Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử)

Chương 15


Đọc truyện Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử) – Chương 15:

Dùng qua ngọ thiện xong, lại nghỉ tạm một lát, Ôn Lương mới dắt Như Thúy rời đi, cũng coi như là kết thúc lần về thăm nhà này.
 
Khi ăn cơm trưa, bởi vì Ôn Lương đã lập gia đình, Túc Vương phá lệ cùng hắn uống mấy chén rượu, tuy rằng chưa say nhưng cũng có rượu trong người, làm cho khuôn mặt tuấn tú trở nên hồng nhạt, thẳng đến khi lên xe ngựa, mọi người vẫn còn si si ngốc ngốc mà nhìn, không hết tai họa.
 
“Thượng Khê, hồi thái sư phủ……”

 
Âm thanh lười biếng từ trong xe ngựa truyền đến, âm thanh kia chây lười ôn nhu mà từ tính, làm cho đám thị nữ đi theo nhịn không được đỏ mặt. Chỉ có gã sai vặt đánh xe kia mặt vô biểu tình mà lên tiếng, kéo dây cương.
 
Trong xe ngựa, Như Thúy đang chiếu cố tân hôn phu quân đang gối đầu lên đùi nàng, người nào đó vẻ mặt có men say, một bàn tay gắt gao mà nắm lấy tay phải của nàng, khiến cho nàng chỉ có thể khó khăn mà dùng tay trái lấy khăn lau mồ hôi trên mặt hắn.
 
“Ôn đại nhân, uống rượu hại thân, về sau ít đi uống lại đi.” Như Thúy khuyên nhủ, Ôn Lương rất mê rượu ngon, thói quen xấu này cũng làm Túc Vương đau đầu, nếu thấy mặt hắn tuyệt đối sẽ ra mệnh lệnh nghiêm cấm hắn chạm vào rượu. Có lẽ là hôm nay thấy hắn đã thành thân, Túc Vương cũng phóng khoáng một chút, cùng hắn uống vài ly — uống vài ly chính là Túc Vương, người nào đó lại là một ly lại một ly mà uống.
 
Nhưng mà, may mắn lần này hắn không có uống say đến phát điên mà chạy lên nóc nhà — đây là chuyện may mắn duy nhất mà Như Thúy nghĩ tới.
 
“Không có việc gì, thân thể của ta rất tốt!” Ôn Lương phản bác nói, rượu là thứ hắn yêu thích nhất, không thể dễ dàng bỏ được.
 
Như Thúy chớp mắt, nói: “Vương gia thường nói uống rượu hỏng việc, uống ít lại cũng rất tốt.” lỗ tai Ôn Lương giật giật, sau đó đem mặt vùi vào bụng của nàng, âm thanh rầu rĩ truyền đến: “Nha đầu nàng hiện tại là phu nhân của ta, hẳn là phải nghe ta nói……”
 

“Ta thật đang nghe Ôn đại nhân chàng nói a!” Như Thúy kêu oan.
 

Ôn Lương lại dùng cặp mắt đào hoa câu hồn người kia liếc xéo nàng từ trên xuống dưới, lười biếng mà nói: “Vừa rồi ở Túc Vương phủ, là ai bởi vì Vương gia nói một câu không ra thể thống gì liền đem ta túm đi? Nàng hiện tại là phu nhân của ta, mọi chuyện nên lấy ta làm trọng, đối với ta trung thành và tận tâm mới đúng……”
 
Nghe hắn khó có được mà lải nhải nói, Như Thúy biết hắn thật là có chút say, sờ sờ lỗ tai nóng nóng của hắn, cười nói: “Cái kia thật sự là không ra thể thống gì không đúng sao…… A, không phải, là Ôn đại nhân có nhã hứng. Ôn đại nhân, lần sau cho dù có nhã hứng đi nữa, cũng đừng có bò lên trên nóc nhà mà hát nha, gió ở trong kinh rất lớn, tóc bị thổi trúng bay ở không trung, thoạt nhìn tựa như quần ma đang nhảy loạn vậy.”
 
