Đọc truyện Nương Tử Tạm Khoan Dung – Chương 5
“Nương tử, ngươi không thể bắt nạt ta không có võ công.” Mấy lần bị người ta không lưu chút mặt mũi nào ném ra ngoài phòng trọ, Kỉ Ngâm Phong kháng nghị.
“Ngươi cũng không thể bắt nạt ta đối với ngươi da mặt dày a.” Tô Doanh Tụ cũng là bất mãn đầy mình.
“Không cho phép ném ta văng ra ngoài.” Tôn nghiêm của nam tử hán cùng khí tiết của người đọc sách đã biến mất hầu như không còn một mảnh, đành phải cố gắng cứu vãn lại.
Nàng mày liễu nhướn cao, tà nghễ liếc hắn một cái, lành lạnh nói: “Tùy tính huống.”
Kỉ Ngâm Phong nhất thời há hốc mồm. Trả lời như vậy thật sự là rất lạnh, phi thường lạnh!
Nhìn cây cối bên đường trụi lủi trong gió lạnh phát ra tiếng gãyăng rắc, Tô Doanh Tụ có cảm mà phát: “Thời tiết càng ngày càng lạnh, chúng ta vẫn là thay xe ngựa đi.”
“Tốt.” Hắn nhịn không được ám hu một hơi, rốt cục có thể tạm biệt những ngày xóc nảy ngồi trên lưng ngựa.
Tô Doanh Tụ dường như không có việc gì đảo mắt nhìn hắn, trong lòng cười thầm, hắn nghĩ nàng thật sự không sợ lạnh? Đứa ngốc!
Thay xe ngựa đương nhiên là phải đi tìm xa phu. Ở nơi thành trấn phồn hoa này thì cũng không thiếu khuyết gì nên bọn họ dễ dàng tìm được xa phu cùng một chiếc xe ngựa vừa vặn.
Xa phu là một trung niên nam tử trung hậu. Xe hắn tuy rằng mộc mạc nhưng lại không giấu được sự khéo léo của chủ nhân. Toa xe chỉnh thể kiên cố vững chắc, trên màn xe còn thêu một đôi điệp sắc phi vũ, nhìn qua cảm giác không giống người thường.
Trong xe không khí hòa thuận vui vẻ cùng với thời tiết rét lạnh bên ngoài xe phảng phất như là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
“Tốc độ như vậy liệu có chậm quá không?” Kỉ Ngâm Phong lo lắng nhìn nàng, tốc độ của xe ngựa so với ngựa cơ hồ kém hơn phân nửa lộ trình.
Tô Doanh Tụ cười nói: “Sẽ không. Bởi vì ta tin tưởng vô luận là Lâm Nam Anh hay Phi Nguyệt Giáo ai tìm được Vạn Sự Thông trước thì giang hồ cũng sẽ không gió êm sóng lặng như bây giờ.”
Nhìn thần thái cùng biểu tình của nàng, hắn hiểu ý mà cười. Người giang hồ đều có cách sống của bọn họ.
Tô Doanh Tụ đem một khối đá bản mỏng manh để lên trên chậu than, chờ khi phiến đá hồng nhiệt, lại lấy vài miếng thịt tươi mới đặt lên, mùi thịt nồng đậm từ trong toa xe chậm rãi phiêu tán làm người ta ngửi được mà phát thèm.
Nhìn nàng chuyên tâm nướng thịt, Kỉ Ngâm Phong cười nói: “Phương thức ăn uống kiểu này ta chưa bao giờ gặp qua.”
“Đây là phát minh của người giang hồ thôi. Xuất môn ra ngoài làm sao có thể có chén có bát a, nơi núi rừng cũng không có đồ dùng nhà bếp, nhưng huơng vị lại thập phần ngon.” Nàng đem miếng thịt nóng hổi để vào một cái chén gỗ đưa cho hắn, lại lấy một miếng khác rồi đi ra ngoài toa xe, “Đại thúc nếm thử.”
“Cám ơn phu nhân.” Xa phu cười cảm tạ. Hắn làm người đánh xe vài chục năm nay rồi, đây là lần đầu tiên gặp được một đôi vợ chồng hòa khí như vậy.
Tô Doanh Tụ quay trở lại trong xe, tiếp tục nướng thịt.
“Chúng ta đến tột cùng muốn đi tới chỗ nào?” Kỉ Ngâm Phong vẫn rất tò mò không biết mục đích cuối cùng là ở nơi nào.
Nàng giương lên một nụ cười quỷ dị, hắc hắc cười quái dị hai tiếng: “Trước hết tới Kim Lăng thành, nhưng cuối cùng …” Nàng lộ ra khuôn mặt tươi cười khoái trá.
“Cuối cùng là như thế nào?” Hắn đột nhiên có một ý tưởng kỳ quái, chỉ đợi nàng chứng thật.
“Chúng ta hay là trở lại Tô Châu thành đi.” Nàng khoái hoạt tuyên bố đáp án.
Quả nhiên, hắn cười lắc đầu: “Ngươi đây là đang đùa giỡn sao?”
