Đọc truyện Nương Tử, Xin Nhẹ Chút – Chương 7: Nam nhân yêu nghiệt
“A. . . . . .
Đầu của ta sao lại đau như vậy. . . . . . A. . . . . . Cổ của
ta” Đường Thải Nhi ôm cổ rên rỉ mở hai mắt. Màn trướng thuần trắng
đập vào mắt. Hai mắt của nàng dần dần tìm thấy tiêu cự, “Đây là. . .
. . . Đâu? !”
“Cái thứ màu
đen này thật đáng sợ! Không muốn cho nương tử của ta uống đâu!”
Tiếng Dạ Ngu Ngốc
truyền vào từ bên ngoài, Đường Thải Nhi vội vàng ngồi dậy, nhìn xuyên qua cửa
sổ mơ hồ có thể thấy được thân ảnh cao lớn của Dạ Ngu Ngốc lúc ẩn lúc hiện ở
trước cửa.
“Nhưng mà
công tử, đây là chén thuốc mà thiếu gia nhà ta cố ý để cho phòng bếp chuẩn bị,
người không hy vọng công tử bên trong sẽ nhanh tỉnh lại sao?”
“Uống cái này
là nương tử của ta có thể tỉnh lại sao?”
“Éc. . . . .
. Đúng vậy, nương. . . . . . Tử. . . . . . Của công tử có thể tỉnh lại.”
Đường Thải Nhi
nghe Dạ Ngu Ngốc cứ mở miệng ra là nương tử, nương tử, trước mặt không khỏi tối
sầm, yếu ớt vô lực dựa vào đầu giường, trào ra nước mắt.
Cửa phòng được đẩy
ra, Dạ Ngu Ngốc bưng chén thuốc đi vào, nhìn thấy Đường Thải Nhi đã ngồi dậy
dựa vào đầu giường, bộ mặt không khỏi vui mừng, “Nương tử, ngươi tỉnh
rồi!”
Đường Thải Nhi cúi
đầu, nắm chặt áo ngủ bằng gấm trong tay, không còn khống chế được, cầm gối ném
vào Dạ Ngu Ngốc. “Nói ngươi biết bao nhiêu lần rồi! Không được gọi ta
là nương tử nữa!”
Cái gối trúng ngay
chén thuốc, ngay sau đó một tiếng vỡ nát truyền đến. Toàn bộ chén thuốc văng
trên đất, cũng làm bẩn luôn vạt áo của Dạ Ngu Ngốc.
“Nương tử. .
. . . .” Dạ Ngu Ngốc cúi đầu, bộ dạng ủy khuất, “Dạ Nhi
không bao giờ gọi nương tử nữa.”
“Aaaa!” Đường
Thải Nhi nhìn thấy bộ dạng mê người của Dạ Ngu Ngốc, chỉ cảm thấy trong lòng
dâng lên một cảm giác tội lỗi, hốt hoảng, nàng khóc không ra nước mắt đứng dậy
nhìn quanh, sau đó ôm cột đập đầu vào…
“Thải Nhi sao
vậy? Dạ Nhi biết sai rồi ~” Dạ Ngu Ngốc ôm vai Đường Thải Nhi, dịu
dàng nói.
“Ta không
sao. . . . . . Ta rất khỏe. . . . . .” Đường Thải Nhi khoát tay, đi
tới cạnh bàn ngồi xuống, mở miệng hỏi, “Nơi này là?”
“A! Đây là nhà
của tiểu Lam Lam ~” Dạ Ngu Ngốc ngồi bên cạnh Đường Thải Nhi, chống
cằm nhìn nàng ngọt ngào trả lời.
“Tiểu Lam
Lam? !” Đường Thải Nhi không rõ vì sao, chỉ là trong nháy mắt, vô số
phỏng đoán và suy nghĩ thoáng qua trong đầu. Theo lý thuyết Dạ Ngu Ngốc bị mất
trí nhớ nên không biết bất kỳ kẻ nào mới đúng? ! Tình huống hiện tại là sao
đây? ! Chẳng lẻ cừu gia tìm tới rồi? Hoặc là bằng hữu của Dạ Ngu Ngốc nhận ra
hắn?
“Đúng nha,
tiểu Lam Lam, mới vừa rồi nương tử. . . . . . A! Đau. . . . . . Ô ô. . . . . .
