Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 98: Quyển 3 : Vô Ưu mất tích.


Bạn đang đọc Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo – Chương 98: Quyển 3 : Vô Ưu mất tích.

Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
Nghe Thanh Hạm hừ lạnh, Lăng Nhược Tâm lại thở dài nói: “Không phải ta muốn lừa nàng, mà vì tình hình vừa rồi rất cấp bách! Nếu ta không giở ra hạ sách này, thì với bộ dạng vừa rồi của nàng, chỉ sợ nàng sẽ thật sự bỏ rơi ta, không thèm quan tâm nữa.”
Nàng khôn khéo hơn trước kia rất nhiều, hơn nữa, dường như y thuật cũng có tiến bộ, tuy vẫn không giỏi lắm, nhưng ít ra cũng dựa vào bắt mạch mà nhận biết được người ta có thật sự sinh bệnh hay không. Nếu biết thế này, vừa rồi hắn sống chết cũng không để cho nàng bắt mạch.
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm dở khóc dở cười, trừng mắt lườm hắn một cái nói: “Chẳng lẽ chàng không biết ta ghét nhất là bị người khác lừa sao? Chàng có tin không, hiện giờ ta cũng có thể không thèm quan tâm đến chàng nữa!”
Lăng Nhược Tâm kéo tay Thanh Hạm nói: “Tức giận thực ra là chuyện rất không có lợi, nàng cứ dùng lỗi mà ta đã phạm phải để trừng phạt ta đi, hơn nữa, ta cũng nhận lỗi rồi, nàng rộng lượng chút đi mà!” Nhìn nàng tức giận, hắn cũng rất đau lòng.
Thanh Hạm hơi nhướng mày nói: “Ý chàng là ta rất nhỏ nhen à?” Mắt nàng hơi đảo, xấu xa liếc nhìn Lăng Nhược Tâm: “Có điều, chàng nói cũng có câu đúng, nếu ta tức giận thì cứ bắt chàng tự trừng phạt mình đi. Cho nên, ta quyết định rồi, ta sẽ dùng trò lừa gạt của chàng để trừng phạt chàng!” Dứt lời, nàng vung tay muốn tung chưởng về phía hắn.
Lăng Nhược Tâm cười khổ nói: “Bây giờ nàng không thể tiếp tục đánh ta được. Nếu nàng đánh tiếp, ta không còn máu chó để làm nàng vui, lại đánh ta bị trọng thương thật, nàng còn phải đi tìm thầy lang cho ta nữa.”
Thanh Hạm lạnh lùng nói: “Đã đánh chàng bị thương còn tìm thầy lang cho chàng à? Chàng có thể đừng nghĩ mình quá quan trọng như thế không? Có lẽ ta nên đánh chàng trọng thương, rồi ném chàng xuống sông nuôi rùa ấy!” Tuy nàng nói tuyệt tình như vậy, nhưng cũng không động thủ, chỉ buồn bực ngồi ngẩn người trên ghế.
Cơn giận của Thanh Hạm cũng xả xong rồi, có muốn xả nữa cũng thấy mệt không xả nổi, chỉ là, trong lòng hơi buồn phiền, nhưng cũng không nói được là vì sao.
Nhìn dáng vẻ của nàng, Lăng Nhược Tâm hít sâu một hơi, đưa tay lên lau vết máu bên miệng, hỏi: “Nàng sao thế? Vẫn còn giận ta à?”
Thanh Hạm trừng mắt lườm hắn một cái, rồi không thèm để ý đến hắn nữa.
Lăng Nhược Tâm kéo ghế ngồi cạnh nàng, nhìn nàng thế này, hắn lại không biết nên làm thế nào. Nếu nàng tức giận gào thét ầm ĩ, thì hắn cũng chiều theo ý nàng cho xong. Nhưng nàng không nói năng gì thế này, lại khiến hắn cảm thấy như có hàng trăm móng vuốt đang cào xé tim hắn. Mấy năm nay, tuy hắn đã quen cô đơn lạnh lẽo một mình, nhưng hắn lại rất sợ khi Thanh Hạm yên lặng như thế.
Trước khi tìm thấy Lăng Nhược Tâm, Thanh Hạm luôn nghĩ xem phải xử lý hắn thế nào, giáo huấn hăn ra sao, nhưng khi nhìn thấy vết máu bên khoé miệng hắn, tim nàng lại nhói đau, dù lúc sau biết vết máu đó là giả, tức giận thì tức giận, nàng vẫn không xuống tay được. Nàng khẽ cắn môi, buồn bã nói: “Lăng Nhược Tâm, chàng thật sự vẫn còn muốn thành thân lại với ta sao?”
Nghe nàng hỏi kỳ cục như vậy, Lăng Nhược Tâm nhìn nàng nói: “Đó là chuyện đương nhiên, để nàng đỡ phải tức giận lại nói muốn bỏ ta linh tinh!” Dứt lời, hắn nhặt tờ giấy ‘bỏ vợ’ dưới đất lên, xé nát.
