Đọc truyện Nương Tử, Xin Nhẹ Chút – Chương 39: Tình đoạn nghĩa tuyệt
“Ta không muốn uống thuốc giải! ! Dạ Nhi sẽ mang
bộ dạng hiện tại này! Dạ Nhi chính là kẻ ngốc! Chính là kẻ ngốc! Không muốn
bình phục! Ta không muốn nhớ về quá khứ! Ta chỉ muốn nương tử! Tại sao nương tử
lại ghét kẻ ngốc là ta!”
Hai vai Đường Thải Nhi run rẩy, cố nuốt nước mắt. Vung
tay tát một cái, khiến khóe miệng Dạ Ngu Ngốc ứa máu.
“Ngươi có biết ta rất khó khăn mới làm ra thuốc
giải này hay không! Ngươi nói đổ liền đổ! Ngươi có nghĩ tới ta hay không!”
Đường Thải Nhi rống to, hai mắt đỏ hoe không ngừng rơi nước mắt, “Ta không bao
giờ quản ngươi nữa, ngươi tốt hay xấu, sống hay chết, cũng đừng tới tìm ta!
!”
Tuyên bố rạn nứt, ra sức hét to.
Đường Thải Nhi xoay người đẩy cửa ra, không hề ngoảnh
đầu nhìn lại.
Dạ Ngu Ngốc khóc lóc, nhìn bóng lưng Đường Thải Nhi
rời đi, nắm chặt quả đấm trong tay áo, cắn môi dưới nghẹn ngào tự nói, “Dạ
Nhi ngốc, có cái gì không tốt, tại sao không thích Dạ Nhi ngốc chứ? Tại sao
muốn ta bình phục. Ta không muốn nhớ về chuyện trước kia, ta biết, trước kia ta
nhất định sẽ không vui vẻ như thế này, nhất định không. . . . . .”
Dạ Ngu Ngốc nhặt những mảnh vỡ lên, nhìn thứ chất lỏng
màu lam còn trên mặt đất. Dùng tay áo lau nước mắt trên má, hé miệng, nuốt chất
lỏng lạnh thấu xương kia vào trong bụng.
Tim đập mạnh, hoảng sợ khiến toàn thân hắn co giật,
cuộn người ngã trên mặt đất, “Nương tử. . . . . . Nương tử. . . . . . rất.
. . . . . Khó chịu. . . . . .”
Hắn ôm ngực, gần như thở gấp. Hai mắt dần dần mất đi
tiêu điểm, quả thật giống như người rơi vào vách núi, không ngừng mê muội,
chóng mặt. Cơ thể không khống chế được, cuối cùng tất cả ý thức tan biến.
Cánh tay rũ xuống mặt đất, Dạ Ngu Ngốc nhắm hai mắt
lại, mất đi toàn bộ tri giác.
Đường Thải Nhi đau lòng, Trạm Lô kiếm trong tay hận
không thể lập tức ra khỏi vỏ đâm chết vài người.
Khóe mắt nhìn thấy vài bóng đen, Đường Thải Nhi cảnh
giác, lắc mình một cái trốn vào góc phòng. Nhìn thấy hơn mười tên mặc đồ đen
đang lẻn vào phòng nàng.
“Bọn chúng. . . . . . Muốn giết Dạ Nhi!”
Đường Thải Nhi thầm kêu không ổn, khẽ điểm mũi chân, lắc mình trở về phòng,
lòng bàn tay đã sớm đầy mồ hôi.
Vọt vào phòng, liền nhìn thấy Dạ Ngu Ngốc té xỉu trên
đất, giống như một kiếm xuyên qua trái tim của nàng, “Chuyện gì xảy ra. .
. . . . Này. . . . . .” Nàng chạy tới ôm lấy Dạ Ngu Ngốc, “Dạ Nhi! Dạ
Nhi! Ngươi sao rồi? !”
Lắc không ngừng, nhưng đối phương không có chút phản
ứng nào.
Đường Thải Nhi cắn chặt môi dưới, lỗ tai giật giật,
đám người áo đen kia sắp tới đây, nhưng phòng của Tịch Thanh lại cách nơi này
quá xa, căn bản không thể nhờ hắn trợ giúp.
