Đọc truyện Nương Tử, Xin Nhẹ Chút – Chương 47: Thực hiện kế hoạch
Được cho phép, Đường Thải Nhi không nhiều lời, Lăng Dạ
Tầm cũng không hỏi nhiều, dường như vô cùng tín nhiệm y thuật của nàng. Sau khi
ăn xong Đường Thải Nhi đứng ở trong tiểu viện của mình, quỳ gối ngồi trên lan
can đình, chớp mắt nhìn hoa sen tàn trong hồ cùng lá sen và củ sen khô vàng bên
bờ.
Lăng Dạ Tầm gần như không tiếp cận Đường Thải Nhi lại
rất hiểu rõ nàng, Đường Thải Nhi khẽ cau mày: “Đã từng điều tra ta, hay
là. . . . . . Ai? Có cá nha!” Suy nghĩ bị cá vàng trong hồ nước nhảy lên
cắt đứt. Đường Thải Nhi nắm chặt hai tay vào lan can, cúi người xuống nhìn,
nước trong biếc, có ba, bốn con cá vàng bơi lội tung tăng, Đường Thải Nhi nhìn
rất vui vẻ.
Ngoảnh đầu nhìn xung quanh, từ trên bàn đá trong đình
cầm lên điểm tâm, chia thành hai nữa, tung vào trong nước, đám cá lập tức tranh
nhau vọt tới.
Đang cho cá ăn, lỗ tai Đường Thải Nhi giật giật, quay
đầu híp mắt nhìn về phía xa, sâu trong cánh rừng có hai người đi tới, đang tán
gẫu gì đó. Nội lực của Đường Thải Nhi không kém, loáng thoáng có thể nghe hai
từ “Vũ cơ” “Muội muội của Thượng Thư“. Nhớ lại đêm qua ở ngoài cửa, đoạn đối
thoại giữa Thủy nhi và Chiêu nhi, nàng đã nghe hết toàn bộ.
Hiện giờ nàng cười bĩu môi, không quan tâm đến việc người
khác bình luận như thế nào về mình. . . . . .
“Nghe nói Đường phi nương nương của chúng ta là
một mỹ nhân tuyệt sắc, đêm qua tới múa gần như khiến tất cả mọi người mê mẩn
tại chỗ! Chả trách Vương gia chúng ta cũng động phàm tâm, nạp nàng làm phi.”
À, khen nàng đây! Khóe miệng Đường Thải Nhi cong lên,
ừ, tuy nàng không quan tâm lắm, nhưng được người ta khen, nghe nhiều một chút
cũng có lợi cho mình. Nàng nhảy xuống lan can, bưng cái đĩa trốn đằng sau cây
cột, nghe lén.
“Ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Ta nghe
nói, không phải Vương gia chủ động cầu phi, mà là Tứ hoàng tử và Hoàng thượng
tranh giành, mà Hoàng thượng sợ mất thể diện, mới đem Đường phi ban cho Vương
gia của chúng ta.”
“Xuỵt, ngươi không muốn sống nữa sao, lời như thế
ngươi cũng dám nói được.”
“Nơi này thường ngày không có ai, ngươi sợ cái gì
chứ?”
“Chỉ sợ vạn nhất. Thật muốn trông thấy Đường phi
nương nương, nhưng mà sáng nay, mọi người gặp mặt nàng ấy đều chỉ nói tướng mạo
của nàng ấy bình thường thôi. . . . . .”
“Ai a, chẳng lẽ đêm qua làm mị thuật gì đó quyến
rũ Hoàng thượng và Hoàng tử sao?”
Đường Thải Nhi vội vàng che miệng lại, thiếu chút nữa
bật cười. Sau đó nhịn được, hướng ánh mắt mang dao về phía hai người ở phía xa
kia, hơi giật giật ống tay áo, vừa muốn phóng độc chỉnh lưỡi hai người này một
chút, nhưng cuối cùng tự mình lắc đầu phủi bay ý niệm trong đầu.
Nói thế nào thì hiện tại cũng là phi tử rồi, cũng coi
như là nửa chủ tử, sao có thể hẹp hòi như vậy chứ.
– – – – – – – – – – – — – – –
Một nơi khác, trong phủ Thái tử.
