Nương Tử Ngươi Lớn Nhất

Chương 13


Đọc truyện Nương Tử Ngươi Lớn Nhất – Chương 13

Lúc đầu không phải là Niệm Tương Khảm gả cho Tôn Tung Hoành ư? Trên dưới Tôn phủ đều biếu điều đó sao lại phát sinh việc Tôn Ly An gả cho thiếu gia?! Đám hạ nhân biết tin tức này túm năm tụm ba thì thào bàn tán

“Thực quái lạ! Rõ ràng là Niệm Tương Khảm gả cho thiếu gia như thế nào đột nhiên thành Tôn quản sự?” Hiện tại không biết có nên đi chúc mừng Tôn quản sự hay không nếu là ngày mai lại thay đổi người chẳng phải rất xấu hổ sao?

“Ài! Có cái gì kì quái đâu! Dù sao cũng không đến lượt chúng ta không phải Tương Khảm thì khẳng định liền là Tôn quản sự.” Thiếu phu nhân đều là người quen nên chẳng có gì phải phền toái cả

“Nói được cũng đúng bất quá nếu như là ta thì ta khẳng định sẽ chọn Tương Khảm nhu thuận nghe lời còn Tôn quản sự công tư rõ rang sẽ chẳng thú vị, cưới vợ như vậy sẽ rất tẻ nhạt” Lắc đầu.

“Ta ngược lại lại cho rằng Tôn quản sự cực kỳ thích hợp với vị trí Thiếu phu nhân, dù sao cũng rất có khí thế thu phục lòng người, còn Tương Khảm mà nói… làm tiểu thiếp có vẻ thích hợp hơn, Tôn quản sự và thiếu gia ưu phiền thì tìm Tương Khảm sẽ vui đùa làm thiếu gia vui vẻ.” ( L: kẻ nào chán sống muốn bị đuổi việc mà nói câu này thế, chị An đâu đá văng tên này ra khỏi phủ cho em…)

Niệm Tương Khảm có thể khiến hắn vui vẻ ư? Tôn Tung Hoành lại không cho rằng như vậy cô bé kia chỉ khiến hắn đau đầu thêm thì có.

“Dù sao ta cảm thấy được Thiếu phu nhân tương lai từ Niệm Tương Khảm biến thành Tôn quản sự vẫn rất quái lạ, nói không chừng là Tôn quản dùng kế bức lui Tương Khảm.”

Sao lời đồn đại lại thành đến thế này, hắn phải ngăn chăn nếu không Ly An nghe thấy sẽ rất đau lòng

“Không có gì là kì lạ cả.”

Tôn Tung Hoành tự giác đi ra đám tỳ nữ thấy hắn im phăng phắng.

“Thiếu gia!”

“Yên tâm ta không có nổi giận, các ngươi không cần sợ hãi. Ta chỉ là muốn sửa lời nói các ngươi cho đúng mà thôi. Ta cưới Ly An vì ta yêu nàng, còn Tương Khảm là can tâm tình nguyện từ chối không có ai mưu kế gì cả. Trong lòng ta chỉ có Ly An và khong ai có thể thay thế được. Tuy nàng không ôn nhu, dịu dàng, tính khí hơi lạnh lung nhưng nàng thưởng phạt phân minh, chưa từng bạc đãi bất luận kẻ nào, chỉ luôn bạc đãi bản thân…

Nàng gặp khó khăn sẽ không nói ủy khuất tất cả chôn dưới đáy lòng, thân là Tôn quản sự nhưng mọi người bên ngoài cũng rất tín nhiệm nàng và ta yêu thích nàng vì lẽ đó, cho nên ta không hy vọng các ngươi hiểu lầm nàng. Ly An hoàn toàn không giống những gì các ngươi vừa nói, nếu còn có người hiểu lầm Ly An cứ gọi họ tới tìm ta, được chứ?” ( L: có đứa nào chán sống mà đi tìm anh…)

“Dạ… thiếu gia!”


Tuy bọn họ nói thật không thích Tôn quản sự nhưng nghe được lời thiếu gia nói như vậy tuy cảm giác bọn họ với Tôn quản sự không thay đổi nhưng rất hâm mộ nàng vì thiếu gia thật lòng như vậy.

Đám tỳ nữ nhanh chóng rời đi, Tôn Tung Hoành cũng xoay người đi. Lúc này Ly An ở góc đi ra. Nàng mặc kệ, đừng lo lắng gì nữa cho dù mọi người không tin chỉ cần hắn tin mình là đủ rổi.

