Bạn đang đọc Nương tử, xin nhẹ một chút – Chương 64: Kết thúc
Chương 64 : Kết thúc
Edit : Diễm Mỗ
Beta : kun’xih
Sau khi Lăng Dạ Tầm nhẹ nhàng muốn một lần, liền không hề động tới Đường Thải Nhi nữa, chỉ là cẩn thận ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu hít hương thơm trên tóc nàng.
Đường Thải Nhi hắt hơi một cái, cười nói: “Dạ nhi ơi, ta rất muốn về Vong Xuyên cốc một lần.”
Giọng Lăng Dạ Tầm rầu rĩ, ôm Đường Thải Nhi, để cho lưng nàng càng sát mình, hắn cười nhạt, giọng nói ôn nhu: “Được.”
“Lần trước ở lâu như vậy, chúng ta cũng chưa cùng nhau nhìn mặt trời mọc, mặt trời lặn. Chàng biết không? Mặt trời mọc và mặt trời lặn ở Vong Xuyên cốc, vô cùng đẹp.”
“Xem mặt trời mọc, nàng thức dậy nổi sao?” Lăng Dạ Tầm cười, giơ tay lên nhéo mũi Đường Thải Nhi.
“Sao lại không thể? !” Đường Thải Nhi cười hì hì, xoay người chui vào trong ngực Lăng Dạ Tầm, ngẩng đầu hôn lên môi hắn, còn háo sắc liếm liếm,“Có phu quân ở đây, cái gì ta cũng làm được hết.”
Lăng Dạ Tầm cười, nén vị đắng chát nơi khóe miệng, ôm Đường Thải Nhi vào lòng, để nàng không nhìn thấy nụ cười đã sớm không cách nào giữ lại của mình. Hắn nhắm chặt hai mắt, cắn chặt răng, tim đau, gần như khiến hắn hít thở không thông.
“Thải nhi. . . . . .”
“Ừ?”
“Ngày mai, ta muốn chiêu cáo thiên hạ, để nàng làm Hoàng hậu của ta.”
Đường Thải Nhi cười ha ha, cắn một cái lên vai hắn, trêu nói: “Không muốn, có bản lĩnh chàng ôm ta ngồi lên ngai vàng của chàng đi.”
“Được, chỉ cần nàng đồng ý.” Lăng Dạ Tầm lật người một cái, để cho Đường Thải Nhi nằm trên lồng ngực của mình, “Nàng nguyện ý không?”
Đường Thải Nhi nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên nụ cười, không trả lời, làm như cơn buồn ngủ đến.
Lăng Dạ Tầm cũng không ép hỏi, giơ tay lên dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, từng chút, từng chút, hòa cùng nhịp tim, kèm theo đau lòng.
“Chúng ta, ngày mai về Vong Xuyên cốc.”
Lăng Dạ Tầm nhẹ giọng nói, sợ gây ồn đến nàng. Thấy người trong ngực không có phản ứng, không khỏi kinh hãi, hẳn ngây ngốc duỗi ngón tay ra tìm kiếm hơi thở của nàng.
Vào lúc này, Đường Thải Nhi bỗng mở hai mắt ra, giây tiếp theo cong đôi mắt cười: “Sao vậy?”
“Không sao, ta nói, ngày mai chúng ta sẽ về Vong Xuyên cốc.”
“Được!” Đường Thải Nhi quay đầu lại, hôn lên khóe môi Lăng Dạ Tầm, ánh mắt yêu mị vô cùng, “Phu quân, có mệt không?”
“Không mệt.”
Đường Thải Nhi cười ha ha hai tiếng, rút hai cánh tay ngọc từ trong chăn gấm ra ôm cổ Lăng Dạ Tầm, nhắm mắt hôn lên môi hắn, đưa đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng của hắn.
Lăng Dạ Tầm ôm lấy cổ nàng, đôi môi siết chặt.
Nếu nàng rời đi, ta sẽ thế nào?
Cả đời ta cuối cùng mới có thể hiểu, cảm giác đau này, là đau đến mức muốn chết mà không được.
“Nương tử, đời này của Dạ nhi, yêu nhất chính là nương tử.”
