Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử)

Chương 31


Đọc truyện Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử) – Chương 31

Kết quả, chờ sau khi kết thúc tất cả, Như Thúy chỉ còn miệng là còn nói được.
 
Quả nhiên cho dù là nam nhân thông minh, vào thời điểm nào đó đều sẽ thích suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Mà đây là lần đầu tiên từ khi thành thân tới nay được thỏa mãn điên cuồng như vậy, cho nên Ôn đại nhân sau khi được ăn uống no say trên mặt đều hàm chứa ý xuân, ôn nhu chậm rãi đem thân thể bủn rủn vô lực của nàng xử lý sạch sẽ, để nàng có thể ngủ được thoải mái một chút.
 
Đôi mắt vốn dĩ mơ màng híp lại sắp ngủ, nhưng đột nhiên lại nhớ tới chuyện phát sinh sáng hôm nay, vội vàng làm cho mình tỉnh lại một chút, nói với nam nhân chuẩn bị ôm mình đi ngủ: “Ôn đại nhân, hôm nay nương sai người tới phủ truyền lời, chẳng qua là nha hoàn kia ở địa bàn của chúng ta nhưng lại quá kiêu ngạo, cho nên tự nàng không cẩn thận té vào trong ao cho đầu óc thanh tỉnh lại!”
 
Ôn Lương cùng nàng mặt đối mặt, mũi chạm vào nhau, hai người mắt to trừng mắt nhỏ trong một lát, sau đó hắn duỗi tay nhẹ nhàng nhéo mặt nàng một cái, nói: “Nha đầu, ta từng nói qua nàng rất có thiên phú nói chuyện hay chưa?!”
 
“Không có, nhưng hiện tại chàng nói rồi.” Như Thúy cười híp mắt nói.
 
Bộ dáng đáng yêu khiến người ta yêu thích.
 
Ôn Lương khẽ cười một tiếng, cúi đầu hôn lên gương mặt mịn màng của nàng, dò hỏi nàng quá trình xảy ra mọi chuyện. Như Thúy cũng không dấu diếm, đem chuyện hôm nay Trấn Quốc Công phu nhân phái người tới đây chất vấn thuận tiện muốn bọn họ hồi phủ nói chuyện, cuối cùng nói một câu: “Tuy rằng nha hoàn kia có chút kiêu ngạo, nhưng chúng ta là bậc con cái không thể không hiếu thuận, ngày mai chúng ta hồi phủ đi thôi.”
 
Ôn Lương hơi nâng khóe môi, trong cổ họng phát ra tiếng cười, rầu rĩ mà đáp ứng. Bên ngoài lời đồn đãi đã biến thành cái dạng gì đương nhiên hắn biết rõ nhất, lấy tính cách cứng nhắc của cha hắn, chắc chắn sẽ tức giận, chẳng qua là ông không tự mình tới cửa dạy bảo mắng hắn một trận làm hắn có chút kinh ngạc. Không cần đích thân tới Trấn Quốc Công phủ, hắn cũng có thể tưởng tượng ra Diệu Vi nha hoàn kia sau khi trở về sẽ bẩm báo với cha cùng với kế mẫu kia như thế nào hai người sẽ tức giận ra sao, đặc biệt là câu mắng người kia của Hồ thái y, thật đúng là tuyệt, Trấn Quốc Công phu nhân có thể nuốt được cục tức này mới là lạ. Chỉ sợ đến lúc đó sẽ giận chó đánh mèo đều trút hết lên người nha đầu Như Thúy.
 
Ôn Lương nhẹ nhàng vỗ về nàng, trong lòng thở dài đồng thời lại cảm thấy thoải mái, may mắn hắn đã sớm thoát ra khỏi cái nhà đó, nha đầu này không cần phải ngày ngày đi thỉnh an cha nương, cũng không cần phải dựa vào bạc của bọn họ, cũng không cần nhìn sắc mặt của bọn họ mà sống mỗi ngày, cho nên mặc dù làm bọn họ tức giận hắn cũng không để trong lòng. Đương nhiên, nếu bọn họ giận chó đánh mèo trút lên đầu người ngốc nghếch nào đó muốn đối nghịch cùng nàng, đến lúc đó thì không biết sẽ là ai nhường ai.
 
