khi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập trên mặt đất, quay đầu lại nhìn thấy Thời Nhụy đuổi theo tới.
Cậu dừng lại nhìn cô: “Chạy cái gì? Không kêu tớ đứng lại đợi sao?”
Thời Nhụy chạy đến trước mặt cậu rồi dừng lại, thở hồng hộc nói: “Trình Trì, đợi tớ với.”
Trình Trì cũng không muốn tính toán, bắt tay vào làm: “Kêu tớ là cái gì? Suy nghĩ cho kĩ.”
Thời Nhụy biết cô có ý gì, cô không muốn gọi cậu là anh trai đâu.

Cô cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tớ về ký túc xá đây.”
Thấy cô đi thật, Trình Trì liền giữ chặt cánh tay cô lại, kéo cô trở về, bất đắc dĩ nói: “Đi thôi, tài xế chờ lâu lắm rồi.”
Hai người cùng nhau đi ra cổng trường, Thời Nhụy cúi đầu nhìn giày của mình, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.
Trình Trì nhìn balo của cô: “Sao balo lộn xộn vậy, phồng lên nhiều vậy?”
“Không lộn xộn mà, đều là sách vở.”
Trình Trì duỗi tay ra cầm lấy balo của cô: “Nặng thế, trách không được chiều cao không phát triển.” Nói xong cậu thuận tay lấy balo của cô sang, đeo lên vai mình.
Vai Thời Nhụy lập tức trở nên nhẹ nhàng, quay đầu trộm đánh giá cậu, thiếu niên khí chất lạnh lùng đeo trên vai một cái balo thiếu nữ màu hồng nhạt, còn có chút đáng yêu.
Đến gần xe, Thời Nhụy vẫn vô cùng do dự: “Tớ cảm thấy tớ vẫn trên trở về ký túc xá thì hơn.”
Trình Trì đem balo của cô ném vào trong xe, rồi lại nhét luôn cả người cô vào trong xe: “Lên xe đi! Nhiều chuyện.”
Bất đắc dĩ, Thời Nhụy đành phải đi theo cậu về biệt thự xa hoa đó lần nữa.
Lúc ăn cơm tối, Thời Nhụy lại lần nữa rất nghiêm túc đề nghỉ phải về ký túc xá ở.
Trình Kính An và Trình Trì đều giữ im lặng, họ cảm thấy đây là chuyện riêng của hai mẹ con cô, không nên xen vào.
Diêu Thanh đặt đũa xuống, bất đắc dĩ mà thở dài.
Bà biết, hai mẹ con đã lâu không gặp, tình cảm không dễ dàng chữa trị như vậy, cũng không thể ép buộc cô, đành phải đồng ý ngày mai đưa cô trở về ký túc xá.

Buổi tối, Thời Nhụy đang ở trong phòng làm bài tập, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Cô đi đến mở cửa, là Trình Trì đứng ở bên ngoài, trong tay cậu đang cầm một cái điện thoại, trên màn hình còn đang trò chuyện.
“Là bà nội cậu, bà ấy không liên lạc được với cậu, nên gọi đến chỗ tớ.”
Thời Nhụy nhanh chóng nhận lấy: “Bà nội, có phải bố cháu xảy ra chuyện gì không?”
Bên kia bà nội nghe được giọng nói của cô, nhẹ nhàng thở ra: “Yên tâm đi, bố cháu rất khỏe, bà gọi điện cho cháu mãi mà không được, hơi lo lắng cho cháu.”

“Bà nội, điện thoại của cháu bị hỏng.” Thời Nhụy cầm điện thoại vừa nói vừa đi vào trong phòng.
“Bà nội sẽ cho cháu tiền mua điện thoại mới, bà biết bây giờ đứa trẻ nào cũng cùng điện thoại thông minh.”
“Không cần đâu bà, cháu đã mang cái điện thoại kia đi sửa rồi, chắc là có thể sửa được thôi ạ.”
“Nếu cháu thiếu tiền thì cứ nói với bà, ra ngoài cũng không thể quá keo kiệt, đúng rồi, bạn học này của cháu còn rất có lễ phép, mỗi một tiếng đều gọi bà nội, còn hỏi thăm sức khỏe của bố cháu.

Cháu nhớ nói cảm ơn với người ta.”
Thời Nhụy liếc mắt nhìn Trình Trì một cái, nhỏ giọng nói: “Cháu biết rồi ạ.”
“Nhưng mà, đã trễ thế này, ký túc xá nam và nữ rất gần nhau sao, mang điện thoại đến cho cháu nhanh như vậy?”
Thời Nhụy ngay lập tức trở nên căng thẳng: “Vâng ạ, khá gần.

Bà nội, bọn cháu phải tắt đèn rồi, không thể nói nhiều nữa.”
Cô sợ bị bà nội phát hiện ra điều gì đó, đành phải nhanh chóng cúp điện thoại.
Trình Trì sao cười nói: “Bây giờ nói dối càng ngày càng lưu loát?”
Thời Nhụy đỏ mặt nói: “Đó là lời nói dối lương thiện.”
Bà nội hận Diêu Thanh, nếu để bà nội biết cô ở chung với Diêu Thanh, chỉ sợ sẽ ngất xỉu mất, cho nên đây cũng là nguyên nhân chính khiến cô kiên trì muốn ở ký túc xá của trường.
Bà nội và bố nuôi cô lớn như vậy, cô không thể vừa quay đầu liền thản nhiên chạy vào lòng người mẹ giàu có được, như vậy bọn họ sẽ đau lòng.
Thời Nhụy trả lại điện thoại cho Trình Trì, cậu không nhận lấy.
“Điện thoại của cậu không phải bị hỏng đúng không? Cậu cầm cái này dùng đi.”
Lời từ chối của Thời Nhụy còn chưa nói ra, lại nghe thấy cậu nói: “Đừng nghĩ nhiều, chỉ là cho cậu mượn dùng mà thôi.

Nếu trước đây chưa từng dùng smart phone thì tìm hiểu một chút, ít nhất cũng sẽ dùng WeChat đúng không? Bây giờ là thời đại nào rồi, nếu WeChat cũng không dùng, thì sẽ rất mất mặt đó.”
Lời nói của Trình Trì tuy rằng tràn đầy ghét bỏ, nhưng Thời Nhụy biết cậu đã cố gắng hết sức để ý đến lòng tự trọng của cô.
Thời Nhụy cũng hy vọng mình cũng không cần phải quá mẫn cảm tự ti, xuyên tạc ý tốt của người khác, cho nên lúc này, cô không từ chối.
“Cảm ơn, tớ sẽ giữ gìn thật tốt, chờ điện thoại của tớ sửa được rồi, sẽ trả lại cho cậu.”
Trình Trì muốn nói điện thoại của cậu bị hỏng rồi thì sửa cái gì được nữa, nhưng cuối cùng cậu chỉ ừ một tiếng.
Buổi tối làm xong bài tập, Thời Nhụy nằm ở trên giường, Thời Nhụy cầm lấy di động tới tìm tòi thử xem, phần mềm thường dùng cơ bản đều được cài đặt, cô mở tất cả các phần mềm ra xem.
Trong danh bạ chỉ có một dãy số, trong WeChat cũng chỉ có một người bạn tốt, đều ghi chú hai chữ giống nhau.
—— Anh trai.
_Hết chương 22_.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.