Đọc truyện Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử) – Chương 89
Chương 89
“Đồ nữ nhân hư hỏng, chỉ cần ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng làm gì với cha ta!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đại công tử, người thật sự hiểu lầm rồi, nô tỳ……”
“Câm miệng, đừng cho là ta không nhìn thấy, nếu ta không tới, có phải ngươi sẽ lôi kéo cha ta vào bên trong làm chuyện xấu hay không? Hừ, tục ngữ nói: Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, không phải hảo hán! Cũng không lấy gương nhìn xem ngươi lớn lên có bộ dáng gì, ngươi còn không biết xấu hổ dùng cái mặt này tới trước mặt cha ta khoe khoang sao? Chẳng lẽ ngươi gặp cha mà không cảm thấy tự mình hổ thẹn, không chỗ dung thân, không dám sinh ý niệm làm nhục hắn sao? Quả nhiên người không tự lực sức mình là đáng sợ nhất, chính mình không đẹp đẽ gì cho cam, lại không biết xấu hổ mà lượn tới lượn lui trước mặt cha ta, nếu ta là ngươi, ta đã sớm xấu hổ đến mức đóng cửa trốn đi cho bớt thẹn……”
“Đại công tử, nô tỳ thật sự không có…… Hơn nữa nô tỳ lớn lên cũng không kém……”
Nha hoàn vén mành lên, Như Thúy đi vào, đầu tiên nhìn về phía người nói mình không nhìn nhầm, chợt thấy người quỳ dưới đất ngẩn người lên, vậy mà là Ngọc Chi. Ba người Ngọc Sanh, Ngọc Dung, Ngọc Chi đều là nha hoàn từ Trấn Quốc Công phủ tới, Ngọc Sanh dịu dàng trầm ổn, Ngọc Dung hào phóng sang sảng, Ngọc Chi xinh đẹp tú lệ, mỗi người mỗi vẻ, nhưng bàn về dung mạo, Ngọc Chi đúng là hơn một chút, dáng người tinh tế thướt tha, thái độ thận trọng tinh tế, ít có nha hoàn có thể được như vậy.
Đương nhiên, tiểu cô nương hung tàn mắng cũng không sai, nếu so với dáng vẻ như trích tiên của Ôn Lương, diện mạo tư chất bậc này lại có vẻ hơi bình phàm, khó mà sánh được.
Như Thúy nhìn lướt qua, trong nhà có đốt địa long, độ ấm như xuân, nam nhân đã uống say cầm bầu rượu ngồi nghiêng trên giường đất, Ngọc Chi ngồi quỳ dưới đất, bên cạnh nước canh vãi đầy đất, còn có cái chén vỡ vụn. Ôn Ngạn Bình chống nạnh cau mày quắc mắt, thoạt nhìn như một nam hài nhi nho nhỏ nhưng cực kì hung dữ, Phi Y đứng hầu một bên, trên tay cầm một kiện áo khoác, xem ra tiểu cô nương nghĩ cho phụ thân nên đến đưa quần áo, không ngờ lại phá hư chuyện tốt nào đó.
“Làm sao vậy?” Như Thúy đi đến.
Thấy nàng đến, Ngọc Chi nhẹ nhàng thở ra, mà Ôn Ngạn Bình vẫn còn hầm hừ, lập tức chạy tới cáo trạng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nương, nha đầu này thật to gan, cũng dám nhúng chàm cha ta! Người nhìn nàng một cái, lớn lên cũng không đẹp bằng một nửa cha, lại không biết xấu hổ tới nhúng chàm cha ta.” Vẻ mặt tiểu cô nương đầy tức giận bất bình.
“Tam Thiếu phu nhân, nô tỳ không có……” Ngọc Chi vội vàng biện hộ cho mình.
Không ngờ Như Thúy cô nương lại cẩn thận nhìn nàng ta, rồi nhìn mỹ nam mắt say lờ đờ mông lung dựa trên giường đất, rất nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy, rất ít người có thể sánh được với sắc đẹp của Ôn đại nhân. So với Ôn đại nhân, ngươi vẫn có thể cảm thấy mình lớn lên không tệ, tố chất tâm lý rất không tồi đó.” Nhịn không được tán thưởng một tiếng.
Ngọc Chi: “……”
Vẻ mặt Ôn Ngạn Bình vui mừng, cái đuôi thiếu chút nữa cũng nhếch lên, đắc ý dào dạt nói: “Chính là như vậy, lớn lên không bằng cha, còn dám nhúng chàm cha ta, ngươi ăn gan hùm phải không?”