Thanh Hạm lườm hắn một cái rồi nói: “Không biết vì sao, nhìn bộ dạng đó của Tần Phong Dương, trong lòng ta đột nhiên không thể hận nổi nữa! Cha ta và mẹ chàng đã đi Vô Hối sơn trang đón Vô Ưu, ta muốn chờ sau khi họ đón Vô Ưu về, cả nhà chúng ta sẽ đoàn tụ.” Nàng bỗng hơi mệt mỏi, chỉ là nhất thời chưa thể buông xuống ân ân oán oán được.
Nghe nàng nói vậy, Lăng Nhược Tâm hơi sửng sốt hỏi: “Vô Ưu? Vô Ưu là ai?”
Thanh Hạm thở dài: “Vô Ưu là con gái của chúng ta. Lần trước đã muốn nói với chàng, nhưng chưa kịp nói thì chàng đã chạy mất rồi. Tính ra, chàng thật sự không đủ tư cách của một người cha.”
Nghe Thanh Hạm nói vậy, trong mắt Lăng Nhược Tâm tràn ngập sự vui sướng, kéo tay nàng hỏi: “Ý nàng là, chúng ta đã có một đứa con gái sao?”
Thanh Hạm khẽ gật đầu: “Đúng thế, năm nay con bé đã hơn bốn tuổi rồi. Diện mạo của con bé giống hệt như khi chàng mặc y phục nữ nhân.” Đâu chỉ dáng vẻ giống hệt nhau, mà tính tình cũng cực kỳ giống, chỉ là, so với Lăng Nhược Tâm, con bé ít ương bướng hơn, lại nhu thuận hơn, nhưng cũng vô cùng thông minh, khéo léo.
Cảm xúc trong lòng Lăng Nhược Tâm lúc này buồn vui lẫn lộn. Hắn thật sự không thể tin được, hắn đã làm cha. Một người vốn trầm ổn như hắn, lúc này cũng không kìm được muốn hoa tay múa chân. Hắn cười hi hi, ôm Thanh Hạm nói: “Thanh Hạm, ta thật sự không biết phải cảm ơn nàng thế nào mới được! Cảm ơn nàng đã sinh con gái cho ta!”
Hắn vừa nói, vừa hôn điên cuồng lên mặt nàng vài cái. Nhưng mà, trên mặt Thanh Hạm vẫn đang dính đầy muội than, chưa lau đi, Lăng Nhược Tâm vừa hôn nàng, đôi môi vốn đỏ hồng của hắn cũng đen thui.
Nhìn bộ dạng đó của hắn, Thanh Hạm không kìm được, liền phì cười, cơn giận tích tụ trong lòng cũng hoàn toàn tan biến.

Lăng Nhược Tâm thấy nàng cười, lại nhìn mấy chỗ hắn vừa hôn trên mặt nàng lộ ra làn da trắng nõn, hắn cũng biết ngay nàng đang cười cái gì. Hắn hơi hối hận, nếu biết làm thế này có thể khiến nàng vui vẻ, thì hắn đã hôn nàng từ lâu rồi.
Lăng Nhược Tâm nhìn vào mắt nàng nói: “Thanh Hạm, mấy năm nay nàng vất vả quá. Một mình nàng nuôi Vô Ưu lớn như vậy, ta đúng là đáng bị đánh, mấy năm nay chẳng những không thể chăm sóc cho nàng, còn khiến nàng phải lo lắng cho ta. Khó khăn lắm chúng ta mới gặp lại nhau, ta lại tự ý bỏ nàng lại.” Dứt lời, trong mắt hắn đầy vẻ hối hận.
Qua mấy năm, Thanh Hạm cũng trưởng thành hơn, đương nhiên có thể nhận ra thành ý trong lời nói của hắn. Nếu nói là khi bị nàng đánh bị thương, việc hắn nhận lỗi với nàng vẫn còn có chút có lệ cho qua chuyện, nhưng lúc này, những lời hắn nói thực sự là những lời trong đáy lòng hắn. Giờ khắc này, hắn mới thực sự thấy hối hận vì những hành vi tuỳ tiện của mình.
Máu mủ tình thâm…
Thanh Hạm trầm giọng nói: “Lăng Đại tiểu thư cao ngạo không ai sánh bằng mà cũng có thể thật sự nhận lỗi, đúng là không dễ dàng gì.”
Lăng Nhược Tâm ôm nàng vào lòng, hai mắt nhìn nàng chăm chú nói: “Trước mặt nàng, ta chỉ là tướng công của nàng thôi, không là gì khác cả.”
Thanh Hạm khẽ cười nói: “Có lẽ vậy! Có điều, tuy Vô Ưu là con gái của chàng, nhưng chàng cũng không phải là cha của Vô Ưu.”
Lăng Nhược Tâm sửng sốt, rồi chợt hiểu ra ý nàng, dở khóc dở cười nói: “Không phải nàng muốn để Vô Ưu gọi ta là mẹ đấy chứ?”
