Bạn đang đọc Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp FULL – Chương 18
Tám rưỡi tối, cuộc sống về đêm ở thành phố vừa mới bắt đầu.
Thời Nhụy đứng bên bệ cửa sổ phòng bếp phía sau tầng sáu, nhìn đèn rực rỡ mới sáng lên của thành phố.
Đây là lần đầu tiên cô được ngắm nhìn quang cảnh về đêm của thành phố B, cảm thấy vẻ đẹp đó thật sự chấn động, đó là cảnh tượng phồn hoa nhất mà cô từng thấy.
Cô đang đứng chờ đầu bếp chế biến món ăn của khách hàng phòng 60 đặt, chảo sắt kêu sột soạt dưới sự chuyển động của xẻng đảo đồ ăn, không khí tỏa ra mùi thơm của đồ ăn, khiến cô không thể không nuốt nước miếng.
Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, Thời Nhụy quay đầu, một nhân viên phục vụ nữ mỉm cười nhìn cô: “Tiểu Nhụy, đơn này để tôi đợi, cô đi đến quầy rượu bưng rượu đi.”
“Được.”
Thời Nhụy đi từ sau bếp lên, rượu cũng đã được chuẩn bị sẵn ở quầy bar, bảo cô đưa đến phòng 808.
Cô gật đầu, thật cẩn thận bưng khay lên, đi đến phòng 808.
Đẩy cửa phòng 808 ra, tiếng hò hét bên trong ngay lập tức được khuếch đại.
“Cùng anh dạo bước trên đường phố Thành Đô, oh oh, cho đến khi hết………”
Tiếng hát hò đột nhiên im bặt, Nguyên Lượng cầm microphone há hốc miệng nhìn cô gái đứng ở cửa.
Cả những người khác ngồi trong phòng và chính Thời Nhụy cũng sửng sốt.
Trong giây phút kia, Thời Nhụy rất muốn chạy trốn, nhưng chân cô như bị đóng băng lại.
Trình Trì cảm thấy bầu không khí là lạ, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Thời Nhuỵ cũng bị giật mình, đôi mắt đen hơi lạnh đi.
Cả Khương Mẫn và Dương Liễu đều kinh ngạc đến mức sắp rơi cả hàm, cùng nhau nhìn về phía Dụ Vi, lại phát hiện Dụ Vi không có chút ngạc nhiên nào, thậm chí khóe môi cũng hơi cong lên, biểu hiện dường như đã đạt được mong ước của mình.
Cuối cùng, Thời Nhụy vẫn là căng da đầu đi vào, chỉ cảm thấy những ánh mắt rơi trên người cô cứ như bị kim châm, vô hình nhưng rất chính xác tàn nhẫn đâm vào lòng cô.
“Đây không phải là Thời Nhụy sao?” Cuối cùng cũng Khương Mẫn không nhịn được lên tiếng, đem sự xấu hổ này vạch trần.
Lần trước bởi vì chuyện chiếc đồng hồ, Trình Trì đã ép cô ta phải xin lỗi Thời Nhụy, làm cô ta bị mất mặt trước tất cả mọi người, trong lòng cô ta vẫn luôn nghẹn một cục.
Cuối cùng bây giờ cũng có được cơ hội báo thù, cho dù Trình Trì ở đây, cô ta cũng không nhịn được.
Dương Liễu biết rõ cố ý hỏi: “Thời Nhụy, cậu đi làm thêm ở đây sao?”
Thời Nhụy đem khay rượu đặt ở trên bàn, không cần ngẩng đầu lên cũng có thể cảm nhận được có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô, mang theo sự lạnh lùng và tức giận.
“Ừ, tớ làm thêm ở đây.” Cô trả lời một cách thản nhiên.
Tưởng Việt dường như đoán ra được điều gì đó: “Làm sao vậy? Các cậu quen à?”
Cậu ta đánh giá Thời Nhụy, cảm thấy rất kinh diễm, áo quần đồng phục thôi mà có thể có người mặc như vậy đẹp.
“Cậu ấy là bạn cùng lớp của bọn tớ.” Dụ Vi trả lời câu hỏi của Tưởng Việt.
Tưởng Việt đột nhiên hiểu được: “Trách không được nhìn bộ dạng còn rất nhỏ tuổi, nếu là bạn học, cứ ở lại chơi cùng nhau đi.”