“……”
 
Ôn Lương nghẹn một hơi, tức quá liền không để ý tới nàng.
 
Tới Thái sư phủ, quản gia trong Thái sư phủ đã mang theo gia đinh chờ sẵn ở cửa phủ nghênh đón.
 
Trong xe ngựa, Ôn Lương thoáng sửa sang lại quần áo của chính mình, thần sắc tự nhiên đi xuống xe ngựa, một chút cũng nhìn không ra hắn đang say.
 
“Cung nghênh lão gia và phu nhân hồi phủ.” Quản gia mang theo các tùy tùng liên quan lại đây thỉnh an.
 
Ôn Lương tươi cười ấm áp, nói: “Phu nhân, đây là Minh thúc quản gia của phủ.”

 
Nghe hắn đặc biệt giới thiệu, Như Thúy liền biết quản gia này là người Ôn Lương tín nhiệm, nên cũng không kéo dài, cười kêu một tiếng “Minh thúc”. Minh thúc vội chắp tay nói không dám nhận, lại vụng trộm mà đánh giá Như Thúy, tuy rằng bộ dáng không quá xuất sắc, phẩm chất tính cách năng lực gì đó cũng còn chờ quan sát, nhưng tươi cười vui vẻ như vậy rất dễ khiến người khác cũng vui lây, còn nữa trong những năm gần đây nàng là nữ tử mà thiếu gia nhà mình rốt cuộc cũng nguyện ý cưới, thế nào cũng phải cẩn thận hầu hạ. Chỉ là, xuất thân của chủ mẫu…… Chỉ sợ bên kia sau này sẽ đến náo loạn.
 
Vào phủ xong, Ôn Lương cùng Như Thúy ngồi vào chính sảnh, cho hạ nhân trong phủ vào tiếp kiến, làm cho bọn hạ nhân trong phủ nhận thức tân chủ mẫu, sau đó dạy bảo một chút, phát bao lì xì rồi cho bọn họ rời đi.
 
“Hôm nay mệt mỏi rồi, trước đi nghỉ tạm đi.” Ôn Lương ôn nhu nói.
 
Như Thúy cũng không cảm thấy mệt, nhìn thấy các nha hoàn bà tử hầu hạ một bên biểu tình đều khác thường, liền cười đồng ý, mang theo Thanh Y và Lam Y cùng nhau về thượng phòng nghỉ ngơi.

==================
 
Trong Trấn Quốc Công phủ, đám người Ngọc Sanh ở lại xuất phát sau Ôn Lương, cũng tay chân nhanh nhẹn mà thu thập đồ đạc, chuẩn bị qua Thái sư phủ đi hầu hạ chủ tử.
 
“Ngọc Sanh tỷ, tam thiếu gia cùng tam Thiếu phu nhân hôm nay thật sự không trở lại sao?” Ngọc Dung nhát gan có chút sợ hãi hỏi.
Ngọc Sanh sau khi nghe xong, động tác trên tay chậm rất nhiều, sắc mặt lắng đọng lại, mím môi nói: “Nếu tam thiếu gia đã phân phó, hẳn là như thế.” Nói xong, mày nhíu lại, “Chỉ sợ lão gia bên kia khi nghe nói lại sẽ tức giận……”
 
Thấy mặt mày Ngọc Sanh ngầm trâm có ý lo lắng, trong lòng Ngọc Chi Ngọc Dung cũng lo lắng. Các nàng đều là người hầu trong Trấn Quốc Công phủ, đương nhiên cũng biết được quan hệ của tam thiếu gia cùng lão Trấn Quốc Công như nước với lửa, tuy rằng gần mấy năm qua hai cha con gặp mặt đã không còn náo loạn ầm ĩ nữa, chính là cái kiểu đối với nhau khách sáo như người lạ lại làm người ta càng hoảng sợ hơn. Mà Ôn Lương hôm nay lại làm như vậy, cho dù lão gia tử không tức giận đến hộc máu, phỏng chừng quan hệ của hai cha con sẽ càng thêm chuyển biến xấu, không chừng sau này tước vị Trấn Quốc Công phủ thật sự rơi vào tay của người khác.

