Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử)

Chương 94


Đọc truyện Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử) – Chương 94

Tục ngữ nói: ba tháng lật, sáu tháng ngồi, bảy tháng lăn, tám tháng bò. Vào tháng tư, ba đứa nhỏ đầy sáu tháng, đã học được ngồi, Ôn Lương và Như Thúy lần đầu mới làm phụ mẫu mừng phát ngốc, mỗi ngày đều giày vò mấy bánh bao nhỏ nhà mình, chuyện thích làm nhất là lúc mấy bánh bao nhỏ cực cực khổ khổ ngồi dậy được, sẽ duỗi tay chọc bọn nhỏ nằm xuống lại, nhìn biểu tình không hiểu ra sao của bọn chúng, chơi thật sự vui vẻ.
Ba bánh bao nhỏ đáng thương không biết phụ mẫu nhà mình dụng tâm hiểm ác, Trường Trường và Quý Quý bị chọc nhiều lần, liền trực tiếp nằm ngửa ra giơ chân mình tới trước ngực rồi gặm, chỉ có A Tuyết hoạt bát cho rằng hai người đang đùa với nhóc, tiếp tục hì hục ngồi dậy, nhìn thật sự ngốc không chịu nổi.
Nha hoàn ma ma ở bên cạnh chăm sóc ba đứa nhỏ vẻ mặt đầy hắc tuyến, có phụ mẫu nào như vậy sao? May mắn các bánh bao nhỏ đều rất ngoan, không bị giày vò đến khóc. Cặp phụ mẫu này thật sự quá ác liệt, hình tượng Ôn đại nhân cao lớn trong lòng các nàng cũng vỡ thành cặn bã.
“Trường Trường, không được gặm chân mình.” Ôn Ngạn Bình tức giận lấy chân của bánh bao nhỏ ra khỏi miệng, bánh bao nhỏ nhìn bé một cái, bình tĩnh chơi với cái lục lạc nhỏ trên cổ tay mình, căn bản không đem tức giận của bé để vào mắt.
Dạy dỗ đệ đệ xong, Ôn Ngạn Bình quay đầu nhìn thấy tiểu muội muội Quý Quý giơ ngón tay, một đôi mắt to đen lúng liếng như quả nho manh manh* mà nhìn mình, nháy mắt bị hạ gục, nhào qua một tay ôm bánh bao nhỏ lên, hôn mãnh liệt lên mặt bé, miệng kêu la nói: “Quý Quý nhanh lớn lên đi, sau này ca ca sẽ dạy muội võ công lợi hại, chúng ta cùng dùng quyền đánh sắc lang, chân đá lưu manh, làm cho nam nhân ức hiếp nữ nhân đều không còn trứng!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“……”
“Ê a ~~” Bánh bao nhỏ vui vẻ cười rộ lên.
Các nha hoàn ma ma đờ đẫn nhìn tiểu cô nương tươi cười xán lạn, sao nói ra miệng lại hung tàn đau trứng như thế, càng lo lắng cho tương lai của tiểu chủ tử, hung tàn thế, sẽ gả không được a!
“Khụ! Ngạn Bình, nói cái gì đó.” Ôn Lương trên mặt không vui mà trách cứ một tiếng, sợ con gái nhỏ cũng hung tàn giống con gái lớn, vội vàng tách hai người ra, nói: “Sao con lại tới đây? Không phải bây giờ con đang học quy củ với Ô ma ma sao?”

Vừa nghe đến cái này, Ôn Ngạn Bình lập tức biến sắc, nhưng tốt xấu gì cũng tự xưng là “Nam tử hán”, héo đầu héo não nói: “Ô ma ma nói gần đây con học rất rốt, cũng vất vả, cho con nghỉ một ngày……”
Nghe vậy, vẻ mặt Ôn Lương vừa lòng. Tuy tiểu cô nương chết cũng không thừa nhận giới tính của mình, nhưng cũng rất hiếu thuận nghe lời, Ôn Lương thỉnh một ma ma giáo dưỡng trong cung cho bé, cũng ngoan ngoãn đi theo học quy củ. Lúc mới học khổ không nói nổi, các ma ma uốn nắn sửa rất nhiều thói quen xấu của bé, không thể thiếu việc chiếm dụng thời gian luyện võ. Khi nhỏ Ôn Ngạn Bình đã gặp bi kịch phụ mẫu ruột chết thảm, trong lòng vẫn luôn không có cảm giác an toàn, hiểu rõ chỉ có mình mạnh mẽ mới là cường hãn chân chính, làm sao cho phép thời gian luyện võ của mình bị cướp đoạt đi, lập tức ngoan ngoãn, lên tinh thần học hết những gì ma ma chỉ dạy, không dám sai sót, đến khi ma ma vừa lòng, vậy đã không thành vấn đề, tiếp tục tung ta tung tăng cùng sư phụ dạy võ học tập võ công.