Thanh Hạm hừ một tiếng nói: “Mẹ của Vô Ưu là Tích Hàn, còn về chuyện đến lúc đó, con bé gặp chàng, sẽ gọi chàng thế nào, thì ta cũng không biết.” Nghĩ đến tình cảnh đó, nàng cũng hơi buồn cười. Khi đó, nàng bảo Vô Ưu gọi nàng là cha vì muốn che mắt người đời, cũng không nghĩ đến chuyện khi Vô Ưu gặp Lăng Nhược Tâm sẽ gọi hắn là gì.
Lăng Nhược Tâm sửng sốt, trong lòng cũng rất khổ sở, buồn bã nói: “Có lẽ đó cũng là sự trừng phạt cho việc bao nhiêu năm qua ta không chăm sóc ẹ con nàng được! Nhưng chắc chắn ta sẽ có cách khiến con bé gọi ta là cha!”
Thanh Hạm phớt lờ câu nói đó của hắn, hỏi: “Lần này chàng đến tìm Tần Phong Dương làm gì?”
Thấy nàng nói lảng sang chuyện khác, Lăng Nhược Tâm cũng biết chuyện này có bàn tiếp cũng chẳng đi đến đâu. Hơn nữa, bây giờ còn chưa gặp được Vô Ưu, chờ đến khi gặp được con bé, với bản lĩnh của hắn, chắc chắn có thể khiến con bé gọi mình là cha.
Lăng Nhược Tâm nói: “Ta đến tìm hắn, vốn muốn nói cho hắn biết một chuyện, nhưng dường như quan hệ của hắn và Tống Vấn Chi cũng không giống như ta nghĩ. Có lẽ Đại sư huynh nàng và hắn là bằng hữu nhiều hơn là kẻ thù.”
Thanh Hạm không hiểu gì liền hỏi: “Chàng nói thế là sao?”
Lăng Nhược Tâm nói: “Ta vốn lo Tống Vấn Chi bị Tần Phong Ảnh lợi dụng, sẽ quay lại đối phó Tần Phong Dương. Tình hình hiện giờ, tuy Tần Phong Dương có cả thiên hạ, Tần Phong Ảnh lại làm loạn bên ngoài, vốn tưởng rằng Tần Phong Dương đang ở thế hạ phong, ta lo thực lực của hắn với Tần Phong Ảnh không ngang bằng, nên muốn bán chút tin tức cho hắn. Nhưng xem ra ta lo quá xa, tuy Tần Phong Dương bệnh tật, nhưng khôn khéo hơn trước rất nhiều. Xem ra, mấy năm làm Hoàng đế cũng không uổng phí.”
Thanh Hạm cười nói: “Không phải lúc trước chàng nghĩ trăm phương nghìn kế để huỷ hắn sao? Bây giờ lại nghĩ cho hắn vậy?”
Lăng Nhược Tâm cười xấu xa nói: “Nghĩ cho hắn à? Không hẳn thế, ta chỉ lo hắn quá yếu, sẽ không có trò hay để xem thôi.”
Thanh Hạm khẽ cười nói: “Xem ra mục đích của chúng ta cũng giống nhau. Thật ra, chàng có nghĩ đến không, hiện giờ binh khí của Tần Phong Ảnh đều lấy từ chỗ chúng ta. Việc hắn thành hay bại đều phụ thuộc phần lớn vào chúng ta rồi.”
Nghe nàng nói vậy, Lăng Nhược Tâm biết ý nàng cũng giống ý hắn, hắn khẽ cười nhạt nói: “Chính xác là như thế. Nhưng đêm nay, sau khi ta nhìn thấy Tần Phong Dương, ta lại nghĩ rằng, màn tranh đấu lần này của hai huynh đệ họ, e rằng còn ngoạn mục hơn chúng ta nghĩ nhiều. Hơn nữa, đại thần trong triều cũng bị kéo vào, có lẽ Tần Phong Dương sẽ mượn cơ hội này để nhổ tận gốc vây cánh của Tần Phong Ảnh.”
Thanh Hạm nhìn hắn hỏi: “Trong triều vẫn còn nhiều người theo phe Tần Phong Ảnh sao?”
Lăng Nhược Tâm nghiêm mặt nói: “Mấy năm qua, Tần Phong Dương vì nước mà hao hết tâm lực. Tuy quốc thái dân an, nhưng nhìn chung lại không thấy phồn thịnh, ngược lại còn có vẻ suy sút hơn.”

Thanh Hạm nghĩ một chút rồi nói: “Khi ta từ Long Miên về Phượng Dẫn, thấy xung quanh có vẻ rất phồn vinh, nhưng dường như vẫn thiếu gì đó. Giờ nghe chàng nói, có lẽ ta cũng hiểu được đại khái rồi.”
Lăng Nhược Tâm nói: “Mấy năm nay, vì muốn đất nước có vẻ thái bình, Tần Phong Dương không tiếc dùng tiền trong quốc khố. Nhưng giờ quốc khố đã trống rỗng, ta nghĩ rằng, nếu hắn còn tiếp tục như vậy, không quá ba năm, nước Phượng Dẫn sẽ cực kỳ tiêu điều.”
