Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử)

Chương 12


Đọc truyện Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử) – Chương 12:

Tuy là cuối mùa thu, nhưng mùa thu năm nay có vẻ rất dễ chịu, ngay cả phơi người dưới ánh nắng cũng mang theo một loại ấm áp dạt dào.
 
Nhóm nha hoàn đem hoa quế vừa mới ngắt đi rửa sạch, sau đó mới bỏ chung với trà cùng nhau nấu lên, sau khi nấu trà xong, nước trà đều có một cổ hương thơm thoang thoảng của hoa quế, mang tới vẻ mát lạnh nhưng không mất đi ưu nhã, còn có vị ngọt nhàn nhạt, thật sự ngon miệng.
 
Thừa dịp có cơ hội này, Ôn Lương cùng ba muội muội chưa bao giờ ở chung nói chuyện phiếm, các tiểu cô nương tương đối không được tự nhiên, hắn hỏi cái gì liền trả lời cái đó, mà hỏi đều là một số vấn đề nhỏ, như là các nàng thích cái gì, đọc sách gì, tuy bình thường nhưng lại rất hiệu quả, quả nhiên sau một hồi hỏi đáp, các tiểu cô nương không còn câu nệ như trước.


 
Ba vị muội muội lần lượt là Ôn Hâm, Ôn Nhã, Ôn Uyển. Ôn Hâm là nhị tiểu thư, năm nay mười lăm tuổi, mới vừa làm lễ cập kê xong, phỏng chừng không lâu sau liền sẽ bàn chuyện hôn nhân. Ôn Nhã và Ôn Uyển sinh cùng năm, đều là mười ba tuổi, Ôn Nhã so với Ôn Uyển lớn hai tháng, là tam tiểu thư trong phủ.
 
“Tam ca, chúng ta thật lâu không có gặp qua huynh, huynh cũng cùng chúng ta nói vài chuyện bên ngoài đi.” Ôn Uyển lại lôi kéo ống tay áo của Ôn Lương, vẻ mặt đầy tò mò nói.
 
Ôn Lương cười nói: “Ta mấy năm nay phần lớn đều ở trong quân doanh, suốt ngày đều là đánh đánh giết giết, các tiểu cô nương không thích hợp nghe.”
 
“Sẽ không sao đâu, chúng ta cũng rất quan tâm đến chiến sự ở biên cảnh, bởi vì tam ca huynh cũng ở đó.” Ôn Uyển không thuận theo mà dỗi nói: “Bằng không tam ca huynh có thể nói một ít chuyện khi hành quân đánh giặc, giống như năm trước khi Tĩnh xa tướng quân mang binh đi phá Bắc Việt vương đình, làm thế nào để dụ địch ra khỏi thành đánh bại bọn họ…… Ai nha, ta nghe thuyết thư tiên sinh nói, nhưng bọn hắn luôn là kể chuyện không rõ ràng, tam ca huynh có thể kể thật tinh tế cho chúng ta nghe được không?.”
 
[1]Thuyết thư tiên sinh: Ở Trung Quốc thời xưa thường có một số người có tài ăn nói sống dựa vào việc kể chuyện cho mọi người nghe (Có thể là chuyện thật, cũng có thể là chuyện hư cấu)
 
Ôn Lương bị nàng cuốn lấy đến không có biện pháp, lập tức giản lược một số chuyện mà nói một chút. Kỳ thật Ôn Uyển cũng chưa chắc là cảm thấy hứng thú với những cái đó, chỉ là tò mò sinh hoạt bên ngoài của hắn, lại có nàng quấn lấy tam ca, như thế cũng có thể giảm bớt thời gian tam ca cùng tam tẩu ở chung, một công đôi việc.
 
Nghĩ nghĩ, Ôn Uyển lại liếc mắt khiêu khích mà nhìn Như Thúy một cái, khi nhìn thấy nàng thong thả điều chỉnh tư thế mà uống trà, đôi mắt nhìn phía hồ, căn bản không có chú ý tới chuyện ở bên này, trong lòng rất không cao hứng.

 


“Tam tẩu, tẩu đang xem cái gì thế?” Nhận được ánh mắt ám chỉ của Ôn Uyển, Ôn Nhã nhẹ nhàng tinh tế hỏi.
 
Tầm mắt Như Thúy chuyển từ hồ tới trên người nàng, tên của tiểu cô nương cùng hình dáng bên ngoài rất giống nhau, thoạt nhìn văn văn nhã nhã, Như Thúy không khỏi lộ ra tươi cười: “Xem cá, cá thật béo!”
 
