Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử)

Chương 120


Đọc truyện Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử) – Chương 120

 
Đây không phải lần đầu tiên Ôn Ngạn Bình đến Hạng phủ, nhưng mà mỗi lần tới, nàng đều phát hiện mỹ nhân nha hoàn trong Xuân Hoa Viện của Hạng Thanh Xuân không giống nhau, sắc màu rực rỡ, là nam nhân đều sẽ cảm thấy các loại hâm mộ đố kị ghen ghét, ánh mắt nhìn về phía Hạng Thanh Xuân không khỏi có chút khác thường.
 
Lúc đầu Hạng Thanh Xuân không biết vì sao nàng cứ ai oán nhìn chằm chằm mình, đến lúc đảo mắt qua hướng khác, nhìn thấy những nha hoàn xinh đẹp kia đang đi tới, liền biết tiểu tử này lại bắt đầu nhìn mấy nữ nhân khác, tâm tình có chút tươi sáng trong nháy mắt liền âm u, ánh mắt nhìn về phía Ôn Ngạn Bình và mấy nha hoàn kia không khỏi mang theo vài phần âm trầm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy nha hoàn xinh đẹp đó đều là Hạng mẫu vì muốn kích thích ý niệm của nhi tử nên mới đưa sang, đồng thời cũng vì chặt đứt ý nghĩ phong lưu không kiêng nể gì của trượng phu, bà cũng bớt lo, có thể nói là một công đôi việc. Mà với tư cách là nha hoàn, không bò lên được giường chủ tử không phải là một nha hoàn tốt, cho nên mấy nha hoàn xinh đẹp này đã sớm định ra mục tiêu, tuyệt đối phải bò lên được giường của vị thiếu gia xinh đẹp như hoa này, thừa dịp thiếu phu nhân chưa vào cửa, mang thai một đứa nhỏ, tương lai sẽ có chỗ tốt cho mình cậy vào.
 
Nhưng mà, thiếu gia là người dù có mỹ nhân ngồi vào trong lòng cũng không loạn, trước nay đều không có duỗi móng ra tay với các nàng, có giữ mình trong sạch cũng không cần phải dùng phương thức như này a! Thiếu gia, như vậy là phạm quy đấy, sẽ khiến người ta cho rằng ngài có vấn đề QAQ.
 
Nha hoàn đang cố gắng bày ra vẻ mặt rạng rỡ trước mặt thiếu gia và Ôn Ngạn Bình đang bận rộn xem mỹ nhân đều không phát hiện điều khác thường, chỉ có Chiếu Quang luôn chú ý đến thiếu gia nhà mình, trong nháy mắt phát hiện ra tâm tình thiếu gia u ám, Chiếu Quang im lặng thắp một nén nhang cho Ôn thiếu gia và đám nha hoàn đang tìm đường chết.
 
Hạng Thanh Xuân nói dăm ba câu liền đuổi hết mấy nha hoàn kia đi, lại sai Chiếu Quang và Nghênh Hà đến phòng bếp sắc thuốc, cuối cùng chỉ còn lại một mình Ôn Ngạn Bình.
 
Nhìn ánh mắt tiếc hận của Ôn Ngạn Bình, gân xanh trên trán Hạng Thanh Xuân nhảy thình thịch, lần đầu tiên cảm thấy nha hoàn mà mẫu thân đưa đến viện hắn để tránh cho phụ thân ăn vụng thật quá đáng ghét. Sắc mặt hơi biến hóa, rất nhanh liền dựa vào gối mềm trên trường kỷ, cẩn thận không để đụng phải vết thương trên thắt lưng.
 
Ôn Ngạn Bình cũng thật tâm thật ý cảm thấy áy náy, thấy màu môi hắn tái nhợt khô ráp, vội rót chén trà tới đút cho hắn uống, sau đó ngồi xuống ghế nhỏ trước trường kỷ, định chờ Hạng Thanh Xuân uống thuốc xong sẽ về.
 
“Hồ ly tinh, có phải huynh quá yếu rồi không? Nam tử hán nên kiên trì rèn luyện thân thể mỗi ngày!” Ôn Ngạn Bình cẩn thận đề nghị, dường như rất sợ làm tổn thương lòng tự trọng nam nhân của hắn.
 
Quả nhiên, thần sắc vốn bình thản của thanh niên lập tức trở nên phẫn bộ trừng mắt nhìn nàng, trong lòng thầm nói không phải hắn quá yếu, mà là giá trị vũ lực của người nào đó quá cao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ai, bây giờ huynh là người bệnh, phải dưỡng bệnh thật tốt, không nên tức giận.”
 
“Nếu đã biết ta là người bệnh, sao còn chọc tức ta?”
 

“Thật xin lỗi.”
 