Nàng hừ một tiếng, trong giọng nói mang ý cười: “Hôn lễ của ta nha, tốt xấu gì thì đời này cũng chỉ làm một lần thôi. Hắn cư nhiên dám ngàn dặm xa xôi tới phá hư, không cho hắn loay hoay một vòng, trong lòng ta sẽ thấy rất khó chịu.”
“Nhưng là, sau khi hắn biết chẳng lẽ không tìm ngươi tính sổ sao?” Hắn có chút lo lắng.
Tô Doanh Tụ cười, chỉa chỉa cái mũi mình nói: “Tô Doanh Tụ ta là loại người nào, sao có thể sợ hắn đến tính sổ chứ. Huống hồ ta và lão bà tương lai của hắn là tỷ muội kết bái, là đại ân nhân của hắn, hắn cuối cùng cũng chỉ có thể cắn răng mà nuốt vào trong bụng thôi.”
Kỉ Ngâm Phong bật cười. Đúng vậy, hắn như thế nào có thể lấy tiêu chuẩn của người bình thường mà áp dụng với thê tử của hắn chứ. Hiện tại, hắn ngược lại có chút lo lắng cho vị nam tử họ Lâm được gọi là Huyết Kiếm Vô Tình kia. Chọc tới nữ tử như Tô Doanh Tụ tuyệt đối chỉ có thể là hắn bất hạnh.
“Này, Kỉ thư ngốc…”
“Ta là trượng phu của ngươi.” – Hắn nhắc nhở nàng.
“Được rồi, Kỉ Ngâm Phong!”
“Ngay cả danh cả họ cũng gọi ra a.” – Hắn có chút oán giận.
Tô Doanh Tụ lập tức mày liễu nhướn cao, mắt phượng vi mị, “Tên cùng lắm cũng chỉ để gọi thôi, ngươi muốn tiếp tục đối nghịch với ta về vấn đề này sao?” Nàng sẽ không để ý mà ném hắn ra ngoài cửa xe, một chút cũng không.
“Không dám.” Hắn mất mặt sờ sờ cái mũi. Ai! Mỗi khi như vậy hắn lại nhịn không được thống hận chính mình vì sao lại chỉ là người đọc sách tay trói gà không chặt, buồn bực a!
“Có đi qua Tần Hoài hà bạn nổi tiếng thiên hạ chưa?”
Kỉ Ngâm Phong thần tình phức tạp nhìn nàng.
Tô Doanh Tụ bĩu môi: “Ta chỉ là hỏi một chút thôi, đâu có nói ngươi nhất định đã đi qua.”
“Không có.” – Hắn khẳng định trả lời.
“Sau khi ra khỏi Kim Lăng, hay là chúng ta tới đó đi, được không?” nàng tươi cười rạng rỡ nắm lấy tay hắn.
Hắn nhất thời á khẩu không trả lời được.
“Rốt cuộc có được hay không?” – Nàng truy vấn.
“Không tốt, ngươi thân là nữ giới đi vào trong đó làm gì?”
“Bởi vì Vạn Sự Thông trụ ở nơi đó a.” – Nàng trả lời vẻ hiển nhiên.
“Khụ …” Thực bất hạnh người nào đó bị sặc nước miếng của chính mình.
“Có cái gì kỳ quái chứ.” Tô Doanh Tụ vẻ mặt không cho là đúng, “Thanh lâu kĩ quán cùng sái tứ trà lâu luôn luôn là nơi tập trung nhiều tin tức nhất, hắn thân là giang hồ Vạn Sự Thông đương nhiên là lựa chọn vị trí hợp lý này a.”
“Ngươi thường đi?” Hắn cẩn thận hồi tưởng lại những gì nàng nói, hình như cùng cái người tên Vạn Sự Thông kia rất quen thuộc.
Tô Doanh Tụ sờ sờ tóc mai, tươi cười mang theo vài tia chần chờ nói: “Ta chưa nói sao?”
“Ngươi khẳng định chưa nói.”
“Cái kia … Vạn Sự Thông, hắn là cậu ta.”
Kỉ Ngâm Phong mắt mở to nhìn thê tử của mình. Cậu nàng? Đây không phải sự thật chứ? Hắn thật sự rất muốn té xỉu cho nàng xem. Nếu cái người tên Vạn Sự Thông kia là cậu nàng, vì sao lại muốn có người tới phá hư hôn lễ của ngoại nữ (cháu gái bên ngoại). Lại vì sao mà một chút cũng không lo lắng sẽ đem đến cho ngoại nữ huyết quang tai ương?
“Cậu của ta là người thực đáng đánh đòn.” – Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Đúng vậy, thật sự đáng đánh đòn.” Lúc này đây hắn vô điều kiện duy trì luận điểm của nàng, một người cậu như vậy quả thật quá bất luơng.
“Cho nên ngươi sẽ theo giúp ta, đúng không?” – Nàng vẻ mặt mong đợi nhìn hắn.
Hắn bỗng nhiên có cảm giác mình bị lừa.
Tô Doanh Tụ ỷ hướng hắn ôm ấp, ôn thanh mềm giọng nói: “Ngâm Phong, ngươi đang tức giận sao?”