Mới vừa rồi Thải Nhi nằm ở trên đường không đứng dậy được, sau đó xe ngựa của
tiểu Lam Lam đi qua, sau đó Dạ Nhi để cho tiểu Lam Lam ôm Thải Nhi lên xe, sau
đó chúng ta tới nơi này nha ~~” Dạ Ngu Ngốc nói sau đó, sau đó một
hồi, mới dùng tay xoa chỗ bị đánh trên đầu.
Đường Thải Nhi
nghe hắn kể lại, trong đầu tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó: Dạ Ngu Ngốc nhất
định là bộ dạng đáng thương, cặp mắt lóe ra lệ quang mê người, khuôn mặt thuần
tình, miệng nhỏ khẽ mở quyến rũ vị tiểu Lam Lam kia.
A ~ sao lại có một
yêu nghiệt tuyệt vời như vậy!
“Tội cho
ngươi, phải dựa vào việc bán nhan sắc để cứu tiện mệnh của ta.” Đường
Thải Nhi vỗ vai Dạ Ngu Ngốc, người bên cạnh không hiểu nghệch đầu suy nghĩ.
“Tiểu Lam Lam
nói, vì Thải Nhi chắn đường nên xe ngựa bọn họ không đi qua được ~”
Khóe mắt Đường
Thải Nhi giật giật, tình cảnh mới tưởng tượng vừa rồi trong nháy mắt bể tan
tành, thì ra là. . . . . . Nàng chắn đường. . . . . .
“Đây
là?”
Một giọng nói dễ
nghe của nam tử truyền vào tai Đường Thải Nhi, hai mắt vèo một cái nhìn ra cửa,
chỉ thấy một vị nam tử mặc cẩm y hoa quan chắp tay đứng trước cửa. Vừa bước một
chân vào đã nhìn thấy chén thuốc vỡ tan tành trên đất không khỏi dừng lại.
Hai mắt của Đường
Thải Nhi không kìm được mà tiến hành QJ (cưỡng gian) vị
mỹ nam trước mặt. Tử y cẩm bào, áo choàng đen mỏng, khí chất tà mị, lúc đưa tay
nhấc chân đều tản ra sự tôn quý, người này bình tĩnh khác người thường!
“Tiểu Lam Lam
~” Dạ Ngu Ngốc hớn hở đứng dậy, đi đến bên cạnh tử y nam
tử, “Mới vừa rồi cái gối làm đổ thứ màu đen này.”
Khóe miệng tử y
nam tử cong lên nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn Đường Thải Nhi, “Đã tỉnh?
Thân thể có khó chịu không?”
Đường Thải Nhi ho
nhẹ một tiếng, đứng dậy hướng tử y nam tử ôm quyền nói: “Đa tạ công
tử cứu giúp, ngày khác Đường Cảnh phát tài nhất định hồi báo!”
“Đường
Cảnh?” Trong chớp mắt tử y nam tử thoáng qua một tia kinh ngạc và vui
mừng. Đường Cảnh, người giang hồ xưng độc y hiệp khách, không nghĩ tới lại là
nàng? Vẻ kinh ngạc trong nháy mắt biến mất, cặp mắt lần nữa trở về dịu dàngận,
không nhìn ra một tia rung động.
“Đúng vậy,
tại hạ là Đường Cảnh.” Đường Thải Nhi gật đầu, đối với việc đối
phương hoài nghi thân phận của mình không để ý chút nào.
Dạ Ngu Ngốc mở
miệng cười thật to, cũng tự giới thiệu: “Ta tên là Dạ Ngu Ngốc!”
Tử y nam tử cười
nhạt, vỗ vai Dạ Ngu Ngốc, sau đó đi tới cạnh bàn ngồi xuống, tự rót một chén
trà. Quét mắt nhìn bộ ngực của Đường Thải Nhi, khóe miệng không khỏi nhếch lên,
tia phức tạp che giấu trong đáy mắt, dịu dàng nói: “Lam Anh.”
“A, Lam công
tử.” Đường Thải Nhi ôm quyền cúi đầu.
Lam Anh nhìn Đường
Thải Nhi cười một tiếng, đôi mắt tà mị không nhìn ra bất kỳ tâm tình
gì, “May mắn quen biết với độc y hiệp khách Đường Cảnh công tử, tại
hạ thật là sợ hãi vô cùng.”
Chân mày Đường
Thải Nhi cau lại, dĩ nhiên là đang nói mình.