Như Thúy vừa lòng đi ngủ, lại không biết nam nhân nằm bên cạnh đang đánh chủ ý xấu, hắn đang chờ ngày mai đi xem kịch vui, tốt nhất là nha đầu này nên làm cho những người đó tức giận đến nói không ra lời.
===========
 
Ngày hôm sau, khi Như Thúy rời giường muộn hơn một canh giờ so với trước đây, Ôn Lương đã sớm đi rồi, làm nàng khi tỉnh lại không có người nằm bên cạnh nên có chút ngơ ngác, lúc nghe Thanh Y nói là do Ôn Lương phân phó để nàng ngủ thoái mái, khó có được mà cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

 
Nhưng mà Như Thúy ngượng ngùng không duy trì được bao lâu, bởi vì sau khi rời giường không lâu, Ngọc Sanh thừa dịp báo cáo sự vụ trong phủ, mờ mịt mà nhắc nhở nàng, ngày hôm qua không nên đối đãi với nha hoàn của Trấn Quốc Công phu nhân như thế, nếu để truyền ra ngoài thì thanh danh sẽ không tối, bất lợi với Ôn Lương.
 
Tuy ba người Ngọc Sanh Ngọc Dung, Ngọc Chi là nha hoàn bên người mẫu thân quá cố của Ôn Lương, nhưng Như Thúy không để cho bọn họ hầu hạ bên người, cũng không để các nàng hầu hạ bên người Ôn Lương mà phái các nàng đi phụ trách các công việc khác. Sau khi Ôn Lương biết cũng không nói cái gì, khi Ngọc Dung Ngọc Chi vì Ngọc Sanh mà bênh vực kẻ yếu, Ngọc Sanh lại nhịn xuống, cảm thấy không cần thiết vì việc này mà để lại ấn tượng không tốt trong lòng của Ôn Lương.
 
Nghe Ngọc Sanh mờ mịt nhắc nhở, Như Thúy cũng không tức giận, ngược lại híp mắt cười nói: “Ôn đại nhân nói không có việc gì, có việc hắn sẽ lo.” Như Thúy đi theo bên người Túc Vương Phi, cũng học được chiêu giả heo ăn thịt hổ, cho dù có chuyện gì, đều đẩy hết lên người phu quân là được, chắc chắn bọn họ cũng không có can đảm đi tìm Ôn Lương chứng thực. Cho dù thật sự đi tìm Ôn Lương chứng thực cũng không quan trọng, Như Thúy  cảm thấy đây chỉ là việc nhỏ, Ôn đại nhân không những không so đo, ngược lại còn nổi lên ý xấu đi trêu cợt người ta thì đúng hơn.
 
Trong nháy mắt Ngọc Sanh có loại cảm giác đầu óc trống rỗng, không biết nói gì cho tốt, biểu tình xưa nay đều ôn đạm thong dong có chút thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Như Thúy cực kỳ thâm thúy.
 
Như Thúy không phản ứng lại với nàng quá nhiều, rất nhanh cho nàng lui xuống.
 
Thanh Y Lam Y nhìn nhau liếc mắt một cái, âm thầm lắc đầu, tuy rằng nghĩ muốn nhắc nhở Như Thúy phải cẩn thận với Ngọc Sanh một chút, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng có chủ trương từ trước của nàng, cũng không có ý định lên tiếng nữa. Các nàng là nha hoàn được Túc Vương Phi chọn lựa riêng làm nha hoàn hồi môn, ngoại trừ việc hầu hạ Như Thúy cho thật tốt, còn không được có ý gì khác thường với cô gia, đây mới là điều quan trọng nhất. Mà làm nha hoàn, các nàng cũng muốn vì chủ nhân mà suy nghĩ, cũng không thể làm hại nàng.
 
Sau giờ ngọ không lâu, Ôn Lương hạ triều trở về, hai phu thê ăn cơm xong xuôi, mới cùng nhau đi đến Trấn Quốc Công phủ.
 