Đối với hanh vi sảng khoái xin lỗi của nàng, Hạng Thanh Xuân lại nghẹn một chút, sau đó thở dài, nói: “Lại đây, ngồi với ta một lát.”
 
Ôn Ngạn Bình nghĩ nghĩ, ngoan ngoãn đi qua, ngồi vào vị trí bên cạnh hắn, sau đó không xem mình là người ngoài nằm dài trên trường kỷ, cầm khối điểm tâm trên bàn nhỏ bỏ vào miệng.
 
Lúc Chiếu Quang và Nghênh Hà bưng chén thuốc đã sắc xong đi vào, liền thấy một màn nhìn muốn mùmắt chó của hắn: Thiếu niên bình phàm hai chân xếp bằng ngồi trên giường, đang cầm một khối điểm tâm đút cho thiếu gia sắc mặt khó coi nhà hắn. Nhưng tuy sắc mặt có chút khó coi, trong đôi mắt phượng xinh đẹp kia là nhu tình như nước không thể chối cãi…… Chỉ là trong nháy mắt, khi thấy bọn họ xuất hiện, tất cả nhu tình kia đều thu lại toàn bộ, hai con ngươi đen nhánh một mảnh, trở lại vô tình như lúc trước.
 
Trong lòng Chiếu Quang có chút hoảng hốt, chợt cảm thấy sét đánh giữa trời quang, rốt cuộc cũng phát hiện bản thân đã nghĩ sai rồi, thiếu gia nhà hắn căn bản không phải muốn đoạt nữ nhân với Ôn thiếu gia, mà là coi trọng Ôn thiếu gia mới đúng! Ngoài Ôn thiếu gia ra, còn có ai có thể khiến thiếu gia nhà hắn lộ ra ánh mắt như vậy?
 
…… Thiếu gia coi trọng nam nhân? Cho nên vẫn luôn không nghĩ tới chuyện thành thân?
 
Lại lần nữa sét đánh giữa trời quang, bởi vì Ôn thiếu gia này là một tên tiểu tử ngốc nghếch không hiểu phong tình, khiến cho tính tình thiếu gia nhà hắn vốn đã cố chấp giờ hoàn toàn hắc hóa.
 
Chiếu Quang lại lần nữa yên lặng trong lòng thắp một ngọn nến cho Ôn Ngạn Bình.
 
Nghênh Hà bưng khay cúi đầu đi vào, đăt chén thuốc lên bàn nhỏ, nói: “Thiếu gia, thuốc đã sắc xong.”
 
Hạng Thanh Xuân nhàn nhạt lên tiếng, liền cho bọn họ lui xuống, không cần ở đây hầu hạ.
 
Nghênh Hà hành lễ, cung kính lui xuống, chỉ có Chiếu Quang còn ngơ ngác ở lại trong phòng, khiến Nghênh Hà đã đi đến cạnh cửa kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn, ngày thường Chiếu Quang vô cùng tự giác nhanh nhẹn, không hiểu sao đột nhiên lại lộ bộ dáng như chịu phải đả kích lớn như thế.
 
Hạng Thanh Xuân cũng phát hiện, cau mày, nói: “Chiếu Quang?”
 
Chiếu Quang hoảng hốt rùng mình một cái, đối diện với đôi con ngươi đen kịt của thiếu gia nhà mình, nhớ tới thủ đoạn thường ngày của hắn, trong lòng hơi rùng mình, mặc kệ lúc này có suy nghĩ gì, cũng không dám biểu lộ ra trên mặt, thậm chí đã nghĩ trước, sau này hắn phải vì thiếu gia nhà hắn mà nỗ lực che đậy loại tình cảm kinh hãi thế tục này.
 

Chiếu Quang tâm sự nặng nề rời đi.
 
Ôn Ngạn Bình bứng chén thuốc lên, sờ sờ thân chén, còn hơi nóng, liền nâng lên thổi thổi, đồng thời hỏi: “Chiếu Quang làm sao vậy? Giống như chịu phải một cái đả kích rất lớn?”
 
“Ừ…… Có lẽ gặp phải chuyện gì đó không hay rồi.”
 
…… Đúng, ta thật sự gặp phải chuyện không tốt, có sự thật nào còn tàn khốc hơn chuyện này không? Trái lại ta càng hy vọng Ôn thiếu gia ngài và thiếu gia nhà ta cũng đoạt một nữ nhân khiến thiếu gia âm u, cũng không hy vọng thiếu gia vì yêu một nam nhân mà âm u a a a!!
 
Chiếu Quang đang canh giữ ngoài cửa lệ rơi đầy mặt nghĩ thầm.
 