Thanh Y trợn trắng mắt, hai mẹ con này đều quá hung tàn, tổn thương người luôn chọc thẳng phổi. Thấy Thúy cô nương ngốc nghếch lại nghiêng đầu muốn nói gì đó, không khỏi kéo kéo quần áo nàng, để nàng đứng đắn một chút, đừng khiến tiểu cô nương cũng ngốc nghếch giống nàng. Mặc dù Ôn Ngạn Bình luôn luôn mang bộ dáng một nam hài, nhưng là nữ hài tử, bây giờ mở miệng ngậm miệng là “Nhúng chàm”, có chỗ nào là bộ dáng một nữ hài nên có? Hơn nữa cũng không có đạo lý nữ nhi đi quản chuyện trong phòng của phụ thân.
Nói cho cùng thì Như Thúy cũng lớn lên ở phủ Thừa tướng, dù không đàng hoàng cũng kiên trì tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt của thế gian này, khụ một tiếng, sai Phi Y ra giữ cửa không cho người khác tiến vào, sau đó bưng canh giải rượu đi qua, vốn muốn cho mỹ nam đang say nào đó uống canh giải rượu trước rồi nói sau, lại phát hiện người uống say căn bản không có bao nhiêu lý trí, sợ hắn làm ra chuyện gì khác người trước mặt người khác, nên đành để qua một bên, sau đó ngồi ở trên giường đất nghe giải thích mọi chuyện xảy ra.
Ngọc Chi và Ôn Ngạn Bình cùng nhìn cái tay đang chế trụ bên hông Như Thúy cô nương, trong mắt Ngọc Chi lộ ra thần sắc thất vọng ảm đạm, lại không dám quá lộ liễu, chỉ đành cúi đầu, còn Ôn Ngạn Bình thì che miệng cười hì hì nhìn Như Thúy cô nương không thể động đậy, ngoan ngoãn đứng một bên.
“Được rồi, trước tiên nói cho ta đã xảy ra chyện gì? Còn có Ngạn Bình, con đừng nói chuyện, một lát ta sẽ hỏi con.”
Không thể làm ác nhân cáo trạng trước, Ôn Ngạn Bình chỉ có thể bĩu môi, không tình nguyện ngậm miệng lại, sau đó dùng ánh mắt cực kì hung tàn trừng Ngọc Chi, giơ giơ nắm tay nhỏ lên, tỏ vẻ chỉ cần nàng ta nói sai một câu, bé lập tức đánh chết nàng ta.
Ngọc Chi vẫn quỳ trên mặt đất, mặc dù trong nhà ấm hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng mặt đất lạnh như băng, làm nàng ta rất khó chịu.
“Tam Thiếu phu nhân, nô tỳ phụng lệnh của Ngọc ma ma, đến đưa canh giải rượu cho Tam thiếu gia.” Ngọc Chi cẩn thận đáp: “Tửu lượng của Tam thiếu gia xưa nay không tốt, hôm nay lại là tiệc đầy tháng của ba vị tiểu chủ tử, Ngọc ma ma lo lắng Tam thiếu gia uống nhiều hại thân, nên mới sai nô tỳ đưa canh giải rượu tới đây.”
Như Thúy hiểu rõ mục đích Ngọc Chi ở chỗ này, sau đó nhìn về phía Ôn Ngạn Bình, nói: “Được rồi, Ngạn Bình, con có gì muốn nói?”
Ôn Ngạn Bình trừng mắt nhìn Ngọc Chi một cái, nói: “Nương, lúc con đi vào, Ngọc Chi nhân dịp cha không hay biết gì, nàng ta dám sờ mặt cha!” Tiểu cô nương gắt gỏng nói, vẻ mặt hung dữ, cha của bé là người mà nữ nhân kia có thể sờ sao? Đến bé còn không thể sờ đâu!
“Nô tỳ không có, chỉ là nô tỳ thấy trên mặt Tam thiếu gia có chỗ bẩn, mới muốn lau mặt cho thiếu gia.” Ngọc Chi khẩn trương trả lời.
Như Thúy hơi nhíu mày, quay đầu lại nhìn về phía Ôn Lương, mặt mày nghiêm túc, nhìn Ngọc Chi mặt đầy bi thương quỳ gối phía dưới, không biết vì sao trong lòng cực kì khó chịu, có loại tâm tình như đồ vật của mình bị người khác làm dơ. Cảm giác này không đúng lắm, Như Thúy chỉ có thể miễn cưỡng áp xuống.
“Phi, ngươi cho là ta không nhìn rõ sao, rõ ràng ngươi dùng tay sờ, mặt cha ta có dơ cũng đẹp hơn ngươi gấp mười lần, ngươi không biết xấu hổ còn đi sờ. Nếu ta không kịp thời đi tới, có phải ngươi muốn nhào lên luôn phải không?” Ôn Ngạn Bình không thuận theo không buông tha nói, nếu không phải vóc dáng lùn lùn, thật đúng là giống một nữ nhân thích càn quấy lại đanh đá.
