Đọc truyện Nương Tử, Xin Nhẹ Chút – Chương 31: Ngươi đuổi ta cản
Bên trong Liễu phủ.
Liễu Sanh ngồi trong phòng tối, thân thể xiêu vẹo, nằm
trên bàn đá, cặp mắt vô thần.
“Rầm” Một tiếng, một ống tay áo đánh rớt cây nến trên
bàn đá, cả căn phòng tối đi vài phần, khiến cho cặp mắt vô thần của Liễu Sanh
thu hồi chút thần sắc.
Hắn không nhanh không chậm ngẩng đầu lên, đứng dậy,
nhìn bộ mặt tức giận của Trương Hằng, lại đưa mắt nhìn cây nến vô tội, khóe
miệng không khỏi cong lên, lạnh lùng nở nụ cười, “Trương công tử đang tức
giận.”
Trương Hằng nắm chặt quả đấm, “Liễu Sanh, ngươi
lại muốn giở trò gì! Nếu đã có bản lĩnh làm Đường Thải Nhi hôn mê, tại sao
không trực tiếp giết nàng đi!”
Khóe miệng Liễu Sanh nở nụ cười nhàn nhạt, giơ tay cầm
ấm trà lên, tự rót cho mình một chén trà lạnh, lẳng lặng uống, làm cho người ta
hoàn toàn không đoán ra suy nghĩ trong lòng hắn.
Trương Hằng đã hơi tỉnh táo, ngồi xuống một bên,
“Thế nào? Ngươi không muốn giết nàng? Ngươi hy vọng nàng có biện pháp chữa
bệnh của ngươi sao?”
Bàn tay đang cầm chén trà của Liễu Sanh đột nhiên cứng
ngắc, cặp mắt mang theo một tia sắc bén nhìn Trương Hằng, “Trương công tử
suy nghĩ quá nhiều rồi.”
“Là ngươi làm quá nhiều chứ!” Trương Hằng
không chờ hắn nói xong, lại tức giận, túm tóc Liễu Sanh, quay khuôn mặt kia về
phía mình, “Ngươi đã nói ngươi sẽ giải quyết nàng, nhưng hôm nay, người
không những không giải quyết được, còn để hai bọn họ chạy thoát, ngươi cứ chờ
chết đi!”
“Trương công tử cần gì phải sốt ruột như vậy, bọn
họ sẽ trở lại.” Hai tay Liễu Sanh run rẩy nắm chặt quả đấm, nở một nụ cười
nói.
“Tốt nhất nên như thế, nếu không, mạng của ngươi
sẽ kết thúc.” Trương Hằng khẽ cười, buông lỏng tóc Liễu Sanh ra, xoay
người bước ra ngoài.
Liễu Sanh cắn răng, cặp mắt nhìn Trương Hằng đầy sát
ý, mạnh mẽ áp chế ánh mắt khát máu xuống, hắn sửa quần áo bị xộc xệch, chân mày
cau lại, “Đường Thải Nhi. . . . . .”
————
Trong
rừng cây ở ngoại thành phía đông Tây quận, có một nữ tử mặc quần áo màu trắng
đang hành hung một lão già gầy yếu, sau đó còn hai tay chống nạnh ngửa mặt lên
trời huýt sáo, nàng, tên là Đường Thải Nhi.
Sau một khắc, điên tiên nhân ngồi xếp bằng trên tảng
đá ở cửa sơn động, dẫu môi trừng mắt còn thổi râu, “Không ngờ dám dùng
Nhuyễn Cân Tán với lão nhân ta, ngươi quả thật có đức hạnh giống cha ngươi!
Hừ!”
Đường Thải Nhi đang nướng gà, nghe vậy thì sửng sốt,
cầm con gà chạy đến bên cạnh lão nhân quái dị, “Lão biết cha ta hả?”
“Hừ.”
Lão nhân quái dị tính tình trẻ con hừ một tiếng, ngó lơ Đường Thải Nhi không
thèm để ý.
Đường Thải Nhi nhướng chân mày, đưa một tay không cầm
gì nhổ một sợi râu của lão nhân quái dị, “Này!”
Lão nhân quái dị lập tức nhe răng trợn mắt, “Nha
đầu nhà ngươi tại sao một chút dịu dàng cũng không có vậy, giống y hệt con cọp
mẹ!”
Đường Thải Nhi nhổ, con gà mất đi một nhúm lông, nàng
đưa lên miệng thổi bay, cười ha ha, “Đa tạ lão tiền bối đã khích lệ, Dạ
Nhi, nướng!” Vừa nói vừa duỗi cánh tay ra, đưa con gà về phía Dạ Ngu Ngốc,
người kia cười hì hì, lại quay về đống lửa bắt đầu nướng gà.
Lão nhân quái dị lắc lắc cơ thể, “Ta và cha ngươi
là huynh đệ kết nghĩa, lúc ngươi còn nhỏ ta đã từng bế ngươi ~”
“Có chuyện như vậy sao?” Đường Thải Nhi theo
phản xạ nghi hoặc.