“Ôn đại nhân, đây được xem như là chúng ta đang về nhà mẹ đẻ sao?” Trên xe ngựa, Như Thúy nâng mặt nhìn nam tử đang dựa vào vách tường của xe ngựa đọc sách, nhịn không được mà phát biểu ý kiến của mình.
 
Ôn Lương bị lời nàng nói làm cho thật bất đắc dĩ, “Cái gì mà về nhà mẹ đẻ chứ? Đừng nói bậy.”
 
“A, ta chỉ là cảm thấy không khí rất giống, cảm giác Trấn Quốc Công phủ giống như nhà mẹ đẻ của mình vậy, chúng ta đang trở về làm khách.” Nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, mang theo hôn phu về nhà mẹ đẻ, ở trong nhà mẹ đẻ người người điều xem như khách nhân, nếu như không có việc gì, nữ nhi và con rể cũng sẽ không ở lại nhà mẹ đẻ quá lâu, dù sao cũng chỉ là khách. Mà hiện tại bọn họ bị gọi về Trấn Quốc Công phủ, như thế nào đều cảm thấy bọn họ đang lấy thân phận như khách nhân mà hồi phủ.
 

Nghe lời nàng giải thích, Ôn Lương mặt đầy hắc tuyến mà kéo nàng qua ôm vào trong lòng, cắn xuống môi nàng mấy cái rồi tiếp tục đọc sách.
 
Thời gian không sai lệch lắm, trong chốc lát đã đến Trấn Quốc Công phủ.
 
Lúc này người đón tiếp bọn họ vẫn như cũ là lão quản gia, lúc này hắn hơi nhíu mày lại, vẻ mặt lo lắng, nhỏ giọng nói với hai người vừa mới xuống xe: “Tam thiếu gia, bắt đầu từ hôm qua, lão gia đã rất tức giận, tính tình không được tốt, ngài……”
 
Ôn Lương đương nhiên biết được phụ thân của mình tại sao mà tức giận như thế, nhàn nhạt mà cười nói: “Sinh thúc không cần lo lắng, không có việc gì.” Sau đó lại cùng lão quản gia tự nói vài lời, biết được năm ngoái chức vụ của ông đã được hai phu thê nhi tử của ông tiếp quản, được ra khỏi phủ đi an dưỡng tuổi già về sau cũng không hầu hạ ở Trấn Quốc Công phủ nữa, Ôn Lương  cười nói mấy câu chúc mừng, trong lòng cũng an tâm vài phần.
 
Biết được hôm nay bọn họ sẽ trở về, phu thê Trấn Quốc Công cũng đã sớm đợi ở chính đường trong đại sảnh, ngoại trừ bọn họ, còn có trưởng tử Ôn Duẫn và trưởng tức Tần thị, có đều chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy người trở về, làm một bụng hỏa khí sẵn có của Trấn Quốc Công càng thêm bốc lên không chịu đựng được, ráng chờ đến khi nghe người gác cổng tới báo tam thiếu gia đã trở về, Trấn Quốc Công đã tức giận đến cực điểm, ném mạnh chén trà trong tay xuống đất.
 
Tại chính đường người  người im lặng như ve sầu mùa đông, không có người nào dám nói chuyện, ngay cả Ôn Uyển biết được Ôn Lương sẽ trở về nên vội vã chạy tới đây cũng bị dọa sợ đến mức rụt người vào mẫu thân mình, trong lòng đem Như Thúy ra mắng mấy lần, cho rằng đều là do nàng sai, mới làm phụ thân tức giận với tam ca.
 
Ôn Lương cùng Như Thúy tiến vào, liền nhìn thấy chén trà bị đập nát nằm ở giữa chính đường đổ ra trên đất một bãi nước và lá trà, sao lại không biết đã phát sinh chuyện gì. Thần sắc hắn vẫn đạm nhiên, giống như không nhìn đến chén trà bể kia, bước chân vượt qua nó, sau đó thỉnh an phu thê Trấn Quốc Công.
 