Lăng Thiên Mịch ngồi trong thư phòng, lật xem quyển
binh thư cầm trong tay. Chén trà bên cạnh, nước trà đã lạnh từ lâu. Hắn vừa
muốn đưa tay lấy uống, một đôi tay trắng nõn, non mịn đã cầm trước, đồng thời
giọng nói dịu dàng, dễ nghe truyền đến: “Trà này đã lạnh, chàng quá nhập
tâm rồi.”
Chân mày Lăng Thiên Mịch nhướng lên, cặp mắt dời khỏi
quyền sách, nhìn mỹ nhân trước mắt, khóe miệng nhếch lên, khuỷu tay mở ra, kéo
mạnh một cái, mỹ nhân lọt vào trong ngực. Mỹ nhân vững vàng đến ngực, một tay
cầm chén trà không chút đung đưa bởi động tác bất thình lình kia.
“Đã lâu không thấy nàng.” Lăng Thiên Mịch đè
thấp giọng, khẽ thì thầm bên tai mỹ nhân trong ngực.
Nàng nhẹ giọng cười, cười yêu mị: “Nhớ sao?”
“Đương nhiên rất nhớ.”
“Nhớ cơ thể ta, hay là muốn ta giúp chàng?”
Lăng Thiên Mịch ôm chặt khuỷu tay nàng, môi mỏng khẽ
nhếch, ngậm vành tai nàng: “Đều muốn, thì như thế nào?”
Mỹ nhân cười càng vui vẻ: “Đều theo ý
chàng.”
“Bộp” “Choang” Chén trà rơi xuống đất, phát ra tiếng
vỡ ”Loảng xoảng” Thanh thúy, Lăng Thiên Mịch đã ôm mỹ nhân đặt ở trên bàn sách
từ lâu, hai tay đỡ hai bên tai nàng, mắt nhìn xuống dung nhan tuyệt mỹ của
nàng.
“Nghe nói nàng biết rất nhiều trò hay.”
“Thật hổ thẹn, nếu hay, sao bọn họ cho về
chứ?” Mỹ nhân nheo ánh mắt kiều mị lại, trong lời nói không hề có ý áy
náy.
Lăng Thiên Mịch nâng một tay lên, chậm rãi vén váy
nàng lên, thăm dò vào bên trong ngực, khiêu khích như có như không, khiến nàng
yêu kiều rên rỉ, thở dài: “Nàng không hoàn thành nhiệm vụ, xem ta phạt
nàng như thế nào.”
Mỹ nhân nâng hai cánh tay lên, áo trượt xuống, lộ ra
cánh tay tuyết trắng, vòng qua cổ Lăng Thiên Mịch, cánh môi dán vào nhau:
“Vậy chàng liền phạt đi ~” bốn chữ nhẹ nhàng, cũng dấy lên dục hỏa
trong người.
– – – – – – – – – – – – – – –
“Này, Vương gia ở đâu vậy?” Đường Thải Nhi
chơi một mình chán ngấy, bắt lấy một nô bộc hỏi.
Nô bộc trước tiên cúi đầu nói: “Tiểu nhân ra mắt
Đường phi nương nương. Bây giờ Vương gia đang ở thư phòng đọc sách.”
“A, ta đi tìm hắn.” Đường Thải Nhi nhấc váy
rời đi, nô bộc vội vàng ngăn cản: “Nương nương! Nương nương không
được!”
Đường Thải Nhi vừa đi nhanh, vừa nhìn người phía sau
nhíu mày hỏi: “Tại sao không được.” Cước bộ càng chạy càng nhanh.
“Vương gia có dặn dò, người không thể rời biệt
viện.” Nô bộc chạy đến đằng trước Đường Thải Nhi, yêu ớt ngăn nàng lại
giải thích.
Đường Thải Nhi mới nhớ tới, buổi sáng Dạ Nhi đúng là đã
nói như vậy. Nhưng mà, hắn không đến nhìn mình, mình lại không thể ra ngoài,
đây chẳng phải giống một đôi uyên ương có số khổ sao? !
Đường Thải Nhi híp mắt nhìn về phía nô bộc trước mắt,
gật đầu một cái: “Được, ta không đi nữa.”
Nô bộc thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn mời Đường Thải Nhi
trở vào viện, lại thấy thân hình nàng chợt lóe, giây tiếp theo đã biến mất
không thấy nữa. Nô bộc kinh hãi, cho là mình gặp phải ma quỷ, vội vàng hốt
hoảng nhìn xung quanh hô to: “Nương nương? ! Nương nương!”