“Dĩ nhiên, từ biệt hơn mười năm, hồi đó là một
đứa nhóc đáng yêu không ngờ lớn lên lại thành. . . . . .”
Đường Thải Nhi trợn tròn hai mắt.
Lão nhân quái dị dừng lại một chút, sau đó lỗ mũi căng
lớn, không chút khách khí nói: “Nữ tử vạm vỡ!”
“Ai, người ta rất thô, đứa bé hoang dã lớn lên
trong rừng, cứ như vậy ~” Đường Thải Nhi cười hề hề nhíu mày trả lời.
Lão nhân quái dị cười ha ha một tiếng, “Tính tình
của nha đầu ngươi, thật giống với cha ngươi! Ha ha! !”
Đường Thải Nhi thở dài, chuẩn bị nghịch tóc của mình,
“Cái này thật sự là duyên phận nha, nếu lão tiền bối không tới cứu ta,
đoán chừng, Đường Thải Nhi ta đã sớm bỏ mạng.”
Lão nhân quái dị làm bộ bí hiểm, cười ha ha một tiếng,
“Như thế nào, ngươi tìm tòi nghiên cứu quá nhiều, bị người ta coi là cái
đinh trong mắt đi.”
Đường Thải Nhi há to miệng, chớp mắt điên cuồng, sau
đó ghé sát vào lão nhân quái dị, “Lão nhân, lão biết cái gì sao?”
“Ngươi cảm thấy ta biết cái gì sao?”
Hai mắt Đường Thải Nhi híp lại, “Lão. . . . .
.”
Lão nhân quái dị khoát tay áo, “Thật ra thì mọi
việc đều không khó suy đoán. . . . . . Không khó đoán! Ha ha ~”
“Này! Lão ngã xuống đất biết cái gì sao?”
Lão nhân quái dị làm bộ say rượu, híp mắt, chỉ chỉ
Đường Thải Nhi, “Ngươi, không đơn giản, hắn, cũng không đơn giản ~”
Sắc mặt Đường Thải Nhi càng thay đổi, ngũ quan co
quắp, nhìn lão nhân quái dị không nói lời nào.
“Nhưng mà, ta biết ngươi là ai, nhưng vẫn không
biết, hắn rốt cuộc là ai ~” lão nhân quái dị vuốt vuốt chòm râu, cười
giống như lão hồ ly.
“Hắn không phải là trọng điểm.”
“Ha ha, cho là như vậy đi. Nhưng mà lão hủ ta
biết nha, ngươi nhất định là phát hiện ra bí mật của Liễu Sanh, tám, chín phần,
ngươi là bị hắn làm cho hôn mê.”
Đường Thải Nhi làm vẻ mặt kính nể vươn ngón tay cái,
“Cao nhân nha, cao nhân.”
Dạ
Ngu Ngốc vừa nướng gà rừng, vừa nhìn về phía Đường Thải Nhi và điên tiên nhân,
rất tò mò về hai người, không biết đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy,
“Nương tử ~ mọi người đang nói gì vậy?”
Đường Thải Nhi chỉ chỉ con gà trong tay Dạ Ngu Ngốc,
“Chú ý không được nướng cháy.”
“Oh oh!” Hai mắt Dạ Ngu Ngốc tiếp tục trở
lại trên con gà, nướng rất nghiêm túc.
Lão nhân quái dị cười ha ha một tiếng, “Nha đầu
kia, ngươi có biết gốc bệnh của Liễu Sanh không?”
“Thì ra là lão nhân đã biết được.”
“Đúng vậy đó, Kim Chung cổ.”
“Không sai.”
“Chẳng qua lão hủ không am hiểu về loại cổ độc
này, nha đầu, ngươi cũng đã biết cách giải.”
Đường Thải Nhi trầm mặc một hồi, sau đó mở miệng,
“Biết. . . . . .”
————-
Đêm khuya, Đường Thải Nhi nằm ở cửa sơn động, gối lên
cánh tay Dạ Ngu Ngốc nhìn lên bầu trời đêm. Gác hai chân, chân nhỏ thoáng một
cái, trong miệng đã ngậm một cọng rơm, thỉnh thoảng cười nhỏ, thảnh thơi đến
khó hiểu.
Dạ Ngu Ngốc mở rộng hai cánh tay, thành chữ Đại nằm ở
bên cạnh nàng, cùng ngắm bầu trời đầy sao, “Nương tử, một mảnh bụi mù mịt,
nàng đang nhín cái gì vậy?”
“Ngôi sao.”
Dạ Ngu Ngốc trợn tròn hai mắt, ra sức nhìn chằm chằm
bầu trời đêm trên đầy sương mù trên đỉnh đầu, vất vả nặn ra một câu,
“Nương tử, ta không nhìn thấy gì hết nha.”
Đường
Thải Nhi thổi bay cọng rơm trong miệng, “Đồ ngốc, nói gì ngươi cũng tin
sao. Này, nói cho ta biết, hôm nay lão nhân kia dạy ngươi cái gì?”