Mùng ba Tết, tuyết rơi ít đi, mặt trời ló dạng. Một nam một nữ mặc áo đôi, cùng cưỡi chung bạch mã, đi tới trước Lan Vân thôn.
Nam tử lập tức ôm nữ tử xuống ngựa, một khắc sau liền vận nội lực, nhún chân bay đi.
Mùa đông ở Vong Xuyên cốc, dường như ngăn cách với thế giới bên ngoài, không có tuyết tích lại, khắp nơi trong cốc vẫn đầy hương hoa, chim ca ríu rít.
Hai người vào cốc, Đường Thải Nhi đi trước đến trước bia mộ, dập đầu ba cái, lại từ trong giỏ lấy ra trái cây cúng và hương nến. Lăng Dạ Tầm tiến đến, dùng khăn lụa lau bụi bặm trên mộ.
“Dạ nhi, đi làm cơm đi. Ta đói bụng, muốn ăn gà nướng!” Đường Thải Nhi cười toe toét, tùy ý sai vặt Lăng Dạ Tầm.
Người sau cam nguyện làm nô lệ, cười trả lời một câu: “Tuân lệnh nương tử.” Sau, đó xoay người xông vào núi, làm thợ săn.
Đường Thải Nhi cười đưa mắt nhìn thân ảnh Lăng Dạ Tầm biến mất trong rừng sâu, quay đầu lại, hướng về phía phần mộ tự nói: “Cha mẹ, hai người nói, hắn có phải là một nam nhân rất tốt không?”
“Ha ha, con cảm thấy vậy.” Khóe miệng Đường Thái Nhi cong lên nụ cười,“Chỉ tiếc, con không có phúc hưởng. . . . . .”
Trước mắt, sắc trời vừa đúng.
Đường Thải Nhi dựa vào Lăng Dạ Tầm, ngồi bên cạnh đống lửa. Nhìn đương kim Đế vương nghiêm túc nướng thịt gà, khóe miệng không khỏi từ từ cong lên nụ cười, nàng chợt nói: “Dạ nhi, Vong Xuyên cốc hàng năm vào tháng sáu sẽ có trận tuyết bông liễu (hạt của cây liễu có tơ, có thể bay theo gió), rất đẹp.”
“Nơi này không có liễu, tại sao có tuyết bông liễu?” Lăng Dạ Tầm ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc nói.
Đường Thải Nhi chỉ chỉ trời: “Chúng ta ở trong núi, trên đỉnh núi này có đủ loại liễu, tháng sáu hàng năm, sẽ thấy tuyết bông liễu bay vào Vong Xuyên cốc, giống như tuyết rơi.”
“Vậy tháng sáu năm nay, ta cùng nàng về đây lần nữa.”
Đường Thải Nhi ngẩn người, cười yếu ớt cúi đầu.
Ăn gà nướng phu quân làm xong, Đường Thải Nhi thỏa mãn duỗi thẳng chân, hai tay chống sau lưng, ngửa đầu hít thở hương hoa quanh người.
Lăng Dạ Tầm gối lên chân Đường Thải Nhi, cả người cũng nằm xuống, nhìn bầu trời bao la trước mặt. Lá cây, cùng những chú chim không biết tên ngẫu nhiên bay qua.
Đường Thải Nhi cúi đầu, chống lại đôi mắt của Lăng Dạ Tầm nói: “Ngủ đi, đợi đến lúc mặt trời lặn, ta gọi chàng.”
“Ta không mệt.”
Đường Thải Nhi chớp chớp mắt hỏi: “Nhưng mà ta muốn nhìn khuôn mặt chàng lúc ngủ mà, đại mỹ nhân à ~”
Lăng Dạ Tầm sủng nhịn than than thở thở, nhắm hai mắt lại: “Nương tử nhìn cho thật kỹ nhé.”
Đường Thải Nhi đưa tay bấu bấu: “Mềm muốn chết, ta nói, sau này sinh em bé, nhất định phải giống chàng!”
Lăng Dạ Tầm mở một mắt ra, khóe miệng chứa ý cười: “Bé trai giống ta, be gái nhất định phải giống nàng.”
Đường Thải Nhi chu mỏ lắc đầu: “Không được, ta không xinh.”
Lăng Dạ Tầm cười: “Ai nói, nương tử của ta rất đẹp.”
