Nương tử, xin nhẹ một chút

Chương 13: Chỉ vì hồng nhan


Bạn đang đọc Nương tử, xin nhẹ một chút – Chương 13: Chỉ vì hồng nhan

Chương 13 : Chỉ vì hồng nhan

Edit : kun’xih
 
      Dật Hương cư, một địa phương đủ loại Diên Vĩ. Phóng tầm mắt nhìn lại, một mảnh tím ngắt. Bầu trời bốn phía phản phất mùi thơm nhàn nhạt.
      Mà giữa khóm hoa có một giai nhân thướt tha đang đứng. Thân thể như lụa mỏng hiện ra vẻ kiêu kỳ. Tóc dài mềm mại được búi lỏng. Ống tay áo khẽ bay, kích khởi hàng ngàn cánh hoa theo tiếng đàn bay lên.
      Đôi mắt giai nhân xinh đẹp, dung nhan trời sinh, sóng mắt lưu động, khẽ cười nhìn người khảy đàn. Môi anh đào mỉm cười nói một câu. Thân thể múa như không có xương, lụa mỏng màu hồng trong suốt quấn quanh. Vòng eo nhỏ nhắn đeo đai ngọc sa, phảng phất giống như tiên nữ giáng trần, lưu luyến khóm hoa.
      Tiếng đàn dần dần tiêu tán, Hình Dận ngẩng đầu nhìn giai nhân, nhẹ giọng quan tâm nói, “Ly nhi, đừng để bị mệt, tới đây nghỉ ngơi đi.”
      Đôi mắt xinh đẹp của Tần Ly ánh vẻ xấu hổ, cười nhàn nhạt, “Dận, để cho thiếp múa một lát nữa, được không?”
      Hình Dận cau mày. Thân hình chợt lóe lướt đến bên người Tần Ly. Nhìn giai nhân trong ngực thở gấp gáp, trong mắt lóe lên một tia không đành lòng, “Ly nhi không nên tùy hứng, thân thể của nàng sẽ không chịu nổi.”
      Trong đôi mắt Tần Ly tràn ra ủy khuất, nhưng không có phản bác Hình Dận nữa. Môi đỏ nở ra nụ cười, nằm trong ngực hắn, “Được, Ly nhi không múa nữa.”
      Hình Dận thở dài, an ủi người trong lòng: “Ly nhi, chịu đựng hai ngày nữa, độc y Đường Cảnh sẽ tới.”
      “Thật sao, có trị được không?” Tần Ly cau mày, đối với thân thể của mình không có bất kỳ mong đợi gì.
      Hình Dận ôm nàng không khỏi thắt chặt thêm, “Nhất định sẽ trị khỏi. Nếu như hắn không trị hết, vậy ta sẽ cho đầu và thân hắn ở hai nơi!”
      Cả người Tần Ly run lên, ngẩng đầu nhìn cặp mắt đang nén giận của nam nhân trước mắt, “Dận. . . . . .”
      Ý thức được mình đã hù sợ người trong ngực. Hình Dận vội vàng thu lại lệ khí trong mắt, cười nhạt, “Ly nhi, ta sẽ không để cho nàng rời đi.” Nói xong, cúi đầu ngậm bờ môi đỏ mọng của giai nhân.