Đường Thải Nhi hốt hoảng, đầu óc hỗn loạn không tìm ra
cách gì, ôm chặt Dạ Ngu Ngốc, nàng khóc, chôn đầu vào vai Dạ Ngu Ngốc,
“Đừng chết, đừng rời đi, đừng rời xa ta. . . . . . Ta sai rồi. . . . . .
Ngươi có thể không bình phục, ta bằng lòng để ngươi ngốc nghếch cả đời . . . .
. . Dạ Nhi. . . . . .”
Đường Thải Nhi ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt,
“Ta sẽ cứu ngươi, có thể. . . . . .” Dứt lời, ôm hông của Dạ Ngu
Ngốc, bế ngang, dùng hết toàn bộ nội lực, bay hướng Hồn nghênh cung.
——– – – – – – – –
Cùng lúc đó dưới tháp cao của Hồn nghênh cung, đèn
đuốc sáng rỡ. Rất nhiều đội tinh về đang tìm kiếm kẻ ăn trộm Ngũ Độc quả.
Minh chủ võ lâm là Tiêu Duệ đang phẫn hận vung ống tay
áo, “Nhất định phải bắt được kẻ trộm cho ta!”
Lam Anh lạnh lùng đứng ở một bên, hắn đã sớm dàn xếp
mọi thứ cho Đường Thải Nhi, sẽ không có ai nghi ngờ nàng.
Nói vậy, lúc này Lăng Dạ Tầm cũng đã khôi phục trí nhớ
và võ công của hắn.
“Thải Nhi, mong rằng hắn sẽ xứng với nàng.”
——————-
Mặc dù nội lực của Đường Thải Nhi rất lớn, nhưng cũng
không cách nào chịu được việc ôm một nam nhân dùng khinh công bay xa mấy trăm
dặm.
Nội lực không ổn định, hai chân mềm nhũn, hai người
rơi từ ngọn cây xuống bãi cỏ.
Vững vàng ôm lấy Dạ Ngu Ngốc, để tránh cho hắn bị
thương. Chỉ cảm thấy phần lưng bị chấn động mạnh, một ngụm máu phun ra từ trong
miệng, lập tức theo má chảy đến tai.
Đường Thải Nhi nằm trên mặt đất, tảng đá dưới lưng gần
như đâm vào trong thịt nàng. Dạ Ngu Ngốc phía trên vẫn hôn mê bất tỉnh, hô hấp
yếu ớt.
Nàng ôm chặt hắn, “Không có chuyện gì, sẽ không
có chuyện gì.”
Đẩy nhẹ Dạ Ngu Ngốc trên người sang một bên, nàng lau
vết máu ở khóe miệng, ngồi dậy. Sự đau đớn ở lưng khiến nàng có chút khó thở,
nhưng lúc này không cho phép nàng có nửa phần trì hoãn. Đứng thẳng, kéo Dạ Ngu
Ngốc lên, ôm hông hắn, khoát một cánh tay của hắn lên vai mình, xem kiếm trong
tay như cây gậy, nàng gắng sức đi về phía trước.
Bốn phía hơn mười bóng đen tới tấp nhảy xuống, “Leng
keng!” Mấy tiếng, vô số thanh trường kiếm ở dưới ánh trăng mang vẻ lạnh lẽo đến
cực điểm.
Đường Thải Nhi dừng bước, nắm chặt bàn tay lạnh như
băng của Dạ Ngu Ngốc. Nàng cảm thấy bất lực, thật sự muốn buông tay, nhưng nữ
nhân như vậy, không phải là nàng, cho nên, nàng chọn mạnh mẽ. Một tay ôm hông
Dạ Ngu Ngốc, một tay rút Trạm Lô bảo kiếm ra, “Có Đường Thải Nhi ta ở đây,
các ngươi đừng hòng động đến một sợi tóc của hắn.” Nàng bình tĩnh hô,
thuốc độc trong tay áo cũng rục rịch.
Đám người mặc đồ đen không nói lời nào, đều vung
trường kiếm lên, đánh tới nàng như mưa.
Đường Thải Nhi vừa vung kiếm, phấn độc trong tay áo
cũng theo đó hất ra, chỉ nghe vô số tiếng kêu thảm nối nhau truyền đến, cơ thể
mấy tên mặc đồ đen vặn vẹo rồi từ từ ngã xuống đất.