Thanh Hạm thở dài: “Ta không biết gì về chuyện quốc gia đại sự, nhưng hắn cũng dùng tâm để thống trị, sao lại xuất hiện tình huống như vậy?”
Lăng Nhược Tâm đáp: “Việc này cũng không khác lắm so với việc nàng quản lý Vô Hối sơn trang, khi những người bên cạnh nàng đều cố gắng hết sức để trợ giúp nàng, thì mọi thứ tự nhiên sẽ thuận lợi. Nhưng nếu những người bên cạnh nàng còn có tâm tư khác, bằng mặt không bằng lòng, tuy nàng biết rõ việc này, nhưng bên cạnh lại không có người thích hợp tiếp quản, hoặc vì nền móng của bọn họ quá sâu, nhất thời nàng cũng không thể động đến bọn họ được, dần dần, việc nàng sai họ làm, họ chỉ làm một nửa, hoặc căn bản không hề làm, nhưng trước mặt nàng, họ vẫn nói mình đã làm xong. Tiếp tục như vậy, cả sơn trang sẽ dần dần tiêu điều đi thôi.”
Thanh Hạm nói: “Ta hiểu rồi, ý chàng là, tuy Tần Phong Ảnh không tại vị, nhưng vây cánh vẫn còn rất nhiều, hơn nữa, toàn là những cây đại thụ trong triều. Tuy Tần Phong Dương biết rõ ai là người của Tần Phong Ảnh, nhưng vì sẽ liên luỵ đến quá nhiều người, nên hắn cũng không tiện xuống tay với bọn họ, vì thế tình hình càng lúc càng căng thẳng, tạo thành cục diện quân vương có lệnh, nhưng thần tử không theo. Vì thế, hắn làm cho quốc gia nhìn có vẻ thái bình, nhưng thực chất ngầm bên trong là gió thổi mây vần đúng không?”
Lăng Nhược Tâm gật đầu nói: “Chính xác. Cho nên, nhìn bên ngoài, thì có vẻ là một khí Tần Phong Ảnh khởi binh, Tần Phong Dương sẽ không có khả năng chống đỡ.”
Thanh Hạm nhíu mày nói: “Vì sao lại chỉ là bề ngoài? Còn thực sự thì thế nào?”
Lăng Nhược Tâm nói: “Sự thực là, tuy Tần Phong Dương vẫn không nỡ hạ sát chiêu với Tần Phong Ảnh, nhưng e rằng bây giờ hắn cũng sẽ không thể dễ dàng tha thứ nữa. Mà lúc trước, một loạt những hành động tỏ vẻ yếu thế của hắn trong triều, chẳng qua cũng chỉ để che mắt Tần Phong Ảnh mà thôi.”
Thanh Hạm ngạc nhiên: “Sao chàng biết hắn giả vờ yếu thế mà không phải thực sự bất lực?”
Lăng Nhược Tâm cười rất bí hiểm: “Chuyện này có lẽ Tần Phong Dương giấu được Tần Phong Ảnh chứ không lừa được ta. Ta và hai huynh đệ họ đã giao thủ mấy lần, tuy lần trước ta bị Tần Phong Ảnh tính kế, nhưng mấy năm qua ta luôn suy nghĩ quan hệ và nhược điểm của bọn họ. Ta phát hiện ra rằng, Tần Phong Dương tuy không có bụng dạ độc ác nham hiểm như Tần Phong Ảnh, nhưng về mặt tính kế cũng không thùa gì Tần Phong Ảnh. Dù Tần Phong Ảnh vất vả kinh doanh trong hoàng thành, vô số vây cánh, nhưng Tần Phong Dương lại chiếm được lòng vân, được muôn dân ủng hộ.”
Thanh Hạm ngắt lời nói: “Việc Tần Phong Dương có được lòng dân có liên quan gì đến việc hắn yếu thế hay không?”
Ánh mắt Lăng Nhược Tâm như thâm sâu hơn: “Liên quan rất nhiều chứ. Trong mắt đại thân và dân chúng, đầu tiên, hắn công bố việc Tần Phong Ảnh sát hại phụ hoàng bất thành, sau đó lại để Tần Phong Ảnh chạy thoát, hai việc này đã chứng tỏ hắn là một quân vương biết giữ đạo hiếu, trung nghĩa, lại có tấm lòng rộng rãi, khoan dung.”
Thanh Hạm bĩu môi nói: “Nhưng mà lần đó, chính vì muốn kiềm chế Tần Phong Dương, nên chàng đã cố tình thả cho Tần Phong Ảnh chạy mất, sao giờ lại đổ lỗi cho hắn?”
Lăng Nhược Tâm hừ lạnh nói: “Đương nhiên chúng ta biết sự tình là như thế. Nhưng trong mắt triều thần và dân chúng, thì lại như ta vừa nói đó. Thật ra, Tần Phong Dương cũng chỉ ước gì Tần Phong Ảnh chết sớm một chút, chỉ là không có cơ hội mà thôi. Hơn nữa, Tần Phong Ảnh cũng rất giảo hoạt, lần nào cũng có thể tìm được đường sống trong âm mưu của hắn.”