“Nói năng ngọt xớt.”
“Lời nói của trẫm không phải phù phiếm.” Hai mắ tLăng Dạ Tầm lại thong thả nhắm lại, qua hồi lâu, lại nói, “Thải nhi, sau khi hồi cung, làm Hoàng hậu của ta nhé.”
“. . . . . . Được.”
Khi mặt trời lặn, cả Vong Xuyên cốc được bao phủ bởi màu vàng óng ánh. Nước hồ hơi nhuộm đỏ, lá đỏ khắp núi như thơ như vẽ. Chim chóc cả ngày ra ngoài tìm thức ăn cũng ríu rít về tổ. Trong khoảnh khắc, cả sơn cốc đắm chìm trong cảnh tĩnh mịch ấm áp mênh mang.
Đường Thải Nhi và Lăng Dạ Tầm dựa lưng vào nhau, không nói tiếng nào, thưởng thức ánh chiều tà đắm say lòng người.
Tà dương đẹp, cũng sắp tới hoàng hôn.
Đầu óc Lăng Dạ Tầm chợt hỗn loạn, cơn mệt mỏi mãnh liệt ập tới, nội tâm thầm kêu một tiếng không tốt, trúng độc!
“Thải. . . . . .” Còn chưa phát ra bất kỳ âm thanh nào, đầu liền nặng nề rơi xuống, mất đi tri giác. Đường Thải Nhi ôm Lăng Dạ Tầm vào trong ngực, thứ ánh sáng từ lúc mặt trời lặn trong nháy mắt biến mất khỏi mắt nàng. Nàng ngửa đầu nhìn, chỉ còn bóng tối vô biên vô hạn.
“Thật xin lỗi, ta không thể thực hiện tất cả lời hứa.” Đường Thải Nhi hôn lên gương mặt Lăng Dạ Tầm, môi ấm hạ xuống, rốt cuộc lại không nâng lên được. Hai mắt không ngừng rơi xuống lệ châu, nàng đau khổ khóc, “Chàng có biết không, ta. . . . . . Ta thật sự không muốn rời xa chàng. . . . . .”
Luồng ánh mặt trời xuyên qua khe hở cửa gỗ chiếu lên mặt, mang theo một tia ấm áp.
Lăng Dạ Tầm khẽ giật giật cơ thể, đầu óc chớp mắt đã thanh tĩnh, bỗng đứng dậy. Bởi vì động tác quá mức, chăn gấm đắp trên người rơi xuống mặt đất.
Bên cạnh không có một bóng người.
Chỉ lưu lại một bức thư, Lăng Dạ Tầm cầm lên mở ra.
Trên mặt giấy là nét chữ thanh tú, không nhanh không chậm viết bốn câu nói.
“Nhân như kỳ tử mộng như chân, khởi lạc tham thương chung bất kiến. Quân dĩ thành quân hư hoa độ, giang hồ tùy ngã nhâm hồng trần.”
(Kiếp người như quân cờ chẳng rõ mộng hay thật. Sao trời mọc lặn chẳng tương phùng. Quân dĩ thành quân hư hoa độ, ta theo khắp chốn mặc hồng trần.)
Làm sao để nàng mặc hồng trần?
Đường Thải Nhi, nàng là lẻ lừa đảo!
“Đường Thải Nhi!” Lăng Dạ Tầm rống to, lòng đầy lửa giận, “Đường Thải Nhi! Nàng ra đây cho ta!”
Hất chăn gấm ra, hắn chạy ra khỏi phòng trúc, tìm kiếm khắp nơi, “Thải nhi! Đừng làm loạn nữa! Ra đây! Ra đây đi!” Hắn lo lắng hô to, từng tiếng từng tiếng không ngừng lượn vòng trên bầu trời sơn cốc.
Chỉ là, không có ai đáp lại hắn, hắn như một kẻ điên, chạy khắp nơi.
“Đường Thải Nhi, nàng lại đây, trẫm ra lệnh cho nàng trở lại! !” Lăng Dạ Tầm hướng lên trời cao gào thét, càng gào càng vô lực.