***

Tôn Ly An đi tới phân cục Long An qua thư Quan Trạch Nghĩa được nàng uỷ thác giao nhiệm vụ điều tra đã thu được tin tức tốt. Coi như công việc năm nay hoàn thành.

“Tôn quản sự, bên ngoài có người gọi là Tiểu An tử muốn gặp.”

” Cho hắn vào.”

Lúc sau người hầu đã dẫn Tiểu An tử tới thư phòng

“Ly An tỷ tỷ.”

“Tiểu An tử làm sao vậy?”

“Em có việc muốn nói với tỷ.” Tiểu An ánh mắt hơi không tự nhiên.

“Em cứ nói.” Tiểu An tử đã làm tại tung hoành tiêu cục được nửa tháng, được mọi người khen ngợi thành tích, thêm cá tính kiên cường là 1 nhân tài sau này mà hắn hôm nay đột nhiên nói có việc muốn báo cáo nhất định là việc không nhỏ!

“Những ngày gần đây tiêu cục phát sinh vài việc hành bị cướp đi, ngày hôm qua đối phương còn lên giọng nói muốn có được hang của tiêu cục bằng mọi giá. Tôn đại ca nói không nên nói cho Ly An tỷ tỷ, nhưng em cảm thấy nên nói cho Ly An tỷ tỷ nên muốn nói cho tỷ biết.” Trải qua khoảng thời gian ở chung với Tôn đại ca hắn đối với Tôn Tung Hoành rất bội phục. Tôn Tung Hoành không chỉ có võ công cao, tính tình xử sự cũng rất đáng cho hắn học tập.

Tôn Ly An khen:

“Tiểu An tử! Chuyện này em làm rất khá.”


“À vẫn còn có một việc… Em phát hiện thái độ của Từ bá của tiêu cục với Trương lão bản tựa hồ quá thân cận! Hôm qua Trương lão bản tới thái độ của Từ bá đối với hắn phi thường ân cần.”

“Từ bá tính tình luôn như vậy cái này thật không cần phải quan tâm.” Nàng vội vàng nói đỡ cho Từ Hoành Đức, bá ấy có quan hệ rất tốt với mọi người, tất cả mọi người trong Trường An trấn ai cũng quen bá ấy

Tiểu An tử còn nói:

“Không! Tối hôm qua khi em về nhà lại vẫn nhìn thấy bọn họ hai người tới Xuân Tuyên Tửu quán để uống rượu.”

Tôn Ly An nghe vậy hơi nhíu mày.

“Thôi được rồi! Tỷ đã biết rồi, em về trước đi!” Nếu quá mức thân cận như vậy nàng cũng nên tìm hiểu 1 chút, cúi đầu suy tư một hồi nàng quyết định đến tiêu cục một chuyến.

May mắn nàng có quyết định này mới có thể biết được tiêu cục Thái Thuận đang coi Tung Hoành tiêu cục là đối thủ

Vừa rồi nàng đã xem qua sổ sách của tiêu cục biết được hàng bị cướp đi có vấn đề… tuy làm cùng nghề xảy ra mâu thuẫn là chuyện bình thường nhưng nếu bí mật của người uỷ thác bị lộ ra hoặc bị cướp đi thì đối với danh dự của tiêu cục mà nói là cực kì xấu. bị hao tổn, đồng thời cũng biểu hiện có nội thần thông ngoại quỷ. Có người giở trò quỷ mà kẻ nội gian thì nàng cũng đoán được ra.

Nàng cũng rất vui khi Tôn Tung Hoành so nàng phải lo lắng nhưng nàng đã biết thì không lo lắng sao được. Tôn Tung Hoành cùng Tiểu Chiêu xuất môn, Mực Hoài Thạch và Mạnh Tử áp tải chưa có trở về, trong tiêu cục duy nhất chỉ còn Từ Hoành Đức.

Tôn Ly An tới tiêu cục thị sát 1 chút rồi mới gặp Từ Hoành Đức.

“Tôn quản sự sao đột nhiên lại tới tiêu cục thế?” Từ Hoành Đức thấy Tôn Ly An khuôn mặt tươi cười hỏi.

“Chuyện tiêu cục Thái Thuận sao Từ bá không nói cho con biết biết?”

