Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 142: Sát Khí Nồng Đậm


Đọc truyện Nương Tử Xin Dừng Tay – Chương 142: Sát Khí Nồng Đậm

Chiều tà ngả về phía Tây.

Hứa Dương quay đầu nhìn lại xuống dưới núi, sớm đã không nhìn thấy thân ảnh Kim Lan Xà đâu, nhưng hắn lại không dám xem thường chút nào.

Con yêu mãng kia có thể tìm thấy tung tích của mình ở ngoài mấy chục dặm, mặc dù trước mắt xem ra nó dường như không dám đặt chân vào toà Hắc Sơn này, nhưng không ai có thể đảm bảo rằng nó sẽ không đột nhiên xông lên một cách to gan lớn mật.

Hắn tiếp tục đi lên đỉnh núi, dọc đường chỉ có đá cùng loại cỏ dại màu tím đen kia, cuộc hành trình vô cùng tẻ nhạt, thậm chí có chút u ám.

Hắn tiện tay chỉ vào một cây cỏ dại, nói với Hải Yến “Đây là cỏ gì?”

“Hắc Ly, Diệp. Linh dược, không nhập, phẩm giai. Sống ở, nơi, sát khí, nồng đậm.”

Hứa Dương khẽ nhíu mày sát khí?

Hắn nhớ tới Kỷ Lâm Oanh từng nói qua, sát khí ẩn chứa trong sợi tơ màu đỏ sậm bên trong “Hắc Thủy Hà”, chẳng lẽ Hắc Sơn này có liên quan gì đó cùng với “Hắc Thủy Hà” sao?

Mặc kệ như thế nào, chỗ này cũng không phải nơi có thể ở lâu, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây mới được. Còn loại linh dược hạ đẳng nhất này, tám chín cân mới có thể bán được một khắc Thanh Linh Dịch, chỉ vì một ít tiền này mà mạo hiểm thì quá uổng phí.

Sắc trời nhanh chóng tối sầm lại, Hứa Dương cũng không dám nghỉ ngơi, lấy ra phù Chiếu Sáng chú nhập linh lực, chuẩn bị đi đường suốt cả đêm.

Nhưng mà, ngay khi phù Chiếu Sáng sáng lên trong nháy mắt, trên mặt đất vốn dĩ màu đen bỗng nhiên chiếu ra một mảng đường vân cực kỳ phức tạp, hiển nhiên là do khắc hoạ nhân tạo mà thành.


Hứa Dương trong lòng thất kinh, lập tức lui ra phía sau mấy bước, lại chờ trong giây lát, nhưng không thấy có cái gì dị thường.

Hắn đem phù Chiếu Sáng xích lại gần những đường văn kia xem xét kỹ hơn, lúc này mới phát hiện ra đường vân thực sự bị chôn vùi ở dưới lớp bùn đất màu đen, chỉ là bề mặt của ngọn núi đã bị phong hóa và mỏng đi, lúc này mới được phản chiếu bởi ánh sáng của phù Chiếu Sáng trong đêm đen mà hiển hiện ra.

Hắn liếc mắt nhìn Hải Yến, chỉ xuống đất nói “Biết những thứ này là cái gì không?”

“Hình như, là, linh văn.”

“Tất nhiên ta biết nó là linh văn, nhưng mấu chốt là dùng để làm cái gì?”

“Không biết…”

Hứa Dương bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn lại dọc theo hướng đi của đường vân, phát hiện ra những vật này một mực kéo dài hơn ba bốn trượng mới biến mất, mà dường như có một thứ gì đó tương tự mờ nhạt trên mặt đất cách xa hơn.

Để đề phòng, hắn cẩn thận đi vòng qua để tránh những đường vân này, nhưng càng đi lên núi, những đường vân trên mặt đất này phát ra ngày càng nhiều hơn, chẳng mấy chốc đã đạt mật độ cứ năm sáu bước lại có một mảnh.

Hắn thử thăm dò bước lên những văn lộ kia, chỉ thấy tràn ra từ đó từng tia từng tia sương mù, hơi giống với màn sương mù bao phủ toà Hắc Sơn này.

