Đọc truyện Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt – Chương 19: Ngươi có thể vô liêm sỉ hơn nữa được không?
Hạ nhân nhanh chóng mang giấy bút tới cho Nhan Noãn Noãn, trong lúc những người khác còn đang kinh ngạc, nàng cầm lấy bút lông, vừa muốn hạ bút thì chợt ý thức được là chính mình không biết viết bút lông nên đành đảo lại bút, dùng đầu không có lông chấm mực bắt đầu viết.
Những người có mặt đối với tư thế cầm bút kỳ quái của Nhan Noãn Noãn không khỏi kinh ngạc, cầm bút như vậy cũng có thể viết được sao?
Tốc độ viết của Nhan Noãn thật sự rất nhanh, trong khi đám người còn đang nghiên cứu tư thế cầm bút của nàng thì nàng cũng đã viết đầy mặt giấy.
“Trò chơi thì không có, hưu thư thì có một. Tư Đồ công tử chẳng phải tới đây là để giải trừ hôn ước giữa chúng ta sao, Nhan Noãn Noãn ta khinh không muốn gả cho công tử nên hưu thư này công tử cứ giữ lấy, về sau chúng ta nước sông không xâm phạm nước giếng. Có tờ hưu thư này thì cho dù ta không đưa tín vật ra, ngày sau cũng sẽ không dây dưa với người của Tư Đồ gia các ngươi. Cửa Tư Đồ gia quá thấp, ta một chút cũng không thấy vừa mắt!” Nhan Noãn Noãn cầm lấy tờ hưu thư đã viết xong đưa tới trước mặt Tư Đồ Tử Ngôn, tư thế cao ngạo, bễ nghễ như một nữ vương nói.
Nếu muốn giải quyết thì phải giải quyết cho sạch sẽ, tín vật gì chứ, giấy trắng mực đen không phải hữu hiệu hơn sao? Hắn thật nghĩ là nàng cần cái tín vật bỏ đi kia sao? Nói đùa, nếu không phải nàng thật sự không biết cái tín vật kia ở chỗ nào thì đã sớm quăng trả cho hắn rồi.
Tư Đồ Tử Ngôn cầm lấy hưu thư trong tay Nhan Noãn Noãn, trán nổi đầy gân xanh, nữ nhân chết tiệt này cư nhiên dám ở trước mặt nhiều người như vậy viết hưu thư, thật sự khiến mặt mũi của hắn mất hết mà. Ánh mắt hắn dừng lại ở nét bút thanh tú trên tờ hưu thư, đôi mắt như có thể phun ra lửa của Tư Đồ Tử Ngôn hiện rõ nét kinh ngạc.
Hắn đã nghe nói Nhan Noãn Noãn cái gì cũng không biết, một người sống không khác gì phế vật không có khả năng viết ra những nét đoan trang tú lệ như vậy được. Dù tư thế cầm bút của nàng ta có chút quái dị nhưng nét chữ đồng nhất, tất cả đều ẩn chứa linh khí đất trời cùng khí thế hơn người. Tư Đồ Tử Ngôn đã từng thấy qua chữ viết của rất nhiều nữ tử nhưng không có ai có được chữ viết có thần như vậy cả.
“Vũ Dương hầu phủ chật hẹp không tiếp nổi nhân vật lớn như Tư Đồ công tử đây, mời công tử trở về thôi!” Nhan Noãn Noãn không hề khách khí hướng tới Tư Đồ Tử Ngôn làm tư thế tiễn khách, nói trắng ra là đang đuổi người.
Tư Đồ Tử Ngôn thu hồi lại suy nghĩ, sắc mặt âm trầm, đôi mắt sâu thẳm nhìn Nhan Noãn Noãn: “Nhan đại tiểu thư tốt nhất nên nhớ kỹ những gì mình nói hôm nay, cáo từ!”
Nhan Noãn Noãn khẽ giương khóe môi châm trọc, hai tay nhỏ giữa không trung nắm lại thành quyền: “Hi vọng từ nay về sau không bao giờ gặp lại vẻ mặt con thỏ chết này của công tử, không tiễn!”