Như Thúy vừa buồn cười vừa tức giận, cũng không nghĩ để bé tuổi còn nhỏ đã lo lắng việc hậu trạch, kéo bé qua sờ sờ mặt bé, nói: “Được rồi, đêm đã khuya, con nên trở về rửa mặt nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi học nữa.” Rồi gọi Phi Y tới, nhàn nhạt nói: “Phi Y, dẫn nàng đi xuống.” Sau đó lại dặn dò Phi Y, chiếu cố chủ tử cho tốt.
Đợi Ôn Ngạn Bình không tình nguyện mà rời đi, Như Thúy phát hiện người phía sau có chút xao động bất an, vỗ vỗ lên bàn tay đặt trên hông nàng, híp mắt nhìn về phía Ngọc Chi.
Ngọc Chi trộm nhìn nàng một cái, đối diện với đôi mắt hạnh nheo lại kia, đáy lòng có chút bất an. Lúc bình thường, Như Thúy đối với ai đều là vẻ mặt ôn hoà, trên mặt treo ý cười vui vẻ, hạ nhân trong phủ đều nói chủ mẫu tốt, không làm ra vẻ. Trước kia nàng ta cũng cho rằng nàng tốt tính, xuất thân từ nha hoàn, không sánh được với những quan lại nữ tử thế gia, không hiểu được đạo nắm giữ người dưới, quá mức hòa ái dễ gần, làm người ta bất tri bất giác mà sinh ra tâm tư thất lễ. Nhưng bây giờ bị cặp mắt kia nhìn, không hiểu sao trong lòng áp lực khôn kể, vậy mà sinh ra vài phần lo sợ nghi hoặc.
Nhìn nàng ta trong chốc lát, Như Thúy mới chậm rãi nói: “Ngọc Chi, ngươi trở về nói Ngọc ma ma vất vả rồi, phu quân bên này có ta hầu hạ. Còn ngươi, chờ tuyết ngừng, ngươi trở về Trấn Quốc Công phủ đi, Ngọc ma ma chỗ đó ta sẽ cho nha hoàn khác đi chiếu cố bà ấy.”
Ngọc Chi vừa nghe, nóng nảy, vội vàng bò tới lôi kéo váy của Như Thúy, vội vàng nói: “Phu nhân, nô tỳ không muốn rời đi Ngọc ma ma, Ngọc Sanh tỷ tỷ xuất giá, Ngọc ma ma một người cô đơn, nô tỳ nguyện ý hầu hạ bà ấy, phu nhân……”
“Ngươi nói bậy cái gì đó!” Thanh Y đi tới giữ chặt nàng, cả giận nói: “Ý ngươi là phu nhân mạnh mẽ chia lìa mẹ con Ngọc ma ma sao? Có ai không biết hôn sự này của Ngọc Sanh tỷ tỷ là do đại nhân làm chủ, hơn nữa Ngọc Sanh tỷ tỷ cũng gả cho một hôn phu tốt, trong lòng Ngọc ma ma rất vui mừng, chờ Ngọc Sanh tỷ tỷ có thai, sẽ đi qua chiếu cố Ngọc Sanh tỷ tỷ, phu nhân đã đồng ý với thỉnh cầu của bà ấy, nào có cần ngươi chiếu cố làm bạn?”
Ngọc Chi không nghĩ tới còn có chuyện này, giật mình trừng mắt nhìn Như Thúy.
Thanh Y không nói sai, lúc trước khi Ngọc ma ma tới thỉnh cầu Như Thúy cho Ngọc Sanh thể diện, Như Thúy xác thật có nói như thế, Ngọc ma ma đã lớn tuổi, Ôn Lương thông cảm bà vất vả cả đời vì hắn và mẫu thân, hy vọng Ngọc ma ma lúc về già có nơi để về, đương nhiên sẽ nguyện ý để Ngọc ma ma cùng nữ nhi ở bên nhau, dù sao có bọn họ chăm sóc, dù Ngọc ma ma không ở Ôn phủ, cũng không ai dám khinh thường bà tuổi già mà thất lễ với bà. Tất nhiên, việc này là âm thầm nói, Ngọc ma ma là người hiểu lý lẽ, làm sao có thể nói cho người khác, cho nên người khác toàn không biết.
Ngọc Chi thất hồn lạc phách rời đi, lúc này Như Thúy mới rảnh để ý tới con ma men phía sau, hơi vừa động, người phía sau đã gác đầu trên vai nàng, hơi thở ấm áp mang theo mùi rượu phả lên vành tai, làm thân thể nàng mềm nhũn, cả người bị nam nhân phía sau ôm lấy.
“Ôn đại nhân……” Như Thúy xoay đầu, đối diện với ánh mắt liễm diễm đào hoa, hỏi: “Chàng say hay là tỉnh?”