      Đường Thải Nhi dùng khứu giác đi theo mùi hoa rất nhẹ khó có thể ngửi thấy, cùng Dạ ngu ngốc đi đến Dật Hương cư. Phóng mắt nhìn đi, bên trong mảng tím buồn, một đôi người ngọc ôm nhau đứng đó.
      Đường Thải Nhi lập tức đạp một bên chân của Dạ ngu ngốc, “Phi lễ chớ nhìn! Nhắm mắt!”
      Dạ ngu ngốc ô hô một tiếng, xoa chân bị đạp đau, “Nương tử,  tại sao ngươi lại đạp Dạ Nhi, ô ô. . . . . .”
      Nghe đầu này có động tĩnh, Hình Dận buông lỏng khuôn mặt e lệ của Tần Ly ra, ôm vào trong ngực, nhìn hai tên nô bộc đứng cách đó không xa.
      “Dận. . . . . .”
      “Ly nhi, tới giờ uống thuốc rồi.” Hình Dận vuốt ve sống lưng của nàng, một tay ôm lấy, phi thân lướt vào trong đình.
      Đường Thải Nhi ho nhẹ, bưng thuốc, men theo hành lang đi tới. Dạ ngu ngốc theo sát phía sau.
      Hoa si như nàng, cho dù thấy nữ tử tuyệt sắc cũng không cho phép động tâm. Hai hàng lông mày của người nọ đẹp như hoa soi nước, thân thể tựa như liễu yếu đu đưa theo gió. Lại nhìn khóe mắt hồng hồng cùng hai gò má đỏ bừng, liền biết là trúng độc nhiều năm, đau khổ triền thân.
      Hình Dận nhìn khuôn mặt xa lạ trước mắt cùng với tuyệt sắc giai nhân theo sát phía sau người nọ. Khóe miệng lộ ra ý cười, “Để thuốc xuống, chờ ở một bên.”
      Đường Thải Nhi hơi cúi đầu để chén thuốc xuống, lại đem mứt hoa quả trên tay Dạ ngu ngốc đặt trên bàn đá. Sau đó lui sang một bên.
      Khóe mắt liếc nhìn một mảng Diên Vĩ điền, chân mày hơi nhíu lại. Lại lần nữa ngửi thấy độc hương trên người mỹ nhân kia, không khỏi nhẹ nhàng thở dài.
      Đáng tiếc thật là đáng tiếc, nhưng cũng đồng thời cảm khái. Loại độc tố này, nếu là đặt vào tay Đường Thải Nhi nàng thì hoàn toàn không muốn giải! Bởi vì, giải độc quá phiền toái, cũng quá biến thái.
      Hình Dận nghe tiếng thở dài của Đường Thải Nhi. Ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng, “Vì sao thở dài?”
      Tần Ly thấy Hình Dận không ngờ lại nói chuyện cùng một tiểu bộc, cho là hắn muốn làm khó người ta, vội vàng lên tiếng nói: “Dận, chàng làm sao vậy? Tại sao đột nhiên lại tức giận? Ly nhi sẽ uống thuốc mà, thật là khổ.”
      Đường Thải Nhi sửng sốt, ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt của Hình Dận. Trong nháy mắt đầu óc rối loạn, có chút suy nghĩ đúng là không nắm bắt được. Cảm giác có một số chỗ không thích hợp. Thấy Hình Dận tra hỏi như vậy, cười nham nhở nói, “Bẩm chủ tử, tiểu nô không có thở dài.”
      Dạ ngu ngốc mấp máy miệng, không hiểu tình huống bây giờ cho lắm, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngậm miệng. Đôi mắt tò mò nhìn trái nhìn phải.

      Cặp mắt Hình Dận lóe nguy sắc, cánh tay dài vung lên. Chưởng phong mạnh như ác thần đánh úp về phía Đường Thải Nhi.
      Đường Thải Nhi kinh hãi, nắm bên hông của Dạ ngu ngốc, khinh công bay lên chạy ra xa mấy thước. Chấn động quay đầu lại, thấy phiến đá xa xa đã bị đánh nát bấy.
      Tần Ly bị dọa đến vội vàng nhào vào trong ngực Hình Dận, hai vai run lẩy bẩy.
      “Đường Cảnh.” Khóe miệng Hình Dận nhếch lên, mang trên mặt nụ cười nhạt, đúng như dự đoán.
      Cười như vậy ở trong mắt Đường Thải Nhi lại có vẻ cực kỳ quỷ dị. Bảo hộ Dạ ngu ngốc ở phía sau, thật sự không hiểu người trước mắt này tại sao lại nhận ra mình.
      Tròng mắt Tần Ly chuyển một cái, “A! Vị này chính là Đường thần y? !”
      Đường Thải Nhi không khỏi nở nụ cười, trong lòng có chút bình tĩnh cân nhắc. Buông lỏng cảnh giác vừa rồi, cười yếu ớt biến thành cười to, “Thì ra, thì ra là!”
      Hình Dận rủ mí mắt xuống, vỗ sống lưng Tần Ly. Sau đó thản nhiên hỏi, “Nói thế là có ý gì?”
      “Danh hiệu của tại hạ, dường như còn chưa tới mức để giới nữ lưu đều biết đến?” Đường Thải Nhi cười vang nói, thấy Hình Dận không trả lời, tiếp tục nói, “Xem ra, các hạ đang chờ Đường mỗ tới.”
      “Sao? ! Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra vậy?” Dạ ngu ngốc trợn to hai mắt, bắt được cánh tay Đường Thải Nhi.
      “Ngươi, ngu ngốc!” Đường Thải Nhi trừng mắt nhìn Dạ ngu ngốc, “Câm miệng.”
      “Không sai, tại hạ đúng là đang chờ ngươi.” Hình Dận thản nhiên cười.
      Đường Thải Nhi chuyển mắt nhìn Tần Ly, ngay sau đó thở dài, “Muốn ta giúp nàng giải độc? Thứ cho tại hạ không thể giúp.”
      “Sao? ! Ngươi không muốn Phi Sắc Lưu Ly và Vẫn Thiên Châu của ngươi sao?”
      “Ngươi!”

