Bạn đang đọc Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo – Chương 74: Quyển 2 : Xuân dược mê tình
Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
***
Hắn vô cùng bực bội, bất cứ ai bị làm phiền vào lúc này cũng sẽ cảm thấy vô cùng bực bội!
Lăng Nhược Tâm vốn định không thèm để ý đến tiếng gõ cửa đáng ghét kia, cứ giả vờ đã ngủ rồi là được. Có điều, tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, giống như chỉ hận không thể đập thẳng cửa ra mà vào vậy. Thanh Hạm nhìn hắn một cái, rồi cười hì hì, đứng dậy mặc quần áo. Nàng cảm thấy người nóng kinh khủng, trong lòng rung động, mặt cũng đỏ hồng. Nàng vẫn muốn dán sát vào người Lăng Nhược Tâm, nhưng lại nghĩ, nếu nàng thật sự làm như vậy, chỉ e Lăng Nhược Tâm sẽ nghĩ nàng là loại người quá phóng đãng. Thanh Hạm đành phải cố gắng tĩnh tâm, vận công đè nén huyết mạch xuống cho cơ thể thoải mái hơn một chút.
Nhìn bộ dạng của nàng, Lăng Nhược Tâm chỉ nghĩ là phản ứng bình thường khi hai người bị ngắt giữa chừng thôi. Hắn đành thở dài, cam chịu mặc xiêm y vào, mở cửa ra, chỉ thấy một thái giám đứng đó nói: “Lăng Đại tiểu thư, quấy rầy ngài lúc nửa đêm. Nhưng nếu không phải chuyện quá lớn, nô tài cũng không dám tới làm phiền ngài.”
Lăng Nhược Tâm biết tên thái giám này là tâm phúc của Thái tử, trong lòng thầm thấy kỳ quái, liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thái giám kia nói: “Vừa rồi Hoàng thượng vội vàng triệu kiến Thái tử điện hạ, điện hạ nói lần này ngài khó qua khỏi, xin Lăng Đại tiểu thư nể giao tình lúc trước, dù thế nào cũng quá bộ qua đó, chứng thực giúp ngài một chuyện, nếu không chỉ e là ngài không có cách nào thoát thân nữa.” Dứt lời, hắn liền quỳ xuống.
Ánh mắt Lăng Nhược Tâm lạnh đi, hỏi: “Tin tức của điện hạ các ngươi cũng thật linh thông, nhanh như vậy mà đã biết đêm nay ta ở lại Thuý Liễu quán rồi!”
Thái giám kia khóc ròng nói: “Chuyện đêm nay Lăng Đại tiểu thư ở lại Thuý Liễu quán đã truyền khắp hoàng cung, điện hạ có biết cũng không có gì lạ! Điện hạ còn nói, trước kia đã làm những chuyện có lỗi với Lăng Đại tiểu thư, xin ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân. Lần này dù thế nào cũng phải giúp điện hạ một tay.” Dứt lời hắn lại dập đầu mạnh vài cái, đến chảy cả máu.
Lăng Nhược Tâm nhíu mày, nói với thái giám kia: “Ngươi quay về nói với điện hạ nhà ngươi, Huyến Thải sơn trang đã hết lòng quan tâm giúp đỡ điện hạ nhà ngươi. Trận hoả hoạn lần trước đã đốt sạch giao tình của chúng ta rồi!” Dứt lời, hắn xoay người muốn quay về phòng.
Tay thái giám kia lại khóc lóc: “Lăng Đại tiểu thư, van xin ngài, hôm nay dù thế nào ngài cũng đi một chuyến đi, nếu không, đêm nay ta sẽ quỳ ở đây không đứng lên!” Nước mắt và máu chảy từ trán của hắn xuống, nhìn đã thấy ghê người.
Thanh Hạm đứng bên cạnh nhìn cũng không đành lòng, nàng kéo tay áo Lăng Nhược Tâm, nhưng hắn lại khẽ lắc đầu với nàng.
Lăng Nhược Tâm nói với thái giám kia: “Thật ra, công công không cần phải làm như thế. Đêm nay chúng ta là khách của Hoàng hâu, không có chút liên quan gì đến điện hạ. Nếu công công thích quỳ thì cứ quỳ đi!” Dứt lời, hắn kéo Thanh Hạm quay về phòng.
Tay thái giám kia thấy không thực hiện được mục đích, liền vừa quỳ vừa gào lên: “Lăng Đại tiểu thư, điện hạ đối xử với ngươi không tệ, sao ngươi có thể nhẫn tâm như thế?!”