“Hình như không có nguy hại gì…” Lời hắn vừa nói ra được phân nửa, liền chợt thấy một trận mê muội, cảnh sắc chung quanh dường như cũng bắt đầu vặn vẹo.


Hắn giật nảy mình, cuống quít thu hồi chân lại, sự vật trước mắt này mới khôi phục bình thường trở lại, chỉ là trong đầu vẫn còn hơi có chút choáng váng.

Đây rốt cuộc là cái thứ gì vậy?!

Nhưng Hứa Dương lại không biết rằng, nếu không nhờ vào hồn lực cực mạnh của hắn, thì trong khoảnh khắc vừa rồi đụng vào cái đường vân kia, có lẽ đã khiến hắn lâm vào điên cuồng rồi.

Hắn không khỏi sinh ra ý nghĩ lui xuống dưới núi, nhưng nghĩ lại thì chết ở trong miệng yêu thú cùng với chết ở trên ngon núi quỷ dị này đâu có cái gì khác nhau? Tiếp tục đi lên thôi, chỉ cần cẩn thận đừng đụng đến những thứ này, có lẽ cũng không có nguy hiểm gì.

Hứa Dương lại đi một hồi, phát hiện ra sương mù quanh đây càng ngày càng nồng đậm hơn, dù cho dùng phù Chiếu Sáng thì cũng rất khó có thể nhìn thấy rõ con đường.

Để tránh chạm vào những đường vân quỷ dị kia, hắn đành phải dừng bước lại, tìm một tảng đá và trèo lên, rồi phân phó Hải Yến canh gác ở chung quanh, còn mình thì bắt đầu vận chuyển công pháp Thiên Vận Triền Tâm Công. Đằng sau còn không biết sẽ gặp phải cái sự việc gì, chỉ cần tận lực bổ sung linh lực, mới có thể lo trước khỏi hậu hoạ.

Lúc ban ngày khi hắn thi triển “Mê tâm” với Thạch Sầm, ngược lại là hút lấy được không ít tinh hoa Linh Nguyên, lúc này vừa vặn luyện hóa thành linh lực tự thân.

Theo sự vận chuyển của công pháp, hắn rất nhanh ngưng tụ ra được một tia linh lực ở bên trong cơ thể, trong đó vẫn như cũ xen lẫn tạp chất màu đen, chỉ là số lượng so trước đó nhiều hơn rất nhiều.

Rất nhanh, hắn phun ra một ngụm máu đen, đem tạp chất màu đen đều thanh trừ. Cùng lúc đó, hắn phát giác ra cảm giác choáng váng vừa rồi ở trong đầu đã biến mất rồi, khôi phục lại trạng thái như trước khi chưa đụng vào những văn lộ kia.


Mặc dù Hứa Dương không rõ nội tình, nhưng hiển nhiên Thiên Vận Triền Tâm Công có thể hóa giải được sự ảnh hưởng của đường vân quỷ dị kia, khi an toàn thì có thể nhiều thêm một phần bảo hộ, ngược lại là một phát hiện khiến người mừng rỡ.

Rạng sáng ngày hôm sau, hắn tiếp tục tiến về hướng đỉnh núi, lại phát hiện ra sương mù chung quanh càng ngày càng đậm, hơn nữa trong đó dường như có loại mùi khiến cho người ta khó chịu.

Đi được một đoạn, Hứa Dương liền cảm giác đầu lại có chút choáng váng, cảm giác rất giống với việc dẫm lên đường vân ở trên mặt đất hôm qua, mà Hải Yến sớm đã giống như là không chịu nổi, bay lên rất cao ở trên trời, để tránh khỏi sương mù ở xung quanh ngọn núi.

Hắn cuống quít dừng bước, tìm một khối sơn thạch để ngồi xuống, dựa theo kinh nghiệm tối hôm qua, bắt đầu vận chuyển Thiên Vận Triền Tâm Công.