 
Ba nha hoàn này từ nhỏ đã theo hầu hạ bên người mẫu thân của Ôn Lương, bà là một người rất nhân hậu, sau khi Trấn Quốc Công phu nhân qua đời, các nàng liền được phân đến Tử Tu Hoa Viện hầu hạ, tuy rằng tam thiếu gia hàng năm không có ở nhà, nhưng cũng không có người dám bắt nạt các nàng. Cho nên các nàng cũng rất hy vọng Ôn Lương trở về kế thừa Trấn Quốc Công phủ.
 
Trong sự lo lắng vạn phần của ba nha hoàn, quả nhiên sau giờ ngọ không lâu, quản gia Thái Sư phủ tự mình tới cửa, tới nói cho lão Trấn Quốc Công, tam thiếu gia cùng tam Thiếu phu nhân đã hồi Thái Sư phủ, ông không cần lo lắng.
 
Lão Trấn Quốc Công tức giận đến mức chòm râu trắng đều nhếch cao hết cả lên, nhưng không hề xụ mặt, đối với Minh thúc lớn tiếng hỏi: “Cái gì làm ta không cần lo lắng? Cái đứa nghịch tử kia! Nghịch tử! Thật là tức chết ta! Còn có ngươi là một nô tài, như thế nào không khuyên nhủ hắn? Lúc này mới tân hôn, hắn liền gấp như vậy không chờ nổi mà dọn đến Thái Sư phủ, đối với hắn chúng ta là cái gì? Đây không phải muốn làm cho người trong kinh thành nhìn chúng ta mà chê cười sao?!”
 
“Quốc Công thỉnh bớt giận.” Đối mặt với lửa giận của lão Trấn Quốc Công, Minh thúc vẫn trầm ổn bình tĩnh như cũ, nói: “Việc này thiếu gia cũng đã suy nghĩ cặn kẽ rồi. Thiếu gia là sư phó của hoàng tử do Hoàng Thượng chỉ định, thiếu gia muốn qua thời gian tân hôn, liền vào cung nhậm chức dạy dỗ nhóm tiểu hoàng tử, Thái Sư phủ cách hoàng cung tương đối gần, lui tới cũng thuận tiện hơn rất nhiều, đây cũng là suy tính lúc trước của bệ hạ khi ban phủ đệ cho thiếu gia.”
 
Lão Trấn Quốc Công sắc mặt khó coi mà nhìn chằm chằm hắn, Minh thúc này cũng không phải là người của Trấn Quốc Công phủ, mà là người hầu được mang đến từ nhà mẹ đẻ của thê tử đã qua đời của hắn, từ khi con thứ ba bị hắn đuổi ra khỏi gia môn, Minh thúc cũng theo con thứ ba mà rời đi, cho nên Minh thúc chỉ xưng hô với Ôn Lương là “Thiếu gia”, cũng không cần xưng hô theo xếp hạng của Ôn Lương trong phủ cũng là có nguyên nhân. Vì nguyên nhân như thế, có đôi khi ngay cả ông cũng không làm gì được Minh thúc.
 
Đương nhiên, lúc này Minh thúc phân tích rất nhiều thứ, trong lòng Trấn Quốc Công biết Ôn Lương tuyệt đối đến cả lý do cũng lười không nói cho ông, những lời nói này chẳng qua là Minh thúc tự mình đến nói cho ông nghe thôi.
 
Nghĩ đến thê tử đã qua đời, sắc mặt lão Trấn Quốc Công có chút suy sụp, chung quy không nói cái gì nữa, chỉ vẫy vẫy tay cho Minh thúc rời đi.
 