“……”
 
Ôn Nhã miễn cưỡng lộ ra một chút tươi cười, nói: “Cá này là do phụ thân đặc biệt phân phó hạ nhân nuôi dưỡng ở chỗ này, thời điểm cuối mùa xuân mỗi năm sẽ sai người vớt lên làm toàn ngư yến mở tiệc chiêu đãi các quý nhân trong kinh, vào thời điểm khác đều để nuôi, không được vớt lên.”
 
Như Thúy gật đầu, cười nói: “Nơi này phong cảnh quả nhiên đẹp, ngay cả cá cũng nuôi đến béo như vậy!” Nhất định ăn rất ngon! Nàng nhớ rõ Ôn Lương cũng rất thích ăn cá, nói ăn cá đầu sẽ thông minh.
 
Ôn Nhã không biết nói tiếp như thế nào, chỉ có thể nhìn về hướng của Ôn Hâm xin giúp đỡ.
 
Kỳ thật hôm nay các nàng tổ chức tiệc trà này là chủ ý của Ôn Uyển, vốn là muốn mời tân tam tẩu này lại đây để nàng biết rõ xuất thân của nàng cùng Trấn Quốc Công phủ khác biệt như thế nào, khiến cho nàng khó lòng mà chịu đựng nổi. Nhưng ai biết Ôn Lương cũng theo đến đây, khiến cho các nàng cũng không dám nói thêm cái gì.
 
Ôn Hâm lớn tuổi một ít, nhìn cũng ổn trọng hơn so với hai nữ hài tử, nhận được ánh mắt của Tam muội, nhàn nhạt cười cười, nói: “Tam tẩu thích ăn cá sao? Muội muội có xem qua một ít tạp thư, ăn cá cũng phải chú ý.”
 
“Nga? Chú ý cái gì?” Như Thúy hứng thú hỏi.
 
Ôn Hâm cười cười, tinh tế mà nói, trong lòng lại cảm thấy Ôn Uyển nói đúng, tam tẩu mới gả này quả nhiên là xuất thân nha hoàn, thượng không được mặt bàn[1], nhìn có chút không phóng khoáng.
 
[2]Thượng không được mặt bàn: ý chỉ một sự việc xấu không thể cho người ta biết vì có khả năng ảnh hưởng đến danh tiếng.
 

“Này ‘đầu tam vĩ bốn bụng năm bối sáu’[2] cách nói đảo này có điểm giống khi phu quân uống rượu khuyên không được.” Như Thúy cười nói, sau đó đối với hai tiểu cô nương có chút thất thần nói: “Tam ca của các ngươi mê rượu, hơn nữa cũng thích cùng người khác bình phẩm về rượu, đạo lý còn nhiều hơn nữa.”
 
[2]Đầu tam vĩ bốn bụng năm bối sáu: Cái này mình khong biết mà tìm trên mạng cũng không có nên để nguyên. Ai biết thì cmt cho mình để mình sửa lại nha.
 
Việc này đã nói tới Ôn Lương rồi, hai tiểu cô nương chỉ có thể trả lời qua loa một tiếng, không dám nói loạn, miễn cho Ôn Uyển nghe xong không cao hứng. Các nàng đều là tiểu thư do di nương sinh ra, không được như Ôn Uyển được sủng ái trong phủ, có một số việc tự nhiên sẽ muốn tránh Ôn Uyển ra. Giống như lần này, Ôn Uyển quấn lấy Ôn Lương, hai người bọn phải bắt chuyện cùng nàng bất cứ lúc nào, tốt nhất là có thể khiến cho nàng bị xấu mặt. Chỉ là các tiểu cô nương đều không biết mạch não của người nào đó rất quỷ dị, suy nghĩ bất đồng không nói, có đôi khi phản ứng cũng đặc biệt khác thường.
Cho nên, khi hai vị cô nương tiếp tục tìm cái để nói, đều bị vị tam tẩu không giống người thường này ngẫu nhiên làm nghẹn họng đến nỗi không biết nói gì, không khỏi hoài nghi có phải chính mình ít thấy việc lạ hay không, cái loại tâm lý bị nghẹn khuất này là chuyện gì?
 
Chờ sau khi Ôn Uyển quấn lấy Ôn Lương nói chuyện xong, quay đầu nhìn về phía ba người kia, Như Thúy vẫn cười tủm tỉm như cũ, trên mặt tươi cười, làm người nhịn không được nghĩ muốn cười lại với nàng một cái, mà sắc mặt hai vị tỷ tỷ kia lại có chút cổ quái.
Chờ tiệc trà kết thúc, khi Ôn Lương cùng Như Thúy cáo từ rời đi, Ôn Uyển nhịn không được hỏi hai vị tỷ tỷ: “Thế nào? Hạ thị kia biểu hiện như thế nào?”
 