Quả nhiên, sau một lát, hắn phun ra một ngụm máu đen, trong đầu lập tức khôi phục lại thanh tỉnh.

Mặc dù không hiểu rõ nguyên lai của chuyện này, nhưng ít ra có biện pháp khắc chế được tình huống dị thường, Hứa Dương lá gan cũng dần dần lớn lên, sau đó mỗi lần đi qua một đoạn, lại vận chuyển công pháp một hồi, thủy chung bình yên vô sự.

Sau khi đi gần ba canh giờ, hắn xuyên qua lớp sương mù dày đặc, mơ hồ nhìn thấy một đường cong nối với bầu trời trên ngọn núi trước mặt, trong lòng lúc này vui mừng khôn xiết —— rốt cuộc cũng đến đỉnh núi rồi!

Hắn vội vàng gấp đi mấy bước, nhảy qua hai mảnh đường vân bên cạnh trên mặt đất, nhanh chóng đứng ở đỉnh cao nhất của toà Hắc Sơn này!

Hắn vui vẻ hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn xuống dưới núi, nhưng lập tức kinh ngạc ngẩn người ngay tại chỗ.

Mặc dù vị trí của chính hắn là đỉnh núi, nhưng nó cũng là rìa của một cái vực rất lớn, rất giống với miệng núi lửa mà hắn đã thấy ở kiếp trước.

Hứa Dương nhìn thăm dò xuống “Miệng núi lửa” khổng lồ với đường kính hơn hai dặm kia, sương mù bên trong cực dày đặc, căn bản thấy không rõ thứ gì cả, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là một ngọn núi lửa sao?

Hắn lại nhìn về phía đối diện vực, cũng may khoảng cách không quá xa, chỉ cần đi tới bên kia “Miệng núi lửa” là có thể thuận lợi đi xuống dưới núi rồi.


Hắn đang định cất bước, liền nghe thấy dưới đáy “Miệng núi lửa” vang lên tiếng kêu thảm thiết giống như một con yêu thú khi sắp chết, “Ấu —— “

Hắn chấn động trong lòng, lập tức lấy phù Tiên Vụ ra nắm ở trong tay, đồng thời cúi người áp sát vào trên mặt đất, thúc giục thuật Ẩn Nấp.

Sau một khắc, một cơn lốc xoáy dâng lên từ “Miệng núi lửa”, cuốn tất cả sương mù dày đặc gần đó lên, rồi sau đó lại hút xuống bên dưới.

Sương mù ở chung quanh lập tức trở thành nhạt đi mấy phần.

Hứa Dương mơ hồ nhìn thấy dưới đáy “Miệng núi lửa” dường như có một vật thể màu trắng, đang hút sương mù vào giống như một con cá voi dài đang hút nước vậy.

Rất nhanh, cơn lốc thứ hai lại xuất hiện một lần nữa, hút vào càng nhiều sương mù hơn.

Sau khi các cơn lốc cứ hút đi hút lại qua bốn lần, thì sương mù dày đặc gần đỉnh núi đã bị hút cạn sạch sành sanh.

Hứa Dương cẩn thận từng li từng tí thăm dò nhìn xuống phía dưới “Miệng núi lửa”, lập tức hai mắt trợn trừng, da đầu tê dại một hồi.

Chỉ thấy dưới đáy “Miệng núi lửa” sâu hơn ba mươi trượng, thình lình nằm một bộ khung xương màu trắng to lớn!

Bộ khung xương kia có kích thước bằng một sân bóng rổ, có tám cái chân dài, nhưng đầu và đuôi của nó trông hơi giống một con sói, những chiếc răng sắc nhọn dài bảy tám thước vẫn còn đang lấp lánh như hàn quang.

Trên ngực bộ xương vẫn còn một cây “Đinh sắt” màu xám, dài hơn bốn trượng, đang găm vào xương sườn.

Cây đinh sắt kia đã có dấu vết loang lổ nhiều màu, nhưng mặt ngoài vẫn có thể thấy hiện đầy đường vân tinh mịn, thỉnh thoảng tản mát ra ánh sáng đen mờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.