Đọc truyện Nương Tử Xin Dừng Tay – Chương 149: Sự Phó Thác Bốn Ngàn Năm
Ngự Ngấn bất đắc dĩ nói “Ngươi đi nhanh về nhanh, việc đại sự liên quan trong quân, tuyệt đối chớ có nói đùa!”
Mặc dù Hứa Dương không hiểu nó đang nói đến “Đại sự trong quân” là ra làm sao, nhưng cũng không thể hỏi kỹ, lập tức lên tiếng rồi quay người xuống núi.
Sau hai canh giờ, hắn hút được vài con tứ ngũ giai yêu thú, rồi lại tốn hai ba canh giờ vận chuyển công pháp luyện hóa linh lực ở trên đỉnh núi, lúc này mới truyền dịch hồi máu cho Thiên Tiêu Châm một lần nữa.
“Ngươi cái linh lực này quá ít rồi, kể cả là thêm mấy chục chuyến nữa sợ cũng chưa đủ!” Sau khi Ngự Ngấn biết được rằng tốc độ của cái tên tiểu gia hỏa nhân loại trước mắt này đã là nhanh nhất, thì lập tức liền quyết định “Từ bỏ trị liệu”, “Ngươi mau tìm Thương Lăng Quân thống soái của các ngươi đi, kêu hắn mau tới đây gặp ta!”
“Thương Lăng Quân?” Hứa Dương không có ấn tượng đối với cái danh hào này, quay đầu đi nhìn Hải Yến, thấy nó cũng lắc đầu.
“Chính là Bộc Quân thống soái nhân tộc của vùng này.”
“Bộc Quân nhân tộc lại là cái gì?” Hứa Dương nói, “Ngài đừng luôn đi dạo lang thang trong điểm mù kiến thức của ta a…”
“Dĩ nhiên là nhân tộc đi theo Thiên Đình…” Giọng nói của Ngự Ngấn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, “Chẳng lẽ ngươi phụng chính là Ma tộc?!”
Hứa Dương lại bị nó làm cho chấn động đến nỗi ong ong vang vọng trong đầu, vội vàng khua tay nói “Ngài đừng nóng vội a! Ta không phụng Ma tộc. Hơn nữa, Ma tộc không phải đã bị diệt ở trong định thế chi chiến rồi sao?”
“Ngươi nói cái gì?! Ma tộc nào bị diệt, còn sót lại bao nhiêu dư nghiệt?”
“Còn Ma tộc nào nữa?” Hứa Dương kinh ngạc nói, “Dĩ nhiên là tất cả toàn bộ Ma tộc đã bị diệt, hiện trên thế gian đã không còn thấy được cái gọi là Ma tộc nữa rồi.”
Ngự Ngấn hiển nhiên cực kỳ chấn kinh, thất thanh nói “Ngươi nói thật chứ?!”
“Loại chuyện này ai ai cũng biết, ta cũng không lừa được ngươi a.”
Ngự Ngấn không nói gì, giống như là đang tiêu hóa cái tin tức kinh người này, qua một hồi lâu mới nói “Nói như vậy thì Thiên Đình đã chiến thắng, chiến tranh vạn thế đã kết thúc rồi sao?”
Hứa Dương suy đoán dựa theo bối cảnh mà nó nói, “Thiên Đình, là chỉ Tiên tộc đúng không?”
“Lớn mật, ngươi một cái tên nhân loại bé nhỏ mà dám gọi thẳng tên tộc trên?!”
“Thôi đi, điều này còn không phải ta vì ngươi nghe cho dễ hiểu hay sao?” Hứa Dương nói, “Tóm lại thì hơn ngàn năm trước, Tiên diệt Ma mà thắng. Về phần “Chiến tranh vạn thế” mà ngươi nói, ta cảm thấy cũng có chút hơi giống…”
Khí hồn Thiên Tiêu Châm gấp nói “Hiện tại là năm nào tháng nào?”
“Đại Chính năm bốn trăm bảy mươi bốn.”