Lam Anh cười nhạt,
ngón tay vuốt ve dọc chén trà bằng sứ trắng, trong mắt hiện ra một tia dịu
dàng, “Thứ cho tại hạ nhiều chuyện muốn hỏi, tại sao Đường công tử
lại có quan hệ với tiêu cục Phú Quý kia?”
“Éc. . . . .
. Chuyện này. . . . . .” Đường Thải Nhi cười cười ngồi
xuống, “Là được người ta nhờ vả, ha ha.”
“A? Vậy tại
hạ cũng không hỏi nhiều, không biết Đường công tử tiếp theo có tính toán gì
chưa?”
Đường Thải Nhi
nhìn Dạ Ngu Ngốc một chút, kề sát vào nhỏ giọng hỏi: “Đồ bị cướp đi
rồi hả?”
Dạ Ngu Ngốc gật
đầu một cái, sau đó ở bên tai nàng nói: “Ba người to như gấu kia cũng
bị giết chết ~”
Đường Thải Nhi
mang vẻ mặt khiếp sợ, nhìn khuôn mặt tươi cười của Dạ Ngu Ngốc, khóe miệng co
quắp, “Ngươi dường như rất vui vẻ. . . . . .”
“Đúng nha ~
Dạ Nhi không thích mấy người kia mà ~”
“. . . . .
.”
Lam Anh nhìn hai
người đang bàn luận xôn xao, cặp mắt khẽ cong, cười nhạt, cũng không nhiều lời.
Đường Thải Nhi cảm
giác được ánh mắt của Lam Anh, ho nhẹ một tiếng quay đầu lại nhìn hắn
nói: “Lam công tử có biết Tịch Gia bảo ở đâu không?”
“Tịch Gia
bảo? A, không xa, ở Lương thành, cùng Giang thành của ta chỉ cách một ngày cưỡi
ngựa. Công tử nếu muốn đi, ta đây sẽ cho người chuẩn bị ngựa.” Lam
Anh vừa dứt lời lập tức đứng dậy muốn đi gọi người.
Tròng mắt Đường
Thải Nhi chuyển một cái, đưa tay ngăn lại, “Sao lại phiền Lam công tử
nữa, bọn ta cũng không có ý đó.”
Đây là một tay
giỏi mua bán, vẫn là đừng dính dáng thì hơn.
Đường Thải Nhi
nghĩ thầm như vậy, nhưng cái tên Tịch Thanh thật là đáng ghét, nếu để nàng gặp
được, nhất định phải cho hắn nếm mùi lợi hại, mỹ nam thì sao? ! Đường Thải Nhi
nàng ngay cả thiên tiên cũng muốn cho nếm thử đau khổ!
Chẳng qua là. . .
. . . Trong túi chỉ có một trăm lượng đặt cọc, làm thế nào mới tốt. Lông mày
Đường Thải Nhi nhăn tít, nàng không trả lại, vậy thì cứ. . . . . . Lấy đi! A ha
ha. . . . . .
“Nương tử,
sao mặt của ngươi lúc đỏ lúc trắng vậy? ! Nha! Hiện tại lại xanh lét?
!” Dạ Ngu Ngốc cả kinh nói.
Lam Anh nghe được
tiếng nương tử kia liền cau mày, trong mắt lóe lên một tia sắc bén, sau đó mỉm
cười, bình tĩnh đứng ở một bên.
Đường Thải Nhi
hung hăng giẫm chân của Dạ Ngu Ngốc, cắn răng nghiến lợi nói: “Bảo
ngươi không được gọi ta là nương ~~ tử ~~~”
“A a a! !
Chân chân chân chân!”
Đường Thải Nhi
nâng chân lên, trừng hai mắt cảnh cáo Dạ Ngu Ngốc, người còn lại bĩu môi ngồi
chồm hổm xoa bàn chân bị đau của mình.
Đường Thải Nhi
không để ý tới Dạ Ngu Ngốc, chuyển sang cười nói với Lam Anh: “Người
trong giang hồ, bốn biển là nhà, về phần tính toán cho tương lai, dĩ nhiên là
mang theo hiền đệ của ta xông xáo giang hồ rồi, A ha ha!”
“Hiền đệ là
ai? Thải Nhi không mang theo Dạ Nhi sao?” Dạ Ngu Ngốc đứng lên lo
lắng hỏi.
“Dạ Ngu Ngốc,
ngươi chính là hiền đệ của ta, ngốc muốn chết.”
