Đọc truyện Nương Tử Xin Dừng Tay – Chương 157: Thần Trợ Công!
Hứa Dương nháy mắt ra hiệu với mẫu thân một cái, lại cất cao giọng nói “Nương, nhi tử là người đoan chính ngay thẳng, chưa từng làm sai chuyện gì, ngươi chớ có bị tiểu nhân lừa bịp.”
Tả Ngọc Thu thì làm một bộ dáng tiểu nhân đắc chí, nói với Hứa Duệ “Hứa gia gia chủ, ngay trước mặt hai vị trưởng lão và mấy ngàn đệ tử tông môn, ngài ngược lại là nói cho mọi người, con của ngươi là tu vi gì a!”
Hứa Duệ hung hăng liếc mắt nhìn hắn, lại nhìn thần sắc nhi tử, dường như cũng không có vẻ hoảng sợ. Nàng mặc dù không rõ nội tình, nhưng vì không muốn bị người coi như vũ khí để sử dụng, nên dứt khoát im miệng cái gì cũng không nói.
“Hứa gia gia chủ,” Tả Ngọc Thu phách lối cười nói, “Ngươi là chột dạ sao?”
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh thon dài từ trên Địa Du Kha lướt tới, mơ hồ ngăn ở trước mặt Hứa Dương.
Người kia ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Tả Ngọc Thu, trầm giọng nói “Ngươi còn dám nói xấu Hứa sư đệ cùng Hứa gia gia chủ, ta sẽ không khách khí với ngươi!”
Lập tức, lại có mấy mười người vọt xuống từ trên Địa Du Kha, đều là trợn mắt nhìn Tả Ngọc Thu, “Hứa sư thúc há có thể cho phép ngươi vu khống?!”
“Nói cho ngươi biết, nếu làm khó Hứa sư đệ, cũng chính là làm khó ta!”
“Chúng ta những người này đều là do Hứa sư thúc cứu, ngươi lại dám hoài nghi tu vi của hắn?!”
“Tả Ngọc Thu, ta thấy ngươi là bị điên rồi đấy?”
“Kỷ Lâm Oanh, Đông Phương Hàm, Hạ Càn…” Tả Ngọc Thu đảo qua từ trên mặt mấy người, lại là không hề sợ hãi, quay đầu hô nói với đám người vây xem, “Hứa Dương mang nhiều người như vậy đến để làm chỗ dựa, hẳn là đang chột dạ.
“Kỳ thật rất đơn giản, tùy tiện tìm ai đó đi đo tu vi của hắn một chút, chẳng phải hết thảy rõ ràng khắp thiên hạ rồi sao?!”
Nguyên trưởng lão tuy là mặt có vẻ giận, nhưng vẫn là chuyển hướng Hứa Dương, “Hứa Dương, theo ngươi thì sao?”
Hứa Dương sắc mặt bình tĩnh, cung kính vái chào nói “Nguyên trưởng lão, bởi vì sư phụ lão nhân gia nàng nghiêm lệnh, tu vi đệ tử tạm thời không được để lộ cho bất luận kẻ nào, chính vì vậy, còn thỉnh ngài thứ lỗi.”
Đo là tuyệt đối không thể đo, trước mắt Hứa Dương cũng không còn những biện pháp khác, chỉ có thể đem quả bóng đá sang cho sư phụ trước. Liên quan tới việc giấu diếm tu vi của mình, tin tưởng nàng sớm đã chuẩn bị xong cái cớ hợp tình hợp lý rồi. Còn phiền phức hôm nay, xem ra chỉ có thể dùng phương thức biểu hiện ra thực lực để qua ải.
“Ồ?” Nguyên trưởng lão khẽ nhíu mày, nói với Dư Hi, “Trầm Thiên Mục đang ở đâu?”
“Nàng còn đang ở bên trong lịch luyện, vẫn chưa trở về.”
