Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 70: Nồng tình mật ý. 2


Bạn đang đọc Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo – Chương 70: Nồng tình mật ý. 2


Lời này của Thanh Hạm suýt nữa thì làm Tần Phong Dương sặc, hắn trừng to mắt nói: “Lăng Nhược Tâm nói với ngươi là ta trêu ghẹo ‘nàng’ sao?” Một nữ tử chủ động nói với tướng công của mình chuyện ‘nàng’ bị người khác trêu ghẹo, không biết nên nói ‘nàng ta’ quá to gan hay ‘nàng ta’ quá cởi mở đây.
Thanh Hạm gật đầu: “Nếu ngươi không trêu ghẹo hắn, thì sao lúc nào hắn cũng gây khó dễ cho ngươi.”
Tần Phong Dương thở dài nói: “Ta thề, dù ta có háo sắc, nhưng cũng không phải quỷ háo sắc. Trong hoàng cung, muốn mỹ nhân dạng nào mà không có? Ta cần thiết phải làm như vậy sao? Có điều, chuyện hôm đó đúng là ngoài ý muốn. Ngày ấy, ta đi Giang Nam xem xét tình hình thiên tai. Buổi tối vừa đặt chân vào Huyến Thải sơn trang, mới uống xong một ly trà thì Lăng Nhược Tâm bước vào. Ta chỉ cảm thấy không thể khống chế được tay chân, nên có hành động cợt nhả với ‘nàng’, nhưng bị ‘nàng’ chế trụ. Cũng chính lần đó ta mới phát hiện, Lăng Đại tiểu thư nhìn có vẻ yếu đuối lại là một cao thủ. Sau khi ta rời khỏi Huyến Thải sơn trang, thì gặp được Niệm Du, cũng chính là nữ tử mà ngày ấy ngươi nhìn thấy. Chúng ta … việc đó…” Nói xong câu cuối, giọng hắn cũng nhỏ hẳn đi.
Không biết vì sao, nhưng bảo Tần Phong Dương nói chuyện nam nữ trước mặt Thanh Hạm, hắn vẫn cảm thấy không tự nhiên.
Thanh Hạm đương nhiên biết hắn nói “việc đó” là chuyện gì. Mặt nàng đỏ bừng lên, nhưng cũng hiểu được, thì ra hắn cũng bị người ta tính kế. Mà Lăng Nhược Tâm và Tần Phong Dương bất đồng, thì người được lợi nhất là Thái tử. Chuyện này, chỉ e cũng do Thái tử làm ra. Thái tử này hành động quá cẩn thận, chuyện gì cũng tính toán kỹ càng. Xem ra, trong Huyến Thải sơn trang cũng có cơ sở ngầm của Thái tử.
Thanh Hạm nghĩ lại thấy không đúng. Nếu hắn đã biết bản chất của Thái tử, thì cũng sớm nhận ra kỹ xảo của hắn ta. Hai người khôn khéo như vậy lại đồng thời bị Thái tử tính kế, đúng là hơi khó tin. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng có khả năng, vì hai người quá thông minh, mới có thể bị người ta lợi dụng.
Thanh Hạm hơi luống cuống, bây giờ chẳng phải nàng nên giúp Lăng Nhược Tâm và Tần Phong Ảnh hoá giải mâu thuẫn sao?
Thanh Hạm hỏi: “Vì sao ngươi không giải thích với Lăng Nhược Tâm?”
Tần Phong Dương thở dài: “Ngươi là tướng công của Lăng Nhược Tâm, cũng hiểu rõ nhất tính tình của ‘nàng ta’, ngươi nghĩ rằng ‘nàng’ sẽ nghe ta giải thích sao?”

Thanh Hạm bĩu môi, Tần Phong Dương nói tiếp: “Ta đã từng nói muốn thành thân với ‘nàng’, kết quả lại bị ‘nàng’ hung hăng mắng cho một trận. Thanh Hạm, nương tử của ngươi không phải người dễ chung sống đâu!”
Thanh Hạm khẽ cười không đáp. Đúng như hắn nói, nàng hiểu rõ nhất Lăng Nhược Tâm là người thế nào. Nàng chỉ không ngờ chân tướng mâu thuẫn của Lăng Nhược Tâm và Tần Phong Dương lại là như vậy. Tần Phong Dương càng nói muốn thành thân với Lăng Nhược Tâm, thì Lăng Nhược Tâm càng ghét hắn. Sự tình trên thế gian này cũng thật quá kỳ diệu! Nàng đột nhiên quyết định, hiểu lầm của bọn họ, thì tự bọn họ đi mà giải quyết, nàng không cần phải nhúng tay vào.