Chờ Minh thúc rời đi, Trấn Quốc Công phu nhân nghe tin nên đến đó đương nhiên không thiếu chuyện đi an ủi ông, nhưng trong lòng lại cân nhắc chuyện này của Ôn Lương là lợi hay hại, sau khi phát hiện ra lợi nhiều hơn hại, trong lòng Trấn Quốc Công phu nhân mừng thầm, ước gì Ôn Lương lại làm thêm nhiều chuyện chọc trượng phu tức giận, tuy rằng lời đồn đãi bên ngoài sẽ không tốt lắm, nhưng đối với Ôn Duẫn sẽ có lợi cho chuyện kế thừa Trấn Quốc Công phủ về sau.
 
Nhưng mà không đợi trong lòng bà cao hứng được vài phần, bà lại nghe nữ nhi Ôn Uyển biết được chuyện này liền xách váy đi lại đây, bổ nhào vào trong lòng lão Trấn Quốc Công khóc ròng nói: “Cha, con biết nhất định là do Hạ thị kia xúi giục tam ca rời đi! Bởi vì nàng biết trong phủ này còn có cha cùng nương làm chủ, nàng hiện tại cái gì đều không có, cho nên không muốn ở nơi này xem sắc mặt hai người…… Cha, người nhất định phải làm cho tam ca trở về, bằng không mọi người đều sẽ chê cười tam ca vì một nữ nhân mà dọn ra ngoài, không để các người vào trong mắt……”
 
“Uyển Uyển!”
 

Nghe nàng càng nói càng kỳ cục, Trấn Quốc Công phu nhân tức giận khiển trách. Lời nói này của Ôn Uyển thật là vừa trực tiếp lại vừa thô bạo, không có một chút kỹ thuật nói chuyện, nghe vào trong tai chính là một tiểu nha đầu hồ ngôn loạn ngữ không hiểu chuyện. Nếu chuyện là như thế này thì còn tốt, nếu không phải, sẽ không thiếu người nói nàng bất kính với huynh tẩu, bàn luận thị phi linh tinh, với thanh danh của nàng sẽ không tốt.
 
Quả nhiên, Trấn Quốc Công nghe được lời nàng nói, cũng giận đến không thở được, đem tiểu cô nương kéo ra, tức giận trừng mắt nhìn Trấn Quốc Công phu nhân, cả giận nói: “Phu nhân, Uyển Uyển nên quản giáo cho tốt! Lương ca nhi cùng thê tử của hắn như thế nào, cũng không đến lượt muội muội như nó nói tới. Uyển Uyển, trở về tĩnh tâm lại cho tốt! Ba ngày không được ra cửa!”
 
Ôn Uyển đôi mắt trừng lớn, ngậm nước mắt nhìn Trấn Quốc Công, miệng nghẹn đến mức mười phần ủy khuất. Kỳ thật những lời đó sau khi nói ra miệng nàng liền biết không xong rồi, chỉ là trong lòng quá khó chịu, muốn ở trước mặt phụ thân bôi đen hình tượng của Như Thúy mà thôi.
 
Chờ ma ma tiến lên đem Ôn Uyển mang về phòng, Trấn Quốc Công vẫn tức giận như cũ đến mức thở không ra hơi. Tuy rằng Ôn Uyển nói không đúng, nhưng con người là một động vật hay nghĩ nhiều và đa nghi, lúc này trong lòng Trấn Quốc Công cũng nghi ngờ, chẳng lẽ thật sự là do Hạ thị kia xúi giục con thứ ba?
 
Đối với xuất thân của thê tử tam nhi, Trấn Quốc Công vẫn luôn rất bất mãn. Không phải bất mãn với người kia, mà là cảm thấy người kia khó mà không gánh trách nhiệm với xuất thân của nàng. Một nữ tử xuất thân là nha hoàn thì có thể có bao nhiêu kiến thức? Ôn Lương chính là người sẽ kế tục Trấn Quốc Công phủ, nàng có thể làm tốt vị trí nữ chủ nhân của Trấn Quốc Công phủ sao? Sở dĩ hy vọng Ôn Lương cưới một quý nữ thế gia cũng là vì nguyên nhân này, những quý nữ thế gia đó từ nhỏ đã học tập nữ công gia chánh, quản lý nhà cửa, chuẩn bị tốt kỹ năng khi được sở hữu vị trí chủ mẫu của đại gia tộc hoặc nhiều ít gì cũng đều sẽ tiếp xúc qua. Mà một nữ tử xuất thân từ nha hoàn, có thể có năng lực gì? Ông còn lo lắng nàng không phóng khoáng kiến thức nông cạn ở thời điểm mấu chốt thổi gió bên tai chuyện gì mang đến sai lầm gì không thể lường trước được.
 