Vì thế tiểu cô nương hiện ra hai bộ mặt, một là học quy củ cực kì tốt, đến ma ma cũng không tìm được tật xấu, trước mặt người khác cũng có thể làm ra vẻ hù dọa người ta, còn bộ mặt thứ hai là tính cách thật của tiểu cô nương, thật sự làm người ta không bớt lo được mà. Ôn Lương thấy phương pháp hai mặt này của bé, lúc đầu trong lòng thở dài, sau đó cũng nghĩ thông, chỉ cần trước mặt người khác bé có thể làm bộ làm tịch để người ta không tìm ra tật xấu là được, còn người trong nhà, những cái đó không cần để ý.
Cả nhà tề tụ trong phòng khách chơi đùa với các bánh bao nhỏ, ánh mặt trời chiếu qua song cửa sổ, ngoài cửa sổ vườn trúc xanh mướt ướt át dưới ánh mặt trời, trong ánh mặt trời có bụi bặm bay qua, tiếng cười vui vẻ truyền đi thật xa.
Đúng lúc này, quản gia Minh thúc vội vã đi vào, nói với người trong phòng: “Đại nhân, phu nhân, có khách quý đến.”
Ôn Lương nheo mắt, nhìn dáng vẻ này của quản gia, khách quý này là cực quý. Quản gia thận trọng gật đầu với ánh mắt dò hỏi của hắn, mày Ôn Lương càng cau chặt, giao A Tuyết cho Như Thúy, trở về phòng thay một thân y phục tương đối chính thức, bước nhanh đi về phía chính sảnh ở viện trước, một đường vạt áo phất phớt, nhìn giống như tiên nhân.
Trong phòng khách, nam nhân trung niên anh tuấn cao quý ngồi uống trà ở ghế chủ vị, bên cạnh hắn là một nam hài năm sáu tuổi, mặt mày tinh tế, cực kì đáng yêu, tuổi còn nhỏ, đã có khí thế bất phàm, dáng vẻ hơi mím môi kia, thoạt nhìn có chút giống ông cụ non. Một tên thái giám mặt trắng đang cúi không cần phải hầu hạ nam nhân trung niên.
Lúc Ôn Lương bước vào, liền nhìn thấy mấy người này trong phòng khách, trong lòng khẽ động, ánh mắt hơi tối, vội qua đi hành lễ: “Thần gặp qua Hoàng Thượng, gặp qua Tứ hoàng tử.” Chờ hoàng đế nói đứng lên, Ôn Lương mới ngồi xuống ghế ở phía dưới, cười nói: “Hoàng Thượng, hôm nay sao lại tới đây? Cũng không thông báo trước một tiếng, để thần còn chuẩn bị.” Ngay cả hoàng tử trong cung cũng mang tới đây, làm trong lòng Ôn Lương có dự cảm xấu.
Sùng Đức hoàng đế không thèm để ý nói, “Lần này trẫm là cải trang vu hành, nếu là sai người tới thông báo, còn không biết gây ra bao nhiêu chuyện phiền toái. Trẫm nghe nói từ khi ngươi thu nhận mấy đệ tử, trong phủ vô cùng náo nhiệt, thế nào, có muốn nhận thêm mấy đồ đệ nữa không?”
Ôn Lương cười khổ nói: “Hoàng Thượng cũng đừng trêu ghẹo thần, ba đứa nhỏ kia thần đã khảo nghiệm hơn một năm, thấy tâm tính phẩm đức hay tài hoa đều cực tốt, mới thu nhận. Hơn nữa gần đây thần cũng rất bận, chỉ điểm cho ba người bọn chúng ba đã mệt quá sức, sao có thể thật sự không kiêng nể gì mà nhận thêm đồ đệ?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bận? Trẫm thấy ngươi là bận chơi đùa với ba đứa nhỏ nhà ngươi kìa?” Sùng Đức hoàng đế cười nói, “Hoàng đệ cùng trẫm nói, từ sau khi sinh ba đứa nhỏ ra, tiểu tử ngươi mỗi ngày sau khi tan tầm, liền vội vàng hồi phủ, ngay cả người khác mời ngươi đi uống rượu săn thú thưởng thơ cũng không đi.” Sau đó hừ một tiếng, “Trẫm không biết hóa ra ngươi là một phụ thân tốt, cả ngày khoe ba đứa nhỏ nhà mình với người khác. Nhưng trẫm cũng có mấy đứa nhỏ ngoan, cũng không kém ngươi.” Nói xong, duỗi tay vỗ vỗ đầu nam hài bên cạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Lương chỉ có thể cười hắc hắc, nịnh hót nói: “Các hoàng tử đương nhiên rất tốt.” Khóe mắt dư quang nhìn Tứ hoàng tử, mặc dù đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi đã trưởng thành sớm, nhưng nghe phụ hoàng rõ ràng tán dương mình, nháy mắt giống như con gà trống nhỏ kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ vẻ mình rất giỏi.