Khương Mẫn cười đầy ẩn ý: “Người ta đang đi làm, chắc là không được.”
“Tất nhiên là không được.” Tô Trà không thích nghe người khác âm dương quái khí (1) nhất, cô ấy ném cái gối ôm trong tay đi rồi đứng lên, đi đến kéo cánh tay Thời Nhụy: “Tiểu Nhụy, chúng ta đi.”
(1)Âm dương quái khí: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.
Thời Nhụy cũng hận không thể rời đi sớm hơn, đúng lúc có Tô Trà giải cứu cô, nhưng mà lúc này, Trình Trì vốn luôn không nói gì lại mở miệng.
“Tại sao lại không được?”
Cậu chơi đùa chiếc bật lửa trong tay, nhìn về phía Thời Nhụy, con ngươi lập loè ánh sáng không rõ, “Phục vụ khách hàng không phải là công việc của nhân viên phục vụ sao?”
Trong phòng bao trở nên yên tĩnh.
Nguyên Lượng và Ngô Thiệu Châu không thể hiểu được trong đầu cậu đang nghĩ gì.
Ngay cả Dụ Vi cũng không thể tin được.
“Cậu điên rồi sao?”
Tô Trà tức giận mắng một câu, kéo Thời Nhụy đi, nhưng bên này, Trình Trì lại giữ chặt cổ tay còn lại của Thời Nhụy.
Hai người đối đầu với nhau, bầu không khí càng trở nên ngột ngạt.
“Không được sao?” Trình Trì lại hỏi, trên mặt không biết là tức giận hay vui vẻ.
Tô Trà thở ra một hơi đầy tức giận, đột nhiên bật cười: “Trình Trì cậu phát điên cái gì hả?”
Thời Nhụy đứng giữa hai người họ, trong lòng rất khó chịu.
Không biết vì cái gì, khi nghe thấy Trình Trì dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô, dường như thật sự xem cô là nhân viên phục vụ, trong giọng điệu không mang theo một chút ấm áp nào, trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Nhưng tại sao phải quan tâm? Nếu đã làm công việc này,thì nên chuẩn bị tâm lý như vậy, luôn luôn có thể gặp phải những khách hàng khó tính, phải học được cách ứng phó.
Cậu chính là khách hàng, không có gì khác biệt, điểm khác biệt duy nhất chính là, người làm khó dễ cô lại chính là người đã từng đối xử với cô rất tốt, không có gì hơn.
Cô hít một hơi thật sâu, yếu ớt nở một nụ cười, rút tay mình về từ trong tay Tô Trà.
“Khách hàng là thượng đế, đương nhiên là có thể.”
Trình Trì mở bật lửa ra, cúi đầu châm thuốc, một ánh lửa nhỏ hiện lên, trong đôi mắt một hẹp dài của cậu hiện lên một mảnh lạnh băng.
“Tiểu Nhụy.”
Tô Trà còn muốn nói cái gì đó, nhưng Nguyên Lượng lại kéo cô ấy về ghế ngồi, nhỏ giọng nói: “Bà cô ơi, đã đủ loạn rồi, cậu muốn làm loạn lên nữa sao?”
“Không phải, đây là tình huống gì vậy?” Tưởng Việt ngây ngốc, nhưng mà không có ai trả lời vấn đề của cậu ta.
Thời Nhụy ngồi xổm xuống, cầm lấy dụng cụ mở chai rượu ra, rót đầy từng ly rượu.
Trình Trì thở ra một hơi khói, Thời Nhụy bị ho sặc sụa, sau đó cô nhìn cậu bưng ly rượu lên rồi rót đầy.
Ly rượu đặt ở trên bàn, vang lên một tiếng, Thời Nhụy giật mình, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh, lại mở một chia rượu khác ra, rót đầy ly rượu của cậu.
Dụ Vi vẫn luôn nhìn Trình Trì, cô ta cố ý chỉ định Thời Nhụy là người mang rượu vào, mục đích chính của cô ta là muốn làm cô nhục nhã, nhưng lúc này đây, đột nhiên cô ta phát hiện ra là mình thật sự đã thua.