      Trong nháy mắt, Đường Thải Nhi rốt cuộc hiểu rõ tất cả. Cắn răng nghiến lợi, hận không thể đem kẻ phách lối đang cười trước mặt xé thành trăm mảnh,“Hừ, ta đã nói tại sao lại có nhiều sự trùng hợp như vậy nhắm vào ta, thì ra là do ngươi giở trò, chờ ta bước vào đây.”
      “Cùng với người thông minh nói chuyện thật là thoải mái, Đường công tử đã bước vào rồi.”
      “Đường huynh! Dạ nhi!” Nhưng vào lúc này, tiếng rống xé gió của Tịch Thanh truyền từ xa đến. Trong lúc đó, một bóng trắng như gió lao đến. Hai chân tiếp đất, ống tay áo phần phật theo gió.
      Bởi vì một chưởng vừa rồi của Hình Dận quá mức uy mãnh, làm khắp nơi trong đình đều là mảnh đá màu trắng. Lúc này, Tịch Thanh chậm rãi tiếp đất, lại hất tung một đám bụi mù lên, làm cho Đường Thải Nhi nóng nảy không thôi.
      “Ngươi không biết điểm nhẹ người sao!” Vì thế, người nào đó nóng nảy tức giận mắng.
      Tịch Thanh không nhìn Đường Thải Nhi. Trường kiếm trong nháy mắt đã ra khỏi vỏ, mạnh như vũ bão chỉ hướng Hình Dận. Ngân Kiếm sáng bóng phóng khoáng, mà Đường Thải Nhi chú ý tới một điểm rất nhỏ, vỏ kiếm dường như có vết bị đốt cháy…..
      “Hình Dận! Tên cẩu tặc kia, mau trả Phi Sắc Lưu Ly lại cho ta!”
      Người kích động luôn bị như vậy, Tịch Thanh còn chưa dứt lời, liền bị Hình Dận nhấc chân đá một cước bay xa mấy thước. Sau đó trường kiếm “Keng”đâm vào mặt đất.
      Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Đường Thải Nhi nhìn bộ dạng ôm ngực bị đau không cách nào hô hấp của Tịch Thanh, trong lòng âm thầm kinh hãi. Nàng từng cho là võ công của Tịch Thanh đã rất cao rồi, không nghĩ tới Hình Dận lại có thể dùng một cước nhẹ nhàng đã giải quyết được Tịch Thanh. Có thể thấy được, công lực của Hình Dận thâm hậu cỡ nào.
      Dạ ngu ngốc trợn mắt há mồm, vội vàng chạy đến bên cạnh đỡ Tịch Thanh lên, “Tiểu Tịch Tịch, Dạ nhi cũng muốn chơi bay bay ~”
      “Dạ nhi, khụ khụ. . . . . .” Tịch Thanh quẫn bách, nhìn bộ mặt mong đợi của Dạ ngu ngốc, không biết làm thế nào cho phải.
      Đường Thải Nhi ngắt ngắt mi tâm, sau đó dựa vào cây cột bên cạnh đó, “Ta không cứu.”
      Hình Dận cười lạnh, nhẹ nhàng nâng tay. Trong nháy mắt hơn mười bóng đen thoát ra, ánh đao lòe lòe, Đường Thải Nhi kinh hãi quay đầu lại, liền nhìn thấy Dạ ngu ngốc và Tịch Thanh đã bị bắt. Trường đao kề trước cổ bọn họ.
      Dạ ngu ngốc cúi đầu nhìn trường kiếm sáng choang, trong khoảnh khắc khóc rống lên, “Thải nhi! Thải nhi cứu ta! Ô ô ô. . . . . .”
      “Dạ nhi đừng sợ, ta bảo vệ ngươi.” Cùng bị bắt là Tịch Thanh, không biết tự lượng sức mình còn an ủi Dạ ngu ngốc.
      Đường Thải Nhi nắm quả đấm, “Lâu chủ Vân Thiên lâu thật không ngờ lại hèn hạ như vậy! Bỉ ổi!”
      Tần Ly lo lắng nhìn về phía mấy người, kéo ống tay áo Hình Dận, “Dận, không nên. . . . . .”
      “Câm miệng!” Hình Dận cáu kỉnh gầm nhẹ. Trong nháy mắt Tần Ly không dám nhiều lời nữa, chỉ đành dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn mấy người.