Quân thần nói chuyện thêm một hồi lâu, Sùng Đức hoàng đế rốt cuộc nói ra mục đích của mình, “Ba đứa nhỏ nhà ngươi cũng được sáu tháng rồi nhỉ, hôm kia trẫm mới nghe Trấn Quốc Công nói ba đứa nhỏ đã biết ngồi, còn gọi gia gia, hôm nay trẫm tới đây, cũng rất muốn gặp ba đứa nhỏ, ngươi cho người ôm lại đây cho trẫm nhìn một cái…… Không, để trẫm qua đó đi.”
Sắc mặt Ôn Lương hơi đen lại, trong lòng mắng lão nhân gia nhà mình mắt không phải mắt, mũi không phải mũi, ba đứa nhỏ chỉ biết kêu ê a, gọi gia gia lúc nào chứ, phỏng chừng là người già rồi nên lỗ tai không tốt. Thật là lão cha đáng giận, vậy mà chạy đi khoe khoang, mới trêu chọc vị tôn đại Phật này tới đây, hắn vẫn nhớ rõ lúc ba đứa nhỏ còn chưa sinh ra, đã bị hoàng đế mang ra cá cược phát tài, thậm chí tư cách đặt tên cho ba đứa nhỏ cũng đoạt của hắn, hiện tại lại chạy tới đây, không biết hắn lại muốn làm gì.
Dù không tình nguyện, nhưng Ôn Lương vẫn sai người thông báo cho Như Thúy chuẩn bị, còn mình dẫn hoàng đế đi đến hậu viện.
Phòng khách được bố trí đến vô cùng rộng lớn và ấm áp, ba đứa nhỏ mặc ba yếm đỏ giống nhau ngồi trên thảm lông, cùng nhau nghênh đón hoàng đế vào cửa. Như Thúy, Ôn Ngạn Bình và mấy nha hoàn ma ma kính cẩn nghe theo đứng một bên đón tiếp.
Ba đứa nhỏ mặc đồ rất có không khí vui mừng, yếm đỏ làm nổi bật khuôn mặt nhỏ trắng nõn, bởi vì lúc nãy bị phụ mẫu bất lương trêu đùa một hồi, hai má còn ửng hồng mê người, ba đôi mắt to ngập nước chớp chớp nhìn mấy người vào cửa, đều nghiêng nghiêng đầu, dáng vẻ như rất tò mò khi thấy người lạ.
Nhìn thấy ba đứa nhỏ đáng yêu như thế, trong lòng Sùng Đức hoàng đế vô cùng yêu thích, ngay cả Tứ hoàng tử đi theo phụ hoàng đến đây cũng ngạc nhiên mở to hai mắt. Nhìn ba đứa nhỏ có diện mạo tương tự, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nếu không phải được dạy dỗ tốt, không chừng đã nhào qua chơi cùng bọn chúng.

Sùng Đức hoàng đế nhìn bộ dáng này của con trai, khẽ cười, ngồi xổm trước thảm lông, đánh giá ba đứa nhỏ, nói: “Tử Tu, mới nhìn thì ba đứa nhỏ rất giống nhau, nhưng nhìn kỹ sẽ có khác biệt, hai đứa nhỏ này giống nhau như đúc, nhưng đứa nhỏ này có chút khác với hai đứa kia.”
“Hồi Hoàng Thượng, hai đứa này là ca ca, đều là nam hài tử nên lớn lên tương đối giống, đứa này là muội muội, đương nhiên không quá giống ca ca.” Ôn Lương giải thích.
Hỏi rõ ràng đứa nào là lớn nhất xing, hành động tiếp theo của Sùng Đức hoàng đế làm mọi người kinh ngạc. Vậy mà hạ thân phận tôn quý của mình xuống, ôm Trường Trường vào lòng ngực trêu đùa. Chỉ tiếc bánh bao nhỏ không nể tình, bình tĩnh nhìn hắn, không cười không ầm ĩ, thẳng đến khi tầm mắt bị vạt áo màu vàng của hắn hấp dẫn, mới vươn móng vuốt non nớt ra bắt, khi thấy bắt không được, trực tiếp đưa mặt qua, a ô một tiếng há miệng cắn.