“Ta chỉ muốn nàng quay về bên ta, cầu xin nàng quay về. . . . . . Đừng để ta không nhìn thấy nàng. . . . . .” Cước bộ tìm kiếm của Lăng Dạ Tầm thoáng dừng lại, cuối cùng, té quỵ xuống đất, “Nàng trở lại đi. . . . . . Thải nhi. . . . . .”
Lông mi nhẹ chớp, khóe mắt đong đầy nước mắt, theo gò má tinh tế của hắn rơi xuống, tử cằm nhỏ xuống sam y.
“Dạ ngu ngốc! Bắt đầu từ hôm nay ngươi chính là nam nhân của Đường Thải Nhi ta! Chỉ có thể là của một mình ta! Có nghe thấy không?”
Tuyên bố khi xưa thoang thoảng bên tai, mỗi câu nói của nàng, lúc này đều trở nên rõ ràng.
Tất cả ký ức vui đùa không ngừng hiện lên trước mắt hắn, tựa như cưỡi ngựa xem đèn.
“Quân đã thành quân hư hoa độ? Ha, Đường Thải Nhi, nàng có biết, nếu không có nàng, thiên hạ này đối với ta còn có ích gì? !” Lăng Dạ Tầm rơi lệ nơi khóe mắt, ngửa đầu cười lớn, dường như phát điên.
Trên đường nhỏ cửa tây, bên đường chất đầy đống tuyết, tốp năm tốp ba xe buôn chậm rãi đi qua. Đường Thải Nhi mặc một thân nam trang, ngồi trong xe ngựa, phu xe là một lão già, mang theo nón, nắm trường tiên, chốc chốc lại điều khiển xe.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Đường Thải Nhi mở to đôi mắt mệt mỏi, mắt nhìn mành xe bằng vải bông dày.
Đột nhiên, màn xe bị người khác vén lên, gió lạnh theo đó thổi vào. Đường Thải Nhi nắm thật chặt cổ áo, nhìn nam tử luôn mặc một thân hồng y yêu mị kia.
“Lam đại ca. . . . . .” Đường Thải Nhi hữu khí vô lực gọi một câu.
Lam Anh chui người tiến vào, khép mành xe lại, xe ngựa tiếp tục chậm rãi tiến về phía trước.
“Sao Hoàng thượng không đi cùng muội?” Lam Anh cau mày, nhìn sắc mặt tái nhợt của Đường Thải Nhi, hỏi: “Muội sao vậy? Bị thương hả? !” Lam Anh vội vàng đưa tay chạm lên trán Đường Thải Nhi.
Đường Thải Nhi mím môi lắc đầu một cái, “Không sao.” Dứt lời, nàng liền không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại, chậm rãi hô hấp.
Lam Anh thấy vậy, cau mày, vô cùng lo lắng cho thân thể của nàng.
Xe ngựa đi được hai canh giờ, mới từ từ dừng lại. Phu xe bên ngoài vén rèm cửa lên, “Hai chủ tử, đến rồi.”
Đường Thải Nhi từ từ mở hai mắt ra, thắt chặt nút áo lông cáo trên người, thò người ra xuống xe ngựa. Lam Anh theo sát phía sau, xuống xe mới phát hiện, hai người đúng là đã đến ngoại ô Giang thành.
“Vì sao chúng ta tới đây?” Lam Anh không hiểu, nhìn bốn phía, quay đầu nhìn lại, thân thể trong nháy mắt cứng ngắc.
Hắn mím môi, không hề sợ hãi cũng không hề hoảng hốt nhìn trường kiếm trước mắt đang nhắm thẳng vào cổ họng mình.
Đường Thải Nhi đứng vững trong gió, Trạm Lô kiếm trong tay phát sáng, tia sáng kia lại băng lãnh thấu xương.
“Muội muốn gì?” Lam Anh điềm tĩnh hỏi, thấy thân thể nàng lảo đảo muốn ngã, có chút không đành lòng giằng co với nàng như thế.
Đường Thải Nhi cắn chặt răng, cố sức nói: “Lam đại ca, đây là lần cuối cùng ta gọi huynh như thế.”
Ánh mắt thâm thúy của Lam Anh nhếch lên, chỉ một thoáng, nhiều loại tâm tình phức tạp lướt qua đáy mắt, cuối cùng từ từ phai đi, hắn cười khổ: “Muội đã biết.”