Ôn Nhã không mở miệng, Ôn Hâm nhíu mày lại, nói: “Nhìn tam tẩu rất linh động và thanh tú, chẳng qua có đôi khi nàng nói chuyện làm chúng ta không biết nói tiếp như thế nào. Hơn nữa ta thấy có vẻ nàng rất thích mấy con cá trong hồ, hay khen chúng nó lớn lên béo.” Sau đó một bộ dáng biểu tình thật vi diệu.
 
Ôn Uyển vừa nghe, bỏ qua tất cả mà suy tư “Có đôi khi nàng nói chuyện làm chúng ta không biết nói tiếp như thế nào” là có ý tứ gì, trong lòng lập tức có chủ ý: “A, các ngươi nói nếu Hạ thị đi vớt cá trong hồ, cha có tức giận hay không?”
 
Hai người giật mình mà nhìn nàng, sau đó nói: “Nhưng mà tam tẩu biết cá trong hồ này không đến mùa xuân thì không thể vớt.”
“Thì sao chứ?.” Ôn Uyển không để bụng nói: “Tìm một cơ hội khiến cho nàng tự mình đi vớt không phải được sao?” Ôn Uyển siết chặt nắm tay, nàng không thích Hạ thị, không chỉ là bởi vì  xuất thân của nàng không xứng với tam ca hoàn mỹ của mình, còn bởi vì nàng mang đến vết nhơ cho Trấn Quốc Công phủ, người ở kinh thành đều biết con vợ cả của Trấn Quốc Công cưới một chính thê xuất thân từ nha hoàn, làm hại nàng khi tụ hội với đám quý nữ bị mất mặt, mỗi lần nghe được những quý nữ đó đều âm thầm trào phúng tam ca nàng cưới một nha hoàn, khó chịu cực kỳ.
 
Ôn Hâm cùng Ôn Nhã vừa nghe liền biết vị muội muội này là muốn thiết kế tam tẩu đi vớt cá chọc phụ thân tức giận, đến lúc đó không biết sẽ biến thành cái dạng gì. Có đều, các nàng cảm thấy tuy rằng thoạt nhìn tam tẩu kia không có kiến thức gì, nói chuyện cũng thẳng thắng, nhưng cũng không phải không có mắt mà để người ta thiết kế mình như vậy đâu?

===================
 
Bên kia, Ôn Lương dắt Như Thúy trở lại Tu Hoa Viện, đợi nha hoàn đem trà lên, liền phất tay cho các nàng rời đi.

 
Ôn Lương đem Như Thúy kéo vào trong ngực, đem cằm hắn đặt lên trên vai nàng, nhẹ nhàng mà thư thái.
 
“Ôn đại nhân?” Như Thúy cố quay đầu lại, cũng chỉ có thể nhìn đến vành tai bạch ngọc của hắn.
Ôn Lương lười biếng mà nói: “Ngày mai về nhà thăm cha nương xong, không cần trở lại đây, chúng ta trực tiếp đi thái sư phủ.”
 
“Như vậy không tốt lắm? Cha sẽ tức giận!” Như Thúy nhớ tới cha chồng luôn xụ mặt kia, phỏng chừng sẽ tức giận đến mức râu đều dựng ngược lên. Nghĩ nghĩ, hỏi: “Ôn đại nhân, tâm tình chàng không tốt sao? Tứ muội muội hoạt bát như vậy, ta còn nghĩ rằng chàng cùng nàng nói chuyện thật cao hứng.” Tuy rằng nàng cùng Ôn Hâm Ôn Nhã nói chuyện, nhưng cũng phân chút tâm tư nhìn qua chỗ Ôn Lương, nghe được Ôn Uyển ríu rít cùng Ôn Lương nói rất nhiều chuyện của Trấn Quốc Công phủ, trên mặt Ôn Lương vẫn luôn treo tươi cười, bộ dáng giống như nghe thật sự cao hứng.
 
“Ừ, quá hoạt bát, nữ hài tử vẫn nên văn nhã một chút mới tốt.” Ôn Lương nhàn nhạt mà nói. Có lẽ bởi vì những năm gần đây đều không có về lại phủ, hắn phát hiện tình cảm của mình cùng mấy vị muội muội thật xa lạ, thậm chí còn cảm thấy Ôn Uyển có mục đích thân cận nào đó khiến cho không thoải mái.
 
