Bạn đang đọc Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo – Chương 87: Quyển 3 : Đồ của người xưa.
Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
Thanh Hạm hiểu ý của Thanh Sơn. Từ sau khi nhìn thấy Tống Vấn Chi, nàng đã đoán được mục đích của hắn lần này. Có điều, hắn vẫn là đại sư huynh của nàng, nàng không thể hạ thủ được, mà hắn, chắc cũng sẽ không nhẫn tâm làm tổn thương nàng đâu.
Tống Vấn Chi sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng vào lúc bọn họ đang bàn bạc, chỉ có thể vì một vài nguyên nhân, nhưng dù là vì lý do gì, thì Thanh Hạm cũng đều cảm thấy không biết làm sao.
Thời gian qua đi, ai cũng thay đổi. Người thiếu niên vốn anh tuấn, trung hậu kia, bây giờ cũng đầy tâm sự. Thanh Hạm cảm thấy chính mình cũng thay đổi không ít. Cho đến bây giờ, nàng cũng chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày, nàng và Tống Vấn Chi trở thành đối thủ của nhau. Những ngày tháng thoải mái, vui vẻ ở Thương Tố môn giờ đã cách nàng càng ngày càng xa, tình cảm từng ẩn sâu trong đáy lòng, giờ phút này lại trở nên yếu ớt như thế…
Khi Thanh Hạm quay về phòng, Vô Ưu đã ngủ say, Tô Tích Hàn lại ngồi ngẩn người dưới ánh đèn. Nhìn thấy nàng bước vào, Tô Tích Hàn liền đứng lên hỏi: “Bắt được người nghe lén không?”
Thanh Hạm đi tới trước mặt nàng ta, đưa tay quấn nhẹ mái tóc suôn dài của nàng, cúi đầu hỏi: “Cô vẫn còn hận huynh ấy sao?” Tô Tích Hàn hỏi thế này, chắc chắn là tới để hỏi chuyện của Tống Vấn Chi.
Mắt Tô Tích Hàn tối sầm lại, trên mặt thoáng hiện lên vẻ thống khổ và không cam lòng nói: “Làm sao có thể không hận được, chỉ là, sự tình đã qua lâu rồi. Con người không thể sống mãi với oán hận được. Nếu nghĩ cẩn thận, thì ta cũng chẳng có lý do gì để hận hắn. Nếu không phải năm đó, đại ca ta tính kế đủ đường với Huyến Thải sơn trang, thì cũng đã không tạo thành hậu quả như thế.”
Thanh Hạm buồn bã cười với nàng: “Cô nghĩ thông suốt là tốt rồi.”
Tô Tích Hàn cũng khẽ cười nói: “Chính cô mới là người bướng bỉnh ấy, đến bao giờ mới có thể bỏ đi những suy nghĩ trong đầu?”
Thanh Hạm hơi ngẩn người, thở dài nói: “Ta thà rằng vĩnh viễn cũng không xua đi những suy nghĩ đó, thà rằng một ngày nào đó, hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt ta, cãi nhau ầm ĩ với ta một trận, hoặc giống như khi chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên, ném ta vào chuồng heo cũng được.”
Tô Tích Hàn kéo tay nàng qua nói: “Thật ra, mấy năm nay cô đã rất vất vả rồi, đừng cố ép buộc mình quá. Hơn nữa, dù cô thật sự muốn báo thù, cũng không nên quá miễn cưỡng. Thân phận của họ đều rất cao. Từ xưa đến nay, dân không thể đấu với quan, huống gì hắn ta lại là Hoàng đế cao cao tại thượng!”
Thanh Hạm cười hì hì, đưa ngón tay ra, khẽ nâng cằm Tô Tích Hàn lên nói: “Dù sao chuyện này cũng đã được sắp xếp ổn thoả rồi, ta đã không quá lo lắng, thì cô cũng không cần phải lo. ‘Nương tử’, hầu ‘vi phu’ thay y phục nào?!”
Thấy nàng đánh trống lảng, rõ ràng là không muốn nói đến việc này nữa. Tô Tích Hàn thầm hít sâu một hơi, đẩy móng vuốt của nàng ra, giận dữ nói: “Đã sinh con rồi mà vẫn không đứng đắn chút nào hết!”
