Bạn đang đọc Nương tử, xin nhẹ một chút – Chương 18: Đường Thái Nhi muốn thành thân hay không (1)
Chương 18 : Đường Thải Nhi muốn thành thân hay không (1)
Edit : kun’xih
Đường Thải Nhi chạy tới tiếp được Bạch Si Dạ sắp ngã ra đất, một chưởng hất bay tên hộ vệ cầm kiếm, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về phía Lam Anh, “Ta không ngờ, ngươi lại muốn giết hắn! Lam Anh, Đường Thải Nhi ta đã nhìn lầm ngươi rồi!”
Lam Anh đau lòng nhắm mắt lại, ổn định tâm tình của mình, “Thải Nhi, cứu hắn trước, những thứ khác nói sau đi.”
Đường Thải Nhi cắn răng, nhìn Dạ ngu ngốc đang hôn mê trong ngực, một tay ôm lấy chạy về phòng.
“Các ngươi đều lui ra đi.” Lam Anh mệt mỏi khoát tay lệnh cho tất cả hộ vệ lui xuống, “Hồng quản gia.”
“Chủ tử có gì phân phó?”
“Đi xem bọn họ có cần gì không, phái mấy nha hoàn đi hỗ trợ.”
“Vâng!”
Đường Thải Nhi nhìn thấy một gian phòng đèn còn sáng liền vọt vào, đặt Dạ ngu ngốc ở trên giường, nhìn máu càng chảy càng nhiều, tâm tư nàng rối loạn.
Đã cứu vô số người, cho tới bây giờ đối với việc chữa bệnh rất bình tĩnh, thế nhưng lần đầu tiên lại phát sinh loại bất đồng này, nàng hoảng loạn.
“Dạ Nhi, không sao, không có việc gì hết.” Đường Thải Nhi cắn môi dưới, sắc mặt nghiêm túc, nhưng từng giọt nước mắt lại không ngừng nhỏ xuống, gần như làm mờ tầm mắt của nàng.
Một phen lau khô nước mắt, xé rách ngực áo của Dạ ngu ngốc ra, đưa tay đè lên vết thương, truyền nội lực của mình vào, “Dừng lại, không có việc gì.”
Đường Thải Nhi nhắm hai mắt lại, ra lệnh cho chính mình nhất định phải tỉnh táo lại.
“Đường thần y, cần cái gì. . . . . .”
“Nước nóng! Mang nước nóng tới đây, lấy cho ta một miếng vải sạch, còn có ngân tuyến*! !” Đường Thải Nhi mở hai mắt ra, nhìn mấy người đang tiến vào liền ra lệnh.
(*ngân tuyến : Kim bạc và chỉ khâu vết thương)
Hồng quản gia vội vàng thúc giục mọi người đi nhanh, “Theo như phân phó mà làm!”
“Thải Nhi. . . . . .” Bạch Si Dạ mở hai mắt ra, nhìn Đường Thải Nhi đang ngồi ở bên cạnh ấn vào vết thương.
“Trước đừng nói gì hết, cố chịu một chút, ta muốn khâu vết thương của ngươi lại.”
Bạch Si Dạ cười nhạt, đôi mắt mệt mỏi nhắm lại lần nữa, khuôn mặt tái nhợt không có một chút sợ hãi.
Đường Thải Nhi mím môi, lo lắng qua đi giờ đã dần tỉnh táo lại, xử lý vết thương của Bạch Si Dạ đâu vào đấy, động tác ôn nhu đến cực điểm, chỉ sợ làm hắn bị đau.
Lam Anh đứng ở ngưỡng cửa, nhìn nô bộc bận rộn ra ra vào vào, nội tâm có chút hỗn loạn.
Lúc này Tịch Thanh cũng nghe tiếng mà đến, Lam Anh chỉ cảm thấy một bóng trắng lướt qua bên tai, quay đầu nhìn lại, trong phòng đã sớm có nhiều hơn một người.
Tịch Thanh đứng ở một bên, nhìn Đường Thải Nhi cầm ngân châm khâu vết thương lại, mà Bạch Si Dạ sắc mặt tái nhợt đang hôn mê bất tỉnh.
Tịch Thanh vừa muốn tiến lên, trong nháy mắt cánh tay đã bị Lam Anh níu lại.