Không có, hắn cao hứng còn không kịp, đây là lần đầu tiên nàng biểu hiện yêu thương nhung nhớ a! Bất mãn trong lòng Kỉ Ngâm Phong lập tức tan thành mây khói.
Đối mặt với kiều nhan như hoa, ôn hương nhuyễn ngọc ôm đầy cõi lòng, cho dù là Liễu Hạ Huệ đi chăng nữa thì Kỉ Ngâm Phong cũng tin rằng hắn sẽ cầm giữ không được, huống chi hắn cũng chỉ là một phàm phu tục tử thôi a. Chậm rãi tiến gần tới hai phiến môi anh đào tưởng nhớ đã lâu kia, khoảnh khắc khi nàng nhắm mặt lại, hắn nhanh chóng tách hàm răng nàng mà ra tiến công, trằn trọc mút vào, tay cũng chầm chậm hướng tới thắt lưng nàng.
Tinh lượng thủy mâu thẳng tắp nhìn về phía hắn, gắt gao đè lại móng vuốt sói của hắn đang để ở thắt lưng mình.
Còn ngoạn? Kỉ Ngâm Phong có loại cảm giác khóc không ra nước mắt. Thê tử hắn gần trong gang tấc, hắn lại muốn quá khổ hạnh tăng sống qua ngày, quả thực thiên lý cũng không tha. (Quân: ý anh này tức là vợ ở ngay cạnh mà suốt ngày phải “ăn” chay như tăng lữ.”)
Không nói hai lời hung hăng hôn lên cánh môi đỏ sẫm của nàng, gắt gao đem nàng ôm sát vào trong lòng, cơ hồ muốn nàng nhu nhập vào trong cơ thể.
Tình dục trong toa xe nhỏ hẹp chậm rãi tăng cao, tiếng thở dốc càng ngày càng nhiều, lý trí dần dần ruồng bỏ chủ nhân của chúng mà đi.
Tiếng vó ngựa như mưa từ xa truyền đến, tới trước cỗ xe ngựa thì đột nhiên đình chỉ im bặt.
“Cường đao!” Xa phu phát ra một tiếng la hoảng sợ.
“Người ở trong xe thức thời thì đem tơ vàng tế nhuyễn giao ra đây, nếu khong đao của đại gia cũng không tha cho các ngươi.”
Lời dạo đầu phi thưởng tiêu chuẩn mẫu mực của bọn cướp đường.
Bên trong xe, Tô Doanh Tụ rất nhanh đem xiêm y chỉnh đốn lại lần nữa, cuối cùng không quên hung hăng trừng mắt nhìn mỗ nam khởi xướng hết thảy mọi chuyện. Mà Kỉ Ngâm Phong nhìn nàng chỉnh lại vạt áo chỉ có đầy bụng không cam lòng, chỉ một chút nữa thôi a, bọn cường đạo chết tiệt!
Tô Doanh Tụ thân thể mềm mại đi ra khỏi toa xe.
Mấy chục tên đại hán thân hình nhanh nhẹn dũng mãnh bao vây xung quanh xe ngựa khi nhìn đến người ra khỏi toa xe là nữ nhân thì không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh diễm.
Một thân nguyệt sắc cẩm đoạn váy dài, thắt lưng đeo một khối ngọc bội, chất ngọc trong suốt sáng bóng, vừa nhìn liền biết là vật khó gặp. Dung nhan xinh đẹp tuyệt trần thoát tục, dáng người yểu điệu, phong lưu ám ẩn, làm cho rất nhiều người không khỏi tâm tư ngứa ngáy, dâm sắc nổi lên trong mắt.
Kỉ Ngâm Phong cũng đi ra khỏi toa xe, nhìn đến ánh mắt đám người kia, tuấn nhan không khỏi trầm xuống, cho dù có là tượng đất thì lúc này cũng sẽ tức giận.
“Các vị hảo hán, vợ chồng chúng ta hai người là chạy lấy người, trong người cũng không có bao nhiêu, thỉnh các vị giơ cao đánh khẽ để chúng ta đi qua.” Tô Doanh Tụ ôn thanh hòa khí nói.
Tên đại hán cầm đầu cao thấp đánh giá nàng một phen, phát ra tiếng cười làm người ta mao cốt tủng thiên(1): “Tiểu nương tử, ngươi nếu có thể lưu lại theo giúp ta, trượng phu của ngươi ta đương nhiên sẽ thả hắn rời đi.”
Kỉ Ngâm Phong tuấn mạo kết hàn băng, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng là nhân sinh được cha mẹ dưỡng dục, há có thể nói ra những lời không bằng cầm thú như thế.”
“Tiểu tử, lão Đại của chúng ta là nể mặt mũi mỹ nhân mới nói như vậy, ngươi nếu đã muốn chết chúng ta cũng vui vẻ thành toàn cho ngươi.” Đám lâu la ở bên dưới ồn ào náo động.
Tô Doanh Tụ mâu quang lưu chuyển, cười nói: “Các ngươi muốn ta thủ tiết cũng phải được ta đồng ý đã chứ, há có thể uổng cố ý nguyện đương sự như vậy.”
