Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 24: Chuyển Vận Thời Cơ


Đọc truyện Nương Tử Xin Dừng Tay – Chương 24: Chuyển Vận Thời Cơ

“Chớ nói nhảm,” Hứa Dương cốc đầu con chim ngu ngốc, “Ngươi có điều gì mà những con chim khác không làm được không hả?”

Con quạ ủy khuất nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói “Ta biết, ẩn tàng. Người khác, đều nhìn, không thấy, ta.”

“Ồ? Cái này lợi hại nè!” Hứa Dương đại hỉ, trong lòng tự nhủ có thể coi như đã nhặt được bảo vật, vội vàng nói, “Nhanh, biểu diễn cho ta xem một tí!”

Con quạ ngẩng đầu nhìn lên trời, lắc đầu nói “Bây giờ, không được.”

“Vậy phải khi nào mới được?”

“Ban đêm, không trăng, không sao.”

Hứa Dương cau mày, không khỏi nghĩ đến một bức ảnh « Tù trưởng Châu Phi săn quạ đêm » trước đây, lúc này hung hăng búng một phát vào đầu con chim, “Nói nhảm! Ngươi là một con quạ, ban đêm có đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón, ai có thể trông thấy được ngươi mới là lạ!”

Sau đó, hắn ta lại trừng mắt nhìn con chim ngớ ngẩn, “Ngoài ra, mỏ và bàn chân của ngươi vẫn còn là màu trắng, chúng khá dễ thấy vào ban đêm.”

Con quạ đau đến nỗi vung đầu, ủy khuất toàn thân run bần bật, mỏ và móng của con chim biến thành màu đen ngay lập tức, rồi sau đó đắc ý nhìn lấy Hứa Dương, kiểu như, xem đi, ta cũng không phải là dùng để trưng cho đẹp.

“Ngươi thì giỏi rồi!” Hứa Dương lau trán, “Không còn khả năng khác sao?”

Con quạ lắc đầu.

“Thật là phế…” Hứa Dương cũng lắc đầu, liếc xéo nó nói, “Hay là đem đi nấu “Canh gà ác” nhé.”

“Ấy, đừng!” Con chim ngu ngốc cuống lên, trừng mắt nhìn chằm chằm và suy nghĩ, bỗng nhiên dùng móng vuốt chỉ vào đoản rìu của Đại Đương Gia, “Ta, biết, bí mật, các nàng!”


“Ồ?” Hứa Dương nửa tin nửa ngờ nhặt rìu lên, xem xét tường tận một trận, không nhìn ra manh mối gì, “Thứ này có cái gì sao?”

Con quạ nhảy lên trên cổ tay hắn, dùng cái mỏ đã biến trở về màu trắng gõ một cái vào cán rìu, nói “Xoay, xoay.”

Hứa Dương thử nửa ngày, phát hiện ra rằng một rãnh tròn trên cán rìu thực sự bị lỏng.

Hắn dùng sức vặn một cái, phần dưới cán rìu lại bắn ra một cái nắp, từ bên trong rơi ra một “Hòn đá” lớn bằng hạt đậu phộng.

Hắn dùng lá cây để lót, cẩn thận nhặt hòn đá lên, hỏi con quạ nói “Đây là?”

“Mảnh vụn, ngọc, Thanh Ảnh.” Con quạ vừa nói vừa chỉ về phía cái thuẫn của Nhị Đương Gia cách đó không xa, “Ở đó, cũng có.”

Cái thuẫn kia dường như được làm bằng sắt, Tống Tiểu Nam căn bản không để vào mắt, cho nên liền ném tại đây.

Hứa Dương theo chỉ dẫn của con quạ, lại tìm thấy một mảnh nhỏ “Ngọc Thanh Ảnh” từ lưới đen ở góc dưới bên trái của thiết thuẫn, “Bây giờ thì sao?”