Lam Anh nhìn hắn, lắc đầu một cái, ý bảo hắn lúc này không nên quấy rầy, người sau mặc dù lo lắng sốt ruột, nhưng cũng hiểu việc nặng nhẹ, thở hổn hển cùng Lam Anh rời khỏi phòng.
“Chuyện gì xảy ra?” Tịch Thanh mặt không chút thay đổi nhìn Lam Anh, trực giác nói cho hắn biết, Lam Anh biết đã xảy ra chuyện gì.
Lam Anh cười tà mị, biểu tình trên mặt làm cho người ta không thể đọc hiểu, là tự giễu hay là cái gì đó.
“Hộ vệ của ta tưởng hắn muốn làm tổn thương ta, cho nên động thủ với hắn.”
“Cái gì? !” Tịch Thanh có chút không dám tin, “Hắn làm sao có thể đả thương ngươi, hộ vệ của ngươi như thế nào lại không phân biệt được đen trắng đã đâm hắn một kiếm?”
Lam Anh bất đắc dĩ nhắm mắt lại, “Sự thật là như thế, tin hay không tùy ngươi.”
Tịch Thanh hốt hoảng đi tới đi lui, thanh kiếm chuyển từ tay phải rồi lại sang tay trái, lại từ tay trái đổi sang tay phải. Mà Lam Anh chỉ nhắm mắt lại, không nói được lời nào.
Đêm lạnh như nước, hai người đứng bên ngoài cả đêm, Lam Anh mở hai mắt ra, nhìn bầu trời đã dần dần sáng rõ, nghiêng đầu nhìn vào trong phòng, Đường Thải Nhi đang băng bó cho Dạ ngu ngốc.
Tịch Thanh đi vào trong phòng, nhẹ nhàng hỏi, “Hắn không sao chứ.”
Đường Thải Nhi gật đầu một cái, “Không sao.” Băng bó miệng vết thương ổn thỏa, sờ sờ cái trán hơi nóng của Dạ ngu ngốc, có chút đăm chiêu.
Lam Anh: “Ngươi cả đêm không ngủ, nghỉ ngơi một chút đi.”
Đường Thải nhi bỏ hai bàn tay dính đầy máu vào trong chậu, cẩn thận rửa sạch , “Ngươi nợ ta một lời giải thích.” Giọng nói lạnh như băng, không có chút độ ấm.
Lam Anh nghe xong biết nàng đang giận, “Là thủ hạ của ta nhầm lẫn, ngươi nếu muốn trách ta, ta không có sức giải thích.”
“Ta tận mắt nhìn thấy ngươi đẩy hắn đến mũi kiếm.” Đường Thải Nhi nhìn về phía hắn, trong ánh mắt tràn ngập không tín nhiệm.
“Tự hắn lui về phía sau, ta là muốn cứu hắn.” Lam Anh lãnh đạm nói, rũ mí mắt xuống, đem tâm tình phức tạp che dấu trong đáy mắt, “Tin hay không tùy ngươi.” Dứt lời, xoay người ra khỏi phòng.
Tịch Thanh nhìn bóng lưng Lam Anh, tin chắc nói: “Ta tin hắn.” Nói xong, thở phào một hơi.
Đường Thải Nhi vẫy nước dính trên tay, “Có lẽ.”
Tịch Thanh nhíu mày, “Các ngươi sắp sửa thành thân rồi, ngươi vẫn không tin hắn sao?”
Đường Thải Nhi khẽ thở dài, cười khổ lắc đầu, “Ta không biết.”
“Ngươi quan tâm Dạ Nhi hơn, không phải sao?” Tịch Thanh liếc nhìn Dạ ngu ngốc đang hôn mê, mỉm cười nói.
Đường Thải Nhi liếc mắt nhìn Tịch Thanh, đem khăn lau tay nhét vào trong ngực hắn, “Ngươi hôm nay nói rất nhiều.”
“Ê! Ngươi bẩn thỉu a!” Tịch Thanh kêu to, ném khăn vải ra xa.
Đường Thải Nhi hoàn toàn không để ý tới hắn, cất bước đi ra ngoài.
“Ngươi đi đâu, để mặc Dạ Nhi sao?” Tịch Thanh đuổi theo đến cửa.