Yến tiệc được tổ chức ở giữa đại sảnh rộng lớn trong ngự hoa viên vào lúc chiều ta. Khi Thanh Hạm và Tần Phong Dương cùng nhau đi tới, liền thấy ngay ánh mắt có thể giết chết người của Lăng Nhược Tâm.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Thanh Hạm vừa bực mình lại vừa buồn cười. Nàng đi cùng Tần Phong Dương đến cạnh hắn, nhẹ kéo tay hắn sang nói: “Nương tử, ‘nàng’ đến lúc nào? Một ngày không gặp ‘nàng’, ta nhớ ‘nàng’ vô cùng!” Giọng nàng không quá to, nhưng những người bên cạnh cũng nghe thấy hết.
Mà lúc này, trong đại sảnh, trừ Hoàng hậu chưa tới, còn mấy phi tần trong hậu cung cũng đã tới rồi. Yến hội này là do Hoàng hậu mời cả các phi tần hậu cung và gia quyến của đại thần trong triều, để khoe Lưu Quang Dật Thải.
Đám gia quyến này sau khi nghe thấy câu nói của Thanh Hạm, không khỏi nhìn Lăng Nhược Tâm với ánh mắt hâm mộ. Hoàng đế không thể nói với phi tần mấy lời ngon tiếng ngọt này, mà các đại thần đều tam thê tứ thiếp, bình thường cũng vô cùng bận rộn, nói vài câu còn không xong, sao có thể nói mấy lời ngọt ngào này chứ.
Thanh Hạm chỉ muốn đập cho hắn một trận, đã không giúp nàng trả vòng tay thì thôi, vừa nhìn thấy nàng và Tần Phong Dương đi cùng nhau đã ăn dấm chua linh tinh rồi, đúng là quá đáng.
Nàng kéo tay hắn, nhéo mạnh một cái nói: “Nương tử, có nhớ ta không?” Hai mắt nàng to tròn, lấp lánh còn thoáng có vẻ nghịch ngợm, trách móc, lại cả đắc ý nữa.
Lăng Nhược Tâm không ngờ nàng sẽ nhéo tay hắn, hơn nữa, xuống tay còn không nhẹ chút nào, đau đến mức hắn hít một hơi lạnh, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười tao nhã, hơi nghiêng đầu sang, nghiến răng nghiến lợi nói với Thanh Hạm: “Đương nhiên là nhớ rồi, còn nhớ vô cùng nữa ấy!” Hắn hơi nhấc chân, đạp mạnh xuống chân nàng một cước. Tuy không dùng nội lực, nhưng cũng đè toàn bộ trọng lượng cơ thể lên.

Thanh Hạm bị đau, nhẹ nhàng ôm hắn nói: “Chỉ có nương tử tốt với ta!” Giọng điệu tuy vô cùng dịu dàng, bộ dạng cũng cực kỳ thân mật, có điều, mấy từ đó là nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Tuy hai người đều rất đau, nhưng người ngoài nhìn vào thì lại thấy nhẹ nhàng vô cùng, nhất là dáng vẻ của Lăng Nhược Tâm, nhìn như đang xấu hổ vậy.
Mấy phi tần khác thấy hai người chẳng những nói chuyện vô cùng thân mật, mà còn ôm nhau giữa chốn đông người, trên mặt họ vừa có vẻ e lệ, vừa hơi khinh thường, nhưng cũng lại có chút hâm mộ. Thể hiện tình cảm trước mặt mọi người dường như có thể khiến người ta khinh thường, nhưng ai cũng đều muốn được tướng công yêu thương. Có điều, với phi tần ở hậu cung mà nói, đây là chuyện khó nhất trên đời.
Tần Phong Dương nhìn hai người thân mật như thế, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nhưng nghĩ lại thì, họ đã thành thân, thân mật một chút cũng là bình thường thôi. Có điều, cảm giác không vui trong lòng thì làm thế nào cũng không xua đi được, hắn liền nói: “Tình cảm của hai người tốt thật đấy, chỉ mới không gặp một ngày thôi mà! Nên ngồi xuống rồi từ từ tình tình tứ tứ thì hơn!”
Khoé miệng Tần Phong Dương hơi mỉm cười, nhưng tròng mắt lạnh như băng.
Thanh Hạm chờ Lăng Nhược Tâm ngồi xuống chỗ của mình rồi cũng ngồi cạnh hắn. Lăng Nhược Tâm hỏi: “Trả vòng tay cho công chúa chưa?”