Thanh Hạm lại nói: “Nhưng đến giờ ta vẫn không hiểu chuyện này thì có liên quan gì đến việc hắn yếu thế hơn chứ? Những tin đồn này cũng chỉ chứng to hắn là một vị hoàng đế tốt thôi.”
Lăng Nhược Tâm thở dài: “Việc này chẳng những chứng minh hắn sẽ là một vị hoàng đế tốt, mà còn chứng minh Tần Phong Ảnh rất tàn bạo, rất xấu xa, trong lòng triều thần và dân chúng cũng tự có nhận xét riêng. Cho nên, một phần triều thần vốn đứng về phía Tần Phong Ảnh, vì biểu hiện nhân nghĩa này của Tần Phong Dương mà cũng dần dần nghiêng về bên hắn. Dân chúng cũng vì biểu hiện tài đức, anh minh mà ủng hộ hắn hơn nhiều. Cho nên, khi hắn lập kế hoạch xây dựng ám vệ, có thanh danh như vậy, lại có ngôi vị Hoàng đế che giấu, nên hắn thành lập rất thuận lợi.”
Thanh Hạm nhìn Lăng Nhược Tâm nói: “Ý chàng là ngoài thị vệ trong cung, hắn cũng tự thành lập đội quân khác nữa à?”
Lăng Nhược Tâm gật đầu nói: “Mấy năm nay ta vẫn âm thầm điều tra chuyện của bọn họ, một lần ta vô tình tra ra được hắn có giấu một đội quân, có lẽ là chuyên để đối phó với Tần Phong Ảnh.”
Thanh Hạm cười ha ha nói: “Huynh đệ bọn họ thật thú vị, không cần chúng ta trợ giúp đã đấu nhau sống chết rồi. Xem ra, chuyện chúng ta phải làm, là khiến cho thế lực của họ ngang bằng nhau.”
Lăng Nhược Tâm cũng cười nói: “Nhìn tình hình trước mắt, thì xem ra thế lực của bọn họ đnag ngang bằng nhau. Hai huynh đệ kia không ai chịu nhường ai, hai chúng ta lại có trò vui để nhìn rồi.”
Thanh Hạm như nhớ ra gì đó, hít sâu một hơi nói: “Nhưng mà, bọn họ đấu đến mức này, e rằng cuối cùng sẽ không ai có kết quả tốt. Nếu Tần Phong Dương thắng, thân thể hắn lại đang có bệnh, sợ là không sống được lâu. Còn nếu Tần Phong Ảnh thắng, chỉ sợ cũng phải trả một cái giá rất đắt. Khi ta đi tìm sư phụ ta, người có khuyên ta hãy suy nghĩ kỹ lại xem nên xử lý chuyện của họ thế nào.”

Lăng Nhược Tâm đảo mắt hỏi: “Vậy nàng muốn xử lý thế nào?”
Thanh Hạm lắc đầu nói: “Ta vẫn chưa nghĩ thông suốt. Ta chỉ đang nghĩ là, nếu Tần Phong Dương thắng thì thôi, dù sao hắn cũng không sống được bao lâu nữa, coi như ân oán của ta và hắn cũng giải quyết xong, không muốn báo thù hay gì cả. Nhưng nếu Tần Phong Ảnh thắng, nhất định ta sẽ giết hắn, chỉ là, sau khi giết hắn rồi, ta lại không biết phải làm gì bây giờ.”
Lăng Nhược Tâm nhẹ nhàng ôm nàng, nói: “Không cần biết trong hai bọn họ ai sẽ thua, ai sẽ thắng, nhưng cuối cùng, chúng ta mới là người thực sự chiến thắng. Chuyện trong triều đình từ xưa đến nay luôn không thể nói rõ được, cũng không phải chuyện chúng ta có thể quản được.” Trong lòng hắn cũng đang tự hỏi mình, rốt cuộc hắn muốn làm thế nào?
Giết hết cả hai huynh đệ Tần gia, rồi tự hắn làm Hoàng đế? Ý niệm này vừa xuất hiện đã khiến hắn cảm thấy rất buồn cười, không phải hắn không có dã tâm, cũng không phải hắn không thể xử lý tốt chuyện quốc gia đại sự, mà vì hắn thật sự rất chán ghét mọi thứ trong hoàng thất. Nếu có một ngày hắn thật sự ngồi vào vị trí kia, hắn cũng không muốn con của hắn sau này sẽ giống như hai huynh đệ Tần gia, đấu đến ngươi chết ta sống.
Nhân sinh nhất thế, thảo mộc nhất thu. (Sinh mệnh một đời, cỏ cây một mùa)
Sinh mệnh rất ngắn ngủi, nếu mưu cầu quá nhiều thứ, sẽ chỉ khiến bản thân thêm mệt mỏi mà thôi! Chi bằng làm một người dân thường, sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc qua ngày là đủ rồi!