Tuy nói vậy, nhưng Tô Tích Hàn vẫn giúp Thanh Hạm thay y phục.
Thanh Hạm cười hi hi nói: “Đúng là về đến nhà vẫn thoải mái hơn, hiện giờ rốt cuộc ta cũng cảm nhận được sự ưu đãi của nam nhân rồi. Thì ra cảm giác được nương tử hầu hạ lại thích như vậy!” Dứt lời, nàng nằm giang ra hình chữ đại trên giường cực kỳ bất nhã.
Nhìn bộ dạng đó của nàng, Tô Tích Hàn vừa bực mình vừa buồn cười, khẽ lắc đầu rồi đẩy nàng vào trong một chút, ghé người nằm xuống cạnh nàng. Hai người làm vợ chồng giả, vừa ngọt ngào vừa ấm áp. Nếu như không có những nỗi đau kia, thì cuộc sống sẽ càng hạnh phúc hơn nhiều.
Sáng hôm sau, Thanh Hạm vừa rời giường đã nghe bên ngoài ồn ào xôn xao. Nàng khẽ nhíu mày, định ra xem có chuyện gì. Vừa đi tới đại sảnh, đã nhìn thấy một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi ngang nhiên đứng ở giữa phòng. Bên cạnh bà còn có hai cô bé tầm hơn mười tuổi. Người phụ nữ kia khinh thường nói: “Ta còn tưởng kỹ thuật thêu thùa của Vô Hối sơn trang có một không hai thế nào. Thì ra chỉ là một đám thùng rỗng kêu to!”
Minh Viễn giận dữ nói: “Vị phu nhân này, xin bà nói chuyện sạch sẽ một chút. Bà tìm đến tận cửa, không phải là để gây rối đấy chứ?”
Nhìn bộ dạng của Minh Viễn, Thanh Hạm liền bật cười. Tính tình hắn vốn ôn hoà, không mấy khi tranh cãi với người khác. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt tía tai của hắn. Có thể chọc hắn tức giận đến như vậy, chắc người phụ nữ kia đã nói những lời rất khó nghe.
Vừa nhìn thấy Thanh Hạm bước vào, Minh Viễn liền bước tới nói: “Trang chủ, bà ta thật quá đáng, nói Vô Hối sơn trang chúng ta không có người tài, chỉ là hư danh, cả ngày chỉ nghĩ thủ đoạn kinh thương, căn bản chỉ là…” Câu tiếp theo, hắn không thể nói được thành lời.
Tuy Minh Viễn không nói hết lời, nhưng Thanh Hạm cũng đoán được hơn một nửa. Nàng khẽ cười, ý bảo Minh Viễn không cần nói nữa. Minh Viễn này cũng thật đáng yêu, người khác có thể đánh hắn, mắng hắn, nhưng nói động đến Vô Hối sơn trang thì không được.
Thanh Hạm còn chưa lên tiếng, người phụ nữ kia đã nhìn Thanh Hạm, nghi ngờ hỏi: “Ngươi chính là đương gia của Vô Hối sơn trang, Đoàn Thanh?”
Đoàn Thanh là tên giả của Thanh Hạm. Sau khi đến nước Long Miên, vì không muốn gây chuyện thị phi, nên nàng liền xoá chữ Hạm đi, đổi tên thành Đoàn Thanh.
Thanh Hạm gật đầu nói: “Ta là Đoàn Thanh. Không biết vị đại thẩm này đến Vô Hối sơn trang sớm như vậy là vì chuyện gì?”
Bà ta chưa tới ba mươi hai tuổi, dung mạo cũng rất đẹp, mắt hạnh má đào, tóc đen như mây. Xưa nay bà ta vốn rất yêu quý dung nhan của mình, giữ gìn nhan sắc cũng rất cẩn thận, nhìn chỉ như hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, bây giờ bị Thanh Hạm gọi là “Đoàn Thanh”, khiến bà ta không khỏi giận dữ, trừng mắt nhìn Thanh Hạm nói: “Chẳng vì cái gì cả. Chỉ là, ta nghe nói kỹ thuật thêu thùa của Vô Hối sơn trang là đệ nhất thiên hạ, nên mới đến để học hỏi. Có điều, vừa bước vào, chưởng quầy các ngươi đã ra sức từ chối, nói cái gì mà tú nương của các ngươi không ở đây, chẳng qua, cũng chỉ vì chột dạ nên không dám so với ta mà thôi!” Nhìn thấy Thanh Hạm, bà ta cũng hơi giật mình.