Trong lòng Trình Trì phát hỏa, cậu quan tâm cô, để ý đến cô nên mới nổi giận.
“Nào nào nào, bài hát hát còn chưa xong đâu, sao các cậu chỉ toàn uống rượu làm gì?” Nguyên Lượng vẫn quyết định điều hòa lại bầu không khí một chút, ném microphone về phía Trình Trì, cậu không bắt lấy, chỉ nói: “Tránh sang một bên.”
Lúc này cậu đang rất tức giận, Trình Trì như vậy ai cũng không dám trêu vào.
Một mình Trình Trì đã uống hết bốn chai bia, trong nhận thức của Thời Nhụy, bốn chai bia là đã rất nhiều, cô cầm dụng cụ mở bia, nhưng không tiếp tục mở ra nữa.
Trình Trì lại nhìn cô: “Sao lại không tiếp tục?”
Thời Nhụy giữ chặt dụng cụ mở bia, không nhúc nhích.
“Không phải khách hàng là thượng đế sao?”
Thời Nhụy cảm thấy Trình Trì lúc này vô cùng xa lạ, thái độ của cậu làm cô cảm thấy tủi thân cũng rất ngột ngạt.
Cô không muốn tiếp tục ở lại đây, đứng lên muốn đi ra, Trình Trì lại kéo cô trở về, không kiềm chế được sức lực của mình, làm Thời Nhụy ngã vào người cậu.
Tưởng Việt thấy tính hình không ổn, cười hoà giải: “A Trì, chuyện này là thế nào vậy? Đừng thô lỗ như vậy với cô gái nhỏ.”
“Tất cả đi ra ngoài!” Trình Trì lạnh giọng nói.
Nguyên Lượng cũng không có tâm tư chọn bài hát nữa, để microphone xuống rồi đi tới: “Không phải, tôi nói này người anh em, cậu muốn làm gì vậy?”
“Cậu hỏi cậu ấy làm gì? Cậu ấy đang phát điên.”
Tô Trà nói xong lại muốn kéo Thời Nhụy đi, những Trình Trì vẫn không thả tay ra.
Những người khác trong phòng đều im lặng, những người khác trong phòng đều có những suy nghĩ khác nhau.
“Tất cả đi ra ngoài!” Trình Trì lặp lại một lần nữa, giọng nói càng lạnh hơn.
Nguyên Lượng nhớ tới chuyện hôm đó khi Nhị trả lại điện thoại di động cho Trình Trì ở sân bóng rổ, xem tình hình này, hai người chắc là vẫn còn tức giận.
Cậu ta cân nhắc, muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông (2), chuyện của hai người bọn họ phải do bọn họ giải quyết.
(2) Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông: Nó là một ẩn dụ cho một người nào đó đã gây ra rắc rối thì người đó phải giải quyết nó.
Vì thế cậu ta gật gật đầu, “Đi, chúng ta đi ra ngoài, các cậu cứ từ từ nói chuyện đi, đừng nóng nảy, được không?”
Cậu ta phất tay ý bảo mọi người đi ra, đem Tô Trà không muốn đi cũng kéo đi ra ngoài.
Đóng cửa lại, trong căn phòng xám xịt chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trình Trì dùng lực nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Thời Nhụy muốn vùng ra, nhưng cậu lại không chịu buông tay ra.
“Cậu nói sẽ tự mình nghĩ cách, thì ra đây là cách tốt nhất mà cậu nghĩ ra?” Trình Trì châm chọc nói.
Thời Nhụy không thích cậu nói chuyện với cô bằng giọng điệu như vậy, cô cũng bướng bỉnh phản bác lại: “Cách này thì làm sao? Tớ cũng không ăn trộm ăn cướp của ai, kiếm tiền bằng chính sức lao động của mình, không có gì mất mặt.”
Trình Trì “A” một tiếng, quay người đi: “Cách này không tồi, vậy quản lý Thái có nói cho cậu biết hay không, thật ra có rất nhiều hạng mục cho nhân viên phục vụ, ví dụ như……”
Cậu giữ cổ tay cô, tiến đến gần, chuẩn bị hù dọa cô.
Thời Nhụy lo lắng mà lui lại phía sau, nhưng cổ tay cô lại bị giữ chặt, giọng nói của cô run lên vì sợ.