Nhưng không ngờ, một lớp ngã xuống lại cóc một lớp
tiến lên, đúng là giết không hết.
————–
Lâm Mục dẫn đầu mười tên thủ hạ chạy ra khỏi khách
điếm, căm tức nhìn Thượng Quan Linh bên cạnh, “Ngươi nên sớm nói cho ta biết
tin tức của Tam Hoàng tử !”
Thượng Quan Linh nhún nhún vai, “Chớ vội nói ta,
vẫn nên tranh thủ thời gian cứu hắn đi.” Nói xong xoay người rời đi.
“Ngươi định làm gì?” Lâm Mục gọi Thượng Quan
linh lại.
Thượng Quan Linh gãi gãi đầu, “Mắc cười, ta xem
đến đây là đủ rồi, dù sao, ta biết các ngươi sẽ không để cho chủ tử của các
ngươi xảy ra chuyện gì không phải sao? Tạm biệt nhé!” Dứt lời, lắc mình
một cái biến mất trong màn đêm.
“Đại nhân!” Một tên thuộc hạ cầm kiếm cung
kính hầu ở một bên.
“Đi!” Lâm Mục cau mày, hất ống tay áo lên,
cưỡi trên khoái mã, chạy theo mọi người hướng tới rừng cây ở ngoại thành phía
tây.
——
Toàn bộ thuốc độc trên người Đường Thải Nhi đã dùng
hết, cơ thể gần như bị xé rách. Vết thương sau lưng không ngừng chảy máu, nàng
có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của mình bây giờ tái nhợt như thế nào, vạt áo
sau lưng loang lổ vết máu như thế nào.
Lúc huy kiếm rơi vào công kích của địch nhân, hai mắt
của nàng bắt đầu dần dần mờ đi, trên cánh tay cũng bị chém bốn, năm vết.
Đứng tại chỗ, cánh tay ôm Dạ Ngu Ngốc cứng ngắc, gắt
gao nắm chặt không chịu buông ra. Kiếm trong tay nàng hạ xuống, mũi kiếm chống
trên đất.
Đám người mặc đồ đen bao vây xung quanh nàng, cầm kiếm
bắt đầu tấn công từ bốn phía.
Một người trong đó cặp mắt lóe lên, trường kiếm trong
tay cắt ngang, thế như chẻ tre đâm hướng Dạ Ngu Ngốc. Đường Thải Nhi kinh hãi,
ôm lấy hắn muốn đẩy hắn ra, nhưng không ngờ cơ thể nặng nề đẩy Dạ Nhi ra rồi
lại không cách nào tự thoát được.
Bên tai truyền đến tiếng trường kiếm đâm vào cơ thể,
rõ ràng như vậy. Đường Thải Nhi híp mắt lại, cơ thể mệt mỏi gần như không cảm
giác được đau đớn, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi. Cúi đầu nhìn thân
kiếm sáng choang xuyên qua bụng mình.
Nàng, phải lấy biểu tình gì để đối mặt với đại nạn lần
này đây?
Dạ Nhi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .
Tầm mắt dần dần mờ đi, hai mắt mơ hồ nhìn Dạ Ngu Ngốc
ngã xuống đất, “Dạ Nhi. . . . . .”
Bỗng nhiên cánh tay giữa không trung không thể đè nén
sự run rẩy, nhẹ buông tay, Trạm Lô kiếm rơi tự do xuống đất.
Coong, coong, coong. . . . . .
Từng tiếng, gõ vào đáy lòng Đường Thải Nhi, khiến thân
thể nàng đang chết lặng có một
chút cảm giác.
Ngay sau đó thân thể càng ngày càng nhẹ, giống như lơ
lửng ở không trung. Đường Thải Nhi biết, mình phải đi, phải đi rồi. . . . . .
Cơ thể không còn ý thức ngã trên đất, trong tầm mắt
hẹp nhìn thấy rất nhiều con ngựa xông vào rừng cây. Vô số mũi tên đâm xuyên qua
cơ thể của đám người mặc đồ đen xung quanh.