Ôn Lương lười biếng nói: “Còn say.”
“……” Như Thúy gãi mặt, sau đó cho Thanh Y đưa canh giải rượu tới.
Hương vị của canh giải rượu không tốt lắm, Ôn Lương cũng không thích hương vị này, thấy Như Thúy cô nương kiên trì, chỉ có thể uống lên mấy ngụm rồi từ bỏ.
Thiên sảnh không thoải mái như trong phòng, an tĩnh ôm nhau trong chốc lát, Ôn Lương mới nói: “Chúng ta trở về phòng đi.”
Thanh Y vội vàng cầm áo khoác lông chồn to rộng tới, Ôn Lương tiếp nhận choàng lên người, sau đó trực tiếp kéo Như Thúy vào lòng ngực dùng áo khoác to rộng bọc nàng lại, cùng nhau ra khỏi thiên sảnh đi vào nội thất.
Trở lại phòng thu xếp một chút, Như Thúy đi phòng cách vách xem tam bào thai, mới an tâm trở về phòng nghỉ ngơi.
Trở lại phòng, nghênh đón nàng là mỹ nam mặt ngọc đỏ hồng đầy phong lưu, dưới ánh đèn mỹ nam như hoa trốn trong mây, bất giác làm người nhìn đến ngây người mà không hay biết. Nhìn xong, Như Thúy đột nhiên hiểu rõ vì sao tiểu Ngạn Bình luôn mồm nói Ngọc Chi nhúng nhàm hắn, mặt ngọc hoàn mỹ đến không giống người thật như thế, ngay cả sờ một chút cũng không dám.
“Nha đầu, lại đây.” Môi đỏ gợi lên tươi cười lười biếng, hắn cười đến vân đạm phong thanh, nhìn nàng vẫy tay.
Như Thúy đi qua ngửi ngửi, xem ra hắn còn say, muốn đỡ hắn nằm lên giường ngủ, ai ngờ hắn trực tiếp giữ chặt tay nàng cùng nhau ngã lên giường.
Mành giường buông xuống, ánh sáng tối tăm, Như Thúy sờ sờ mặt hắn, trong lòng có chút buồn bực, nói: “Về sau đừng uống nhiều rượu như vậy nữa.” Đỡ phải uống nhiều thần trí không rõ để người chiếm tiện nghi. Tuy biết không phải hắn sai, nhưng trong lòng Như Thúy cô nương cực độ không thoải mái.
Ôn Lương đè nàng ở dưới thân, hô hấp mang theo mùi rượu thanh ngọt, ái muội di động bên má nàng, âm thanh từ tính dọc theo vành tai vang lên. “Hôm nay là ngoài ý muốn, trước đây ta uống say, đều sẽ bò lên nóc nhà, những nữ nhân đáng ghét đó không bò lên được.” Nói xong, còn có chút đắc ý.
“…… Hóa ra chàng bò lên nóc nhà ca hát ngâm thơ là vì tránh nữ nhân?” Nàng rốt cuộc cũng phát hiện ra chân tướng khó lường rồi đúng không? Như Thúy cô nương có chút kích động, trước kia nàng nhưng không ít lần chửi thầm hành vi sau khi uống rượu của hắn, không nghĩ rằng còn có nguyên nhân này.
“Ừ……”
Âm thanh mang theo giọng mũi nhẹ nhàng, như có một con mèo ở trong lòng động đậy, bàn tay ấm áp đang chậm rãi sờ soạng trong quần áo của nàng. Thân thể của nàng có chút run rẩy, miệng khô lưỡi nóng, từ khi mang thai đến bây giờ, đã gần một năm không thân thiết qua, cảm thấy có chút xa lạ.
“Ta biết mình lớn lên đẹp, khi còn nhỏ cũng thường bị các trưởng bối lớn tuổi véo mặt ôm, đến khi ta mười tuổi, thường có nữ nhân lượn đến trước mặt ta, thật sự không thích nổi mùi vị son phấn kia, nha đầu nàng như vậy thực tốt, không có mùi son phấn. Ừm…… Sau khi uống rượu không có phòng bị, nếu ta bò lên nóc nhà, đám nữ nhân đó sẽ rụt rè không dám bò lên, chỉ có nha đầu nàng dám.” Nói xong, nhịn không được cười hôn nàng, cực kỳ thích nàng chủ động như vậy.
Như Thúy cô nương cảm thấy thực oan uổng, “Ta bị chàng lừa lên mà.”
Hắn kéo đai lưng của nàng ra, bàn tay theo cái yếm thăm dò lên trên, bao lại chỗ mềm mại tròn trịa xoa bóp, âm thanh giống như than thở, “Đúng vậy, trừ bỏ đồ ngốc nhà nàng, có ai có thể cam tâm tình nguyện bị ta lừa bò lên nóc nhà chứ?”