Nương Tử, Xin Nhẹ Chút

Chương 4: Quyết tâm nuôi dưỡng


Đọc truyện Nương Tử, Xin Nhẹ Chút – Chương 4: Quyết tâm nuôi dưỡng

Mỹ nam cười ngọt ngào, gục vào trong ngực Đường Thải
Nhi, “Nương tử ~”

“Wey Wey Wey!
Ngươi tránh ra cho ta, đứng ngay ngắn vào!” Đường Thải Nhi đẩy mỹ nam
trong ngực ra, người phía sau trong nháy mắt lộ ra bộ dạng ủy khuất, nàng không
không nhịn được mở miệng nói, “Việc này, vừa rồi là ta không
đúng.”

“Nương
tử?”

“Ta không nên
bán ngươi vào Hồng lâu, nhưng ta đã cứu ngươi ra lại không nói là sẽ nuôi
ngươi! Tự mình về nhà đi!”

“Nương tử. .
. . . .”

“Không được
dùng bộ mặt đáng thương đó nhìn ta! Ta không dư tiền để nuôi ngươi!”

Mỹ nam quệt miệng
cúi đầu, ánh mắt ngây thơ, vô tội của hắn làm cho ai nhìn cũng nghĩ Đường Thải
Nhi đang ăn hiếp “Tiểu hài nhi”.

“Ngươi ngươi
ngươi. . . . . .” Đường Thải Nhi đỏ mặt, căm tức nhìn mỹ nam nhưng
trên thực chất nàng thầm chửi trong lòng là ý chí của mình không đủ kiên định,
không ngờ lại bị sắc đẹp làm cho mê muội.

Thật ra thì Đường
Thải Nhi là một sắc nữ thứ thiệt, chẳng qua là tự nhận rụt rè mà thôi.

“Nương tử
~” hai môi chạm vào nhau lần nữa phát ra một loại tình cảm dồi dào
nào đó, mơ hồ cảm nhận có thể coi là “Yêu”.

Đường Thải Nhi
đang muốn nổi giận, nhưng nhìn thấy mỹ nam quần áo tả tơi còn lộ ra một bên
vai, cảnh sắc lồ lộ ra trước mặt làm cho cơn tức giận không cánh mà bay, nàng
chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài, hái hoa bất lợi mà!

Âm thầm thò tay
vào bọc quần áo, chỉ còn lại mấy lượng bạc vụn, dùng tiết kiệm cũng chỉ đủ ngủ
hai đêm ở khách điếm thôi.

“Ngươi thật
là làm khổ ta, a. . . . . . Nếu vừa rồi đem một ngàn lượng kia đi là tốt
rồi.” Đường Thải Nhi nắm chặt bạc lẻ trong tay, lập tức tiếc hận nói.

“Nương tử,
cái này.” Mỹ nam cười nịnh nọt giơ tay đang cầm một ngàn lượng đưa
đến trước mặt Đường Thải Nhi.

“Ngươi lấy
lúc nào vậy? !” Đường Thải Nhi hưng phấn bắt lấy cổ tay mỹ nam, cặp
mắt sáng ngời nhìn về phía ngân lượng.

Mỹ nam cười he he
không trả lời, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, bộ dạng thần thánh, tinh khiết
làm cho Đường Thải Nhi cảm thấy có chút chói mắt, nàng không khỏi thu lại nụ
cười, cầm lấy ngân lượng rất tự nhiên nhét vào tay áo mình.

“Ta là ân
nhân cứu mạng của ngươi mặc dù một ngàn lượng không coi là đền đáp quá cao,
nhưng ngã phật từ bi, ta sẽ không so đo nữa, tiền này ta sẽ nhận. Từ nay về sau
ta và công tử đường ai nấy đi, không hẹn gặp lại!” Đường Thải Nhi

chắp tay, cúi đầu, lập tức có ý nghĩ tàn nhẫn là quyết tâm vứt bỏ gánh nặng
này.

Đi được mấy bước,
thấy người phía sau không có động tĩnh gì, Đường Thải Nhi có chút kinh ngạc: im
lặng như vậy, gió thổi qua làm lá cây lay động phát ra tiếng xào xạc, cước bộ
cũng theo đó mà càng ngày càng chậm, cuối cùng cứng ngắc không cách nào bước
thêm một bước.

Quay đầu nhìn lại, chỉ
thấy mỹ nam đứng tại chỗ, sững sờ nhìn bóng lưng của Đường Thải Nhi, hoàn toàn
không ý thức được mình đang bị vứt bỏ.