“Cha, nương, chúng ta đã trở về.”
 
Trấn Quốc Công liếc mắt đứng dậy, mặt đầy lửa giận, chỉ vào hắn mắng: “Ngươi còn biết trở về?!! Nhìn nữ nhân mà ngươi cưới này, thế mà lại can đảm dám đi tàn hại con vua, thật là cả gan làm loạn, thể diện của Ôn gia chúng ta đều bị nàng làm mất hết rồi! Nghe thử bên ngoài nói như thế nào? Nói ngươi cưới một nữ nhân vô tri lại còn hung hãn về nhà, về sau không chừng cái nhà này sẽ bị nàng nháo đến mức nào, ngươi là một nam nhân cũng không quản được thê tử, để nàng tùy ý làm bậy, để người ta nói ngươi quản thê không nghiêm mới cao hứng sao?”
 
Ôn Lương lẳng lặng mà đứng ở đó, mặc cho ông mắng, không nói một lời.
 

Trấn Quốc Công phu nhân thấy trượng phu quá kích động, sợ hai cha con lại làm thêm lớn chuyện bị hạ nhân nhìn thấy, vội vàng đem hạ nhân trong chính đường đuổi ra ngoài, chính đường chỉ còn lại người một nhà.
 
“Lão gia, ông bớt giận, khó khăn lắm Lương ca nhi mới trở về một chuyến……”
 
“Bớt giận cái gì? Nó không trở về ta mới cao hứng, cũng đỡ phải bị chuyện hoang đường này của nó làm tức chết, thẹn với liệt tổ liệt tông! Nếu không phải lúc trước nó muốn chết muốn sống đòi cưới nữ nhân này, sẽ có  chuyện này xảy ra sao? Ôn gia ta rốt cuộc đã gây ra nghiệt gì, mới có thể sinh ra con cháu bất hiếu như thế này. Từ nhỏ đến lớn, có khi nào nó không làm vài chuyện hoang đường làm ta nhọc lòng mới cao hứng? Cho rằng khi trưởng thành sẽ bớt lo lắng một chút, nào ngờ lại không được như vậy, vẫn là được hai ngày ba ngày lại đi gây chuyện mới cam tâm, bây giờ đảo ngược luôn được rồi, hắn cưới một thê tử to gan lớn mật đến cả hoàng tử công chúa cũng dám làm bọn họ bị thương, bất kính đối với hoàng gia, thật sự cho rằng Hoàng Thượng sẽ một mực khoan dung sao……”
 
Toàn bộ người trong chính đường đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà nghe Trấn Quốc Công tức giận mười phần mà mắng, có cảm giác chuyện này giống như đã rất lâu về trước, mỗi lần Ôn Lương hồi kinh đều sẽ bị như thế này, Trấn Quốc Công chỉ vào mũi hắn mắng hắn làm chuyện hoang đường, như là đem trách nhiệm mấy năm chưa làm tròn của phụ thân dạy con đem ra nói đủ trong một lần. Tuy rằng mắng như thế sẽ đỡ tức nhưng quan hệ cha con hai người cũng càng thêm ác liệt.
 
Trên mặt Trấn Quốc Công phu nhân bày ra biểu tình bất đắc dĩ, Ôn Duẫn cũng xụ mặt giống như phụ thân mình, Tần thị thì cẩn thận nhìn lén Ôn Lương và Như Thúy, trong mắt có chút vui sướng khi người gặp họa, thật ra là đang hy vọng Trấn Quốc Công tiếp tục mắng người. Chỉ có Ôn Uyển là chân chính thật lòng lo lắng cho Ôn Lương, lại nhịn không được mà hung tợn trừng mắt nhìn Như Thúy.
 
Nhưng mà, khi Trấn Quốc Công còn chưa được mắng đến thỏa mãn, đã bị một đạo thanh âm lớn đánh gãy.
 
“Cha a ——”
 
Trấn Quốc Công đột nhiên im bặt, nhìn về phía con dâu thứ ba người dám đánh gãy lời ông, chưa từng có người nào dám vào lúc ông giáo huấn người mà xen miệng vào đánh gãy lời ông nói, tất cả đều là mặc cho ônh mắng xong mới nhỏ giọng khuyên nhủ, cho nên lúc này thật sự có chút kinh ngạc.
 