“Ghép, với nhau, chú nhập, linh lực.” Con quạ vỗ vội cánh, có vẻ hơi hưng phấn.

Hứa Dương đem hai mảnh ngọc Thanh Ảnh ghép vào cùng một chỗ, thử chú nhập một chút linh lực. Hòn đá khẽ lóe lên, rồi mờ đi.

Con quạ kêu to “Quá ít, linh lực.”

Hứa Dương nhíu nhíu mày, dường như đem toàn bộ linh lực còn thừa đưa vào hòn đá trong tay.


Rốt cuộc, một mảng lớn ánh sáng màu xanh to chừng bằng lòng bàn tay xuất hiện trên bề mặt đá. Những đường vân quanh co trên màn sáng giống như tổ kiến, hình như có một số ký tự nhỏ bên cạnh.

Hứa Dương phí hết đại lực khí, mới nhìn thấy bên trái có ba chữ “Núi Huyền Hoa”.

Hắn đang định tiếp tục nhìn kỹ, nhưng màn sáng đột nhiên biến mất.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Con quạ coi đó là đương nhiên nói, “Quá ít, quá ít, linh lực…”

Điều này đụng chạm đến nỗi đau của anh mày rồi đấy, trong lòng Hứa Dương cảm thấy bất lực, cất hai mảnh ngọc Thanh Ảnh đi, thuận miệng nói “Trận giao chiến hôm nay với con quái vật kia tiêu hao quá lớn, hôm khác rồi nói sau. Đúng rồi, ở trên đây là bản đồ sao?”

Con quạ gật đầu.

“Bản đồ chỉ chỗ nào?”

Con quạ lập tức đắc ý nói “Bí bảo, bí bảo!”

“Tàng bảo đồ?!” Trái tim Hứa Dương kịch liệt nhảy lên, chẳng lẽ anh đây, rốt cuộc đã đến lúc chuyển vận thời cơ rồi sao?!

Hắn đè sự kích động trong lòng xuống, rồi lại hỏi “Giấu đồ tốt gì?”

“Không biết.” Con qua liếc mắt nhìn thi thể Đại Đương Gia, “Trước giờ, các nàng, không nói.”


Hứa Dương đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Những tên thổ phỉ này đã lấy được tàng bảo đồ, tại sao lại không đi đào?”

“Nguy hiểm! Quá, nguy hiểm!”

Trong lòng Hứa Dương lạnh một nửa, tên thủ lĩnh thổ phỉ kia là Luyện Khí Tứ Trọng, còn có một số lớn thuộc hạ, ngay cả các nàng cũng cảm thấy nguy hiểm vô pháp động thủ, vậy tự mình đi cũng không phải là vô ích sao.

Đợi đến khi sau này mình có thực lực rồi tính sau, dù sao thì bản thân cái bảo bối kia cũng không tự chạy được.

Hắn cẩn thận cất kỹ hai mảnh ngọc Thanh Ảnh, tiếp tục lục xem các thi thể còn lại —- — — một con chim trong tay hắn còn tốt hơn một trăm con chim trong rừng. Bí bảo trong tàng bảo đồ còn đáng giá hơn, tạm thời còn không thể rơi vào trong túi chính mình, mà những thứ ở trên thân các thi thể này nhưng lại là hàng có sẵn.

Hắn tay chân lanh lẹ vừa lục soát thân thể, lại hỏi cái con quạ kia nói “Những tên thổ phỉ này lấy tàng bảo đồ ở đâu?”