“Nương tử, ta
đói bụng ~” Mỹ nam híp mắt cười một tiếng, dưới ánh mặt trời không có
chút tạp chất, trong nháy mắt nụ cười đó đã thu hút linh hồn nhỏ bé của Đường
Thải Nhi

*******

Bên trong khách
điếm Vân Hương.

“Nương tử,
cái này! Muốn ăn, cái này ~” Mỹ nam dùng đôi đũa cực kỳ không được tự
nhiên cố gắng gắp lên một sợi miến.

Đường Thải Nhi cầm
chén rượu trong tay đưa lên miệng, động tác phóng khoáng rất hợp với một thân
lam y của nàng, tản mát ra khí chất văn nhã của một công tử. Còn bộ dạng của mỹ
nam mặc bạch y ngồi bên cạnh hoàn toàn là đang làm nũng, hai người như thế mà
kết hợp lại thật sự có chút quỷ dị, kỳ lạ hơn chính là mỹ nam mở miệng đều kêu
là nương tử. . . . . .

Đường Thải Nhi
cũng không muốn phá hủy sự trong sáng của mình, nói thế nào nàng vẫn còn là một
khuê nữ mặt hoa da phấn chưa có xuất giá. Càng không muốn gặp người nào cũng
phải giải thích, “Nghiệp chướng nghiệp chướng, hổ thẹn hổ thẹn, tại hạ họ
Bạch tên Nương Tử.” rồi sau đó đem danh hiệu “Bạch Nương Tử” này
của mình lưu truyền trong giang hồ, loại chuyện này chỉ mới suy nghĩ thôi đã có
chút khủng bố.

Ví dụ như một ngày
nào đó ngươi đang đi trên đường, gặp một vị nhân sĩ giang hồ đi lên dùng ánh
mắt tràn đầy sùng bái nhìn chằm chằm ngươi, hai tay ôm quyền, “Các hạ
nhất định là Bạch Nương Tử Bạch độc y tiếng tăm lừng lẫy, oai phong một cõi
trong chốn giang hồ! A, vị bên cạnh chính là Hứa Tiên Hứa thiếu hiệp trong
truyền thuyết? !”

“Phốc” một
ngụm rượu từ trong miệng phun ra, bởi vì vị trí địa lý nên toàn bộ đều phun
trên mặt mỹ nam.

Đường Thải Nhi
bình tĩnh dùng ống tay áo lau miệng, trong lòng quyết tâm tuyệt đối sẽ không để
cho cảnh tượng ấy phát sinh trong tương lai.

Nàng híp mắt lần
nữa bùi ngùi, lúc mình trở thành lão bà bà, sẽ nhớ lại ngày hôm nay đã làm một
việc thiện là thu dưỡng hài đồng, sẽ sinh ra một loại sùng bái và ngưỡng mộ đối
với mình chứ.

“Ta nhất định
là thần kinh có vấn đề mới quyết định nuôi ngươi. . . . . .” Đường
Thải Nhi hơi cúi đầu than thở.

“Nương tử,
đau mắt.” Mỹ nam đỏ mắt, ủy khuất nhìn Đường Thải Nhi.


“Không sao
đâu, rượu có thể trừ độc, lập tức sẽ tốt thôi. Ta nói Dạ Ngu Ngốc này, tên đầy
đủ của ngươi là gì? Có thể nhớ được không?” Đường Thải Nhi đặt chén
rượu xuống, áp sát vào mỹ nam thấp giọng hỏi.

Mỹ nam xoa con
mắt, liếm liếm khóe miệng bị dính thức ăn, đầu lưỡi phấn nộn là điểm trí mạng
của đám sắc lang, dĩ nhiên trong đó bao gồm cả sắc nữ Đường Thải Nhi.

“Lăng. . . .
. .” Mỹ nam suy nghĩ một lúc rồi phun ra một từ.

“Lăng? Ngươi
họ Lăng? Èo. . . . . . Cái họ này ở Dạ Chiêu quốc rất hiếm. . . . . . Hình như
là quý tộc. . . . . . Là cái gì ấy nhỉ?” Đường Thải Nhi xoa trán cố
gắng nhớ lại, cuối cùng tuyên bố thất bại, “Vậy ngươi được gọi là
Lăng Dạ?”

“Tầm. . . . .
. Lăng, Dạ, Tầm. . . . . .”

“Có thể nhớ
thêm một chút nữa không? Ví như nhà ngươi ở đâu? Thân phận của ngươi …?”

Lăng Dạ nghệch đầu
suy nghĩ, hiển nhiên không hiểu Đường Thải Nhi đang nói cái gì.