Hứa Dương lại nói “Nếu như Tả Ngọc Thu có hoài nghi đối với tu vi đệ tử, đại khái có thể…”
“Ha Ha!” Tả Ngọc Thu lại là cất tiếng cười to, hắn một mực chờ đợi cục diện tốt nhất vậy mà lại xuất hiện ra, lúc này hùng hổ dọa người nhìn qua Hứa Dương nói, “Sợ à? Có điều ta cũng đã sớm đoán được ngươi có thể như vậy, không đo cũng được, ngươi có thể dám cùng ta tỷ thí một phen không? Ta vẻn vẹn chỉ là thực lực Luyện Khí Ngũ Trọng, xem như xếp hạng chót trong số các đệ tử nội môn, nếu như ngươi cũng không phải là đối thủ của ta, thì mau chóng đi Phụng Luật Điện lĩnh tội, đồng thời công bố tu vi thực sự!”
Trong lòng của hắn âm thầm niệm, Hứa Dương a Hứa Dương, ngươi ngàn vạn phải đáp ứng tỷ thí, đến lúc đó ta chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình, nếu không đánh gãy hai cái đùi của ngươi, thì không được coi là báo thù cho một quyền kia ở đài Đào Viên!
Hứa Dương nhướn lông mày lên, trong lòng tự nhủ, tên Tả Ngọc Thu này thật đúng là thần trợ công! Không chờ ta nói muốn tỷ thí, hắn ngược lại nói ra trước!
“Tỷ thí?” Hắn mỉm cười, “Cũng được, nhưng nếu như ngươi thua thì phải làm như thế nào?”
“Thua?!” Tả Ngọc Thu cuồng tiếu, “Ta sẽ thua bởi một cái tên phế vật cũng còn chưa có Luyện Khí nhập môn như ngươi á?”
Một bên Chúc Đại mở miệng thay hắn đáp nói “Nếu như ngươi thua, điều đó có nghĩa là những gì ngươi làm hôm nay chính là đang vu khống bôi nhọ thanh danh Hứa sư đệ, ngươi sẽ phải gánh tội mắt không tôn trưởng, ngỗ nghịch ngang tàng. Ngoài ra, ngươi chặn ở sơn môn, còn làm bại hoại danh dự tông môn ở trước mặt mọi người, làm mất hết mặt mũi tông môn, càng là tội không thể tha!”
Hứa Dương gật đầu, chuyển hướng Nguyên trưởng lão, chắp tay nói “Nguyên trưởng lão, Chúc sư tỷ nói không sai, mấy hạng mục này đều là tuân theo nghiêm luật tông môn, nhưng lại không thể không phạt, phải giao cho Phụng Luật Điện xử trí, ngài cảm thấy thế nào?”
Người sau gật đầu, “Phải nên như thế.”
“Tùy ngươi nói cái gì cũng được,” Tả Ngọc Thu chỉ một chỉ vào Hứa Dương, “Chờ ta vạch trần bộ mặt thật của ngươi, xem ngươi còn dám ở đây mà dẻo mỏ hùng biện đạo đức giả nữa được không!”
Các đệ tử vây xem nghe thấy sắp động thủ, lập tức tự giác lui lại bốn năm mươi trượng, để lại một khoảng trống lớn ở trước sơn môn.
Hứa Dương lững thững đi tới trung tâm của không gian mở mà đứng yên. Nói không chừng, Tả Ngọc Thu Luyện Khí Ngũ Trọng, hơn nữa là một nam tử, Mị Thuật vô hiệu đối với hắn, cho nên đối với Hứa Dương mà nói, cũng là đối thủ khá phiền toái.
Nếu như vài ngày trước, hơn phân nửa Hứa Dương sẽ không nguyện giao thủ cùng với hắn, nhưng trước mắt có loại thần khí Thiên Tiêu Châm này ở trong tay, thì đừng nói có nói đến Luyện Khí Ngũ Trọng, mà ngay cả Thất Mạch cảnh, Hứa Dương cũng dám thử một lần!
Tả Ngọc Thu không kịp chờ đợi đến phía đối diện hắn, lại đột nhiên chắp tay nói với hai tên trưởng lão “Nguyên trưởng lão, Lữ trưởng lão, tuy là luận bàn tỷ thí, nhưng thực lực của tên Hứa Dương này quá kém, đệ tử chỉ sợ hơi dùng chút lực, là sẽ đem hắn đả thương. Nếu như thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không coi như đó là tội của đệ tử a?”