“……”
Tất cả mọi người đều cứng đờ, nhìn dáng vẻ bánh bao nhỏ ghé vào người hoàng đế uống sữa, vô cùng hoảng sợ.
Ôn Lương cũng lệ rơi đầy mặt, lòng nói Trường Trường sao con lại làm vậy? Không phải ngày thường con rất bình tĩnh sao? Vì sao ở loại thời điểm này lại học cái ngốc của nương con chứ? Đó là Hoàng Thượng, không phải bà vú mà, mau nhổ ra nhanh lên……
Sùng Đức hoàng đế cũng mặt đầy hắc tuyến thả bánh bao nhỏ đang gặm ngực hắn lại lên thảm lông, cúi đầu nhìn, ướt một khối, tức khắc hiểu rõ bánh bao nhỏ nhà Ôn Lương. Sau đó lại bế A Tuyết lên, bánh bao nhỏ nhìn hắn cười rất vui vẻ, quơ chân múa tay, quả thật là bán manh bằng bất cứ thủ đoạn nào, Sùng Đức hoàng đế lập tức cảm thấy bánh bao nhỏ này thật tinh mắt, hoan nghênh mình như thế, ôm nhóc lên cao chút nữa, sau đó bánh bao nhỏ quơ chân múa tay một chân đá vào mặt hắn……
Ngoại trừ âm thanh “A a” vui vẻ của bánh bao nhỏ, trong phòng đều trầm mặc đến quỷ dị, các nha hoàn ma ma nỗ lực cuối đầu làm như không nhìn thấy.
Ôn Lương lại một lần nữa lệ rơi đầy mặt, thầm nói A Tuyết à, con ngại Hoàng Thượng xem cha con không vừa mắt sao, nỗ lực kéo thù hận cho ta sao?
Sùng Đức hoàng đế buồn bực đặt A Tuyết hoạt bát lại thảm lông, thấy móng vuốt nhỏ của nhóc vẫn nỗ lực mà lôi kéo tay áo của mình, cũng không lập túc rút về, nói với Ôn Lương: “Tử Tu à, đứa nhỏ này rất giống ngươi khi còn nhỏ, hoạt bát quá mức giống hệt nhau.” Sau đó không để ý tới biểu tình càng hoảng sợ của mọi người, duỗi tay đến chỗ bánh bao nhỏ cuối cùng, nói: “Tới đây, duỗi móng vuốt ra nào.” Lời vừa ra khỏi miệng, phát hiện mình nói sai đối tượng, đây cũng không phải chó con nuôi trong cung, cường đại hoàng đế rất bình tĩnh nói: “Duỗi tay nhỏ ra đây!”
Uy uy uy, đó là con gái của ta, không phải chó con, không cần dáng vẻ nắm móng vuốt đó đâu. Ôn Lương hò hét trong lòng, sau đó buồn bực nhìn bánh bao nhỏ thật hồn nhiên đưa móng vuốt tới tay Sùng Đức hoàng đế.
Rốt cuộc cũng chỉ có bánh bao nhỏ ngoan ngoãn này cho mình chút thể diện, Sùng Đức hoàng đế vừa lòng nhéo nhéo tay bánh bao nhỏ, thấy Tứ nhi tử đứng một bên trông mong nhìn, sau đó đưa bánh bao nhỏ ngoan ngoãn cho Tứ nhi tử chơi. Còn vì sao không cho con trai chơi với hai nhóc kia, hai đứa kia quá hung tàn, hoàng đế lo lắng thân thể nhỏ của Tứ nhi tử chịu không nổi, nên chọn đứa nhỏ ngoan ngoãn này.

Bánh bao nhỏ nào cũng đã sờ qua ôm qua rồi, Sùng Đức hoàng đế cùng ngồi xổm trên thảm với Ôn Lương, quân thần hai người làm lơ ánh mắt quỷ dị của người khác, bắt đầu giao lưu kinh nghiệm nuôi dạy con cái. Mặc dù làm hoàng đế cũng không giống người bình thường tự dạy dỗ con trai mình, thời gian ở chung cũng không nhiều lắm, nhưng hiển nhiên Sùng Đức hoàng đế cũng làm hết phận sự của một phụ thân, ngoại trừ mấy đứa nhỏ chưa tròn một tuổi, các hoàng tử khác mỗi ngày đều gặp mặt một lần dò hỏi bọn họ ăn, mặc, ở, đi lại, và học tập, cho nên kinh nghiệm phải nói là phong phú hơn một nam nhân mới làm cha như Ôn Lương rất nhiều.