“Đại Chính? Là tục danh tiên ban của vị nào?”
“Không không, Đại Chính là một quốc gia, ta nói chính là niên kỷ Đại Chính Quốc.”
“Ta sao mà biết được niên đại của tiểu bộ tộc nhân loại các ngươi chứ?” Ngự Ngấn tức giận nói, “Nói với ta Thiên Đình là năm bao nhiêu rồi?”
“Ngươi xem, lại đụng chạm đến điểm mù kiến thức của ta rồi đấy, không phải…” Hứa Dương hai tay đan vào nhau nói, “Ta đây cũng không rõ lắm.”
Một người một khí hồn trầm mặc một lát, Hứa Dương lại nói “Loại đại sự đại chiến đối với Tiên Ma này, tuyến thời gian chúng ta hẳn là giống nhau. Trong trí nhớ của ngươi, định thế chi chiến, hoặc là như lời ngươi nói chiến tranh vạn thế, thì bắt đầu là khi nào?”
Ngự Ngấn lập tức nói “Khi ta đang ngăn cản cái con Tà Vật này, chính là tám ngàn ba trăm năm của cuộc chiến. Sau đó ta bị Tà Vật lấy sát khí làm hao mòn, liền không biết ngày đêm nữa rồi.”
Hứa Dương cũng giật mình không ít, gật đầu nói “Theo ta được biết thì, định thế chi chiến là bắt đầu vào khoảng mười hai ngàn năm trước, kết thúc cách bây giờ khoảng hơn một ngàn năm trước…”
“Cái gì?!” Ngự Ngấn kịch chấn, “Ngươi không có gạt ta đấy chứ?!”
“Thật hơn vàng thật.”
“Khó trách không cảm ứng được hồn tức của Chân Quân…” Ngự Ngấn dường như nhận phải sự đả kích rất lớn, thì thào nói, “Bốn ngàn năm, vậy mà đã qua gần bốn ngàn năm rồi…
“Chân Quân hắn pháp thông thiên địa, lại một mực không có đi tìm ta, xem ra hơn phân nửa là đã gặp bất trắc…”
Nó không có nói thêm điều gì nữa, trầm mặc hồi lâu, lúc này mới dùng giọng nói hơi khàn khàn “Cũng may Ma tộc đã bị diệt, Thiên Đình đại thắng, cũng không uổng công Chân Quân đã chinh chiến mấy ngàn năm.
“Nếu Chân Quân hắn đã… vậy thì ý chí tồn tại với cái thân thể tàn phế này của ta cũng sẽ không phải tiếp tục nữa rồi.”
Nó lại thở dài một tiếng, “Có điều tru diệt cái con Thôi Thiên Kỳ này chính là trọng trách mà Chân Quân đã giao cho ta, ta phải quyết tâm hoàn tất việc này một cách triệt để.”
“Đinh dài” bỗng nhiên quang mang đại thịnh, bề mặt ngoài đầy dấu vết loang lổ cũng hóa thành kim quang trong nháy mắt, tản mát ra một cỗ khí tức thần thánh, sau đó chậm rãi nói “Tiểu gia hỏa, đem ta đẩy vào bên trong hồn tinh của cái con Tà Vật này!”
Hứa Dương hơi chần chờ một chút, cân nhắc đến việc nếu không giải quyết con Thôi Thiên Kỳ thì mình cũng không cách nào rời khỏi mê trận được, nên đành phải lại bò lên trên bộ hài cốt cao lớn, đưa tay đặt ở dưới chân của Thiên Tiêu Châm, thử ấn xuống phía dưới, “Làm như thế này à?”
“Dùng sức!”
Hứa Dương lập tức đem tất cả linh lực đều tụ lại ở trên hai tay, khẽ quát một tiếng, bỗng nhiên đem “Đinh dài” đẩy xuống phía dưới.
Theo tiếng vang “Rắc rắc” nhỏ xíu, mũi nhọn của Thiên Tiêu Châm xê dịch nửa tấc ở bên trong bộ xương khô.