Tiếng nói ngọt ngào ôn nhuận như vậy làm người ta nghe vào xương cốt cũng muốn mềm ra, cường đạo cũng không ngoại lệ, lộ ra vẻ mặt si mê nói: “Tiểu nương tử, chỉ cần ngươi lưu lại làm áp trại phu nhân của ta, trượng phu ngươi ta tự nhiên sẽ thả.”
Nàng lộ ra vẻ mặt khó xử: “Nhưng là ta vừa không muốn lưu lại, vừa muốn trượng phu của ta bình an vô sự, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Chỉ cần trượng phu của tiểu nương tử không ngại chúng ta lấy thiên vì bị, vì tịch phong lưu khoái hoạt một phen, ta sẽ để vợ chồng các ngươi rời đi” (Quân: Ý của thằng cha này tức là nếu Phong ca không ngại cho bọn chúng ba chấm ba chéo Doanh Tụ một lần thì sau đó có thể rời đi.)
Kỉ Ngâm Phong tuấn nhan xanh mét: “Bọn chuột nhắt vô sỉ!”
Tô Doanh Tụ thân thủ đè lại đầu vai hắn, chậm rãi nhìn xung quanh một vòng, trên mặt tuy mang ý cười, nhưng trong mắt lại một mảnh thanh lạnh như băng: “Hảo hán một khi đã nói vậy, tiểu phụ nhân cho dù lòng có bất mãn cũngcòn cách nào khác.”
Chúng cường đạo lộ ra thần sắc hưng phấn.
Bóng trắng khinh thiểm giống như một tia sáng bắn vào đám đạo phỉ, tiếng đao kiếm rơi xuống đất vang khắp rừng, mấy chục tên cường đạo đã như nê điêu đồng tố nhúc nhích không ngừng, bày ra đủ loại tư thế buồn cười trên lưng ngựa.
Tô Doanh Tụ nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, đem khăn lụa ra chà lau hai bàn tay một lần như vừa chạm vào cái gì đó dơ bẩn, rồi hai tay lại chà xát một phen, chiếc khăn hóa thành phấn vụn phiêu tán khắp mọi nơi, mấy tên cường đạo nhìn xem mà trợn mắt há hốc mồm.
“Cao thủ!” Hai chữ này đột nhiên nổi lên trong lòng, sợ hãi cũng theo lòng bàn chân chạy dọc khắp thân thể.
Thật đáng buồn là bọn họ hiện tại có muốn cầu xin tha thứ cũng nói không được, miệng cũng chỉ mím chặt không thể phát ra bất kì thanh âm nào.
“Ngươi tính xử trí bọn họ như thế nào?” Kỉ Ngâm Phong quan sát đến vẻ mặt thê tử, lại đột nhiên phát hiện mình căn bản đoán không ra bước tiếp theo nàng sẽ làm cái gì.
Đôi mắt đẹp lưu chuyển, không chút để ý nhìn về phía phương xa, “Tự nhiên sẽ có người xử trí bọn họ, chúng ta đi đi.” Nói xong liền chui vào trong xe.
Kỉ Ngâm Phong buồn bực tiến vào toa xe.
Xe ngựa một lần nữa chuyển bánh, người trong xe tiếp tục xóc nảy tiến hành lữ trình của mình.
Sau khi xe rời đi không lâu, một người từ trong rừng cây chậm rãi đi ra. Đó là một nam tử thực khí phách, toàn thân để lộ một cỗ khí cuồng ngạo không gì kiềm chế được, khí thế như thể đem hết thảy dẫm nát dưới chân. Hắn một thân hắc y phảng phất như là Dạ Xoa đến từ địa ngục tố mệnh, trảng rừng vốn đã thanh u nay lại càng thêm quỷ dị vô thường.
Cường đạo không thể động đậy nhất thời cảm nhận một cỗ xúc cảm thanh mát xuyên thẳng thắt lưng, có lẽ ngày này sang năm là ngày giỗ của bọn họ.
Hắc y nhân mắt lạnh nhìn thoáng qua đám cường đạo bị người điểm huyệt, mũi nhọn hàn quang chợt hiện nơi cổ tay rồi lại ẩn, chỉ trong chốc lát, trên sơn lộ đã là thi hoành lần lượt thay đổi, không một người nào còn sống.
Ngựa vô chủ vội vàng chạy tán loạn mọi nơi.
Trảng rừng yên tĩnh trừ bỏ gió lạnh hắt hiu cũng chỉ còn có những khối thi thể không bao giờ hồi phục được nữa, hắc y nhân nọ cũng đã hoàn toàn vô dạ.
o0o
Lục triều kim phấn, Kim Lăng thiên hạ phú.
Xe ngựa chậm rãi tiến nhập Kim Lăng thành, lọt vào trong tầm mắt là phố xá phồn hoa, thái bình thịnh thế, dân chúng an cư lạc nghiệp, tửu quán trà lâu thanh lâu ca quán sinh ý thịnh vượng, một mảnh ca múa mừng cảnh thái bình.
Kỉ Ngâm Phong nhẹ nhàng than thở: “Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, quả nhiên.”