Nếu không phải thù hận năm năm trước quá sâu sắc, thì hắn cũng không muốn quan tâm đến những việc này làm gì. Có điều, bây giờ hắn đã xen vào quá sâu, muốn không để ý đến nữa thật sự rất khó.
Thanh Hạm dựa vào ngực hắn, không biết vì sao, nàng cũng có thể cảm nhận được suy nghĩ từ sâu trong đáy lòng hắn. Đúng thế, bọn họ cũng chỉ là dân thường, dính vào phiền toái này làm gì. Chỉ riêng chuyện của Vô Hối sơn trang cũng đã hiến nàng đau đầu, nếu không phải có Thanh Sơn và Lạc Thành giúp nàng xử lý, thì e rằng nàng đã phải giải tán Vô Hối sơn trang từ lâu rồi.
Thanh Hạm lại hỏi: “Chàng nghĩ Tần Phong Dương sẽ bắt Đại sư huynh làm chuyện gì mà thần bí như vậy?”
Nghe nàng hỏi, Lăng Nhược Tâm nghĩ nàng đang lo cho sự an nguy của Tống Vấn Chi, liền cười nói: “Hắn ta cũng sẽ không để Đại sư huynh của nàng đi làm mấy chuyện nguy hiểm đâu. Hơn nữa, với thân thủ của đại sư huynh nàng, trên đời này có lẽ cũng sẽ không có ai có thể thực sự khiến hắn gặp nguy hiểm. Cùng lắm là hắn ta chỉ bắt Đại sư huynh nàng đi nói chuyện để lung lạc tinh thần của Tần Phong Ảnh thôi.”
Thanh Hạm thở dài nói: “Cũng đúng, ta chỉ lo Đại sư huynh đang trúng độc, không biết sẽ thế nào. Thật ra, ta vẫn cảm thấy rất kỳ quái, y thuật của Đại sư huynh, tuy không nói là độc bá thiên hạ, nhưng lại là truyền nhân đắc ý nhất của sư phụ, tốt hơn gấp ngàn lần thái y trong cung. Hơn nữa, huynh ấy cũng rất giỏi trị nội thương. Tần Phong Dương nhất định cũng biết điều này, nhwung vì sao hắn không dùng việc này để trao đổi giải dược? Như vậy cả hai người bọn họ đều có thể sống tốt mà.”
Lăng Nhược Tâm nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện này, có lẽ chỉ bọn họ mới biết rõ được. Tính tình của Đại sư huynh nàng cũng rất ương ngành, e là trong chuyện này còn có ẩn tình gì khác.”
Thanh Hạm gật đầu: “Có lẽ vậy!”
Một làn gió nhẹ thổi qua khiến ánh nến chợt lay động, ngoài cửa sổ cũng hiện lên một vài tia sáng, những tia sáng này phóng lên rất cao, rồi nở rộ thành một đóa hoa xinh đẹp trên màu trời đêm, rực rỡ đến lóa mắt.
Vừa nhìn thấy pháo hoa kia, Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm đều kinh hãi. Lăng Nhược Tâm hỏi: “Nàng và bọn Thanh Sơn vẫn liên lạc bằng loại pháo hoa này sao?”
Thanh Hạm khẽ gật đầu, sắc mặt Lăng Nhược Tâm chợt biến, vì hắn biết, nếu đã phóng lên loại pháo hoa này, tức là đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng.
Nhìn pháo hoa kia, tâm trí Thanh Hạm bỗng rối loạn. Nàng đã từng nói với Thanh Sơn, nếu không có chuyện gì cực kỳ quan trọng thì không cần phải liên lạc với nàng, hắn có thể toàn quyền xử lý. Nhưng mà, hắn không liên lạc thì thôi, đã liên lạc lại dùng loại pháo hoa khẩn cấp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thanh Hạm vô cùng sốt ruột, chạy suốt cả đêm cùng Lăng Nhược Tâm tới điểm phát tín hiệu, rạng sáng bọn họ mới tới nơi.
Người chờ ở đó, không phải là Thanh Sơn, mà là một chưởng quầy của Vô Hối sơn trang tên Vương Chính. Bình thường người này làm việc rất giỏi giang, khiến Thanh Hạm rất tán thưởng, nên ngoài làm chưởng quầy, Thanh Hạm còn để hắn đi thu thập tin tức tình báo, mọi việc mua bán trong nước Phượng Dẫn đều do hắn quản lý.
Vừa nhìn thấy Thanh Hạm, Vương Chính vội vàng nói: “Trang chủ, cuối cùng cũng tìm được ngài rồi. Không ổn, xảy ra chuyện lớn!” Hắn nhận được tin từ hai ngày trước, nhưng không có cách nào liên lạc được với Thanh Hạm, đến tối hôm qua mới nhớ ra cách liên lạc khẩn cấp bằng pháo hoa mà Thanh Sơn đã từng đưa cho hắn, liền vội vàng châm lên, rốt cuộc cũng tìm được Thanh Hạm.