Hứa Dương thấy có hiệu quả, lập tức cắn răng tiếp tục dùng sức, đồng thời quang mang bên trên cây đinh dài cũng càng loá mắt hơn, giọng nói khàn khàn quanh quẩn, “Lần nữa!”
Hứa Dương đã là vật vã đến nỗi trán nổi gân xanh hết cả lên, cây đinh dài kia theo hắn không ngừng dùng sức ấn xuống, rồi lại lún sâu thêm một tấc xuống phía dưới.
Tiếp đến là hai tấc.
Ba tấc!
Bốn tấc!
…
Thẳng cho đến khi Thiên Tiêu Châm đâm vào gần bảy tấc xuống phía dưới, thì cỗ hài cốt của con Tà Sát kia đột nhiên phát ra một tiếng vang giòn “Rắc”.
Hứa Dương cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy bên trên xương cốt dưới chân đang đứng thình lình đã nứt ra một khe hở rộng bằng lòng bàn tay, đồng thời nhanh chóng lan từ từ ra hai đầu bộ xương.
“Như vậy là được rồi sao?!”
Ngự Ngấn không trả lời, nhưng ngân quang lại càng thêm chói mắt hơn, đâm vào mắt Hứa Dương gần như làm hắn không còn thấy rõ sự vật xung quanh.
Hắn quyết định thật nhanh, thả người từ bên trên khung xương to lớn nhảy xuống, rồi lăn lộn ra xa mấy trượng ở dưới đáy “Miệng núi lửa”, nằm rạp trên mặt đất gắt gao ôm lấy đầu bảo vệ.
Ngay sau đó, phát ra một trận âm thanh vỡ vụn phía sau hắn, giống như một con cự thú đang chậm rãi bẻ gãy một gốc cây cổ thụ to lớn vậy.
Sau vài hơi thở, lại có một tiếng nổ lớn nữa, mặt đất khẽ rung lên. Hứa Dương liền cảm thấy một cỗ khí lưu cường đại thổi qua từ phía sau, không biết cuốn lên thứ gì liên tiếp nện ở trên lưng hắn, đường vân của Kim Cực Giáp lập tức hiển hiện, đem những vật kia tất cả đều bắn ra, lúc này hắn mới không có thụ thương.
Cuối cùng, mọi thứ trở lại bình yên.
Hứa Dương từ trong đống bùn đất đứng lên, dùng vạt áo vuốt một cái ở trên mặt, giương mắt nhìn lên, liền thấy bộ khung xương to lớn như cái sân bóng rổ đã biến mất không còn sót lại chút gì, chất lên một đống bột bụi màu trắng như một ngọn núi nhỏ ở trên mặt đất, sớm đã nhìn không ra trước đó là cái gì.
“Trời đ-, tóm lại coi như lần này là đã chết hoàn toàn rồi…” Hắn thở dài một hơi, ổn định lại tâm thần, thử thăm dò hô nói, “Ngự Ngấn? Thiên Tiêu Châm? Ngươi sao rồi?”
Không có phản hồi.
Chẳng lẽ là tự đem mình tiêu hao hết sạch rồi sao? Hứa Dương đang nghĩ ngợi, chợt thấy cái đống “Tro cốt” to lớn kia lung lay, hắn lập tức cảnh giác lui lại mấy bước, tùy thời chuẩn bị đào tẩu.
Sau một khắc, trên đỉnh đống bột bụi màu trắng hiện lên ngân quang yếu ớt, sau đó liền không còn âm thanh nào nữa.
Hứa Dương lập tức tiến lên, mãnh liệt gạt ra một hồi ở bên trên đống tro cốt như ngọn núi nhỏ kia, nhưng lại cảm thấy hiệu suất quá thấp, thế là lui ra phía sau mấy bước, kích phát phù Trữ Âm, bắt đầu thi triển Bát Phương Phong Lai Vũ.