Tô Doanh Tụ nhìn ngã tư đường rộn ràng, tiếp tục cắn hạt dưa, không chút để ý nói: “Những lời này hình như trong thi thư sớm đã nhắc đến, không cần nói cho ta biết ngươi bây giờ mới lĩnh ngộ hàm ý trong đó.” Nàng đã quyết định từ giờ trở đi sẽ khinh bỉ hắn.
Hắn cười nghễ nhìn nàng liếc mắt một cái: “Gia có cao đường, tử không xa du.”
Quân: ‘Nhà có bề trên, phận làm con cái không thể đi xa bỏ họ lại một mình
“Ra thế.” Nàng có chút sở ngộ gật đầu, mày liễu khẽ nhếch, điếu quỷ nhìn hắn: “Chẳng lẽ ngươi hiện tại không có cao đường sao?”
“Hiếu thuận thì có đủ đường, mà bất hiếu chỉ có ba, không có con nối dõi tông đường là tội lớn nhất. Hiện tại con dâu của họ chưa chắc đã bảo trụ được, tôn tử đương nhiên càng không biết ở phương nào, cho nên …”
“Ngươi đang hành hiếu?” Nàng tiếp lời nói, hạt dưa cầm trong tay bắn thẳng vào hắn, cười nói: “Thì ra đọc sách càng nhiều thì miệng lưỡi chỉ càng lợi hại hơn mà thôi.”
Hắn cười tránh sang một bên: “Bị nương tử phát hiện, hổ thẹn hổ thẹn.”
Nhìn hắn toan nho thở dài, Tô Doanh Tụ ý cười tràn đầy trong lòng, ý cười cũng kéo tới đuôi lông mày, thoáng chốc cứ như xuân về ba tháng hồi xuân, đại địa băng hàn tuyết tan rã, làm cho người ta dại ra, không thể nhúc nhích.
“Này, ngươi bị choáng sao?” Phát hiện hắn đột nhiên vẻ mặt khờ dại nhìn mình chằm chằm, Tô Doanh Tụ trêu chọc nói.
Kỉ Ngâm Phong chậm rãi mở miệng: “Cười khuynh nhân thành, tái cười khuynh nhân quốc, quả nhiên không sai.”
Giật mình sửng sốt một chút, hai gò má chậm rãi ửng hồng, vẻ mặt nàng nhất thời có chút ngượng ngùng, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Tựa như phát hiện được kỳ quan thiên hạ, hắn kề sát vào nàng nói nhỏ: “Tụ nhi, thì ra ngươi cũng có lúc thẹn thùng a.”
“Câm miệng.” Tô Doanh Tụ buồn bực quay đầu trừng mắt hắn. Tử thư ngốc này, rõ ràng là cái đăng đồ tử.
Kỉ Ngâm Phong cười thầm trong lòng, tay chỉ về một góc trên đường: “Cái tửu lâu kia thoạt nhìn khá tốt, chúng ta tới nơi đó ăn cơm trưa đi.”
Tô Doanh Tụ giương mắt nhìn, ba chữ to thiếp vàng “Bát Tiên lâu” ánh vào trong mí mắt, ba tầng lầu cao tinh xá, mái cong chọn giác, đèn lồng treo cao, hai bên cửa treo hai câu đối “Tẫn thế gian thương nhân chi tâm – Sinh ý thịnh vượng thông tứ hải, tài nguyên tươi tốt đạt tam giang”. Trên bức hoành phi có bốn chữ kim quang chiếu rọi tứ phương: Cung hỉ phát tài.
Kỉ Ngâm Phong không có tâm tình thưởng thức phong cách kiến trúc của tửu lâu, toàn bộ thần trí đã lạc trong vẻ mặt mị hoặc mà thê tử lơ đãng để lộ ra – bàn tay trắng ngọc ngà chống chiếc cằm xinh xinh, môi anh đào khẽ hé, mắt phượng vi mị để lộ ra một chút ý cười.
Thủy mâu khinh chuyển, hơi lộ ra vẻ hờn dỗi: “Kỉ Ngâm Phong, ngươi cả ngày nhìn chằm chằm ta chẳng lẽ không thấy phiền sao?” Thật sự là quá đủ rồi, hắn thường xuyên ngẩn người nhìn nàng làm nàng cứ có cảm giác chân tay luống cuống.
“Không phiền, tuy nói sau trăm tuổi rồi lúc chết đi thì ai cũng chỉ còn là một đống xương trắng thôi, nhưng tú sắc khả cơm vẫn có đạo lý của nó.” – Hắn làm một bộ biểu tình tìm được chân lý cho hành động ngây ngẩn trước nụ cười của giai nhân.
“Ta không giống sách?” – Nàng cười hỏi.
“Ngươi là thư trung nhan như ngọc.” – Hắn thành thật trả lời.
Ý cười không khỏi tràn từ đuôi lông mày tới khóe mắt, Tô Doanh Tụ lần đầu tiên phát hiện được một nam nhân ca ngợi lại làm nàng cảm thấy tâm hoa nộ phóng (tâm như hoa nở, ý chỉ sự vui mừng) như vậy.
Xe ngựa ở trước cửa tửu lâu chậm rãi dừng lại, lập tức một điếm tiểu nhị nhanh tay nhanh mắt lên chờ đón.
