Đọc truyện Nương Tử Xin Dừng Tay – Chương 31: Hồn Lực
Tiếp theo đệ tử thanh sam khẽ gật đầu, Diệp Thanh Hạo chậm rãi đi tới đứng giữa hai cột đá, nhưng vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Trong chốc lát, cột đá đột nhiên phát ra một tiếng “U”, như có người trốn vào trong đá thổi vỏ ốc xà cừ vậy.
Vẻ mặt của Diệp Thanh Hạo ngay lập tức trở nên man rợ, như thể vừa trải qua một cuộc tra tấn khủng khiếp, chỉ với vài hơi thở, cả người nàng đã tím tái và bộ dạng vô cùng đáng sợ.
Sau hai nhịp thở nữa, nàng phát ra một tiếng gầm gừ nhỏ “Y” và “Ách” trong cổ họng, quả thực không giống như giọng nhân loại.
Cuối cùng, nàng không còn chịu đựng được sự tra tấn khủng khiếp nữa, thả người nhảy ra khỏi cột đá, mắt đỏ như máu và thở hổn hển.
Đám đông im lặng, những người am hiểu đã ước đoán đại khái tính ra được hồn lực của Diệp Thanh Hạo dựa trên thời gian mà nàng duy trì, đó chắc chắn là một con số đáng kinh ngạc!
Quả nhiên, đệ tử thanh sam chủ khảo lớn tiếng tuyên bố nói “Hồn lực, ba tấc hai phân!”
Một mảnh xôn xao nháo nhác, “Quá kinh! Đây còn là người sao?!”
“Hồn lực của ta mới chỉ được bốn phân, đã thường được người ta khen ngợi là kiên cường dẻo dai, thật sự là xấu hổ a…”
“Ngươi đã không tồi rồi, bình thường cường giả Luyện Khí Ngũ Trọng có thể có bốn phân hồn lực là thuộc loại không tồi rồi, nhưng Diệp Thanh Hạo này cũng quá kinh khủng!”
“Vẫn còn đáng sợ hơn nữa.” Có người trầm giọng nói, “Các ngươi thử nghĩ mà xem, nếu nàng đem thời gian tu luyện hồn lực đặt ở trên tu luyện linh lực, thì chỉ sợ bây giờ đã là Luyện Khí Lục Trọng, hoặc thậm chí còn cao hơn rồi.”
“Đây quả thực là như vậy, việc tu luyện hồn lực vô cùng tốn thời gian, có lẽ nàng ta còn bỏ ra nhiều tinh lực hơn cả việc tu luyện linh lực…”
“Hồn lực mạnh mẽ như vậy, nếu lại tu tập bí pháp hồn lực, chậc chậc, ai có thể chịu được một kích của nàng ta khi giao thủ chứ?”
Trên bầu trời phía bắc, hai người thân mặc áo bào lam có móc bạc chân đạp trên “Lá chuối” đang nhìn Diệp Thanh Hạo, trầm giọng nói, “Người này chí hướng không nhỏ a, vẫn còn đang ở giai đoạn luyện khí, đã tính đến chuyện sau này ở Thất mạch cảnh rồi.”
“Võ đạo cũng không trọng hồn lực, nàng có thể sớm mà bắt đầu rèn luyện hồn phách như vậy, xem ra cũng đã có lòng gia nhập Tiên đạo ta từ lâu rồi.”
“Sư muội cảm thấy nếu chọn nàng thì sao?”
“Kim Dương Phong ta lần này sẽ có ba danh ngạch đệ tử cốt cán, lúc này mới chỉ là ngày đầu tiên mà thôi. Nhỡ đâu sau đó còn có thêm thiên tài tư chất tốt hơn thì sao…”
“Làm người đừng quá tham làm, coi chừng bị Phong khác nhanh chân đến trước…”
Chưa kịp dứt lời, nàng đã nghe thấy giọng nói của người nào đó lấy linh lực thúc dục truyền đến, “Diệp Thanh Hạo này Trường Nguyên Phong định rồi!”
Hai người nghe vậy dậm chân không thôi, liền nói không nên do dự, lại nghe người khác phát âm với linh lực tương tự, “Vu sư tỷ đừng nóng vội, vào Phong nào, thì trước tiên cũng phải hỏi vị Diệp tiểu hữu này có ý gì đã.”
Người của hai bên lập tức giương cung bạt kiếm lên ở trên không trung, cho đến khi có người dẫn Diệp Thanh Hạo vào sâu trong tông môn, bọn họ mới theo sát.
Sau khi Hứa Dương chứng kiến cuộc khảo hạch nhập môn vừa rồi, trong lòng đã cảm thấy lạnh lẽo hơn phân nửa, nếu lấy phương thức thi thực chiến thì Mị Thuật của mình vẫn còn có thể phát huy được chút tác dụng.
Mà loại khảo nghiệm cơ bản thuần túy bằng trụ cột này hoàn toàn nhằm vào điểm yếu của bản thân mình, đợi lát nữa nếu thực sự đi lên để kiểm tra, chỉ kiểm tra ra được một tên Luyện Khí nhập môn, thì e rằng sẽ bị người ta cười chết mất.
Hắn thở dài, xem ra chỉ có thể trực tiếp tìm cớ thoái thác, cũng may hôm đó hắn đã lục soát lại bang Ô Diêm một lần nữa, không sợ sẽ không có tiền ăn trong nửa tháng qua.
Ba người xếp hàng ở giữa Diệp Thanh Hạo và hắn thực lực đều là Luyện Khí Nhất Trọng, đệ tử thanh sam phụ trách khảo hạch chỉ nhìn tuổi, mà không làm khảo hạch khác với hai người kia mà trực tiếp thả bọn họ đi.