“Trình Trì, cậu, cậu không cần như vậy.”
Trình Trì cố ý dùng ánh mắt ngả ngớn đánh giá cô: “Quản lý Thái có dạy cậu không, hả?”
Trình Trì như vậy quá xa lạ.
Cô duỗi tay đẩy cậu ra, nhưng sức lực của cậu rất lớn, không nhúc nhích chút nào.
Cuối cùng, sự tủi thân tích cóp bao lâu này đã lấn át cô, làm cô hoàn toàn sụp đổ.
Cô bật khóc, lớp ngụy trang cứng rắn của cô đã bị lột bỏ, giây phút này, trên mặt cô chỉ có sự tủi thân và thật sự sợ hãi, đôi mắt rưng rưng, nhu nhược lại đáng thương nhìn cậu, nức nở nói: “Trình Trì, cậu bắt nạt tớ.”
Tiếng khóc của cô giống như đã đánh cho cậu một đòn cảnh cáo.
Đột nhiên trong lòng Trình Trì vô cùng hoảng loạn, vội vàng buông cô ra.
Thời Nhụy đứng lên muốn rời đi, nhưng vừa mới đứng lên, giống như bị một lực nào đó tác dụng lên cột sống, có thể cô từ từ trượt xuống dưới mặt đất.
Cô ôm chặt hai chân, vùi mặt vào đầu gối, cuối cùng cũng khóc không dừng lại được.
Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, áp lực rất lớn đè nặng trên vai cô, làm cô không thể thở nổi.
Nhưng cô đều không khóc.
Trình Trì là người cho cô sự ấm áp, nhưng lúc này, cậu lại tự mình cắt đứt cọng rơm cuối cùng của cô.
Tiếng khóc của cô giống như móng vuốt nắm chặt trái tim Trình Trì, cậu thật sự không biết làm thế nào, cảm thấy h mình cũng rất đáng ghét.
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Cậu dịu dàng hơn rất nhiều,sợ lại làm cô sợ.
Thời Nhụy ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mặt nhìn cậu, khóc lóc nói: “Trình Trì, cậu là con nhà giàu, cậu vốn không thể hiểu được cảm giác bất lực của người nghèo.
Tớ có thể chọn sinh ra trong nghèo đói sao sao? Không có bố mẹ giàu có, bố bị gãy chân, bà nội tuổi đã lớn, người có thể nuôi gia đình này chỉ có tớ.
Ngoại trừ tớ ra, tớ còn có thể dựa ai? Cậu nói cho tớ biết, tớ còn có thể dựa ai chứ? Tớ không ăn trộm ăn cướp, kiếm tiền bằng chính đôi tay của mình, có gì sai hả?”
Nghe thấy cô vừa khóc vừa nói ra những lời này thì gần như đã sụp đổ, Trình Trì chỉ cảm thấy trong lòng như muốn nổ tung, hận không thể tự cho mình một cái tát.
Tô Trà nói đúng, cậu điên rồi.
Rõ ràng rất sợ cô phải chịu uất ức, nhưng kết quả những uất ức của cô lại là do cậu mang đến.
Cậu từ từ ngồi xuống, đưa tay lên, bàn tay do dự ở trong không trung một lát, rồi nhẹ nhàng đặt lên mái tóc của cô, sờ sờ đầu cô.
“Rất xin lỗi, đừng khóc nữa, vừa rồi là tớ sai, tha thứ tớ được không?”
Cậu lại trở về Trình Trì mà cô quen thuộc, giọng nói dịu dàng khàn khàn của cậu làm làm cho trái tim của cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Không muốn, tớ không muốn tha thứ cho cậu.” Thời Nhụy tức giận nói.
Liền như vậy tha thứ hắn, nàng chẳng phải là thật mất mặt?
Trình Trì ngồi xổm xuống, vô cùng nghiêm túc nhìn cô: “Vậy cậu muốn như thế nào mới đồng ý tha thứ cho tớ?”
Thời Nhụy hít hít mũi, suy nghĩ rồi nói: “Vậy, cậu hát cho tớ nghe một bài hát.”
“Được, cậu muốn nghe bài nào?”
“Ừm……!hình như có một bài hát tên là 《Học tiếng mèo kêu》.”
“……”
_Hết chương 18_.