“Khách quan nếu muốn dừng chân ăn cơm thì Bát Tiên lâu của chúng ta là lựa chọn hàng đầu, tuyệt đối sẽ không làm các ngươi thất vọng.”
Ngay khi Kỉ Ngâm Phong một thân lam đoạn cẩm y, ngọc trâm thúc phát, tuấn nhan như ngọc, ánh mắt phong thái vô hạn bước xuống xe, điếm tiểu nhị lập tức hiểu được lần này có khách hàng lớn tới cửa. Không phải nhà đại phú sẽ không có thần thái ý vị như vậy, nếu không phải học phú ngũ xe lại càng không thể có khí độ bất phàm đến thế.
“Nương tử, xuống xe.” Kỉ Ngâm Phong vươn tay vén màn xe lên, đỡ thê tử xuống xe.
Mùi thơm phả vào mặt, hoa mai đánh úp lại, bàn tay mềm như ngọc, mười ngón thon dài trắng nõn, chân váy mềm lay động theo mỗi bước đi, dáng điệu uyển chuyển, sau lớp lụa mỏng kia mơ hồ có thể thấy đuợc kiều nhan như hoa, làm người ta trong phút lơ đãng mà thất hồn lạc phách.
“Khách quan, thỉnh vào bên trong.” Tiểu nhị là lần đầu gặp loại trường hợp đặc biệt với hai vị khách nhân xuất chúng như vậy nên có chút giật mình thất thần, nhưng rất nhanh sau đó liền khôi phục như bình thường, ở phía trước dẫn đường.
“Mỹ nhân như trân bảo một khi hiện thế, tất sẽ khiến cho thế nhân mơ ước chi tâm(2)” Kỉ Ngâm Phong cảm thán.
Tô Doanh Tụ nhẹ nhàng bâng quơ quét mắt nhìn hắn một cái, không lên tiếng trả lời.
Đại sảnh lầu một vẫn còn bàn nhưng Kỉ Ngâm Phong lại quyết định ăn trong nhã gian, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện ánh mắt các thực khách trong tửu lâu không hẹn mà cùng nhìn về phía nương tử nhà mình, phảng phất như muốn giật phăng chiếc khăn sa mỏng để chiêm ngưỡng tuyệt đại kiều nhan ẩn đằng sau.
“Làm gì phải quá mức như thế.” – Nàng không cho là đúng cười khẽ.
“Lần đầu tiên phát hiện trên đời nhiều sắc phôi(3) như vậy.” – Hắn oán hận nói.
Mở ra khung cửa sổ trong nhã gian, tầm mắt Tô Doanh Tụ không có mục tiêu nhìn người trên đường đi tới đi lui, lạnh nhạt cười: “Đó là vì ngươi quá mức xuất sắc nên mới vậy, ngày xưa ta cũng độc lai độc vãng hành tẩu giang hồ nhưng không có gây sự chú ý của người khác như vậy.”
Phải không? Thật là như vậy sao? Trong lòng Kỉ Ngâm Phong không khỏi tràn đầy nghi hoặc, sau đó cẩn thận hồi tưởng lại mới vừa rồi khi bước vào tửu lâu thì tựa hồ mọi người đều nhìn hắn, sau đó ánh mắt mới chuyển qua trên người thê tử bên cạnh hắn.
“Suy nghĩ cẩn thận rồi chứ?” – nàng cười hỏi.
Kỉ Ngâm Phong bất đắc dĩ cười khổ.
“Cho nên, cần gì phải quá mức so đo thế sự.” – Nàng tiêu sái cười, tiếp tục nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ.
Kỉ Ngâm Phong trong mắt tràn đầy thâm tình nhìn theo thân ảnh của nàng. Đúng rồi, chính là loại khí chất tiêu sái này làm cho dung nhan tú nhã của nàng có thêm mấy phần anh khí hiên ngang của nữ nhân giang hồ, giống như đơn điệu nguyên dã đột nhiên xuất hiện thanh tuyền làm ánh mắt người ta nhất thời sáng bừng lên.
Hương thơm của đồ ăn truyền vào mũi, điếm tiểu nhị bưng một khay đầy thức ăn ngon đi vào nhã gian.
“Phu nhân, có người đưa bái thiếp cho ngài.” Dọn xong thức ăn, tiểu nhị đem một phong thiệp mời kính cẩn đưa cho nàng.
Tô Doanh Tụ đưa tay tiếp nhận, “Phiền toái ngươi rồi, tiểu nhị ca.”
“Đây là phận sự của tiểu nhân, khách quan cứ thư thả dùng bữa, có việc gì hãy bảo ta.” Tiểu nhị rời khỏi nhã gian, thay bọn họ đóng cửa phòng lại.
“Ngươi tựa hồ một chút cũng không giật mình.” Đây là kết luận của Kỉ Ngâm Phong sau khi quan sát kĩ càng vẻ mặt của nàng.
Tô Doanh Tụ cười cười, trực tiếp mở thiệp mời ra, “Quả nhiên là Phi Lai lâu.”
“Ngươi đã sớm biết?” – hắn lại càng kinh ngạc.