Trên ngọn cây, Đường Thải Nhi mặc một thân áo trắng,
cười cực kỳ rực rỡ: “Ta đi tìm Vương gia ~” Dứt lời, mũi chân mượn
lực một chút, thân thể nhẹ nhàng bay về phía cây cao nơi xa, không vì bao lâu
đã biến mất trước mắt tên nô bộc.
“Nàng. . . . . . Nàng biết võ công. . . . .
.”
Đường Thải Nhi dựa theo trí nhớ, trong phút chốc đã
đến tẩm cư của Lăng Dạ Tầm, nghĩ rằng thư phòng của hắn cũng có thể ở xung
quanh nơi này, vừa giống như con khỉ ở trên cây nhảy ra, vừa tìm thư phòng.
Bên cạnh từ từ truyền đến tiếng ồn ào, có người bắt
đầu hô to, “Có thích khách!” “Tiểu tặc đừng chạy!” Tiếng đe
dọa các loại. Sống lưng Đường Thải Nhi cứng đờ, đu trên cành cây không dám
xuống.
Chẳng lẽ mình vừa xông loạn, bị thị vệ tưởng là thích
khách? Không phải chứ! Đã gây họa sao?
Nhánh cây dưới chân trầm xuống, bên tai vang lên tiếng
sột soạt của quần áo, Đường Thải Nhi quay đầu nhìn lại, cặp mắt lập tức căng
thẳng: “Ngươi là ai? !”
“Xuỵt. . . . . .” Nam hồ ly trước mặt nheo
mắt lại, ngón tay thẳng đứng ở trước môi: “Hai ta là một nhóm mà.”
Đường Thải Nhi mang biểu tình hoảng hốt, nhìn từ trên
xuống dưới người tới vài lần, trong đầu tìm tòi nhớ lại, trong nháy mắt cặp mắt
trợn to: “Ngươi là người lần trước đùa giỡn Dạ Nhi!”
Thượng Quan Linh cười ha ha, thân thể trong nháy mắt
hơi ngửa về phía sau, cả người té xuống, Đường Thải Nhi vừa định đưa tay kéo
hắn, lại thấy thân thể hẳn linh động treo ngược ở trên cành cây, hai mắt rũ
xuống, nhìn Đường Thải Nhi: “Ngươi còn nhớ ta sao, aizz, so với tiểu Tầm
Tầm có tình có nghĩa hơn nhiều.”
Đường Thải Nhi vừa muốn đặt câu hỏi, ánh mắt chợt căng
thẳng, nắm cổ chân của Thượng Quan Linh, dùng sức kéo lên, kéo cổ áo hắn nhảy
lên cành cây cao hơn. Thượng Quan Linh còn chưa hoàn hồn, đã thấy Đường Thải
Nhi cúi đầu, nhìn thị vệ đi tuần đang tìm người khắp nơi.
Người ngoài đi rồi, Đường Thải Nhi mới mở miệng:
“Thích khách mà bọn họ nói có phải là ngươi hay không?”
“Phốc. . . . . .” Thượng Quan Linh cười một
tiếng, “Làm sao có thể? ! Là ngươi thì có.”
Đường Thải Nhi xấu hổ trừng mắt nhìn, dùng lỗ mũi nói
chuyện: “Ta là nửa chủ nhân của phủ đệ này , ta là nương nương, tại sao có
thể là thích khách, buồn cười! Ngươi là ai?”
“Ta hả. . . . . .” Thượng Quan Linh híp mắt
lại, “Ta và tiểu Tầm Tầm có quan hệ không minh bạch, cũng coi là nửa chủ
nhân của nơi này nha.”
Đường Thải Nhi lập tức treo lên loại vẻ mặt như ăn
phải phân: “Ngươi. . . . . . Chẳng lẽ là nam sủng?”
“Hai vị ở phía trên tán gẫu thật thoải mái?”
Nhưng vào lúc này, dưới tàng cây truyền đến giọng nói
không chút gợn sóng.
Hai người đồng thời nhìn xuống dưới, Lăng Dạ Tầm với
gương mặt lạnh lùng, chắp tay đứng, ngửa đầu nhìn trên cây.
Chẳng qua là lúc này, hai người lại không có ai định
xuống, hai chân tiếp tục dính trên nhánh cây, cùng người phía dưới mắt đối mắt.