Thanh Hạm ngồi trong phòng nghe cũng thấy phiền, nói với Lăng Nhược Tâm: “Nếu hắn cứ gào thét cả đêm ở đây, chúng ta phải làm sao mới được?” Dù là ai bị làm phiền cũng thấy bực bội, huống gì lại giữa đêm hôm khuya khoắt thế này!
Ánh mắt Lăng Nhược Tâm lạnh đi, ôm Thanh Hạm, chán nản nói: “Hắn đã phá vỡ chuyện tốt của ta, ta còn chưa tính sổ với hắn đâu. Lại đây nào, chúng ta tiếp tục!”
Thanh Hạm bực bội đẩy tay hắn ra nói: “Tránh ra!” Vậy mà hắn cũng nghĩ được, ngoài cửa có người kêu gào thế kia, còn tiếp tục được à? Có điều, trong lòng nàng lại dâng lên khát vọng, muốn được hắn ôm, muốn được hắn hôn.
Lăng Nhược Tâm thở dài: “Thật ra, chúng ta có thể không cần để ý tới hắn, nhưng trong chuyện này chỉ e là còn có âm mưu khác. Thủ vệ trong hoàng cung nghiêm mật thế nào, hơn nữa, lại trong thời buổi rối ren như bây giờ! Nàng nghĩ xem, hắn làm ầm ĩ như vậy bao lâu rồi mà không có ai đến ngăn cản, chắc chắn đã có người thu thập thị vệ ở đây rồi. Đêm nay, có lẽ chúng ta sẽ khó qua.”
Chuyện này thật sự quá kỳ quái, chắc chắn có người đã bày sẵn thế cục, chờ hai người nhảy xuống.
Thanh Hạm nghe xong, cũng thấy có lý, liền hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta mặc kệ hắn gây rối ở đây sao?” Nếu cứ tiếp tục ồn ào thế này, thì thật sự khó mà chịu nổi.
Lăng Nhược Tâm hừ một tiếng nói: “Cứ để hắn tiếp tục gây ồn ào đi. Ta không tin hắn có thể làm ầm ĩ cả một đêm! Nếu hắn có thể ầm ĩ khoảng một khắc, thì đêm nay hoàng cung có lẽ là có chuyện lớn rồi!” Thủ vệ hoàng cung sao có thể để cho hắn ồn ào cả đêm được! Huống chi, ban đêm yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều, chỉ một động tĩnh nhỏ thì từ chỗ rất xa cũng có thể nghe được. Hắn không tin đêm nay hắn và Thanh Hạm cứ ở trong Thuý Liễu quán này mà vẫn có thể gặp chuyện không may.
Thanh Hạm nhìn hắn hỏi: “Trong cung có thể xảy ra chuyện lớn gì?!”
Lăng Nhược Tâm trầm tư một lát rồi chậm rãi nói: “Chỉ e là chuyện kinh thiên động địa!” Chỉ cần hai người bình yên ở lại đây, thì dù trong cung có chuyện gĩ cũng không liên quan đến họ. Dù sao bọn họ chỉ là dân thường, ai là hoàng đế cũng không ảnh hưởng gì nhiều lắm đến họ. Cùng lắm là sau này không buôn bán được với hoàng cung nữa. Như vậy bọn họ càng nhàn hạ, sau này tìm cách khôi phục thân phận thật của hắn mới là chuyện tốt nhất cần lo.
Thấy sắc mặt nghiêm trọng của hắn, lại nghe ra ẩn ý trong câu nói của hắn, Thanh Hạm trừng to mắt hỏi: “Ý chàng là…”
Lăng Nhược Tâm gật đầu nói: “Sợ rằng đúng như nàng nghĩ!” hắn biết Thanh Hạm nghĩ gì, bởi vì đó cũng là suy nghĩ của hắn.
Khi hai người nói chuyện, thì tiếng khóc của thái giám kia đã dừng lại, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Hai người nhìn nhau, cảm thấy tình hình hơi quái dị. Lăng Nhược Tâm nghĩ một chút, liền mở cửa phòng, bên ngoài không có một bóng người. Tay thái giám kia không biết đã đi đâu.
Đang lúc hai người nghi ngờ, thì một âm thanh xé rách không khí truyền đến. Là một thanh kiếm. Thân kiếm loé lên dưới ánh đèn đêm. Lăng Nhược Tâm giống như đã dự đoán trước, nhẹ nhàng né sang, người kia thấy đâm trượt, lại đâm tiếp một kiếm nữa thẳng về phía hắn.