Đợi cho lúc đến chỗ Hứa Dương, thì hắn vội khách khí để cho Lăng Nguyệt lên trước.
Người sau cũng không từ chối, dù sao cũng là chuyện trước sau như một, sải bước đưa lên lá bùa báo danh.
Đệ tử phụ trách khảo hạch nhận lấy lá bùa, sau đó dùng mắt ra hiệu về phía hộp gỗ bên cạnh, khẽ ho một tiếng.
“Vị tôn sư này?” Lăng Nguyệt thấy nàng không phản ứng, đành phải nhắc nhở nói, “Tiểu Khả Lăng Nguyệt, tới tham gia khảo hạch nhập môn.”
Đệ tử Huyền Hoa tông liếc nàng một cái, bất mãn nói: “Không hiểu quy củ sao?”
“Quy củ?” Lăng Nguyệt kinh ngạc nói, “Ta lần đầu tiên tới núi Huyền Hoa chờ đợi, nếu có gì sai sót, xin tôn sư chỉ giáo.”
Một tên đệ tử bạch y nghiêng người thì thào nói “Tiền hối lộ.”
Lăng Nguyệt trợn to mắt, “Hả? Hối lộ… là muốn bạc sao?”
“Phí lời,” đối phương không kiên nhẫn nói, “Mỗi người ba nghìn lượng, chúng sư tỷ muội những người này đã vất vả hơn nửa tháng cùng với các ngươi rồi, dù sao cũng phải uống miếng nước chứ?”
Lăng Nguyệt quay lại và thì thầm những lời của người đó với đồng bọn.
Tống Tiểu Nam cau mày lắc đầu, “Không biết còn có quy củ như vậy… tổng tiền trên người của chúng ta cũng không tới ba trăm lượng. Có rất nhiều thứ là do lấy từ trên người của bọn thổ phỉ lần trước, nhưng những thứ này làm sao mà có thể lấy ra khỏi tay? Hơn nữa cộng lại cũng không biết có lên nổi vạn lượng không nữa.”
Lăng Nguyệt nhìn phía Hứa Dương, đấu tranh hồi lâu, đang định mở miệng, thì đã thấy người sau mỉm cười, buông tay nói “Ta còn nghèo hơn so với các ngươi.”
Đúng vậy! Lăng Nguyệt thầm nghĩ, Hứa thiếu sư chính là vì lịch lãm mà dạo chơi tứ phương, tất sẽ không mang theo nhiều tiền tài, vì mưu cầu tôi luyện tâm chí, chuyên chú vào tu luyện.
Nàng đành phải thành khẩn nói với đệ tử bạch y “Ta cũng không biết quy củ của tông môn, sợ rằng sẽ khó xuất ra nhiều như vậy một lúc…”
Người nọ dường như đã quen với tình cảnh này, xua tay ngắt lời nàng, chỉ vào ô đất trống bên cạnh, “Tới đó chờ đi. Người tiếp theo.”
Kế tiếp là Hứa Dương, kế tiếp lần nữa là Tống Tiểu Nam…
Đệ tử bạch y kia nhíu mày một cái, đuổi cả bốn người sang một bên, cho đến khi người phía sau đưa một xấp ngân phiếu lên, liền nghe thấy giọng nói lười biếng của đệ tử chủ khảo, “Vương Mộng? Ừm, đi kiểm tra linh lực đi.”
Lăng Nguyệt đám người đợi hơn nửa canh giờ, cũng không thấy có ai đến chăm sóc mình, vì thế liền tiến đến gần một tên đệ tử bạch y, mỉm cười hỏi “Vị tôn sư này, xin hỏi nếu chúng ta không mang đủ cái thứ ‘Tiền hối lộ’ này, thì còn phải chờ bao lâu a?”
Đệ tử bạch y lại chỉ dùng ánh mắt xem thường nhìn thoáng qua nàng, liền không thèm để ý tới.
Mấy người đang hết sức lo lắng, thì bỗng thấy đằng xa có người ngoắc tay qua, “Vị cô nương này, ta đang lo tìm không ra ngươi, không ngờ lại gặp được ở đây!”
Người nọ nhờ người phía sau giúp đỡ giữ một vị trí, sau đó chạy nhanh đến chỗ Hứa Dương, vái chào đến tận đất, “Đa tạ vị cô nương này đã trượng nghĩa tương trợ, ta mới có thể truy tìm lại được hành lý, nếu không thì chỉ có thể về nhà đợi thêm ba năm nữa rồi. Khi khảo hạch kết thúc, ta muốn tổ chức yến tiệc đáp tạ cô nương, ngươi nhất định phải đến!”
Hứa Dương nhìn thấy trên vai thêu đầu hổ, liền nhớ tới chính là người thất lạc hành lý dưới chân núi, vội vàng lễ phép nói “Chỉ là chuyện vặt. Ngươi cũng đừng hoang phí, tùy ý gọi một trăm lẻ hai món là được rồi.”
Hắn lại chỉ về phía sau, “Đây là bằng hữu của ta, có thể đi cùng nhau được không?”
“Cầu còn không được, cầu còn không được!” Người nọ sang sảng cười to, lại nói, “Ồ, đúng rồi, ta gọi là Lỗ Anh, không biết mấy vị đại tỷ xưng hô như thế nào.”
“Ồ, ta gọi là Hứa Dương, đây là Lăng Nguyệt, Tống Toàn, Tống Tiểu Nam.”