Đường Thải Nhi
nhìn cặp mắt mơ hồ của hắn, bất đắc dĩ thở dài, mình thật là ngây thơ. Chứng
bệnh ấu si làm sao có thể để cho hắn nhớ nhiều như vậy, có thể nhớ tên của mình
đã là kỳ tích rồi, nói vậy, lúc trước hắn phải là một người thông minh cho nên
hiện tại biến thành cái bộ dạng này quả thật đáng tiếc.

“Lăng Dạ Tầm?
Tên của ngươi rất nho nhã nha.” Đường Thải Nhi cong miệng khẽ mỉm
cười, sau đó kéo cổ áo Lăng Dạ Tầm đến gần mình hơn, “Kể từ bây giờ,
ngươi phải nghe lời ta, nếu không ta sẽ ném ngươi đến vùng hoang vu hẻo lánh,
hiểu chưa?”

Lăng Dạ Tầm cong
khóe miệng, gật đầu như giả tỏi.

“Ngoan, nhớ
kỹ, bắt đầu từ bây giờ bất luận kẻ nào hỏi tên của ngươi, ngươi cũng không được
phép nói là Lăng Dạ Tầm hiểu chưa? !”

“Tại
sao?”

Đường Thải Nhi
không chút thương tiếc gõ đầu Lăng Dạ Tầm, “Hỏi nhiều để làm gì, nghe
lời cho ta!”

“Nương tử. .
. . . .”

“Còn nữa! Bắt
đầu từ bây giờ không được kêu ta là nương tử! Gọi một lần ta đánh ngươi một
lần!”

“Tại
sao?”


“Sao?
!” Đường Thải Nhi giống như cọp mẹ trừng mắt lên, Lăng Dạ Tầm ngoan
ngoãn ngậm miệng không hề hỏi nữa.

“Gọi ta. . .
. . . Là. . . . . . Đường Cảnh.”

“Không
muốn.” Lăng Dạ Tầm bĩu môi, trong con mắt thoáng qua một tia quật
cường.

“Ngươi. . . .
. .”

“Không muốn
chính là không muốn.”

“Vậy ngươi
gọi theo nhủ danh của ta, Thải Nhi.”

“Thải Nhi
~”

“Ngoan
~” Đường Thải Nhi mỉm cười xoa đầu Lăng Dạ Tầm, “Dạ Ngu
Ngốc ngoan, mau ăn cơm đi, đợi lát nữa chúng ta tiếp tục lên đường.”

“Nương tử!
Nương tử! Cái này! Muốn ăn cái này!”

“Cốp!” Dạ
Ngu Ngốc bị gõ lên đầu một cách thô bạo không chút thương tiếc.

********

Nếu đã quyết định
mang theo mỹ nam si ngốc này rồi, chính là phải giải quyết vấn đề lộ phí của
hai người. Một trăm lượng nói nhiều thì không nhiều nói ít thì không ít, ngược
lại đủ cho hai người dùng trong một tháng, nhưng cũng không thể ngồi ăn vô ích,
xem ra phải làm việc để kiếm chút bạc lẻ.

Ý nghĩ trong đầu
đã định, Đường Thải Nhi mang theo Dạ Ngu Ngốc đi vào một cửa hàng quần áo. Chọn
xong hai kiện nam trang liền tụ nhiên thống khoái thanh toán bạc, đem quần áo
nhét vào trong bọc. Dạ Ngu Ngốc lúc này cũng đã thay quần áo mới, thuần trắng
như tuyết rất chói mắt, mà Đường Thải Nhi vẫn mặc một thân lam y thanh
nhã như trước, cầm trong tay quạt xếp cùng với Dạ Ngu Ngốc song song bước trên
đường.

Cảnh tượng thật là
mỹ hào, nhất là quanh thân Dạ Ngu Ngốc, quả thật giống như có vô số vòng sáng
thần thánh làm cho người ta muốn một hớp nuốt chửng, hơn nữa vẻ mặt Dạ Ngu Ngốc
lúc này hết sức ngượng ngùng không tự nhiên, càng làm cho đám sắc lang thòm
thèm.

Thói đời bạc bẽo,
ngoài đường bây giờ, nữ tử nhà lành bị cường đoạt không phải hiếm nữa, ngay cả
cường đoạt nam tử nhà lành cũng rất nhiều. Không phải chứ, còn chưa đi được
mấy bước đã bị một kẻ điên từ trong đám người nhảy ra phách lối chặn ngay trước
mặt hai người.

Dạ Ngu Ngốc vẫn
còn sợ sau vụ phát sinh ở Hồng lâu, nên nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ, cường
hãn như vậy không khỏi túm lấy vạt áo Đường Thải Nhi, “Thải Nhi. . .
. . .”