Lăng Nhược Tâm cầm một viên đá, búng tay, đánh văng kiếm người kia. Sau đó xoay người, cầm kim thêu trong tay, vung người, đâm thẳng vào gáy người kia. Phản ứng của gã kia cũng rất nhanh nhạy, lật người tránh, nhưng vẫn chậm một chút. Cây kim kia đâm xuyên qua tai hắn.
Đúng lúc này, chỉ thấy ở phía đông bốc lửa lớn. Gã kia vừa nhìn thấy lửa, liền bất chấp cơn đau ở tai, nhanh chóng phi thân qua vườn hoa bên cạnh, trốn thoát. Nhưng Lăng Nhược Tâm sao có thể để cho hắn đào thoát như vậy được. Hắn một tay phóng kim thêu chặn đường gã kia, một tay rút nhuyễn kiếm trên thắt lưng đâm thẳng về phía gã.
Gã kia dường như không ngờ người hắn có vũ khí, nên hơi hoảng hốt, suýt nữa bị hắn đâm trúng, có điều, gã cũng là một kẻ được huấn luyện nghiêm ngặt, nên chỉ hơi kinh hãi rồi kịp định thần ngay, vừa đỡ vừa lui.
Lăng Nhược Tâm thấy thân thủ gã kia nhanh nhẹn lạ thường, nhìn có vẻ rất quen thuộc với đường trong hoàng cung, lại thấy gã ra tay cực kỳ ngoan độc, chiêu nào cũng muốn đoạt mệnh, dù đang lùi bước những chiêu thức vẫn rất độc ác khiến hắn tức giận, nhuyễn kiếm cũng đâm thẳng về phía gã không chút lưu tình.
Ngay khi gã kia sắp thất thủ, thì một vài hắc y nhân lại đột ngột xuất hiện từ bụi hoa, muốn hỗ trợ gã kia trốn thoát. Một làn khói dày đặc bốc lên, Lăng Nhược Tâm sợ có âm mưu khác, liền vội vàng lùi về sau vài bước, chờ khói tan đi, thì đám người kia đã không còn thấy bóng dáng.
Nhìn tình cảnh này, Lăng Nhược Tâm kinh hãi, thầm nghĩ không ổn, vội phi thân quay về Thuý Liễu quán. Đèn trong phòng vẫn sáng, nhưng không còn thấy bóng dáng Thanh Hạm đâu. Hắn hoảng hốt hô to: “Thanh Hạm, nàng ở đâu?”
Không có ai trả lời hắn, khiến hắn càng lo lắng hơn, lại gọi tiếp: “Thanh Hạm, đừng đùa với ta nữa, nàng ra đây đi!” Xung quanh hoàn toàn yên lặng, không có ai đáp lời.
Lăng Nhược Tâm cố trấn định tinh thần, cẩn thận suy nghĩ lại tình huống vừa rồi khi hắn lao ra khỏi Thuý Liễu quán. Hắn thầm trách mình quá sơ ý, chỉ sợ đây là kế điệu hổ ly sơn của người khác. Nghĩ đi nghĩ lại, lại thấy không đúng lắm. Võ công của Thanh Hạm không thấp hơn hắn, nếu so tài thật sự thì chưa chắc hắn đã là đối thủ của nàng. Người bình thường sao có thể dễ dàng đưa nàng đi được.
Lòng Lăng Nhược Tâm bây giờ như trăm mối tơ vò không lời giải đáp. Nếu là nàng trước kia, thì hắn còn có thể nghĩ rằng nàng cao hứng chạy ra ngoài xem náo nhiệt, nhưng qua thời gian vừa rồi sống chung với nàng, hắn biết tính tình nàng đã thay đổi rất nhiều, cũng trưởng thành hơn, nàng biết rõ đêm nay nguy hiểm ra sao, không thể nào tự chạy ra ngoài được…
Suy nghĩ kỹ lại một lần, hắn đột nhiên nhớ ra, đêm nay nàng chủ động quyến rũ hắn, lúc hắn rời khỏi thân thể nàng, vẻ mặt nàng ửng hồng lên, khi đó, hắn chỉ cho rằng đó là phản ứng tình dục bình thường mà thôi. Nhưng giờ nghĩ lại, lại thấy hơi kỳ quái. Tuy nàng không phải là người quá khép kín, nhưng cũng là người rất bảo thủ, trước kia chỉ bị hắn hôn một chút mặt đã đỏ bừng, đêm nay lại chủ động như vậy, đúng là không bình thường.