“Tới địa bàn của Phi Lai lâu thì nhận được bái thiếp của bọn họ cũng là chuyện bình thường.”
“Muốn tận tình địa chủ sao?” – Hắn đoán.
“Có lẽ.” Đáp án của nàng lại ba phải, hiểu thế nào cũng được.
“Vì sao?” – Hắn không rõ.
“Phi Lai lâu” là võ lâm đệ nhất lâu, vừa chính vừa tà, hắc bạch nửa nọ nửa kia. Bọn họ một khắc trước có thể chủ trì võ lâm công nghĩa, nhưng ngay sau đó cũng có khả năng vào nhà người ta cướp của.
Kỉ Ngâm Phong sau khi nghe thê tử giới thiệu qua loa đã tóm gọn lại tình hình như vậy.
“Đồ ăn của tửu lâu này thực không tệ.” – Nàng trở về chỗ cũ gắn bó với mỹ thực tư vị tuyệt vời, có chút hưởng thụ.
Kỉ Ngâm Phong cười khẽ. Hắn biết nàng cố ý chuyển đề tài, nàng tựa hồ cũng không muốn nói nhiều về vị Phi Lai lâu chủ kia.
“Muốn uống xoàng một ly không?” – Hắn thay nàng rót hai chén rượu.
“Ngươi muốn chuốc ta quá chén sao?” – Nàng tựa tiếu phi tiếu xem xét hắn.
“Nương tử không thể uống sao?” – hắn cười đến là bỡn cợt.
Nàng đẩy chén rượu ra, “Không uống.”
“Chỉ có một chén nhỏ thôi.” – Hắn tha thiết khuyên bảo.
“Ta không uống rượu.” – Nàng kiên trì giữ vững lập trường.
Kỉ Ngâm Phong rốt cục đành phải buông tha, tùy tay lấy ấm trà rót cho mình một ly, không nghĩ tới một ly trà thơm vừa xuống đến yết hầu, tuấn nhan liền đỏ ửng, ánh mắt bắt đầu mê ly.
Tô Doanh Tụ há hốc mồm. Trà cũng có thể say lòng người sao? Nhìn người nọ thân hình xiêu vẹo, ánh mắt của nàng buộc chặt lại.
Mắt thấy hắn chuẩn bị ngã xấp xuống đến nơi, nàng vội vàng vươn tay đỡ hắn, không nghĩ tới hắn lại thuận thế ôm lấy nàng, men say mơ mơ màng màng nhìn nàng cười nói: “Nương tử, ngươi hoảng thật là lợi hại nha.”
Một mùi hương khác thường bay vào mũi, vẻ mặt nàng đột nhiên biến đổi, cầm ấm trà đưa lên mũi ngửi, thần sắc uất giận đã tràn ngập trong mắt.
“Tiểu nhị, ngươi lăn ra đây cho ta.”
Có người đẩy cửa tiến vào, cũng là điếm tiểu nhị.
Huyền y như mực, vẻ mặt kiêu căng, khi nhìn đến Kỉ Ngâm Phong ôm thân thể mềm mại của Tô Doanh Tụ thì đáy mắt nhất thời hiện lên một tia huyết sắc tàn nhẫn.
“Lâu chủ đại giá quang lâm chẳng hay có gì chỉ bảo?” Tô Doanh Tụ thẳng tắp chào đón ánh mắt hắn, không chút lùi bước.
Vân Phi Lai lạnh lùng nhìn Kỉ Ngâm Phong đang dần rơi vào mê man, ý cười trên miệng nhiễm thượng vài phần huyết tinh, “Năm đó ta nói rồi, ngươi là của ta. Mà ta nếu không có được thì bất cứ ai cũng đừng nghĩ đến chuyện sở hữu.”
“Lâu chủ có nói qua sao?” – Nàng kinh ngạc nhíu mày. Năm đó nàng chỉ chọc cho hắn nổi điên mà thôi, làm gì phải để trong lòng lâu như vậy chứ.
“Trí nhớ của ngươi quả thật cần người ta nhắc nhở một chút.” – Hắn cười thị huyết.
“Vân Phi Lai, ngươi đường đường là người đứng đầu Phi Lai lâu cư nhiên lại dùng loại thủ pháp hạ lưu này để đối phó với một người không có võ công, nếu truyền ra ngoài không sợ bị giang hồ chê cười sao?” Không dấu vết kiểm tra mạch đập của Kỉ Ngâm Phong, trong lòng lược định.
“Lần này chỉ là một chút thủ pháp tầm thường.” – Hắn bình thản nói – “Lần sau sẽ không đơn giản như vậy nữa.”
Tô Doanh Tụ mâu quang căng thẳng: “Lời này là có ý gì?”
“Người thông minh như Tô cô nương chẳng lẽ còn không rõ hàm ý trong câu nói đó hay sao?”
“Vân Phi Lai, ta hiện tại đã gả vào Kỉ gia, dùng ‘cô nương’ để xưng hô e là không ổn.” – nàng khiêu khích nói.
“Ngươi đang ép ta sao?” – Hắn sải từng bước dài.
“Ép ngươi thì sao?” – Tô Doanh Tụ nửa điểm cũng không hề sợ hắn.