“Dạ Ngu
Ngốc?” Lam Anh nghi hoặc nói, thế nào lại có người gọi hiền đệ của
mình như vậy?
“A. . . . . .
Bạch Si Dạ, Si Dạ! Ha ha. . . . . .”
“Thì ra là
như vậy, nếu Đường công tử không có tính toán đặc biệt gì, sao không lưu lại ở
nhà ta mấy ngày? Để tại hạ có thể làm một chủ nhà tốt.”
“Rất tốt
nha!” Dạ Ngu Ngốc hết sức vui mừng trả lời.
Cặp mắt Lam Anh
tràn đầy cưng chìu, giơ tay lên vỗ vai Dạ Ngu Ngốc, “Xem ra Bạch công
tử rất thích nơi này.”
“Ừ!” Dạ
Ngu Ngốc hưng phấn gật đầu.
Đường Thải Nhi lấy
tay nâng trán, trong lòng thở dài, thôi xong.
“Vậy làm
phiền Lam công tử.”
“Gọi ta Lam
đại ca là được.” Lam Anh dịu dàng nói, chẳng qua là bởi vì giọng nói
của hắn mang theo tình ý dạt dào, tròng mắt lại tà mị, lời nói dịu dàng của hắn
làm cho tâm người ta không khỏi run lên, vô cùng yêu nghiệt.
Đường Thải Nhi
chớp chớp mắt cười một tiếng, “Đường là họ của Thải Nhi ta, Thải Nhi
là nhủ danh của ta.”
“Đường Thải
Nhi, tên không tệ, chính là có chút giống tên nữ tử.”
Đường Thải Nhi tâm
niệm vừa động, ngay sau đó cười nói: “Nữ tử sao? Ha ha, phải không. .
. . . .”
Giữa hai hàng lông
mày của Lam Anh lãnh đạm như nước, “Đúng vậy, nếu như Thải Nhi
không phải là nam tử, ta sẽ cho rằng ngươi chính là nữ nhi của vị ‘Thần y’ biến
mất đã lâu Đường Ngân Tử.”
“A? Sao Lam đại
ca lại hiểu rõ như vậy? Thải Nhi ngược lại chưa từng nghe qua thần y có một nữ
nhi, ha ha.” Đường Thải Nhi bắt đầu hoảng hốt, “Nhưng mà
Đường lão tiền bối cũng là người mà ta ngưỡng mộ, nhũ danh giống với vị nữ tử
ấy, rất may rất may.”
Đường Thải Nhi
mang thần sắc bình tĩnh trên khuôn mặt, giọng nói trêu đùa tự nhiên, nhưng
trong lòng đang nổi sóng to gió lớn cuồn cuộn. Làm sao người này biết nữ nhi
của Đường Ngân Tử tên là Đường Thải Nhi? Nàng rõ ràng nhớ mẫu thân từng nói lúc
bà mang thai đã buộc phụ thân ẩn cư trong rừng núi? Tên này làm sao có thể
truyền trong chốn giang hồ được? !
Nam tử trước mắt
không hỏi nhiều về thân phận của “Đường Cảnh”, thế nhưng cứ bám lấy
“Đường Thải Nhi” không tha. . . . .
Đường Thải Nhi có
chút nhức đầu, không hiểu người anh em này rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Lam
Anh: “Sắc trời không còn sớm, Thải Nhi và Dạ Nhi có đói bụng không? !
Theo ta cùng đến phòng ăn dùng bữa đi.”
Đường Thải Nhi và
Dạ Ngu Ngốc đi theo Lam Anh xuyên qua sáu hành lang, hai hồ nước, ba vườn hoa,
bốn tiểu tháp, một rừng cây nhỏ. . . . . . Lại không nhìn thấy phòng ăn theo
lời Lam Anh nói.
“Lam. . . . .
. Lam đại ca. . . . . . Còn. . . . . . Lâu không?” Đường Thải Nhi
bụng đói cồn cào, cả người vô lực, một tay khoác lên vai Dạ Ngu Ngốc một tay
chống vào cây mai, yếu ớt hỏi.
Lam Anh nghe xong,
quay đầu lại mỉm cười: “Trước mặt là đến.”
“Lam đại ca,
nhà huynh thật to ~” Đường Thải Nhi cảm khái, không có chuyện gì lại
xây lớn như vậy làm gì chứ? !