Hắn đi một vòng quanh Thuý Liễu quán, hy vọng có thể phát hiện thứ gì khác thường. Đột nhiên, một mùi nhè nhẹ lọt vào mũi hắn. Hắn quay đầu, nhìn về phía ngọn đèn trên bàn. Hắn đưa tay nhấc chụp đèn lên, mùi càng thêm nồng đậm, rõ ràng mùi hương đó phát ra từ đây. Mắt hắn lạnh đi, liền cầm chao đèn lên xem, thấy một mẩu gì đó màu đen còn chưa cháy hết. Hắn dùng ngón út, gạt một chút đưa lên mũi ngửi, sắc mặt hắn bất chợt biến đổi hẳn.
Mê tình thảo. Bọn họ lại dám dùng cả mê tình thảo. Đúng là hắn quá sơ ý. Hắn không khỏi tự oán trách chính mình, nếu không phải hôm nay hắn ý loạn tình mê, phát hiện sớm thì đã không có chuyện này.
Mê tình thảo là một loại xuân dược sinh trưởng ở vùng lạnh nhất của khu vực Tây Bắc. Vì hoàn cảnh sinh trưởng của nó quá khắc nghiệt nên vốn cũng không có nhiều. Mà dược hiệu của loại cỏ này cũng rất kỳ lạ, xuân dược bình thường đều có tác dụng với cả nam lẫn nữ. Nhưng mê tình thảo thì chỉ phát huy tác dụng với nữ tử. Các loại thảo dược khác thì phải sắc với nước mới dùng được, nhưng loại dược này lại được người ta chế rất cẩn thận, cũng vì không muốn để lại dấu vết gì, nên đã chế thành bột phấn, đặt trong chao đèn. Khi đốt lên, nam tử hít vào sẽ không có phản ứng gì, nhưng nữ tử ngửi được, sẽ thấy cơ thể phát sinh ham muốn tình dục.
Thời gian trúng độc Mê tình thảo càng lâu, thì dược hiệu càng lớn, càng nhiều ham muốn hơn. Nữ tử sau khi trúng mê tình thảo, nếu không giao hợp, huyết mạch sẽ bị nghịch chuyển, cực kỳ có hại cho cơ thể.
Người hạ dược này, rõ ràng đã biết được thân phận chân thật của hai người, nếu không cũng sẽ không cẩn thận đến thế. Người kia, không cần đoán cũng biết là ai! Lăng Nhược Tâm không khỏi siết chặt nắm đấm, lao ra khỏi Thuý Liễu quán thì thấy, hoả hoạn ở phía Đông không biết đã dập tắt từ bao giờ. Nghĩ đến người đã biến mất không thấy bóng dáng đâu, hắn chỉ cảm thấy, lòng mình chưa từng rối loạn như thế bao giờ!
Thanh Hạm không thể xảy ra chuyện gì. Đúng, không thể để nàng gặp chuyện gì! Lăng Nhược Tâm hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh. Nếu lúc này hắn không bình tĩnh, sẽ chỉ khiến những kẻ kia đắc ý hơn, mà Thanh Hạm sẽ càng nguy hiểm.
Tay Lăng Nhược Tâm dùng sức quá nhiều, móng tay cắm vào thịt cũng không biết. Có lẽ, lúc này chỉ có hắn có thể cứu được Thanh Hạm! Trong lòng hắn đã có quyết định, liền thi triển khinh công đi về hướng hắn đã xác định trước.
Lăng Nhược Tâm thầm thề, nếu Thanh Hạm có chút tổn thương gì, hắn sẽ không ngại đại khai sát giới, đòi người kia phải trả món nợ này! Chỉ cần trên người nàng có thương tích, hắn sẽ trả thù gấp trăm gấp ngàn lần! Có điều, nghĩ như vậy, trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng âm u, nếu nàng thật sự thất thân vì chuyện này, hắn nên làm sao bây giờ?
Suy nghĩ này vừa lọt vào đầu, hắn đã tự sỉ vả mình đến thậm tệ. Không cần biết nàng có gặp chuyện gì, thì cũng đều là trách nhiệm của hắn, hắn còn nghĩ linh tinh gì chứ! Nếu thật sự xảy ra chuyện đáng sợ kia, thì người bị tổn thương lớn nhất là nàng, vì hắn không bảo vệ tốt cho nàng! Nhân lúc chuyện này còn chưa xảy ra, hắn nhất định phải nghĩ cách ngăn cản. Hắn không thể để nàng bị thương tổn được!!!
Hết chương 9.