Bình thường hắn vốn rất bình tĩnh, Thanh Hạm chưa từng thấy dáng vẻ hắn vội vàng thế này bao giờ, liền nói: “Vương Chính, đừng nôn nóng, nói từ từ thôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Chính đáp: “Ta vừa nhận được tin của Thanh Sơn tổng quản, tiểu thư và phu nhân mất tích rồi!”
Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm nghe xong đều kinh hãi, nàng cảm thấy tim mình đập rất nhanh, vội hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đừng nóng vội, nói chậm thôi!” Nàng sợ Vương Chính nóng nảy lại nói sai trọng điểm.
Vương Chính đáp: “Tình hình cụ thể thế nào thì ta cũng không rõ lắm, trong tin tức của Thanh Sơn tổng quản có nói, ngày đó sau khi hắn và trang chủ rời khỏi Vô Hối sơn trang, thì năm ngày sau, phu nhân và tiểu thư đột nhiên mất tích. Hắn đã phái người đi tìm, nhưng đến giờ vẫn không có tin tức gì mới.”
Thanh Hạm kinh hãi, tính kỹ lại, thì nàng rời khỏi Vô Hối sơn trang đã nửa tháng. Ngày đó khi nàng đi, đã sai Thanh Sơn sắp xếp một số cận vệ có võ công cao cường bảo vệ Vô Ưu và Tô Tích Hàn. Nàng và Thanh Sơn đến xưởng binh khí Tiềm Dương mất hai ngày, Thanh Sơn từ xưởng binh khí Tiềm Dương quay về Vô Hối sơn trang cũng mất ba ngày, mà từ Vô Hối sơn trang chuyển tin đến nước Phượng Dẫn, thì nhanh nhất cũng mất bảy ngày. Như vậy, Vô Ưu đã mất tích khoảng mười ngày, nhưng bên phía Thanh Sơn vẫn không có tin gì mới, chứng tỏ Thanh Sơn vẫn chưa tìm được Vô Ưu.

Thanh Hạm đã chạy suốt cả đêm qua, giờ lại nghe tin tức kinh khủng như thế khiến nàng vô cùng lo lắng, đầu óc choáng váng. Nhìn sắc mặt của nàng, Lăng Nhược Tâm vội ôm nàng vào an ủi: “Thanh Hạm, đừng lo, từ xưa đến nay, Thanh Sơn xử lý mọi chuyện vẫn rất nhạy bén mà…” Hơn nữa, hiện giờ hắn cũng không biết ai đã bắt con bé đi, nếu để kẻ xấu bắt được, e rằng sẽ rất nguy hiểm.
Vương Chính từng gặp Vô Ưu, nhìn thấy dáng vẻ Lăng Nhược Tâm rất giống Vô Ưu, khiến hắn ta vô cùng kỳ quái, lại nhìn thấy Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm có vẻ thân thiết với nhau, hắn cũng tỏ ra rất lo lắng cho Vô Ưu, nên trong lòng hắn ta cũng thầm phỏng đoán thân phận của Lăng Nhược Tâm.
Thanh Hạm giãy ra khỏi ngực hắn, hỏi: “Vương Chính, Thanh Sơn có nói là tiểu thư có thể bị kẻ nào bắt không?”
Vương Chính lắc đầu nói: “Thanh Sơn tổng quản chỉ nói là tiểu thư và phu nhân mất tích, chứ không nói đến bị ai bắt.”
Thanh Hạm nhìn Lăng Nhược Tâm, nghĩ một chút rồi nói: “Trong Vô Hối sơn trang tuy không có cao thủ bảo vệ, nhưng muốn bắt người ở đó cũng không dễ dàng gì.” Bỗng nàng nhớ tới một người, oán hận nói: “Là hắn, chắc chắn là hắn làm‼!”
Lăng Nhược Tâm hỏi: “Là ai?”
Thanh Hạm nói: “Chàng còn nhớ ta đã từng kể với chàng, rằng Tô Dịch Hàn từng đến tìm ta không? Ngày đó hắn bị ta giễu cợt, sau đó, ta cho hắn một ngàn lượng bạc rồi đuổi hắn đi. Ta với hắn vẫn luôn có hiềm khích, ngày ấy khi hắn tới sơn trang, cũng nhìn thấy Vô Ưu. E rằng chính hắn đã bắt Vô Ưu đi, Tích Hàn vẫn luôn ở bên Vô Ưu, có lẽ hắn bị nàng phát hiện, sau đó vì nàng muốn bảo vệ Vô Ưu, nên cũng bị Tô Dịch Hàn đưa đi luôn.”
Nghe thấy Thanh Hạm nói vậy, Lăng Nhược Tâm không khỏi thở phào một hơi, nói: “Nếu là hắn bắt cóc Vô Ưu, thì Vô Ưu sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
Thanh Hạm hỏi: “Vì sao?”