Như Thúy không để ý tới một đống ánh mắt kinh ngạc trong chính đường, thu liễm lại tươi cười trên mặt, cực kì nghiêm túc nói: “Cha a, ngài phun nhiều nước miếng như vậy, miệng không làm sao chứ? Trước uống nước trà cho thanh giọng đi.” Nói xong tự mình rót một ly trà dâng lên đặt trên bàn bên cạnh ông ngồi, lại tiếp tục nói: “Kỳ thật việc này không liên quan đến phu quân, đương nhiên cũng không liên quan đến chuyện của con, là do người bên ngoài truyền loạn, chắc chắn không đúng sự thật, đến loại đồn đãi kiểu này cũng tin là thật, nếu thật sự tin như vậy, mới thật là ngu…… A, không phải con có ý nói cha ngu đâu, ý con nói thật ra cha hiểu lầm phu quân rồi, phu quân không bao giờ làm việc hoang đường như vậy, chàng chính là quân sư được Hoàng Thượng ngự dụng, khi làm chuyện gì đều tính kế hoạch sẵn, lo trước lo sau, nếu cha nói chàng hoang đường, không phải là đang nghi ngờ Hoàng Thượng không anh minh thần võ sao?”
 
“……”
 
Trấn Quốc Công bị lời lẽ ngụy biện đúng lý hợp tình của nàng làm cho trợn mắt há mồm, nhất thời nói không nên lời, hơn nữa lời nói cuối cùng kia của nàng ông cũng không đảm đương nổi.
 
Lúc cả phòng đều an tĩnh, đột nhiên khóe môi Ôn Lương cong lên cười rộ lên, thấy hắn cười như vậy, thoáng chốc mây mù vây quang cả phòng đều tan đi, trong lòng có tức giận đến mấy cũng không phát tiết ra được, các nữ quyến đều có chút không được tự nhiên mà dời đi ánh mắt, thậm chí khuôn mặt của Ôn Uyển tiểu cô nương còn đỏ bừng, hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn hắn.
 

Hai mắt Ôn Lương ánh lên ý cười, nhìn thoáng qua nữ tử bên cạnh mình, rồi nói với lão Trấn quốc công: “Cha, nếu người vì những lời đồn đãi đó mà gọi chúng con về đây, con nghĩ không có gì đáng tức giận cả, bởi vì chỉ là lời đồn đãi thôi, con cũng không để ý. Đến nỗi nói thê tử của con tàn hại hoàng tử công chúa, người nhìn Hoàng Thượng cùng Thái Hậu đi bọn họ đều không truy cứu, không phải đã chứng minh được đây chỉ là hiểu lầm thôi sao?”
 
Trong lòng Trấn Quốc Công rất rõ ràng, đương nhiên nhìn ra được sự xa cách của hắn, cũng giống như đối với hiểu lầm của ông một chút cũng không để ý. Vốn chính là ông muốn mượn chuyện này dạy dỗ hắn, cho nên khi vừa mới thấy mặt liền mắng, tất nhiên trong lòng ông rất muốn hắn thu liễm tính tình lại làm việc ổn trọng hơn, không phải kiểu nháo như bây giờ, nếu không về sau làm thế nào có thể thừa kế Trấn Quốc Công phủ đây? Hơn nữa đối với đứa con dâu thứ ba này, thật sự ông rất không thích nàng, còn nghe thấy lời đồn đãi hai ngày nay, càng khiến cho ông cảm thấy loại con dâu này có chỗ nào xứng với vị trí con dâu trưởng của Trấn Quốc Công phủ chứ.
 