Ôn Lương trong lòng thở dài, có lẽ hắn quá cưỡng cầu rồi, không  phải trả giá, lại còn hy vọng bọn họ thật tình đối đãi với mình. Trên thiên hạ này làm gì có chuyện tốt như vậy? Cho dù là huyết mạch thân nhân, hắn cũng không có cách làm mình hối hận khi phải trả giá. Có lẽ đã từng có người phải trả giá quá nhiều, nhưng mà bọn họ đều không còn nữa, trong lòng hắn vĩnh viễn vẫn thấy đau xót……
 
Có điều chỉ là mất mát một chút, Ôn Lương liền buông ra, nhẹ nhàng mà vỗ về người ở trong ngực mình, thấp giọng nói: “Nha đầu, nếu có người khi dễ nàng, đừng khách khí, cũng không cần băn khoăn đến ta.”
 
“Hả?” Như Thúy thối lui, kinh ngạc nói: “Không có người khi dễ ta a. Chẳng qua cái này không phải cần thiết sao, bị khi dễ liền phải khi dễ lại!” Nói xong, tự cho mình là hiểu biết, vỗ vỗ cánh tay Ôn Lương, nói: “Ôn đại nhân yên tâm đi, về sau có người khi dễ chàng liền nói cho ta, ta sẽ nói Vương gia đại ca đi thu thập bọn họ!”
 
“…… Ta không phải có ý tứ này!” Ôn Lương lại một lần nữa bị nàng làm cho dở khóc dở cười. Hơn nữa loại thời điểm này không phải nàng nên nói giúp hắn khi dễ lại sao?
 
Chờ khi Ôn Lương cười nói ra suy nghĩ của hắn, người nào đó trả lời làm hắn thiếu chút nữa nghẹn khuất đến chết.
 
“Sao có thể a!” Như Thúy da mặt dày nói: “Điểm này chàng phải tự mình hiểu lấy, ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, nếu ngay cả Ôn đại nhân chàng là người thông minh như vậy cũng không có biện pháp, ta cũng không có cách giúp chàng được. Chuyện này vẫn nên tìm cường đạo đi thôi! Giống như Vương gia đại ca chính là cường đạo!”
 
“……”
 
*Cường đạo: là những tên vô lại, hay đi cướp bóc, sử dụng bạo lực với người khác


==================
 
Ban đêm, cảm xúc của Như Thúy thập phần phấn chấn.
 
Ôn Lương mới từ phòng bên cạnh trở về, nhìn thấy người nào đó ở trong phòng xoay vòng vòng, đem nàng kéo qua hỏi: “Nha đầu, chuyện gì mà cao hứng như vậy?”
Như Thúy cười tủm tỉm mà nói: “Ngày mai hồi vương phủ, đương nhiên là cao hứng rồi! Ta đã ba ngày không gặp Vương gia cùng tiểu quận chúa, ta nhớ bọn họ!”
Ôn Lương không cao hứng: “Chỉ là về nhà thăm cha nương, ăn cơm xong chúng ta liền phải trở về Thái sư phủ.” Âm thanh có chút chua lòm.
 
“Nhưng mà ta vẫn là cao hứng.” Nói xong, cảm giác được tâm tình của mỹ nam không tốt, Như Thúy an ủi nói: “Ôn đại nhân không phải chàng rất thích Vương gia sao? Chàng cũng nên cao hứng mới đúng.”
 
Ôn Lương thiếu chút nữa bị sặc, “Thích cái gì? Đừng nói bậy! Đó là ta tôn kính Vương gia!”
 
Như Thúy kinh ngạc nói: “Vốn dĩ  là như vậy a! Có cái gì không đúng sao?”
 
Nhìn nàng trừng lớn đôi mắt “Bộ dáng này của nàng thật là không thể hiểu được” Ôn Lương xoay đầu, hóa ra là hắn nghĩ nhiều sao? Hay là nàng nghe được bên ngoài đồn đãi cái gì?
 
Sau một lúc lâu, Ôn Lương lau mặt, lôi kéo tay nàng, nói: “Nha đầu, chúng ta đi ngủ đi.”
 
Nghe vậy, đến phiên khuôn mặt của Như Thúy trở nên khổ sở.
 
Gân xanh trên trán Ôn Lương nhảy nhảy, đây là biểu tình gì.
Lại nghe Như Thúy lắp bắp nói: “Ôn đại nhân, ngày mai về nhà thăm cha nương, chúng ta cũng đừng đánh nhau được không…… Chuyện này thật sự rất mệt, ta tình nguyện đi leo núi còn hơn!” Vẻ mặt nàng anh dũng hy sinh mà nói.
 
Ôn Lương lại một lần bị nghẹn đến mức nói không ra lời, tức giận nói: “Cái gì mà đánh nhau! Đừng nói bậy.” Thì ra ở nàng trong lòng, phu thê thân mật chính là đánh nhau sao?
 
Ôn Lương gần như ngửa mặt lên trời mà thở dài, hắn sai rồi, hẳn là trước đây phải cùng nàng phổ cập một chút về chuyện này mới có thể đem nàng áp đảo mà OOXX được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.