Lăng Nhược Tâm nói: “Tuy bản chất của hắn rất độc ác, giả dối, nhưng cũng không phải là loại người tàn bạo đến cùng cực. Lần trước hắn đến tìm nàng, e rằng ngoài việc nhận lệnh của Tần Phong Dương ra, thì cũng vì muốn đến cầu tài cầu lộc ở chỗ nàng. Tuy hắn bị nàng gây khó dễ, có oán hận với nàng, nhưng cũng không dám giết người. Hơn nữa, Tô Tích Hàn cũng mất tích, dù thế nào thì nàng ta cũng là muội muội ruột của hắn, dù sao hắn cũng đã từng có lỗi với nàng ta, có nàng ta bảo vệ, Vô Ưu hẳn sẽ không gặp nguy hiểm. Kể cả hắn bắt Vô Ưu vì mưu kế của Tần Phong Dương, dù Tần Phong Dương có cực kỳ hận ta, thì hắn vẫn rất yêu thương nàng, ngay cả Tống Vấn Chi hắn còn không giết, thì sao có thể làm tổn thương con gái ruột của nàng?”
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Thanh Hạm cũng cảm thấy đỡ lo lắng hơn. Người ta nói, quan tâm quá sẽ bị loạn. Đúng là như thế, chỉ vừa nghe thấy Vô Ưu gặp nguy hiểm, nàng đã mất hết khả năng phán đoán. Nếu không có Lăng Nhược Tâm phân tích kỹ càng, e rằng nàng đã nóng vội đến mê muội rồi.
Sau khi nghe Lăng Nhược Tâm nói, Thanh Hạm trấn tĩnh hơn nhiều. Đúng thế, nếu như Vô Ưu thực sự trong tay Tô Dịch Hàn, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì. Nếu hắn chỉ muốn tiền bạc, thì chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề. Trên đời này, đối với nàng, Vô Ưu quý giá hơn tất cả vàng bạc châu báu.
Nhớ đến những việc làm của Tô Dịch Hàn hôm ấy, Thanh Hạm liền nói với Lăng Nhược Tâm: “Hiện giờ chúng ta cũng chỉ phỏng đoán là Tô Dịch Hàn bắt Vô Ưu, nhưng không có chứng cứ gì. Ta nghĩ, chúng ta vẫn nên quay về nước Long Miên gặp Thanh Sơn thì hơn, phải hỏi hắn xem tình hình cụ thể ngày hôm đó thế nào, sau đó bàn bạc tìm đối sách.”
Lăng Nhược Tâm khẽ gật đầu, Thanh Hạm lại nói: “Vương Chính, chuẩn bị cho ta hai con ngựa tốt. Ta phải quay về Vô Hối sơn trang ngay bây giờ.”
Vương Chính nhìn Lăng Nhược Tâm rồi nói: “Ngựa ta đã sớm chuẩn bị xong, nhưng lại chỉ có một.” Tuy hắn đã tính trước là khi tìm được Thanh Hạm, nàng chắc chắn sẽ quay về Vô Hối sơn trang, nhưng không ngờ bọn họ lại có hai người.
Nhìn thần sắc của Thanh Hạm, Lăng Nhược Tâm cũng lo nàng tiếp tục đi như thế sẽ không thể chống đỡ nổi, lời nói của Vương Chính vừa lúc lại rất hợp ý hắn, liền kéo Thanh Hạm nói: “Một thì một, nàng vẫn chưa được nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta cưỡi chung một con đi. Nàng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.”
Thanh Hạm cười khổ nhìn hắn, hiện giờ Vô Ưu đang gặp nguy hiểm, nàng sao có thể ngủ được? Nhưng nàng cũng biết Lăng Nhược Tâm nói rất có lý, đành phải khẽ gật đầu.
Hai người phi ngựa không ngừng nghỉ, bảy ngày sau đã về đến Vô Hối sơn trang.
Vừa nhìn thấy Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm cùng quay về, Thanh Sơn vô cùng vui mừng, bước nhanh đến trước mặt Lăng Nhược Tâm nói: “Môn chủ, ngài không sao, thật tốt quá. Mấy năm nay ta đã rất lo cho ngài!”
Thanh Hạm kéo Thanh Sơn qua quát: “Hắn có sao hay không bây giờ không quan trọng. Quan trọng là… rốt cuộc Vô Ưu thế nào rồi? Ngày đó đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn dáng vẻ của Thanh Hạm, Lăng Nhược Tâm khẽ thở dài, mẫu tử liên tâm, người ta nói không sai chút nào, suốt chặng đường về, trong lòng nàng, trên miệng nàng đều nhắc đến Vô Ưu. Hắn cũng nói: “Thanh Sơn, ngày ấy rốt cuộc đã có chuyện gì với Vô Ưu? Vì sao con bé lại mất tích?”
Hắn nghĩ hắn là người cha xui xẻo nhất trên thế gian này. Vừa biết được mình có con gái, lại nghe tin con gái mất tích. Nhưng dù thế nào, hắn cũng tuyệt đối không cho phép con gái mình xảy ra bất cứ chuyện gì.
Hết chương 12.
***


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.