“Phải . . . . . Ta hiểu, ngươi là vì báo thù, giết cha mẹ ta, nhưng mà bọn họ sinh ta, nuôi ta, ta cũng nên hoàn trả.”
“Muội muốn thế nào?”
“Giết ngươi, sau đó. . . . . . Ta chết cùng ngươi.” Khóe miệng Đường Thải Nhi tràn ra một chấm đỏ, sau đó giống tơ hồng, chậm rãi chảy ra, nhỏ xuống áo, một đóa hoa đỏ tươi nở rộ.
Lam Anh có chút giận giữ: “Muội đối với mình như vậy làm gì?” Hắn cất bước tiến lên, Đường Thải Nhi vội vàng cầm kiếm chặn lại, ngăn bước chân Lam Anh.
“Vì sao, là ngươi, vì sao lại là ngươi giết bọn họ. . . . . .” Hơi thở Đường Thải Nhi mong manh, hai mắt lần nữa mất đi ánh sang, Ánh mắt nàng tan rã, bật cười, “Cha, mẹ, nữ nhi bất hiếu. . . . . .”
Nàng dựa vào trí nhớ, hướng tới bóng tối, vung một kiếm. Lam Anh không trốn không tránh, chẳng qua là, Đường Thải Nhi rốt cuộc không cách nào đả thương hắn.
“Cạch!”
“Keng keng keng…”
Tiếng Trạm Lô kiếm rơi xuống đất, thân thể Đường Thải Nhi xiêu vẹo. Lam Anh bước lên, ôm nàng vào lòng.
Hắn lắc lắc hai cánh tay Đường Thải Nhi: “Thải nhi! Thải nhi!”
Nhưng người trong ngực. . . . . . Rốt cuộc không còn cảm giác nữa. . . . . .
Một ngày sau, Lam Anh ôm Đường Thải Nhi đã không còn hơi thở đi tới dòng suối, đặt trên bè trúc. Hắn ngồi bên cạnh nàng, nhìn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của nàng mà cười khổ lắc đầu: “Nha đầu ngốc.”
Dựng sào dài lên, dùng sức đẩy một cái, bè trúc bồng bềnh trôi đi.
Lẫm Triệu ngày mười lăm tháng giêng năm thứ nhất, sau lễ phong tước Tân hoàng, quần thần triêu bái, hô to vạn tuế.
Lẫm Triệu hoàng mặc long bào màu tím, ôm trong ngực một hũ tro cốt kỳ dị có hoa văn mạ vàng, bước lên đại điện.
Quần thần thấy vậy không ngừng thổn thức cảm khái.
Lẫm Triệu hoàng dịu dàng đặt hũ tro cốt bên ghế rồng, nhẹ nhàng phủ một tấm hỉ khăn tươi đẹp lên hũ tro cốt chắn tầm mắt của mọi người. Ưng Thiên Ngô liếc mắt liền nhận ra hỉ khăn này chính là Kim Phượng hỉ khăn lúc trước Đường Thải Nhi dùng để bái đường trước mộ, trong lòng nhất thời đắng chát không chịu nổi, ngũ vị lẫn lộn.
Thái giám chủ trì cất tiếng chói tai tuyên bố Hoàng thượng phong Đường Thị Thải Nhi làm Hoàng hậu, quần thần đều ngạc nhiên, nhưng không dám nói nửa câu.
Đến lúc đó, khắp thành không ngừng xôn xao.
Tân hoàng phong Đường phi đã qua đời làm Hậu, tình này ý đó, hẳn đã làm cảm động không ít thiếu nữ chốn kinh thành.
Sâu trong Hoàng cung, màn đêm buông xuống như mọi ngày. Tân hoàng vung bút phê xong bản tấu chương cuối cùng, đưa tay day day ấn đường không lộ ra một nếp nhăn, đứng dậy bãi giá trở về tẩm cung.
Trên long sàng trong tẩm cung được trải ngay ngắn chỉnh tề, bên gối bày một hộp tinh xảo, chính là hũ tro cốt của Hoàng hậu Đường thị kia, bên trong hộp không chỉ có hũ tro cốt, mà còn đặt ngọc bội chữ Tầm mà Đường Thải Nhi thích nhất, cùng với giá y của nàng ở một góc rất ngay ngắn.