Chân Thanh Hạm vẫn còn đau, trừng mắt lườm hắn một cái rồi khẽ lắc đầu, Lăng Nhược Tâm cười nói: “Ta biết ngay sẽ vậy mà.”
Hắn không nói vậy còn tốt, vừa nói ra, Thanh Hạm liền cảm thấy vô cùng giận dữ, gằn giọng nói: “Nếu chàng đã biết công chúa sẽ không nhận lại vòng tay, vì sao còn để ta tới?!”
Lăng Nhược Tâm đảo mắt nói: “Công chúa mời nàng tiến cung, chẳng lẽ nàng dám không đến?”
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm nghẹn lời, chỉ có thể hung hăng lườm hắn!

Hai người dùng giọng nói rất nhỏ để nói chuyện với nhau, rồi lại ngồi sát vào nhau. Người ngoài không nghe thấy họ nói gì, chỉ nhìn thôi cũng thấy hai người rất thân mật. Đúng là vừa thành thân xong, vô cùng ngọt ngào.
Khi Thiên Nhan vừa bước vào, nhìn thấy ngay tình cảnh đó. Nhìn thấy Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm ngồi sát vào nhau vô cùng tình cảm, nàng bỗng cảm thấy tim như bị ai đâm cho một nhát. Nàng vốn được nuông chiều từ bé, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đây là lần đầu tiên nàng bị người ta từ chối. Mà bị từ chối không nói, bị từ chối đến tuyệt tình như thế, mà hai người kia còn dám thân thiết trước mặt nàng!
Thiên Nhan cảm thấy vô cùng tủi thân. Uổng công cả buổi sáng nàng lo lắng cho Thanh Hạm, sợ ‘hắn’ nói sai gì đó, chọc giận mẫu hậu, liền chạy thẳng đến chỗ Tam hoàng huynh, nhờ huynh ấy đi can thiệp giùm, nếu có chuyện gì cũng nói đỡ giúp nàng một chút. Vậy mà Thanh Hạm kia, hoàn toàn không thèm nghĩ đến tâm tư của nàng, còn dám ra vẻ thân thiết gắn bó với Lăng Nhược Tâm trước mặt bao nhiêu người như vậy!
Trong lòng Thiên Nhan vô cùng tức giận, nàng cắn chặt răng đi đến trước mặt Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm nói: “Lăng Đại tiểu thư, ta nghe nói tài thêu thùa của ngươi là thiên hạ vô song, nên rất tò mò muốn nhìn tận mắt. Có điều, lần nào ngươi đến cũng vội vàng, trước kia không có cơ hội. Hôm nay, hiếm có khi nào mọi người cùng tụ tập ở đây, chi bằng ngươi phô diễn tài nghệ thêu thùa cho các vị nương nương xem một chút, sao hả?”
Nhìn thấy Thiên Nhan đi tới, Lăng Nhược Tâm biết ngay không có chuyện tốt. Nàng vừa mở miệng đã bắt hắn thêu, trong lòng hắn cũng cảm thấy không thoải mái. Dù thêu thùa là một môn học mà bất cứ nữ tử nào của nước Phượng Dẫn cũng phải biết, nhưng bình thường cũng chỉ ngồi nhà thêu này thêu nọ, thêu cho tướng công, cho con cái của mình mà thôi. Nếu biểu diễn trước công chúng thì quá lỗ mãng.
Hơn nữa, thêu thùa là việc yêu cầu sự tỉ mỉ, tinh tế cao, cần sự kiên nhẫn cực kỳ tốt mới có thể thêu đẹp được. Nếu thêu ở trước mặt mọi người, không khí ồn ào, tranh cãi, thì sẽ dễ bị quấy nhiễu, cho dù là cao thủ thêu thùa cũng khó có thể giữ tâm tĩnh lặng mà thêu cho tốt. Thiên Nhan biết điều này, nên cố tình yêu cầu vì muốn làm Lăng Nhược Tâm xấu mặt.
Tuy nhiều thế hệ của Huyến Thải sơn trang đều sống bằng nghề thêu thùa, mỗi đương gia đều lấy kỹ năng thêu thùa mà phát triển, nhưng chưa bao giờ làm trước mặt người khác, chứ đừng nói đến chuyện biểu diễn công khai như thế này. Lăng Nhược Tâm biết Thiên Nhan bảo hắn thêu chẳng qua là muốn làm nhụt nhuệ khí của hắn. Hắn liếc mặt nhìn Thanh Hạm một cái, trong lòng không khỏi buồn bực. Tần Phong Dương mê muội vì nàng đã đành, vì sao công chúa Thiên Nhan cũng mê muội vì nàng nữa chứ? Nàng rốt cuộc có điểm gì tốt mà ăn cả nam lẫn nữ như thế?!!!