Đường Thải Nhi liếc Thượng Quan Linh một cái, hướng về
phía phu quân phía dưới nói: “Ha ha, trùng hợp nhỉ.”
“Xuống.” Lăng Dạ Tầm lạnh lùng ra lệnh.
Thượng Quan Linh dùng cùi chỏ thúc Đường Thải Nhi một
cái, cằm chỉ chỉ Lăng Dạ Tầm: “Ngươi xuống đi.”
Đường Thải Nhi đánh trả hắn một cái, khinh bỉ nói:
“Sao ngươi không xuống? Ngươi sợ cái gì?”
“Ngươi sợ cái gì? !”
“Ta đâu có sợ, hắn là tướng công của ta, ta sợ
cái gì chứ.”
“Ha ha ha.” Thượng Quan Linh cười mỉa mấy
tiếng, nghĩ thầm lần trước mình thừa dịp hắn ngu ngốc mà khi dễ hắn. Hiện tại
lại không biết người này là quên thật hay giả bộ quên, vì vậy, không nên mạo
hiểm đi xuống.
“Thượng Quan Linh.” Lăng Dạ Tầm hai mắt
trống rỗng, tầm mắt khóa trên người Thượng Quan linh, giống như một loại dao
sắc bén cắm trên người của hắn, khiến cho cả người Thượng Quan Linh cứng đờ,
“Xuống đây, chúng ta nên ôn lại chuyện xưa.”
Xí, tin ngươi mới là lạ. Thượng Quan Linh nở nụ cười
sáng lạn: “Ai nha, tiểu Tầm Tầm, ta biết ngươi rất nhớ ta, nhưng mà hiện
tại ta không có thời gian đâu, hôm khác, ta nhất định để ngươi nhìn ta đầy
đủ.” Nói xong vẫn không quên hướng về phía Lăng Dạ Tầm đá lông nheo. Đường
Thải Nhi nhìn thấy cả người nổi da gà run lên.
Thượng Quan Linh vừa nói xong, liền mượn lực nhảy đi,
khinh công chạy trốn. Bởi vì hắn rời đi quá mức thình lình, dùng lực quá lớn,
khiến cành cây dưới chân rung mạnh, làm cho Đường Thải Nhi đang ngồi xổm ở trên
cũng xao động theo: “A a a” Đường Thải Nhi vô thức kêu lên, bất đắc
dĩ đành phải nhảy từ cành cây xuống, sức lực có phần yếu đi, không ổn định rơi
xuống đất, chân đạp vài cái, dáng vẻ hết sức bất nhã.
Lăng Dạ Tầm cúi đầu nhìn Đường Thải Nhi, cũng không
đuổi theo người hắn muốn ôn chuyện, mà không nặng không nhẹ nói: “Bổn
vương đã nói với ngươi, không được Bổn vương cho phép, ngươi không thể rời khỏi
biệt viện nửa bước.”
Đường Thải Nhi nhìn trời, quyết định bắt đầu áp dụng
kế hoạch quyến rũ, trong đầu còn đang lục lại kỹ viện mình từng dạo qua, những
kiểu mà các tỷ tỷ đều làm.
Trong lòng hạ quyết tâm, cặp mắt liền dâng lên hơi
nước, u oán nhìn Lăng Dạ Tầm, sau đó lại sợ sệt cúi đầu thưa dạ nói:
“Thiếp. . . . . . Thiếp nhớ chàng. . . . . .”
Lời vừa ra khỏi miệng, ngàn vạn da gà trên cánh tay
Đường Thải Nhi liền lả tả nổi lên.
Lăng Dạ Tần có lẽ cũng không nghĩ tới Đường Thải Nhi
sẽ phản ứng thế này, thân thể không khỏi cứng đờ, sắc mặt tối hơn phân nửa.
Đường Thải Nhi di chuyển cước bộ đến bên cạnh Lăng Dạ
Tầm, nắm chặt cánh tay Lăng Dạ Tầm: “Chúng ta nói thế nào cũng xem như phu
thê mới cưới, sao chàng nhẫn tâm lạnh nhạt với thiếp như thế?”