“Ta đi nấu thuốc cho hắn, người khác ta không tin được a ~” Tiếng trả lời nhàn nhạt của Đường Thải Nhi truyền đến từ xa.
Tịch Thanh nhún vai sau đó lắc đầu, “Ngươi quả nhiên quan tâm Dạ Nhi hơn, tại sao lại không thừa nhận cho rồi, không giống nam nhân.”
————
Đến buổi tối, Dạ ngu ngốc mới vô tri vô giác tỉnh lại, Đường Thải Nhi đứng ở trước bàn xay bột thuốc, nghe Dạ ngu ngốc có động tĩnh, vội vàng quẳng thứ đang cầm trong tay xuống, chạy đến bên giường.
“Tỉnh?” Đường Thải Nhi giúp hắn đỡ chăn xuống, “Đói không?”
Dạ ngu ngốc cười hì hì nhìn nàng, “Nương tử ~”
Giống với lần đầu tiên hắn tỉnh lại, gọi nương tử vừa ngây thơ lại thú vị.
Đường Thải Nhi khẽ cười, đưa tay lau cái trán của hắn, “Bớt nóng, không tệ. Vết thương có đau không?”
Dạ ngu ngốc lắc đầu một cái, “Một chút cũng không đau, ha ha.”
“Tại sao bị thương? Không cẩn thận như vậy.”
Dạ ngu ngốc liếm liếm đôi môi khô khốc, “Ta không biết phía sau sẽ có cái gì đâm ta. . . . . .”
Đường Thải Nhi không khỏi mỉm cười, gõ gõ vào mi tâm của hắn, “Ngươi a, lần sau không cẩn thận như vậy nữa, ta sẽ ném ngươi đi.”
“Không muốn! Ô ô. . . . . . Không muốn!” Dạ ngu ngốc lập tức lo lắng, muốn đứng lên ôm Đường Thải Nhi, kết quả đụng vào vết thương, “A!”
“Nè!”
Dạ ngu ngốc nhe răng nhếch miệng, lần nữa trở lại giường, “Đau quá đau . . . . . .”
“Đáng đời, nằm im! Ta mang cháo nóng cho ngươi.”
“Nương tử không được xa Dạ nhi.”
“Dạ dạ dạ, không đi, nhắm mắt, nghỉ ngơi.” Đường Thải Nhi bộ dạng như dỗ tiểu hài tử, ôn nhu ra lệnh.
Dạ ngu ngốc nhắm hai mắt lại, khóe môi cong lên nụ cười, “Ừ, Dạ Nhi ngủ ngoan, Thải Nhi sẽ không bỏ lại Dạ Nhi nha.”
“Ngoan, lát nữa ngươi phải ăn cháo ~”
————–
Sáng sớm hôm sau, bên trong thư phòng Giang phủ.
Lam Anh cầm cuốn sách, cặp mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết giữa hè, đâu đâu cũng thấy một màu xanh biếc, có lẽ phải nói đây là một mùa làm cho người ta tràn đầy hy vọng, ít nhất, sẽ không tuyệt vọng.
“Chủ tử.” Một tên hộ vệ đi vào thư phòng, khom người ôm quyền.
“Chuyện gì?” Lam Anh để cuốn sách đang cầm trong tay xuống, nhìn về phía hộ vệ.
“Tự ta đi vào, không cần thông báo.” Đường Thải Nhi chậm rãi đi vào, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Đợi hộ vệ lui ra, Lam Anh nhìn Đường Thải Nhi, nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị, “Nàng. . . . . .”
“A, ta là tới xem, ngươi chuẩn bị hôn sự như thế nào.”
Lam Anh có chút kinh ngạc, “Ta cho là, cho là nàng. . . . . .”
“Cho rằng cái gì?”
“Không có, đã sớm bắt tay vào làm, sau đó sẽ có người tới đo dáng người để may.”
“May đồ?”
“Ừ, thuận tiện làm cho nàng một ít nữ trang, ít nhất phải để ọi người biết thành chủ phu nhân là một nương tử xinh đẹp.” Lam Anh cười trêu ghẹo, trong lòng kích động không thôi, hắn không chút kiêng kỵ đem sự vui sướng này bộc lộ qua lời nói.