Từ Hoành Đức thở dài


“Ài! Đây là chỉ thị của thiếu gia bá chỉ nghe theo, mong con đừng trách ta.”

“Nghe nói có người muốn mua hàng áp tải từ tiêu cục của chúng ta?”

“Cái này… ta không rõ ràng lắm là thiếu gia cùng Trương lão bản tự mình nói chuyện với nhau ta không tham dự.”

“Bá quen Trương lão bản sao?”

“Không… không hề biết.”

Nàng nhợt nhạt cười.

“Phải không? Khó có người nào mà không biết Từ bá, con ngược lại lại nghe được hình như bá cùng Trương lão bản rất thích rượu của xuân tuyên tửu quán; có nghe Trương lão bản có lễ vật tặng cho bá thì phải chắc là phải có giao tình thì mới khiến cho Trương lão bản coi trọng.” Tôn Ly An nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Từ hoành Đức nghe được cả kinh, lập tức quỳ xuống:

“Tôn quản sự, thực xin lỗi! Ta… ta…”

“Từ bá mau đứng lên nói.”

“Tôn quản sự sự tình là như vậy: Trương lão bản có một lần mời ta đi xuân tuyên tửu quán uống rượu, ta tửu lượng thua hắn nên đã không cẩn thận đem tiết lộ chuyện của tiêu cục cho hắn nên hắn mới có thể trắng trợn cướp đi mối làm ăn của chúng ta….

Ta cực kỳ áy náy không muốn tái gặp lại lão nhưng lão lại dùng bí mật kia ép ta làm nội ứng cho lão nêu không sẽ đem chuyện này nói cho Tôn thiếu gia. Ta thật sự không phải cố ý làm vậy! Thỉnh Tôn quản sự tha thứ!”

“Bá đáp ứng hắn sao?”

“Không có… cho nên ta đã chuẩn bị rời khỏi tiêu cục.”

“Bá đã không đáp ứng vậy là tốt rồi. Việc này con sẽ không nói cho thiếu gia, cũng sẽ không truy cứu nếu như Trương lão bản lại tới đây uy hiếp bá thì bá cứ tìm con.”


“Cám ơn Tôn quản sự.” Từ Hoành Đức nói lời cảm tạ.

Ly An nán lại 1 chút suy nghĩ về chuyện của tiêu cục không ngờ tên Trương kia lại lấy bí mật kia uy hiếp Từ bá, lần này nàng không so đo nếu như còn xảy ra lần thứ hai nàng tuyệt không nương tay. Đang lúc Ly An chuẩn bị trở về Tôn phủ vừa vặn gặp Tôn Tung Hoành.

“Tung Hoành, Tiểu Chiêu vất vả rồi.”

Đồ Tiểu Chiêu vẫy vẫy tay

“Đệ không có vất vả, vất vả là đại ca. Tôn quản sự tỷ cũng biết gần đây có chuyện…”

“Tiểu Chiêu đệ không phải kêu bụng! Còn không mau đi ăn cơm đi!”

“Vậy đệ đi ăn cơm trước. Đại ca và Tôn quản sự 2 ngươi cứ từ từ tán gẫu.” Đồ Tiểu Chiêu nhanh như chớp chạy đi.

Tôn Ly An không đợi hắn mở miệng đã nói

“Chuyện tiêu cục Thái thuận muội đã biết rõ.”

“Ta không muốn cho nàng phải lo lắng.”

“Huynh không nói muội mới lo lắng. Có việc gì chúng ta cùng gánh vác không phải sao?”

“Việc nhỏ mà ta có thể xử lý được.”

“Muội cũng tin tưởng huynh có thể xử lý dù sao khách hàng đều tín nhiệm huynh, tín nhiệm tiêu cục, tiêu cục này nếu như không có huynh thì không thể là Tung Hoành tiêu cục nhưng huynh quá hiền từ không để lộ chuyện này nên mới cho kẻ xấu lấn tới. Như vậy rất khó giải quyết.”

Tôn Tung Hoành dắt tay nàng nói

“Ta cũng biết mềm lòng là tối kỵ nhưng cũng có việc rất khó xử, nếu xử lí thẳng tay sẽ làm xấu mặt người kia ta không muốn phát sinh oán hận như vậy sẽ thêm phiền toái.”

“Giống như không có huynh làm cái cây to vũng chắc để muội dựa vào thì muội đâu có ngày hôm nay.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.