Lăng Dạ Tầm ôn nhu ôm hũ tro cốt, ưu nhã nằm trên long sàn. Từng sợi tóc đen như mực xõa xuống, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn hộp thuốc và kim châm cứu hoa văn cây cỏ, chân thành nói ra những lời ấm áp riêng tư như đang nói với tình nhân: “Thải nhi, hôm nay nàng trở thành Hoàng hậu, có thấy vui không?”
“Về sau, mỗi ngày nàng đều phải dậy sớm, theo ta vào triều. Chính là làm khổ nàng, ha ha, không sao, nàng có thể ngồi trên ghế phượng của nàng mà ngủ. Yên tâm, sẽ không có ai dám nói nàng hết.”
“A, đúng rồi. Lam đại ca của nàng từ quan rời đi, phải về chốn giang hồ, ta thả hắn đi. Hắn giống nàng, hướng tới cuộc sống giang hồ.”
“Thải nhi, gần đây tuyết rơi càng nhiều rồi, nàng rất lạnh phải không? Không sao, đợi lát nữa ta sai người chuẩn bị thêm lò sưởi, không thể để nàng đóng băng được.”
Đám người Thượng Quan Linh, nhìn Lăng Dạ Tầm như thế, cũng không nói nên lời.
Trước đó vài ngày, một cung nữ vô ý nói một câu, Hoàng hậu là người chết, liền bị Lăng Dạ Tầm kéo ra cửa cung chém đầu. Từ đó về sau, trong cung không có ai dám nói một câu về Hoàng hậu nữa.
Đã hai năm.
Lẫm Triệu hoàng si tình không thay đổi, mỗi ngày mang theo hũ tro cốt thượng triều, hạ triều, làm việc nghỉ ngơi, dùng bữa đi ngủ, hộp gỗ tinh xảo cũng không rời khỏi người.
Hậu cung vốn nên giai lệ ba nghìn, hoa phi vô số.
Nhưng, Lẫm Triệu hoàng chỉ sủng ái một người.
Một người đã chết.
Ngày hôm đó, Lẫm Triệu hoàng ở thư phòng mơ mơ màng màng ngủ dưới ánh hoàng hôn ấm áp.
Tỉnh lại lần nữa, dưới ánh sáng hoàng hôn ấm áp đó, có bóng người quen thuộc đang dựa vào cửa ngự thư phòng nhìn về phía này.
Ngược sáng, Lăng Dạ Tầm không khỏi giơ tay lên che mắt lại, nhìn người nọ.
Người nọ khẽ mỉm cười, Lăng Dạ Tầm cả kinh, thẻ tre trong tay nháy mắt kinh động rơi xuống.
“Ngu ngốc, ta cười dọa người đến vậy sao?”
Giọng nói hài hước quen thuộc, Lăng Dạ Tầm run rẩy, không xác định hỏi:“Thải nhi. . . . . . Phải . . . . . Là nàng đã về sao?”
Đường Thải Nhi cười rạng rỡ: “Đương nhiên là ta.”
Lăng Dạ Tầm hốt hoảng đứng dậy, cước bộ chợt dừng lại. Hắn sợ khi đi lên phía trước, sẽ phát hiện mọi thứ trước mắt chỉ là ảo giác. Mộng như vậy, quá mức đẹp, cũng quá không chân thật.
“Nàng, không chết?”
“Vốn là chết, nhưng mà được cha mẹ ta cứu sống. Ha ha, hai người bọn họ muốn ta dưỡng thân thể thật tốt mới để cho ta ra ngoài. Tại bên trong thủy vực đó, ta đã phải nán lại đến mốc meo luôn, nghe nói chàng phong ta làm Hoàng hậu rồi, thật vui!” Đường Thải Nhi dừng một chút, cuối cùng thu lại giọng điệu hài hước, cười ôn nhu nói, “Dạ nhi. . . . . . Để chàng chờ lâu rồi.”
Lăng Dạ Tầm cười: “Chỉ cần nhìn thấy nàng, cho dù bao lâu, cũng không thấy lâu.”
Hoàng hôn buông xuống, giấc mộng của Đế vương, phải chăng chỉ là giấc mơ hão huyền.