“Đường Thải Nhi.” Lăng Dạ Tầm không động
đậy, không đẩy nàng ra cũng không chấp nhận nàng, “Nếu ngươi muốn về sau
được sống an nhàn một chút, Bổn vương khuyên ngươi hãy ngoan ngõan đợi ở biệt
viện của ngươi, đừng ra ngoài là được.” Dứt lời, phất ống tay áo, hất
Đường Thải Nhi ra, xoay người trở lại thư phòng.
Đường Thải Nhi mím môi, nhíu mày nhìn về phía bóng
lưng lạnh lùng mà xa cách của Lăng Dạ Tầm, trong lòng cố gắng lấp kín hoảng sợ.
Tại sao không có tác dụng chứ!
Đường Thải Nhi xoay người hung hăng hít sâu một hơi,
chậm rãi thở ra, lại xoay người, nở một nụ cười rực rỡ trên mặt, cũng không
quản nhiều, chậm rãi đi vào thư phòng.
“Ra ngoài.” Lăng Dạ Tầm ngồi trên ghế khắc
hoa, cúi đầu nhìn sách, cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái.
Trong lòng Đường Thải Nhi có chút tư vị không đúng,
nhưng lập tức liền không chú y tới khổ tâm trong lòng mình nữa, cười nói:
“Ngươi có mệt hay không? Nghỉ ngơi một chút đi, ta đi. . . . . . Đi sắc
thuốc cho ngươi Uống….uố…ng!”
“Không cần, đi ra ngoài.”
“Vậy ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Nói.” Lăng Dạ Tầm để sách xuống, ngẩng đầu
nhìn về phía nàng.
Đường Thải Nhi có chút tức giận nói: “Bệnh mắt
của Doanh nhi cần một vị thuốc quan trọng.”
Trong mắt Lăng Dạ Tầm có độ ấm, hỏi: “Là cái
gì?”
“Nam Vân Linh nhãn.”
Lăng Dạ Tầm cau mày, hiển nhiên cũng đã nghe qua loại
thuốc này, ngón tay thon dài cầm bút lông lên, chấm mực viết lên trên giấy bốn
chữ cứng cáp: “Thuốc này trong sách xưa có ghi lại, chẳng qua là, chưa có
ai từng gặp qua, trên đời thật sự có tồn tại loại thuốc này hay không, vẫn là
vấn đề chưa có lời giải.”
Đường Thải Nhi đứng mỏi chân, liền ngồi xuống cái ghế
bên cạnh, “Có, ta đã thấy. Ngày mai ta lên đường, đi lấy thuốc.”
“Thuốc ở đâu?”
Đường Thải Nhi chống hai má nhìn về phía Lăng Dạ Tầm,
lắc đầu lắc đầu nói: “Không có cách nào nói, nhưng ta biết.”
Thuốc này đối với Đường Thải Nhi mà nói cũng không
hiếm lắm, Đường gia cư trú ở hẻm núi, nơi đó thảo dược trân quý gì cũng có tất,
bởi vì cả hẻm núi chỉ có ba người Đường gia ở, cho nên rất nhiều thảo dược đều
may mắn có thể bảo tồn tiếp. Như là mấy loại thảo dược trân quý trong sách xưa,
cha Đường càng dốc lòng chăm sóc. Đường Thải Nhi nhớ rõ, lúc nhỏ nàng chơi đùa
đã nhổ các loại cây cỏ trân quý của cha nàng để xào làm đồ ăn. Từ đó, cha Đường
vì trừng phạt nàng, buộc nàng cõng hơn bốn trăm sách thuốc cổ. Chẳng qua nhớ
lại cũng chỉ là hồi ức, chuyện trước khi sáu tuổi, Đường Thải Nhi đã không còn
nhớ rõ.
Nói về bây giờ, Đường Thải Nhi thấy cặp mắt Lăng Dạ
Tầm cực kỳ thâm trầm đang nhìn chăm chú vào mình, biết có một số chuyện phải
giải thích một chút, liền mở miệng nói: “Chỗ ta ở khi còn nhỏ có loại thảo
dược này, nhưng mà, cụ thể nơi nào không thể nói cho người khác biết. Yên tâm,
thuốc ta nhất định sẽ lấy về, hơn nữa sẽ hết sức cẩn thận, ta sẽ đi nhanh về
nhanh.”
Lăng Dạ Tầm im lặng không lên tiếng, lại ngoài dự đoán
mở miệng nói: “Ta và ngươi cùng đi.”