Nguyên trưởng lão nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, “Đây là dĩ nhiên.”
Hứa Dương nhếch miệng, bổ sung thêm một câu, “Nếu như ta có lỡ tay đánh chết…”
Không đợi Nguyên trưởng lão nói điều gì, Tả Ngọc Thu liền cười to nói “Cũng không cần ngươi phải chịu trách nhiệm!”
Hắn chợt lấy Nguyệt Cầm bên hông xuống, mắt lộ ra hàn quang, “Tới đi!”
Hứa Duệ mắt thấy nhi tử thật muốn giao thủ cùng với người Luyện Khí Ngũ Trọng, lập tức sắc mặt trắng bệch, tiến lên đang định ngăn cản, “Dương nhi, không thể lỗ mãng…”
Hứa Dương tự tin mỉm cười đáp lại nàng, “Nương cứ yên tâm xem trận chiến, ta sẽ không sao đâu.”
“Nhưng…”
Hứa Duệ còn muốn nói tiếp, lại bị Kỷ Lâm Oanh giữ chặt, khẽ lắc đầu với nàng, thấp giọng nói “Hứa gia gia chủ yên tâm, ta nhất định sẽ không ngồi yên nhìn Hứa sư đệ thụ thương đâu. Hơn nữa, cái tên họ Tả kia tất không phải đối thủ của sư đệ!”
Đột nhiên, giữa bãi đất trống truyền ra một trận tiếng đàn dồn dập. Chỉ thấy Tả Ngọc Thu ôm ấp Nguyệt Cầm, vung mạnh chỉ liên đạn, trong tiếng nhạc đó lại xen lẫn linh lực, từ bốn phương tám hướng bao phủ lao về phía Hứa Dương.
Hứa Dương lập tức cảm thấy hai chân nặng trĩu, động tác chậm hơn bình thường hai ba phần, không khỏi nhíu mày, xem ra đây chính là Linh nhạc từng nghe nói qua trước đó rồi.
Không để hắn kịp suy nghĩ, tiếng đàn đột nhiên cao vút, một đạo linh lực ba động mắt thường có thể thấy được chém thẳng vào người hắn.
Hứa Dương lập tức thi triển Linh vũ, rời khỏi nửa bước về phía sau, cánh tay nhẹ nhàng múa, vừa đúng lúc né qua.
Đạo linh lực ba động kia dư thế không giảm, kích trúng thẳng vào một tảng đá xanh bên cạnh sơn môn, để lại một vết cắt sâu hơn hai tấc ở trên đó.
Tên Tả Ngọc Thu này đến cùng nhập tông môn đã nhiều năm, tuy là dựa vào một gương mặt tuấn tú mọi việc đều thuận lợi suôn sẻ, nhưng bản lĩnh thật sự cũng là có một chút.
Hứa Dương không dám khinh thường, lập tức kích phát một miếng phù Trữ Âm, bắt đầu nhảy theo tiết tấu.
Cách đó không xa, Nguyên trưởng lão có chút kinh ngạc, lẩm bẩm “Tên Hứa Dương này chẳng lẽ là thuật Linh vũ gia truyền sao?”
Dư Hi nghe thấy vậy xích lại gần nói “Nguyên sư bá, theo như đệ tử được biết, thì nhà Hứa Dương chính là tu Võ đạo.”
“Ồ?” Nguyên trưởng lão gật đầu khen ngợi, “Hắn mới vào môn không bao lâu, mà đã có thể thi triển Linh vũ thuần thục như thế, với thiên tư này trăm năm khó gặp a!”
Một bên, Lữ trưởng lão xen vào nói “Hắn không lấy võ học gia truyền để giao đấu, mà lại chỉ dùng Linh vũ mới tập, xem ra căn bản là không có đem Tả Ngọc Thu để ở trong lòng, chỉ là tùy ý hành động mà thôi.”