Tư Đồ Tử Ngôn vừa đi tới cửa, trong bụng vốn đã tích tụ cả một bụng oán khí, lại nghe thấy những lời này của Nhan Noãn Noãn, bước chân có chút lảo đảo, suýt chút nữa thì vấp vào bậu cửa.
Tư Đồ Tử Ngôn quay đầu, gương mặt anh tuấn hiện rõ sự nguy hiểm, hàn ý như hố băng lạnh lẽo. Tư Đồ Tử Ngôn hắn muốn gia thế có gia thế, muốn tài có tài, muốn mỹ có mỹ, đi đến đâu cũng được người lấy lễ chiêu đãi, không ngờ được hôm nay lại bị nữ nhân khinh thường đuổi đi, thật là sự sỉ nhục đối với hắn mà. Tư Đồ Tử Ngôn phút chốc lửa giận phừng phừng, hắn sớm muộn gì cũng phải kiến cho nữ nhân phế vật này nếm thử tư vị bị người khác sỉ nhục.
Tư Đồ Tử Ngôn vung tay áo, mang theo tức giận rời khỏi Vũ Dương hầu phủ, gương mặt so với đít nồi con đen gấp mấy lần.
Tư Đồ Tử Ngôn nổi giận đùng đùng rời đi, Nhan Hướng Thái cùng Nhan Lăng, Nhan Xảo tận lực níu giữ nhưng không được. Nhan Lăng cùng Nhan Xảo tức giận không thôi, hung ác nhìn trừng trừng Nhan Noãn Noãn, hận không thể đục vài lỗ trên người nàng. Các nàng còn chưa kịp nói gì với Tư Đồ công tử thì người đã bị Nhan Noãn Noãn đáng ghét này chọc giận mà bỏ đi rồi.
Nhan Hướng Thái ngồi ở vị trí chủ nhà, vẻ âm trầm mang theo vài phần hoảng sợ, đôi mắt sắc bén như chim ưng lạnh lùng nhìn Nhan Noãn Noãn rồi bất ngờ đứng dậy. Nhan Noãn Noãn chỉ thấy một luồng bạch quang xẹt qua, rất nhanh sau đó một tiếng ‘ba’ thanh thúy vang lên. Nhan Noãn Noãn nghe thấy cũng biết là có người vừa bị tát một cái rất mạnh.
Nhan Noãn Noãn ngẩn người nhìn thân hình cao lớn không biết xuất hiện từ lúc nào chắn trước mặt nàng, rất nhanh phản ứng lại, người bị tát không phải ai khác mà chính là Long Trác Việt.
Chứng kiến Long Trác Việt kinh ngạc nhìn Nhan Hướng Thái, vẻ đẹp khiến người ta hít thở không thông của Nhan Noãn Noãn phút chốc hàn ý dầy đặc, lạnh đến nỗi khiến người ta tưởng mình đang đứng trong hầm băng vậy. Một tát kia thì ra chính là muốn tát nàng, Long Trác Việt đã thay nàng nhận một tát này.
Nàng cảm thấy thân thủ mình cũng đủ nhanh nhưng một màn trước mặt vừa rồi cho nàng thấy, thân thủ của nàng so với những người có võ công ở thời đại này thật sự như châu chấu đá xe. Luồng bạch quang khi nãy hơn nửa phần là nội lực do Nhan Hướng Thái phát ra, xem ra võ công ông ta cũng không thấp chút nào cả.
Bất quá Long Trác Việt không phải đang ngồi trên ghế sao? Ngay cả nàng cũng chưa kịp phản ứng, hắn như thế nào có thể nhanh như vậy xuất hiện trước mặt nàng, thay nàng nhận một cái tát này chứ? Nhan Noãn Noãn nghi ngờ nhưng cũng nhanh chóng dẹp chuyện này qua một bên, lúc này không phải lúc nghĩ tới những chuyện đó.