Đường Thải Nhi nhìn trời, “Ta không phải là một thiếu nữ xinh đẹp, mà là một con Cọp mẹ.” Vừa nói vừa nhìn Lam Anh, làm bộ nâng móng vuốt Hổ lên.
“Cái đó không tệ, một lão Hổ sẽ mang Cọp mẹ quy ẩn rừng núi.” Lam Anh gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
————
Tịch thanh trước sau như một chỉ luyện kiếm trong đình, đang luyện đột nhiên trông thấy sân viện yên tĩnh bỗng nhiên nhao nhao lên, nô bộc, nha hoàn lui tới đều là bưng, mang, nâng hỉ lễ tân hôn.
Tra kiếm vào vỏ, Tịch Thanh ôm kiếm nhìn mọi người ở khắp nơi không ngừng đi ngang qua, tự nhủ: “Xem ra chuyện vui đã sắp tới, chẳng qua là, một thành chủ, thật muốn thành thân với một nam nhân sao? !”
Hắn sờ lên cằm, đối với Lam Anh càng thêm kính nể, sau đó xoay người đi đến phòng khách mà Dạ ngu ngốc đang nghỉ ngơi.
“Ê! Tiểu Tịch Tịch, Dạ Nhi muốn uống nước ~” Dạ ngu ngốc vừa lúc khát nước, thấy Tịch Thanh đẩy cửa đi vào, không chút khách khí trực tiếp sai khiến.
Tịch Thanh cũng nguyện ý, đi tới trước bàn, rót một chén trà đưa cho Dạ ngu ngốc, “Dạ Nhi a, không bằng. . . . . . Ngươi cũng gả cho ta đi.”
Đổi lại nếu là người thường, sợ rằng nói ra một câu này sẽ làm đối phương bị sặc nước, nhưng mà Dạ ngu ngốc không phải là người bình thường nha, cho nên lúc này vừa uống nước vừa nhìn ánh mắt thâm tình khẩn thiết của Tịch Thanh, không có phản ứng.
Tịch Thanh cho rằng hắn không nghe rõ, vì vậy càng ghé sát vào một chút,“Gả cho ta đi.”
Dạ ngu ngốc bĩu môi trợn mắt, “Không muốn, ta có nương tử rồi.”
Tịch Thanh toét miệng, “Dạ Nhi, có một số việc ngươi hiểu lầm, Đường huynh hắn muốn. . . . . .”
“Ngươi lại đang làm cái gì? !” Đường Thải Nhi lúc này bưng canh Nhân Sâm đi vào, ánh mắt như phòng ngừa kẻ trộm nhìn Tịch Thanh. Hiển nhiên, qua sự kiện thay quần áo lần trước, khiến cho Đường Thải Nhi cảm thấy Tịch Thanh là một con Sói đói mà Dạ ngu ngốc lại là một miếng thịt béo.
Tịch Thanh kêu oan, “Ta cái gì cũng chưa làm, ngươi đừng đề phòng ta giống như đề phòng cướp vậy được không?”
“Không được, ngươi nếu là dám phi lễ với Dạ Nhi, ta sẽ hạ độc ngươi, để xem cuộc đời này của ngươi còn có thể giao hợp hay không.” Đường Thải Nhi ngồi ở mép giường, cầm cái muỗng chuẩn bị đút canh Nhân Sâm cho Dạ ngu ngốc.
“Ngươi! Quá độc ác!” Tịch Thanh rống giận, sau đó phất tay áo bỏ đi.
Dạ ngu ngốc nháy mắt mấy cái, tò mò hỏi: “Nương tử, cái gì gọi là không thể giao hợp?”
Đường Thải Nhi chớp mắt cười một tiếng, thật sự không biết phải giải thích với Dạ ngu ngốc, một nam nhân thuần khiết giống như đóa hoa Sen như thế nào.
“Nương tử?”
“Éc. . . . . . Chính là tướng công cùng với nương tử luyện. . . . . . . . . . . . Công phu!” Đường Thải Nhi suy nghĩ hồi lâu, trả lời chắc chắn.
“Nha.” Dạ ngu ngốc gật đầu một cái, há mồm uống một hớp canh Đường Thải Nhi đưa tới, sau đó ngẩng đầu, “Nương tử lúc nào thì cùng Dạ Nhi giao hợp?”
“. . . . . .”