      Hình Dận nhếch khóe miệng, “Y thuật của Đường công tử trên giang hồ không ai không biết. Thê tử bị mắc ít bệnh, chắc hẳn đối với Đường công tử mà nói là dễ như trở bàn tay?”
      Đường Thải Nhi mở to mắt, “Ai nói dễ, mới không thoải mái đấy.”
      Trên mặt Hình Dận thoáng qua vẻ vui mừng, ngay sau đó bình thản lại, “Nói như vậy, Đường công tử có biện pháp sao?”
      “Hừ! Không ai có thể ép Đường Cảnh ta giải độc cứu người! Không cứu chính là không cứu!” Đường Thải Nhi cũng nổi giận. Nàng hận nhất là bị người khác ép nàng làm việc. Ngay sau đó xoay người muốn đi.
      Mới bước được một bước, giọng nói khắc nghiệt của Hình Dận cũng theo đến, “Nếu Đường công tử quyết định. . . . . . Vậy cũng đừng trách tại hạ.”
      “Giết!” Hình Dận lạnh nhạt nói.
      “Đợi đã!” Đường Thải Nhi nhìn hai người bị uy hiếp, mạng treo lơ lửng, tâm không khỏi căng thẳng.
      Mặc dù quen biết bọn họ mới được mấy ngày, nhưng là, mấy ngày nay cùng chung đụng, sớm đã có tình cảm. Nhìn bằng hữu, huynh đệ bởi vì mình mà chết thảm dưới đao, Đường Thải Nhi nàng làm sao nhẫn tâm như thế được!
      Hình Dận cười cười, giơ tay ra hiệu lại bọn hộ vệ, sau đó nhìn Đường Thải Nhi từ từ xoay người lại, ánh mắt tức giận bắn về phía mình, hắn hoàn toàn không thấy tia tức giận kia, thản nhiên hỏi: “Đường công tử nguyện ý cứu?”
      “Hình Dận, nếu ta chữa bệnh cho nàng, ngươi sẽ thả bọn họ hơn nữa trả lại Phi Sắc Lưu Ly và Vẫn Thiên Châu đúng không? !”
      Hình Dận nhướng mày, “Phi Sắc Lưu Ly không thể trả, đó là thuốc dẫn.”
      “Ta giải độc cho nàng, không cần Phi Sắc Lưu Ly, thỉnh các hạ trả lại cho Tịch Gia bảo.”
      Hình Dận: “Được, nếu như giải độc mà không cần vật này, vậy nó đối với ta mà nói chỉ là một tảng đá mà thôi, ta đáp ứng ngươi.”
      “Tốt! Còn có một việc. . . . . .” Cặp mắt Đường Thải Nhi kiên định, có chút khí thế nhìn chằm chằm Hình Dận.
      Người sau tâm thần căng thẳng, “Còn có?”
      Đường Thải Nhi từ từ nhắm hai mắt lại, “Ba trăm lượng bạc. . . . . .”
      “. . . . . .”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.