Đường Thải Nhi vỗ
bàn tay Dạ Ngu Ngốc trấn an, “Không có chuyện gì, đừng sợ.”

“Hai vị công
tử rất xinh đẹp nha, cùng mấy ca ca chúng ta vui vẻ một chút đi.” Một
tên đầu trọc cười bỉ ổi, bàn tay bẩn thỉu hướng đến gò má của Dạ Ngu Ngốc,
Đường Thải Nhi túm chặt cổ tay hắn hung hăng đẩy ra.

Thật ra thì Đường
Thải Nhi muốn trở thành một người hoàn mỹ mỗi động tác đều tự nhiên, phóng
khoáng, nhưng lại không ngờ rằng đám người này quá to lớn, chỉ
nghe “Rắc” một tiếng, trong nháy mắt khuôn mặt của Đường Thải Nhi đen

lại, mím môi ra vẻ thâm trầm nhìn đám nam nhân đang dọa hai người.

“Đi, đi
mau.” Một người túm một người khác, chạy đến lộn một vòng điểm chân
bay mất dạng.

“Thải Nhi
thật là lợi hại nha!” Dạ Ngu Ngốc ôm cánh tay của Đường Thải Nhi hò
reo.

“Ngừng!
!” Đường Thải Nhi khóc không ra nước mắt, thấy Dạ Ngu Ngốc nghe lời
đứng bất động, thở một hơi thật dài thấp giọng nói, “Cánh tay ta. . .
. . . Bị trật khớp.”

“Sao?” Dạ
Ngu Ngốc nghệch mặt, ngay sau đó nhẹ nhàng đặt cánh tay bị trật khớp của Đường
Thải Nhi xuống, sau đó nắm lấy cánh tay không bị trật làm động tác đung đưa
theo nhịp.

**********

Tóm lại đủ loại nguyên
nhân, ngày hôm nay muốn chạy đã không còn khả năng, đem cây gậy trúc nhấc cửa
sổ lên nhìn ra bên ngoài, Đường Thải Nhi bất đắc dĩ than thở.

“Nương tử!
Mặt trời! Mặt trời biến thành màu đỏ rồi!”

Bỗng cảm thấy sau
lưng trầm xuống, Dạ Ngu Ngốc hưng phấn đặt người lên trên lưng Đường Thải Nhi,
tư thế giống như muốn nhảy ra ngoài cửa sổ.

“Nếu không
phải cánh tay của ta bị trật khớp, ta sẽ không ngại ném ngươi ra ngoài
đâu.” Đường Thải Nhi đứng thẳng người đẩy thân hình nặng nề của Dạ
Ngu Ngốc ra.

Dạ Ngu Ngốc bắt
đầu coi nhẹ uy hiếp bạo lực của Đường Thải Nhi, cười nhìn mặt trời lặn phía
xa, “Nương tử, ngươi xem, nó thật là đẹp!”

“Đẹp đẹp đẹp
đẹp, cái gì đối với ngươi cũng đẹp!” Đường Thải Nhi nhìn ánh chiều
tà, ngón tay cầm cây gậy trúc đóng cửa sổ lại không cho Dạ Ngu Ngốc nhìn mặt
trời chiều nữa

Đường Thải Nhi
nhìn Dạ Ngu Ngốc bĩu môi ủy khuất khóe mắt không khỏi giật giật mấy cái, đi đến
giường rút ra một chiếc khăn lụa màu trắng, sau đó hướng về phía Dạ Ngu Ngốc
ngoắc ngoắc ngón tay, “Tới đây.”

Dạ Ngu Ngốc vừa
nghe nương tử gọi mình, lập tức không còn vẻ mặt ủy khuất như vừa rồi, mặt tươi
roi rói đi tới.

Đường Thải Nhi đặt
Dạ Ngu Ngốc trước mặt mình, đưa khăn lụa trên tay che mũi, miệng của hắn lại.

Dạ Ngu Ngốc
cười, “Nương tử đang làm gì vậy?”

Đạo lý ôm đàn tỳ
bà che nữa khuôn mặt quả thực không sai, bộ dạng che mặt mơ hồ càng mê người
hơn nữa. . . . . .

“Bộ dạng của
ngươi thực quá yêu nghiệt.” Đường Thải Nhi nghiêm túc nói.

Dạ Ngu Ngốc cười
híp mắt, học theo động tác của Đường Thải Nhi, ôm lấy gương mặt
nàng, “Bộ dạng của nương tử thực quá yêu nghiệt!”

“. . . . .
.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.