“Vương gia, người thế nào rồi?” Nhan Noãn Noãn đi đến trước mặt Long Trác Việt, khẩn trương hỏi.
Long Trác Việt bị Nhan Hướng Thái tát mạnh đến nỗi đầu cũng xoay sang một bên, một tay hắn ôm má, những ngón tay thon dài, trắng như dương chi bạch ngọc hoàn toàn đối lập với gương mặt đen đúa.
“Noãn Noãn, đau quá!” Long Trác Việt cắn môi dưới, đôi mắt to tròn như nai con đầy ủy khuất nhìn Nhan Noãn Noãn, hốc mắt ngập nước không ngừng đảo tròn, nước mắt trực rơi xuống lại bị hắn cố kìm lại. Bộ dáng chực khóc của Long Trác Việt thật sự rất đáng thương, chính là gương mặt khủng bố, quỉ dị của hắn thật sự khiến người ta kinh hãi.
Tuy trên mặt Long Trác Việt không thấy dấu vết của cái tát kia nhưng chỉ cần nghe thanh âm phát ra, Nhan Noãn Noãn cũng đủ biết Nhan Hướng Thái không hề có ý định lưu tình, một tát này mà tát lên mặt nàng thì nàng cũng không dám cam đoan có không bị trật khớp quai hàm không nữa.
Nghĩ tới khả năng này, hàn ý trên mặt Nhan Noãn Noãn tăng thêm vài phần. Nàng quay đầu nhìn Nhan Hướng Thái, khóe miệng giương lên nụ cười lạnh nói: “Nguyên lai nhị thúc lại lớn gan đến vậy, ngay cả Vương gia cũng dám đánh. Nhị thúc là không để Vương gia vào mắt hay là không để hoàng thất vào mắt? Hành vi đại nghịch bất đạo như vậy, không biết nhị thúc có bao nhiêu cái đầu đây?”
Nhan Hướng Thái còn định tát tiếp nhưng nhìn tới người bị tát là Long Trác Việt, cả người cả kinh, sắc mặt lúc xanh lúc xám, cái chính là rất nhanh lấy lại tinh thần, thong dong thu tay, lạnh nhạt nhìn Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt nói: “Chê cười rồi! Noãn nhi, không ngờ từ ngày ngươi gả đi càng lúc càng làm càn như vậy, ngay cả nhị thúc cũng dám chửi, con mắt nào của ngươi thấy ta đánh Vương gia? Có ai thấy ta đánh Vương gia không?”
Thanh âm Nhan Hướng Thái trầm thấp nhưng cũng đầy áp bức, đôi mắt lạnh lùng, uy nghi quét một vòng khắp đại sảnh, tất cả những người có mặt lập tức cúi đầu, giống như đã bàn bạc kỹ lượng, đồng loạt lắc đầu nói: “Nô tài/Nô tỳ không nhìn thấy ạ!”
Nhan Hướng Thái vừa lòng nhếch khóe miệng, nhướn mày nhìn Nhan Noãn Noãn đầy khiêu khích. Đánh Vương gia đương nhiên là tội lớn, không thể thoát được tội sỉ nhục hoàng thất nhưng Vương gia này lại không phải ai khác mà chỉ là một tên ngốc tử. Long Trác Việt thường ngày cũng bị không ít người đánh, hắn thân là Hầu gia, tất nhiên sẽ không giống như mấy tên thế gia công tử bình thường lấy việc khi dễ Long Trác Việt làm thú vui nhưng cũng không có nghĩa là ông ta sợ thân phận của Long Trác Việt, đánh chính là đánh, ai dám làm gì ông ta chứ?
Nhan Noãn Noãn nhất thời giống như bị đá tảng đè tim, tức giận đến nỗi hít hở không thông. Mẹ nó chứ, hắn còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa không? Nhan Hướng Thái mặt dày không biết xấu hổ này sợ là bom nguyên tử cũng không nổ nổi, một câu nói dối mà cũng tính toán hợp tình hợp lý. Cặn bã, thật sự quá cặn bã!
~.~