Đúng là đến gây rối. Tính cách của người này có vẻ rất mạnh mẽ, nếu hôm nay không khiến cho bà ta tâm phục khẩu phục, chỉ sợ sẽ không chịu rời khỏi đây. Tú nương ở Vô Hối sơn trang vì gia đình có việc nên đã xin về nhà thăm người thân chưa quay lại, mà những tú nương khác thì đều ở trong xưởng thêu, bình thường không về đến cửa hàng chính.
Thanh Hạm hơi trầm ngâm, rồi khẽ cười hỏi: “Không biết phải xưng hô với vị đại thẩm này thế nào?”
Nghe nàng lại gọi “đại thẩm”, bà ta không khỏi giận dữ nói: “Ta là Kim Tú Tú của xưởng thêu Lưu Vân, không phải là đại thẩm gì hết.”
Kim Tú Tú vừa xưng danh, mọi người trong phòng đều hiểu ra ngay. Xưởng thêu Lưu Vân là xưởng thêu lớn nhất nước Long Miên. Trước khi Thanh Hạm tới Long Miên, đồ thêu của các vị vương tôn quý tộc trong nước cơ bản đều do Lưu Vân làm ra. Mà Kim Tú Tú còn là tú nương có kỹ thuật thêu tốt nhất trong xưởng thêu Lưu Vân, các phi tần trong cung thường đặt đồ thêu của bà.
Nghe bà ta tự giới thiệu, Thanh Hạm thầm cân nhắc, nếu là người bình thường, thì Tích Hàn còn có thể ứng phó được, nhưng Kim Tú Tú này thành danh đã rất lâu, tuy đồ thêu của nước Long Miên không bằng Huyến Thải sơn trang, nhưng nếu không có bản lĩnh thật sự thì cũng không thể được đánh giá cao như vậy. Nàng còn đang lo lắng, chợt nghe Vô Ưu tức giận kêu lên: “Cha!”
Sáng sớm Vô Ưu vừa dậy đã không thấy bóng dáng Thanh Hạm đâu, cô bé liền chạy đi tìm nàng. Vừa nhìn thấy Thanh Hạm, cô bé liền vui vẻ chạy tới, đòi Thanh Hạm bế cô bé lên.
Nghe thấy Vô Ưu gọi, Thanh Hạm khẽ cười, sao nàng lại quên mất cô con gái bảo bối này chứ! Nàng bế Vô Ưu lên, cười nói với Kim Tú Tú: “Thì ra là Kim đại nương danh tiếng lẫy lừng, thất lễ, thất lễ!” Nói là thất lễ, nhưng mắt nàng lại nhìn Vô Ưu, tay cũng nhẹ nhàng nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, giống như không hề để Kim Tú Tú vào mắt.
Từ đại thẩm biến thành đại nương, mặt Kim Tú Tú đầy vẻ phẫn nộ, giận dữ nói: “Chẳng lẽ Vô Hối sơn trang không có ai sao? Thì ra hạ nhân ở đây chỉ là những kẻ quê mùa không quy không củ! Cả sơn trang toàn đám bất lực, hữu danh vô thực! Ta thấy, nên đổi tên Vô Hối sơn trang thành Vô Dụng sơn trang đi là hơn!” Bà ta thật quá nóng tính, Thanh Hạm gọi bà ta là đại thẩm đã đành, còn dám không để bà vào mắt. Tuy bà ta chỉ là một tú nương, nhưng lại tự nghĩ mình rất cao quý, vì kỹ thuật thêu thùa xuất chúng, nên mỗi khi người khác gặp bà đều cư xử rất lễ độ, đây là lần đầu bà ta bị người khác không thèm để mắt tới như thế.