“Nha. . . . . . Sư phụ dạy ta bay.”
“Bay?” Đường Thải Nhi nghiêng đầu nhìn Dạ
Ngu Ngốc, phát hiện đôi mắt sáng ngời của hắn nhìn mình ẩn chứa nụ cười,
“Ánh mắt của ngươi là sao đây?”
“Dạ Nhi rất yêu nương tử nha.” Dạ Ngu Ngốc
cười hi hi một tiếng.
Đường Thải Nhi trợn mắt liếc hắn một cái, “Nói
bậy bạ gì đấy, hắn dạy ngươi bay sao? Là khinh công hả? Cái đó ta cũng biết
~”
Dạ Ngu Ngốc giật giật cánh tay bị Đường Thải Nhi gối
lên, giơ tay lên vuốt ve tai của nàng, nhẹ nhàng lướt qua, “Ta biết mà, sư
phụ nói, học xong công phu, về sau có thể bảo vệ nương tử.”
Đường Thải Nhi nói xong xoay người một cái, chống cằm
nằm bên cạnh Dạ Ngu Ngốc, cúi đầu nhìn xuống mắt hắn, “Dạ Nhi vốn vẫn có
thể bảo vệ ta mà! Ha ha ~”
Nói đến đây, nàng quả thật đã chịu khổ không ít, đầu
tiên là bị thiêu, bị người chửi là phù thủy, lại bị điên tiên nhân điểm huyệt
đứng một ngày, mặc dù lúc sau đã nhổ râu của lão để bớt tức, nhưng mà nhớ lại
toàn bộ, hôm nay là ngày xui nhất. . . . . .
Dạ Ngu Ngốc giơ tay lên ôm khuôn mặt của Đường Thải
Nhi, khẽ lắc đầu, “Dạ Nhi đã không bảo vệ nương tử thật tốt, thân là tướng
công không thể để cho nương tử chịu tí ủy khuất nào.”
Trong lòng Đường Thải Nhi thấy ấm áp, sau đó gãi gãi
hai má, “Ai dạy ngươi nói lời này?”
“A! Cần Nhi!”
Chân mày Đường Thải Nhi cau lại, “Cần Nhi? ! Nữ
nhân từ đâu tới? !”
“Chính là nữ nhân xấu nha! Ép ta và tiểu Tịch
Tịch thành thân chính là người xấu!”
Hai mắt Đường Thải Nhi đảo quanh một vòng, nhớ lại vị
đại tiểu thư ở Khương Biệt trại, “Thì ra là. . . . . . Nàng thật sự dạy
ngươi. . . . . .Rất tốt. . . . . . A, đúng rồi, sư phụ giao cho ngươi, ngươi đã
học xong chưa?”
Chân mày của Dạ Ngu Ngốc nhảy dựng, bộ dạng thoạt nhìn
có chút giống công tử phong lưu, “Nương tử có muốn thử một chút
không?”
“. . . . . . Cái gì. . . . . . Thử một
chút?”
Dạ Ngu Ngốc lật người, ôm Đường Thải Nhi đặt ở phía
dưới, “Đương nhiên là bay rồi!”
Dứt lời, Đường Thải Nhi chỉ cảm thấy gió đêm thổi qua
tai, trong nháy mắt, đã cùng Dạ Ngu Ngốc bay vọt đến giữa rừng. Màn đêm yên
tĩnh, chỉ có tiếng lá cây xào xác, tiếng quần áo tung bay, tiếng thở gấp của Dạ
Nhi cùng với tiếng lòng ngày càng mãnh liệt của mình.
“Nương tử, nhìn xem ~ Dạ Nhi rất thông minh nha!
Sư phụ dạy Dạ Nhi, Dạ Nhi đã học được nha!”
Đường Thải Nhi cười, ôm cổ Dạ Ngu Ngốc, “Đúng
nha! Dạ Nhi thông minh nhất.”
“Oa a ~” Dạ Ngu Ngốc ôm Đường Thải Nhi, ngồi
trên nhánh cây, vẻ mặt thuần túy, vui sướng.
Hai mắt Đường Thải Nhi chuyển một cái, buông lỏng cánh
tay đang ôm Dạ Ngu Ngốc “Đến đây, ta với ngươi tỷ thí một chút, xem xem
ngươi có thể đuổi kịp ta hay không!” Dứt lời, xoay người bay vọt đi.
Dạ Ngu Ngốc có chút hoảng hốt, lập tức kêu to,
“Nương tử đừng chạy! !”
Cửa sơn động.
Điên tiên nhân mang theo bình rượu hồ lô, nhìn hai
người khoa chân múa tay trong đêm, không khỏi thở dài, “Người trẻ tuổi a,
luôn có sức sống ~”
Tiếp theo xoay người đi vào trong động, bước đi loạng
choạng.
Trong đầu thoáng qua phương pháp giải cổ mà Đường Thải
Nhi nói lúc chập tối, vuốt vuốt chòm râu, “Chỉ mong không phát sinh chuyện
gì nữa. . . . . .”