Lúc này Trấn Quốc Công phu nhân vội vàng nói: “Lương ca nhi, kỳ thật kêu các con trở về còn vì chuyện của ngày hôm qua.” Vừa nói vừa thở dài, “Cũng không biết nha hoàn Diệu Vi kia làm sai chuyện gì, ta để nàng đi truyền lời cho các con, nhưng hôm qua khi từ phủ các con trở về một thân ướt dầm dề, đêm đó liền sinh bệnh phát sốt. Nghe Diệu Vi nói là thê tử của con không hài lòng với mẫu thân là ta, mà nàng là người bên cạnh ta nên có chút bất mãn……”
 
Ôn Lương chuyển tầm mắt về phía bà ta, cặp mắt đào hoa lúc nào cũng mang ý cười giờ đây lại là một mảnh lạnh lẽo.
 
Ôn Duẫn hơi nhíu mi, mở miệng nói: “Tam đệ, đường đường là nam nhi, đừng quá cưng chiều thê tử.” Đương nhiên hắn cũng nhìn ra hành động che chở cho Như Thúy của Ôn Lương, không khỏi lắc đầu, nếu thê tử làm sai, là một trượng phu cũng không thể quá che chở cho nàng, miễn cho về sau thật sự bị thê tử quản nghiêm, tổn hại đến tôn nghiêm của nam nhi.
 
“Đa tạ đại ca nhắc nhở.” Ôn Lương chỉ nhìn hắn cười cười.
 
Mà Như Thúy cô nương nghe thấy lời Trấn Quốc Công phu nhân nói, cảm thấy rất oan uổng, lập tức giải oan cho chính mình: “Nương, thật sự oan uổng cho con dâu, Diệu Vi kia chẳng qua chỉ là một hạ nhân, lại không tôn trọng chủ tử, vừa đi vừa vênh mặt hất hàm sai khiến, hơn nữa là chính nàng tự ngã xuống hồ nước chuyện này không liên quan đến con dâu, sau đó nàng còn dám bất kính với Hồ gia gia, nha hoàn  không có tôn ti tới mức này thật sự là…… Nương, nếu nha hoàn bên cạnh người đều có đức hạnh như vậy, người nên thay đổi đi.”
 
Nhìn thấy vẻ mặt đầy đồng tình của nàng, Trấn Quốc Công phu nhân bị nghẹn đến mức thở không ra hơi. Hơn nữa từ trong lời nói của nàng cũng biết có khả năng Diệu Vi không kể với mình một ít chuyện, ví dụ như thân phận của “Hồ gia gia”, có thể được bọn họ kêu một tiếng “Hồ gia gia”, ngoài Hồ thái y ra còn có ai?
 
Hôm qua khi Diệu Vi trở về, liền trực tiếp cùng bà khóc lóc kể lể nói nàng đi Thái sư phủ bị con dâu thứ ba khi dễ như thế nào, con dâu thứ ba không để cha mẹ chồng như bọn họ vào mắt như thế nào, đã vậy còn ngầm cho người đem nàng đẩy xuống ao cho thanh tỉnh đầu óc, cuối cùng còn đặc biệt cho một lão đầu trong Thái sư phủ nguyền rủa bà sớm chết, mà con dâu thứ ba lại còn đứng một bên phụ họa……
 
Bà nghe vậy liền nổi trận lôi đình, ngay cả tâm tình được bồi dưỡng tốt cũng thiếu chút nữa duy trì không được, bị người như thế chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nguyền rủa mình, là ai đi nữa làm sao có thể lấy nuốt xuống cơn tức này, trong lòng rất bực tức con dâu thứ ba, lập tức trong lòng liền nghĩ phải cho nàng một cái giáo huấn.
 
Vì thế sau khi Trấn Quốc Công hồi phủ, bà liền lấy bộ dáng khóc đến tiều tụy xuất hiện, trượng phu đương nhiên sẽ quan tâm hỏi đến, liền đem việc này nói với hắn, lấy tính cách cứng nhắc của trượng phu, quả nhiên cũng cực kì tức giận. Theo lẽ thường, bị cha chồng ghét bỏ cuộc sống của con dâu đều sẽ không quá tốt, bà đang chờ con dâu thứ ba xin lỗi, nhưng ai ngờ còn liên lụy ra một Hồ thái y. Nếu là Hồ thái y, việc này đúng là……
 
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.