Nói xong kinh nghiệm nuôi con rồi, Sùng Đức hoàng đế nhắc tới tên của các bánh bao, định ra tên các bánh bao nhỏ trong sự hâm mộ ghen tị các loại của Ôn Lương, “Tử Tu yên tâm đi, nếu trẫm nói sẽ đặt tên cho ba đứa nhỏ, đương nhiên sẽ chọn tên thật đẹp. Lúc trước trẫm đã chọn được mấy cái tên, nhưng lúc đó chưa gặp được ba đứa nhỏ, nên còn suy xét, bây giờ gặp được, có mấy cái tên rất thích hợp với bọn chúng. Lão đại là Ngạn Thịnh, lão nhị là Ngạn Hi, cô nương nhỏ nhất là Ngạn Kỳ, ngươi cảm thấy được không?”
“Thịnh, có ý quang minh hừng hực; Hi, nhật kiền dã, phỉ dương bất Hi; Kỳ, mỹ ngọc dã. Ba chữ này cực tốt, đa tạ Hoàng Thượng ban tên.” Trong lòng Ôn Lương nhẹ nhàng thở ra, xem ra Hoàng Thượng cũng dụng tâm, không đặt tên lung tung cho ba đứa nhỏ.
Cuối cùng cũng định được tên của ba đứa nhỏ, chờ đến khi bọn chúng tròn một tuổi, hoàng thượng hạ chỉ ban tên, thể hiện ân sủng.
Thấy hai nam nhân vẫn ngồi xổm ở đó nói chuyện tiếp, các nha hoàn ma ma ở đây đều có chút không biết làm sao, các nàng đều là hạ nhân, ngày thường làm sao có thể nhìn thấy thánh nhan, mà bình sinh lần đầu tiên nhìn thấy nên rất kích động, ai ngờ thế mà Hoàng Thượng cũng như đại nhân của bọn họ ngồi xổm ở đó chơi đùa với ba đứa nhỏ, thật sự làm điên đảo nhận thức của các nàng. Cuối cùng, Như Thúy ra hiệu các nàng lui vào trong một góc chờ, lại cho người đi chuẩn bị trà bánh đem tới.
“Tử Tu à, ba đứa nhỏ nhà ngươi khiến trẫm rất yêu thích.” Sùng Đức hoàng đế nói.
Trong lòng Ôn Lương lộp bộp một cái, trực giác thấy không tốt, lại nghe hoàng đế nói: “Đáng tiếc chính công chúa nhỏ nhất của trẫm cũng lớn hơn bọn chúng hai ba tuổi.”
Ôn Lương nhẹ nhàng thở ra, sau khi hắn cưới được nữ tử hợp ý làm thê tử, biết rõ có khi phụ mẫu ước định hôn ước cũng không hoàn toàn chính xác, đương nhiên trong lòng hy vọng con mình sau này có thể cưới được cô nương hợp ý mình, không muốn trói định với công chúa hoàng thất. Đối với hoàng thất, ngoại trừ lòng trung thành của hắn với hoàng đế, cũng chỉ có một nhà Túc Vương là hắn vui vẻ kết giao, những người khác còn chờ thương thảo.
Nhưng hắn thả lỏng quá sớm, Sùng Đức hoàng đế như muốn đối nghịch với hắn, nhìn bánh bao nhỏ đang chơi với Tứ nhi tử, nói: “Khuê nữ nhà ngươi nhưng thật ra không tồi, là đứa nhỏ ngoan ngoãn biết lễ.”
Ngoan ngoãn biết lễ em gái ngươi!
Ôn Lương thiếu chút nữa bất chấp trung quân ái quốc, thật sự không biết bánh bao nhỏ mới đầy sáu tháng, chỗ nào nhìn ra được ngoan ngoãn biết lễ, chẳng lẽ bởi vì Quý Quý không gặm hắn hoặc dùng chân đá hắn nên cảm thấy nhóc ngoan ngoãn? Quý Quý, con mau dùng chân đá hắn đi, cho dù kéo thù hận cho cha cũng không sao. Sau đó đen mặt trừng mắt nhìn Tứ hoàng tử nắm lấy móng vuốt non nớt của bánh bao nhỏ nhà mình, dám mơ ước khuê nữ của hắn, còn phải xem hắn có đồng ý hay không!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.