“Lão gia, ngài cũng đừng tức giận, Uyển Uyển tuy rằng nói không được xuôi tai, nhưng cũng là bởi vì nàng quan tâm Lương ca nhi mà thôi. Ngài nhìn huynh muội bọn họ, mười mấy năm qua thời gian ở chung không nhiều lắm, nhưng rốt cuộc vẫn là huyết mạch thân nhân, vô luận thế nào cũng không thể chối cãi được.”
 
Trấn Quốc Công phu nhân tinh tế mà khuyên bảo rốt cuộc cũng làm cho tức giận của Trấn Quốc Công vơi đi phân nửa, dư lại đó là đối với chuyện Ôn Lương ngỗ nghịch cực kì phẫn nộ, nhưng những năm gần đây cùng nhi tử cãi nhau rất nhiều lần nên cũng rất nhanh hết giận.
 
“Thôi, Lương ca nhi bên kia liền kệ hắn đi thôi. Nhưng thật ra Đàm gia bên kia……” Nói đến đây, không khỏi có chút chần chờ. Ánh mắt Trấn Quốc Công phu nhân hơi lóe lên, Bình Tân Đàm gia là một gia tộc cổ xưa đã có từ khi Đại Sở khai quốc đến nay, tuy rằng Đàm gia rời xa kinh thành, nhưng lại không thể coi thường. Hơn nữa tổ tiên Đàm gia từng theo Thái Tổ đi chinh chiến khắp nơi, lập được chiến công hiển hách, được Thái Tổ phong làm Bình Tân hầu, cho phép đời sau kế thừa tước vị ân sủng không suy.
 
Trấn Quốc Công phu nhân đời trước cũng là xuất thân từ Bình Tân Đàm gia, nhà mẹ đẻ thế lực quá lớn, làm Trấn Quốc Công phu nhân hiện tại có như thế nào đi nữa thì so ra cũng kém, tuy rằng bà để mắt đến vị trí Trấn Quốc Công phủ, nhưng lại không dám có bất cứ hành động khác thường nào, chỉ có thể nghĩ cách, làm cho Ôn Lương tự động từ bỏ là tốt nhất.
 
Nghĩ nghĩ, Trấn Quốc Công phu nhân bất đắc dĩ nói: “Lão gia, Bình Tân Đàm gia phỏng chừng đã sớm biết lựa chọn của Lương ca nhi, bọn họ hiện tại không có bất cứ hành động gì chứng minh vẫn còn rất quan tâm đến Lương ca nhi, chúng ta cũng đừng đi làm chuyện xấu gì, trước tiên phải nhìn xem phản ứng của Đàm gia như thế nào.” Nói xong, lại thở dài nói: “Lão gia, có lời nói thật, Đàm gia bên kia bởi vì quan hệ của tỷ tỷ, chính là đau lòng cho Lương ca nhi, bọn họ so với người làm phụ thân như ngài càng sốt ruột chuyện chung thân đại sự của Lương ca nhi, thê tử của Lương ca nhi tuy là do thánh thượng tứ hôn, nhưng rốt cuộc cũng có điểm thấp kém, ước chừng Đàm gia cũng không vui mừng gì. Hơn nữa, nếu là thật sự đối với Lương ca nhi không tốt, lão thái quân của Đàm gia cũng sẽ không để ý tới.”
 
Trấn Quốc Công đối với vợ cả xưa nay kính trọng, nghe bà phân tích cũng cảm thấy có lý, liền quyết định trước đem việc này dừng lại đã.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.