Vân Phi Lai hung hăng trừng mắt nhìn kẻ vẫn còn gần sát trong lòng giai nhân một cái, thẳng tay đánh ra một chưởng.
Song chưởng đụng nhau, song phương đều thối lui từng bước. Vân Phi Lai nhướn mày, tựa hồ cảm thấy kinh ngạc, “Võ công của ngươi lại tiến bộ.” Mới hơn một năm không thấy, không thể tưởng được võ nghệ của nàng lại tiến bộ nhanh như vậy.
Tô Doanh Tụ mỉm cười, “Tạ lâu chủ khích lệ. Tiến bộ thế nào thì chưa nói tới, so với lâu chủ thì thiếp thân tự nhận vẫn còn kém xa.”
“Tô Doanh Tụ, ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu không muốn nhìn hắn bị thương thì tốt nhất hãy rời xa hắn.” Hắn lưu lại một câu cuối cùng, phi thân theo lối cửa sổ rời đi.
“Ngươi nói thì ta nhất định phải nghe sao?” Tô Doanh Tụ lè lưỡi làm cái mặt quỷ, căn bản không để tâm tới lời nói của hắn. Nàng bừa bãi giang hồ lâu như vậy cũng chưa từng nghe qua ai ra lệnh cho nàng, ngay cả đôi cha mẹ dở hơi của nàng cũng đừng mong là nàng sẽ nghe mệnh.
Thân thủ vỗ vỗ mặt Kỉ Ngâm Phong, dấu hiệu thanh tỉnh nửa điểm cũng không có, nàng không khỏi cảm khái một câu: “Cần gì đến ba chén, rõ ràng là hai chén đã đổ a.”
“Tụ nhi …” Người nào đó say rượu ý thức nỉ non, càng hướng về phía bộ ngực mềm mại mà cọ cọ.
Tô Doanh Tụ mắt phượng không khỏi trừng lớn, khó có thể tin cái người say đến bất tỉnh nhân sự thế này rồi mà cũng không quên trộm hương thiết ngọc, vươn tay muốn ném hắn văng ra ngoài lần nữa, nhưng đúng lúc ấy lại nghe hắn nói mê: “Không cần rời đi ta, ta yêu nàng a.” Thoáng chốc mọi hờn giận đều tan biến không còn chút dấu vết, còn lại chỉ là tràn đầy vui sướng.
“Tử thư ngốc!” Nhẹ nhàng mắng một tiếng, nàng nâng hắn đi ra phía ngoài. Tình trạng thế này thì nói cái gì cũng phải đi tìm một địa phương để dừng chân.
Khi xe ngựa chậm rãi dừng trước cửa “Thu Phương viện”, biểu tình của xa phu chỉ có thể dùng cụm từ “trợn mắt há hốc mồm” để hình dung. Kỉ phu nhân đến thanh lâu làm gì?
Tô Doanh Tụ đem tiền xe giao cho hắn, quay đầu lại bĩu môi nói với hai nữ tử trang điểm xinh đẹp đang kinh ngạc đứng ở cửa nhìn: “Còn nhìn cái gì, lại đây giúp ta một phen a.”
Hai nữ nhân lập tức chạy vội lại, cướp đi phù sau Kỉ Ngâm Phong.
“Xuống dòng lí.” (Quân: HIểu chết liền =.=) Tô Doanh Tụ lập tức mang theo trượng phu vọt qua một bên, “Đây là trượng phu của ta, các ngươi chẳng lẽ cũng muốn nhúng chàm hắn sao?”
Hai nữ tử ha ha mà cười, “A, Tô đại cô nuơng của chúng ta mà cũng biết ghen a, thật không đơn giản.”
“Ta còn tưởng nàng cả đời chỉ biết giễu cợt người khác làm vui cơ đấy.”
“Thật sự là đại khoái nhân tâm a.”
Không để ý tới các nàng trêu chọc, Tô Doanh Tụ ôm lấy trượng phu đi vào bên trong, một đường quen thuộc đi thẳng tới sân viện sau cùng, nhìn đến cửa viện đóng chặt, không nói hai lời liền một cước đạp mở ra.
“Tô Doanh Tụ, ngươi không cần mỗi lần đến đầu bắt ta phải sửa cửa có được không?” – Có người phát ra tiếng nói bất bình.
“Có thể được ta lâm môn một cước là vinh hạnh của cái cửa.” Tô Doanh Tụ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Ngươi sao có thể lãng phí khuôn mặt nhàn tĩnh tú nhã kia như thế chứ, đừng nói với người ngoài là ta quen biết ngươi.”
“Như nhau, ta cũng không muốn thừa nhận ta quen biết ngươi.” Tô Doanh Tụ không chút khách khí thẳng bước tiến vào, ngoài miệng vẫn không mệt mỏi tiếp tục đấu đá.
Chú thích:
(1) Mao cốt tủng thiên: nổi hết cả da gà, dựng tóc gáy
(2) Mơ ước chi tâm: trong lòng nổi lên mơ ước, ham muốn chiếm đoạt
Sắc phôi: bằng sắc lang, kẻ háo sắc, yêu râu xanh, …