Sau khi Hạng Thanh Xuân uống thuốc xong, Ôn Ngạn Bình liền cáo từ rời đi, với tư cách muốn sửa lỗi bồi thường, dưới sự dụng tâm dụ dỗ kín đáo của Hạng Thanh Xuân, Ôn Ngạn Bình thề son sắt bảo đảm nếu mình có thời gian rảnh sẽ mang lễ vật tới thăm bệnh —— Lừa gạt thật tốt nhỉ.
 
Chiếu Quang nghe thiếu gia nhà mình lừa gạt dụ dỗ thiếu gia ngốc của Ôn phủ trong phòng, lại lần nữa thắp thêm một ngọn nến cho nàng. Nhưng mà, lúc Ôn Ngạn Bình đã rời đi, sau khi nghe thấy âm thanh lãnh đạm trong phòng vọng ra gọi hắn đi vào, Chiếu Quang cảm thấy bây giờ mình nên tự thắp cho bản thân một dãy nến.
 
Chiếu Quang trầm mặc quỳ gối trước trường kỷ, cuối đầu xuống, không dám ngẩng đầu nhìn nam tử trên giường.
 
“Chiếu Quang, ngươi đi theo bên cạnh ta cũng được mười lăm năm rồi nhỉ?”
 
“Vâng.”
 
“Biết phải làm như thế nào rồi chứ?”
 
“Biết.”
 

“Ừm, đi xuống đi, đừng để người khác tới quấy rầy.”
 
“Vâng.”
 
Nói ít ỏi mấy câu, Chiếu Quang phát hiện bản thân đã ngồi cùng thuyền tặc với thiếu gia nhà mình rồi, trong lòng cực kì buồn rầu, đã có thể đoán trước tương lai của mình sẽ như thế nào, che lại lương tâm tự mình đưa Ôn phủ đại thiếu gia vô tri vô tội vào ma trảo của thiếu gia nhà hắn mặc thiếu gia chà đạp.
 
******************************
 
Lúc trời đã chạng vạng, Như Thúy dẫn ba đứa nhỏ trở về.
 
Vừa hồi phủ, liền gọi Ôn Ngạn Bình tới dò hỏi thương thế của Hạng Thanh Xuân và nguyên nhân hắn bị thương.
 
“Nương…… Con không phải cố ý.” Ôn Ngạn Bình gục đầu xuống, uể oải nói.
 
Bởi vì sớm đã đoán được, Như Thúy cũng không kinh ngạc bao nhiêu, chỉ nói: “Ta biết con không phải cố ý, nhưng Hạng công tử là thư sinh nho nhã yếu ớt, không thể so được với con quanh năm luyện võ, sau này chớ nên xúc động.” Sau khi trấn an tiểu cô nương, Như Thúy cô nương chớp mắt, lại hỏi: “Nhưng mà Hạng công tử làm chuyện gì khiến con tức giận như thế?”
 
Quả nhiên là nương, một lời liền trúng.
 
Ôn Ngạn Bình vẫn có chút tính khí trẻ con, lập tức nhịn không được oán giận với Như Thúy cô nương hồ ly tinh miệng độc lòng dạ nham hiểm như thế nào, làm sao lại chọc nàng tức giận. Trên mặt Như Thúy nở nụ cười, dù sao hai người từ lần đầu tiên gặp mặt đã không ưa nhau rồi, Hạng Thanh Xuân thường xuyên gọi nàng là xấu tiểu tử, có thể thấy được hắn rất chướng mắt dung mạo bình phàm của Ôn Ngạn Bình, cho nên nàng luôn cho rằng hai người là quan hệ sư huynh đệ hết sức bình thường. Nhưng nghe một hồi, không biết có phải do nàng nghĩ nhiều hay không, cứ luôn cảm thấy không đúng chỗ nào.
 
Còn chỗ nào không đúng, Ôn Ngạn Bình dùng quá nhiều cảm tình – sắc thái để giải thích, căn bản không có một chút mập mờ nào, Như Thúy cô nương phân tích không ra, quyết định giao cho Ôn đại nhân tài hoa dào dạt vẫn tốt hơn.
 
Buổi tối, người một nhà và Đàm Ký Khê cùng nhau dùng bữa, Như Thúy giản lược kể lại bữa tiệc ngắm hoa ở Tây Quận Vương phủ hôm nay, sau đó lại nói đến chuyện Hạng Thanh Xuân bị thương. Việc Hạng Thanh Xuân bị thương, lúc Ôn Lương xuất cung trên đường hồi phủ đã nghe hạ nhân bẩm báo qua, còn tiện đường đến Hạng phủ thăm, biết chỉ bị va đạp bị thương phía sau lưng cũng không bị thương nghiêm trọng gì, nghỉ ngơi mấy ngày là được, nên cũng không để trong lòng, không ngờ tới còn có nội tình như vậy.
 