Nghe bà ta nói vậy, Thanh Hạm cũng không tức giận, chỉ khẽ cười: “Người của Vô Hối sơn trang có phải là vô dụng hay không, cũng không phải do một người như Kim đại nương bà định đoạt. Chỉ là, từ trước đến nay, ta vốn không có cảm tình với những kẻ tìm tới cửa gây sự. Ta luôn cảm thấy, cao thủ thêu thùa, phải là một người bình tĩnh, hoặc chín chắn, độ lượng. Tính cách nóng nảy như Kim đại nương đây, có thêu chắc cũng chỉ thêu được nửa thùng nước mà thôi.” Muốn châm chọc, mắng người hả? Trừ thua dưới tay Lăng Nhược Tâm ra, nàng còn chưa từng thua người khác đâu.
Kim Tú Tú mặt đỏ tía tai, đập hai tay xuống bàn giận dữ: “Trình độ thêu thùa của Kim Tú Tú ta thế nào, thì mọi người đều biết! Không đến lượt tên tiểu bạch kiểm như ngươi ý kiến! Hơn nữa, ngươi lắm điều như vậy, không phải là không dám so tài với ta hay sao? Có khác gì con rùa rụt đầu?”
Vừa dứt lời, Thanh Sơn cũng nhíu mày, Minh Viễn giận dữ nói: “Bà nói hươu nói vượn cái gì thế!” Hắn là người đọc sách, vốn không có bản lĩnh tranh cãi với người ta.
Thanh Hạm cười ha ha nói: “Ta không phải rùa rụt đầu, chỉ là, nhìn thấy bà cũng đã có tuổi rồi, vốn muốn giữ thể diện cho bà, không ngờ bà lại chẳng cần cả thể diện của mình. Trong Vô Hối sơn trang này, tuỳ tiện chọn một người cũng có thể thêu tốt hơn bà! Nếu bà thật sự có bản lĩnh, vậy thì cứ thắng con gái ta trước đi rồi nói sau.”
Nghe ‘hắn’ nói vậy, Kim Tú Tú suýt thì tức đến tắt thở. Dù gì bà ta cũng là một tú nương nổi danh mười mấy năm nay, trình độ thêu thùa cũng rất lành nghề, vậy mà ‘hắn’ dám bảo bà so tài với một đứa bé chưa tới năm tuổi. Đoàn Thanh này, thật quá khinh thường người khác!
Còn Thanh Sơn, Minh Viễn và Tô Tích Hàn, nghe Thanh Hạm nói vậy, mắt liền sáng rực lên. Bản lĩnh thêu thùa của Vô Ưu, bọn họ đều được chứng kiến tận mắt, khắp cả Vô Hối sơn trang, không ai có thể vượt qua cô bé.
Minh Viễn vốn còn đang lo lắng, nghe Thanh Hạm nói vậy liền hùa theo: “Đúng thế, không phải vì chúng ta không muốn so tài với bà, mà vì nể mặt bà có tuổi rồi, thật sự không muốn gây khó dễ cho bà. Nhưng bà lại không biết xấu hổ. Nếu bà có bản lĩnh thắng được tiểu thư nhà ta, thì hãy đòi so tài với người khác!”
Nghe Minh Viễn nói vậy, Thanh Hạm bật cười, xem ra, Kim Tú Tú này đúng là đã chọc giận hắn rồi. Một người thật thà như hắn mà còn nói ra được những câu như vậy, đúng là không dễ dàng gì.
Kim Tú Tú lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Vô Hối sơn trang thật khinh người quá đáng. Ta cũng muốn nhìn xem một đứa trẻ còn chưa tới năm tuổi này, có thể có bản lĩnh gì! Đã vậy, hôm nay ta cũng sẽ không thêu nữa, để cho đồ nhi của ta ra mặt thay ta đi, để tránh đến lúc ta thắng, các ngươi lại nói ta cậy lớn ức hiếp nhỏ, thắng cũng không vẻ vang gì!”
Thanh Hạm khẽ cười nói: “Kim đại nương thật khí phách, ta chỉ sợ, nếu đồ đệ của bà thua con gái ta, lúc ấy lại lấy cớ rằng không phải tự bà ra tay, nên mới thật bại.” Tốt nhất là bây giờ kích động bà ta một chút, nếu không, lát nữa chỉ e bà ta lại to mồm nói bậy.