Ngón tay khẽ giật giật, nhưng nàng không sờ tới tay
của Lăng Dạ Tầm, bọn họ đã rời đi, đi xa. . . . . .
Rất xa sao?
Chẳng
qua là. . . . . . Nàng không còn sức lực để đuổi theo hắn mà thôi.
Một đôi giày đen dừng lại trước mắt nàng, người đến
ngồi chồm hổm, ôm lấy cơ thể Lăng Dạ Tầm, hình như đang gào thét cái gì đó.
Chẳng qua là, Đường Thải Nhi không nghe được gì nữa. . . . . .
Tất cả ý thức. . . . . .
Toàn bộ. . . . . . Biến mất. . . . . .
—————
Sáng tinh mơ, nước mưa lạnh buốt không ngừng rơi
xuống, giống như cố ý tới cọ rửa máu tươi trong cánh rừng này. Xác chết ngổn
ngang, da dẻ của bọn chúng bị nước mưa xối rửa đến xanh đen, trắng bệch.
Tịch Thanh cúi đầu đi giữa rất nhiều xác chết, bước
chân chậm chạp, cẩn thận đột nhiên dừng lại, sau đó chạy như bay.
“Thải Nhi!” Hắn ngồi xổm bên cạnh Đường Thải
Nhi, nhìn nàng giống như ngã vào vũng máu, “Tại sao có thể như vậy. . . .
. .”
Hắn hốt hoảng ôm lấy Đường Thải Nhi, bấm tay xem xét
hơi thở của nàng, chỉ cảm thấy hơi thở của nàng rất mong manh, “Kiên trì
chút, nhịn được!” Tịch Thanh hô to, bế nàng lên.
“Dạ. . . . . . Nhi. . . . . .” Đường Thải
Nhi hé miệng, yếu ớt nói ra hai chữ.
Tịch Thanh ôm chặt lấy nàng, sau đó bay vọt lên ngựa,
để trong lòng mình, “Thải Nhi, có nghe ta nói gì không? Giá!” Quát to
một tiếng, điều khiển khoái mã chạy nhanh vào thành.
Đường Thải Nhi nhắm mắt lại gần như không còn ý thức,
thấp giọng thì thào, “Ta cứu. . . . . . Không cứu được Dạ. . . . . . Nhi.
. . . . .”
“Ngoan, tiếp tục nói chuyện, đừng ngủ, kiên trì,
ta dẫn ngươi tìm đại phu.” Tịch Thanh ôm eo Đường Thải Nhi, cảm nhận vết
thương lại nứt toát ra, máu tươi dần dần nhuộm đỏ bàn tay.
Môi hắn run run, “Kiên trì! Đường Thải Nhi! Ngươi
không phải lợi hại nhất sao! Không thể. . . . . . Không thể chỉ vì mấy vết
thương nhỏ mà chết! Có nghe thấy không!”
“Ta. . . . . .”
“Không thể chết! Nghe không đấy! Ngươi mà chết
Tịch Thanh ta cả đời sẽ coi thường ngươi!”
“Tịch. . . . . . Thanh. . . . . . Ta, rất buồn
ngủ. . . . . .”
“Đừng ngủ! Nữ nhân ngu ngốc, không được
ngủ!”
Tịch Thanh cảm nhận được người trong ngực dần dần mất
đi hơi thở, tâm không khỏi đau đớn, “Cầu xin ngươi. . . . . . Hãy kiên
trì. . . . . .”
—————
Y quán trong Phong thành.
Tịch Thanh ôm Đường Thải Nhi vọt vào y quán, “Đại
phu! Cứu nàng! Cứu nàng!”
Đại phu đang bắt mạch đột nhiên có người xông vào liền
sợ hết hồn, run rẩy, tầm mắt lại rơi trên người nữ tử mặc quần áo màu đen trong
lòng hắn, “Nàng. . . . . . Nàng. . . . . .”
Cả người Tịch Thanh toàn nước mưa, ôm Đường Thải Nhi
cũng ướt nhẹp vọt đến giường, đặt xuống, kéo cổ áo của đại phu, “Cứu nàng,
nếu như nàng chết, ta sẽ cho ngươi chết theo!”
“Được, được, được, đại gia ngài bớt giận bớt
giận, tiểu nhân tới chẩn bệnh cho nàng.”