So với Như Thúy cô nương đầu óc đơn giản và tiểu cô nương trì độn ngốc ngếch, hiển nhiên Ôn Lương nghĩ tương đối nhiều hơn, sau đó thần sắc nhìn về phía Ôn Ngạn Bình tức khắc có chút không đúng.
 
Ôn Ngạn Bình đang bưng chén canh lên uống, thấy thần sắc của hắn vi diệu nhìn mình chằm chằm, tức khắc có dự cảm không tốt, lắp bắp hỏi: “Cha, người nhìn chằm chằm con như vậy làm gì?”
 
Thấy dáng vẻ nàng sắp xù lông, mặc dù trong lòng Ôn đại nhân đã thiên hồi bách chuyển, đã có vô số kế hoạch đưa nghĩa nữ ra ngoài tiêu thụ gây tai họa cho người ta, trên mặt lại không biểu hiện gì, cười khanh khách nhìn nàng, nói; “Không có gì, chẳng qua cảm khái chỉ chớp mắt Ngạn Bình đã trưởng thành rồi.”
 

Ánh mắt Như Thúy chính xác rơi xuống bộ ngực bằng phẳng của tiểu cô nương, cười gật đầu, “Quả thật đã trưởng thành.”
 
Ba đứa nhỏ mờ mịt không hiểu nguyên do, Đàm Ký Khê lại nói: “Ngạn Bình ca vẫn quá lùn, so với huynh ấy ta còn cao hơn một chút, vẫn chưa lớn lắm.”
 
“Này!” Ôn Ngạn Bình thiếu chút nữa dùng chiếc đũa gõ đầu hắn.
 
A Tuyết ồn ào nói: “Đại ca đại ca, trưởng thành có phải sẽ được lấy thê tử hay không? Có phải A Tuyết sẽ có tẩu tẩu hay không?”
 
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía đứa nhỏ không biết đang thả cái rắm gì, vẻ mặt đứa nhỏ sáng lấp lánh nhìn Ôn Ngạn Bình, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kích động đến đỏ ửng.
 
Đàm Ký Khê nghe được lời này tức khắc không vui, “Ta còn chưa lấy thê tử đâu, Ngạn Bình ca sao có thể lấy chứ?”
 
Trường Trường trầm ổn nói: “Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng.”
 
Quý Quý nho nhã hỏi: “Đại ca, huynh muốn lấy Giai Âm tỷ tỷ sao?”
 
Nghe đến đó, Ôn Lương và Như Thúy không cần hỏi cũng biết hôm nay ở Tây Quận Vương phủ, hiển nhiên ba đứa nhỏ đã bị người bên cạnh Đường gia tiểu thư tẩy não. Mặc dù có chút không biết nên khóc hay nên cười, nhưng Ôn Lương vẫn ngăn A Tuyết ồn ào lại, rồi giáo dục con trai lớn và con gái nhỏ.
 
Nhưng từ chuyện này cũng có thể nhìn ra được tính toán của Tây Quận Vương phủ, mượn lời đứa nhỏ để ám chỉ ý nguyện muốn kết thân với Ôn phủ của bọn họ. Có điều, chớ nói Ôn Ngạn Bình là một cô nương hàng thật giá thật, cho dù là nam tử, nữ nhi ở Tây Quận Vương phủ cũng không phải lựa chọn tốt, mặc dù Tây Quận Vương phủ xưa nay hành sự khiêm tốn, không tham luyến quyền lợi, nhưng cẩn thận nghĩ lại, mạng lưới giao thiệp cũng rất rộng, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ trở thành tâm phúc chi hoạn (Ý là nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà, hiểm họa từ bên trong) của đế vương.
 
Sau khi giáo dục ba đứa nhỏ xong, Ôn Lương mới nói với Ôn Ngạn Bình: “Ngạn Bình, nếu Thanh Xuân vì con mà bị thương, mấy ngày nay con nên đi thăm nó nhiều hơn.”
 
Nghe vậy, Như Thúy trừng to đôi mắt nhìn hắn, lại thấy Ôn Lương cười cười nhìn nàng.
 
Ngay lập tức hai mắt Ôn Ngạn Bình sáng lên, đây là lần đầu tiên Ôn đại nhân không hạn chế nàng ra cửa, tuy phải đi thăm Hạng Thanh Xuân, nhưng đối với người vốn dĩ hiếm khi có thể tự do ra cửa như nàng mà nói, đó là chuyện tốt.
 
Vì thế tiểu cô nương ngốc không biết suy nghĩ sâu xa cao hứng nói: “Cha, con đã biết.”
 
Ôn Lương cười cực kỳ hòa ái dễ gần, bộ dáng phụ thân tốt.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.