Khoé miệng Kim Tú Tú nhếch lên một nụ cười khinh thường nói: “Kim Tú Tú ta phái đồ đệ của mình tỷ thí kỹ thuật thêu thùa với con gái ngươi. Thắng là thắng, thua là thua. Chắc chắn sẽ không ra sức tìm mọi cách chối từ như các ngươi!”
Thanh Hạm chán nản cười nói: “Được, nếu đã vậy, thì xin mời!” Dứt lời, nàng liền sai nha hoàn mang tới hai phần chỉ thêu nhiều màu.
Vô Ưu được Thanh Hạm ôm vào lòng, nghe thấy Thanh Hạm và Kim Tú Tú nói vậy, cô bé giống như cũng hiểu được nên nói thế nào vậy, cô bé nhẹ nhàng ghé vào tai Thanh Hạm hỏi: “Cha, bà ấy thêu đẹp hay mẹ thêu đẹp hơn?”
Thanh Hạm không hề nghĩ ngợi, đáp: “Vậy mà cũng phải hỏi, đương nhiên là mẹ con thêu đẹp rồi!” Trong lòng nàng lại thầm nói: chỉ sợ là bà ta lợi hại hơn mẹ con nhiều.
Vô Ưu vỗ ngực nói: “Chỉ cần bà ấy không thêu đẹp như mẹ, thì con cũng chẳng sợ bà ấy. So thì so, xem ai sợ ai!” Dứt lời, đôi mắt long lanh còn chớp liên tục vài cái, nhìn vô cùng đáng yêu.
Nhìn bộ dạng của Vô Ưu, Thanh Hạm liền hít sâu một hơi. Dáng vẻ của cô bé vừa rồi, thật sự rất giống người nào đó. Trận tỷ thí đột ngột này, khiến nàng không khỏi nhớ tới màn tỷ thí năm năm trước trong hoàng cung, lòng lại trầm hẳn xuống.
Kim Tú Tú nghe Thanh Hạm và Vô Ưu nói chuyện, liền lạnh lùng nói: “Nếu trận đấu này tổ chức trong Vô Hối sơn trang, ta chỉ sợ sẽ phải ngậm đắng nuốt cay. Thế này đi, chúng ta ra cửa chính để thi tài, ai thêu đẹp, ai thêu xấu, không phải do Vô Hối sơn trang quyết định, cũng không phải do ta quyết định, mà do người qua đường quyết định, sao hả?”
Thanh Hạm hơi do dự, nhưng cũng gật đầu: “Vậy làm theo lời Kim đại nương đi.” Nàng do dự, vì không muốn Vô Ưu còn nhỏ như vậy đã bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió, nhưng đây đúng là cách bình xét tốt nhất.
Kim Tú Tú lại nói: “Nếu chỉ so thắng thua thôi, thì cũng chẳng ích lợi gì.”
Thanh Hạm cười hỏi: “Không biết Kim đại nương còn muốn được lợi gì?”
Kim Tú Tú trừng mắt nhìn Thanh Hạm: “Nếu Vô Hối sơn trang thua, phải thông cáo cho khắp thiên hạ, Vô Hối sơn trang thua dưới tay của Kim Tú Tú ta, sau này không được kinh doanh thêu thùa nữa!”
Thanh Hạm hơi cân nhắc, món cược này không hề nhỏ, nàng bình tĩnh hỏi: “Vậy nếu Kim đại nương bà thua thì sao?”
Kim Tú Tú gằn từng chữ một: “Nếu ta thua, cả đời này cũng không động tới kim thêu nữa!” Nếu thua một cô bé mới hơn bốn tuổi, thì bà ta quả thật cũng không còn mặt mũi nào mà cầm kim thêu nữa.
Thanh Hạm nhìn bà ta nói: “Tuy món cược này rất lớn, nhưng đối với Vô Hối sơn trang, thì thật sự không quá công bằng. Việc bà có tiếp tục thêu hay không, chẳng liên quan gì tới Vô Hối sơn trang. Chi bằng thế này đi, nếu bà thua, thì phải đến Vô Hối sơn trang, làm cho ta mười năm, thế nào?”