“Một tên, hắc y, nữ nhân.” Tiếng con quạ trầm xuống rất nhiều, có vẻ hơi khiếp đảm, “Đến tìm, Đỗ Hoằng, đoạt bảo. Nàng cho, bọn cướp, đan dược, giúp, các nàng, nâng cao, thực lực. Còn, làm, rất nhiều, dự định…”

Hứa Dương lại phí hết đại khí lực mới hiểu rõ, Đỗ Hoằng chính là tên của tên thủ lĩnh thổ phỉ kia. Hơn một năm trước có một hắc y nữ tử tìm đến bang Ô Diêm, muốn các nàng giúp mình đào một vật, hứa hẹn sau khi chuyện thành công cho các nàng chỗ tốt cực lớn. Đồng thời nàng còn không tiếc các loại đan dược, công pháp Tu Linh, giúp đỡ bang Ô Diêm nâng cao thực lực.

Nhưng Đỗ Hoằng cũng không phải đèn đã cạn dầu, căn cứ theo lời nói của hắc y nữ nhân, tự mình suy đoán ra được vị trí của tàng bảo, thậm chí còn đại khái đoán ra được sự nguy hiểm ở đó, dự định vứt bỏ hắc y nữ nhân qua một bên, độc chiếm tàng bảo!

“Ý của ngươi là, tên thổ phỉ kia tự mình đoán ra được vị trí của tàng bảo?” Hứa Dương hỏi, “Vậy chuyện gì xảy ra với những mảnh ngọc Thanh Ảnh này?”

“Đại, Đương Gia, tự mình, khắc. Chia làm, ba mảnh…”

“Mày nói cái gì?” Hứa Dương lập tức đứng dậy, “Ba mảnh? Vậy vẫn còn một mảnh nữa ở đâu?”

“Ở chỗ, hang ổ, các nàng, núi, Song Đỉnh.”

“Mẹ kiếp! Làm cho mình uổng công hoan hỉ mất một hồi lâu…”

“Không không, ba tên, Đương Gia, các nàng, đều đã, chết. Không ai, biết, mảnh, thứ ba, giấu, ở đâu.”


“Ồ?” Hứa Dương lại nhìn thấy một tia hi vọng, “Ngươi biết giấu ở đâu?”

“Biết, biết!”

Hứa Dương mỉm cười vuốt ve đầu con chim, “Xem ra ngươi còn rất có năng lực, sau này an tâm đi cùng ta lăn lộn, tiền đồ một mảnh xán lạn… À, đúng rồi, luôn gọi ngươi là “Con chim ngu ngốc” cũng không thích hợp, ngươi có tên không?”

“Có, Cung Lạt.”

“Cái quái gì thế này? Kẻ vô học nào đã đặt cái tên đó cho ngươi vậy?”

“Là Ngô, đại sư.”

“Hả, thôi bỏ đi. Ta đổi một cái tên khác cho ngươi nhé.” Hứa Dương suy nghĩ một chút, nói, “Gọi là… “Hải Yến” được không.”

“Hải Yến?” Con quạ haha cười ngây ngô trong miệng, bay cao bay thấp trong không trung, có vẻ khá hài lòng với cái tên này, “Được được! Ý ngươi, là, ta giống, Hải Yến, thanh nhã, đẹp trai?”

“Ngươi thích nghĩ như thế nào thì nghĩ như thế đó đi.” Hứa Dương xua tay áo, tự mình nhỏ giọng thì thầm một câu, “Với chỉ số thông minh của ngươi, sau này không chừng ngươi vẫn có thể bị người khác lừa đấy. Hải Yến a, ngươi có thể thêm một chút tâm được không!”

Hắn lại nhớ ra cái gì đó, cười híp mắt hỏi con chim ngu ngốc nói “Hải Yến à, ngươi là cái chủng loại chim gì? Có phải loại huyết mạch như thần thú hay chim quỷ cổ đại không?”

“Không phải…” Hải Yến xấu hổ nói, “Ta là, chim Tước, bình thường, sống đêm.”

Hứa Dương chưa từ bỏ ý định, “Cũng không có một chút quan hệ nào với Kim Ô?”

“Không.”

“Thôi được rồi, ta thật sự không biết vì sao Ngô đại sư kia lại phải phí sức với ngươi như vậy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.