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Công chúa đã có mệnh, ta đâu dám không theo. Có điều, mấy ngày nay ta rất bận rộn, nên cũng một thời gian không cầm đến kim thêu rồi. Sợ rằng kỹ thuật của ta sẽ làm bẩn mắt các vị nương nương và phu nhân mất.”
Nghe thấy Thiên Nhan yêu cầu Lăng Nhược Tâm thêu, Thanh Hạm cũng cảm thấy kỳ quái. Lại nhìn thấy Thiên Nhan nhìn Lăng Nhược Tâm đầy vẻ ghen tị, nhìn mình lại đầy vẻ si mê, kèm theo oán hận, rồi nhớ đến những lời Tần Phong Dương nói lúc chiều, nàng liền thầm than hỏng rồi. Công chúa Thiên Nhan này, không phải là yêu nàng thật rồi đấy chứ?!
Thiên Nhan không chịu buông tha nói: “Người đời đều biết kỹ thuật thêu thùa của Huyến Thải sơn trang là thiên hạ vô song, cho dù một thời gian dài không thêu, cũng không thể ảnh hưởng đến trình độ của ngươi. Nếu không, tiên hoàng cũng sẽ không ban thánh chỉ cho Huyến Thải sơn trang, vị trí trang chủ chỉ truyền nữ không truyền cho nam. Mà ta còn nghe nói, kỹ thuật thêu thùa của Lăng Đại tiểu thư chỉ có hơn các vị trang chủ tiền nhiệm chứ không hề thua kém. Thiên Nhan vẫn luôn muốn được thưởng thức.” Lăng Nhược Tâm càng từ chối, nàng càng nghĩ rằng ‘nàng ta’ chẳng qua chỉ có hư danh, lại càng muốn làm ‘nàng ta’ phải xấu mặt.

Thiên Nhan vừa dứt lời thì mấy nữ tử bên cạnh cũng hiểu ngay ý đồ của nàng. Dù là phi tần hoàng cung hay gia quyến đại thần, cũng đều hiểu biết kỹ càng hoặc sơ sơ về thêu thùa. Cũng biết ngay là Thiên Nhan đang muốn làm Lăng Nhược Tâm phải mất thể diện trước mặt mọi người.
Thiên Nhan rất được hoàng thượng sủng ái, bình thường mấy người kia đều luôn nghĩ mọi cách để nịnh bợ nàng ta. Lúc này cơ hội để nịnh nọt hiếm có xuất hiện, sao họ có thể bỏ qua? Mọi người lập tức lên tiếng: “Đúng vậy, chúng ta cũng rất muốn được thưởng thức tài nghệ của Lăng Đại tiểu thư, tiểu thư hãy biểu diễn một chút đi!”
Lăng Nhược Tâm hiểu rõ tính cách của Thiên Nhan, biết hôm nay không thể từ chối được, đành cười nói: “Nếu công chúa đã muốn xem ta thêu như vậy, thì ta đành tự bêu xấu rồi. Có điều, lúc ta thêu cũng có mấy thói quen, không biết công chúa có thể hiểu cho không?”
Thiên Nhan vừa nghe ‘nàng’ đồng ý thêu, thì dù ‘nàng’ có điều kiện gì nàng ta cũng đáp ứng hết, vội hỏi: “Ngươi có thói quen gì, cứ việc nói.”
Lăng Nhược Tâm khẽ mỉm cười: “Ta muốn có chỉ thêu thượng đẳng, sợi tơ thượng đẳng có thể tách thành mười sáu sợi, và loại vải tốt nhất. Hôm nay cũng là yến hội Hoàng hậu tổ chức để ngắm vải, vậy xin công chúa hãy mượn Lưu Quang Dật Thải của Hoàng hậu cho ta dùng một chút.”
Câu nói này khiến mọi người đều hít hơi lạnh. Vốn dĩ nếu hắn có thêu hỏng thì cũng chỉ mất thể diện mà thôi, nhưng giờ lại dám yêu cầu đưa Lưu Quang Dật Thải ra thêu. Nếu thêu hỏng, thì sợ rằng tính mạng cũng không giữ lại nổi.
Thanh Hạm hoàn toàn không hiểu gì về thêu thùa, nàng từng nghe Lăng Nhược Tâm kể chuyện năm tuổi hắn đã biết thêu thùa, nên cực kỳ tin tưởng tài nghệ của hắn. Nàng chỉ cảm thấy, tuy hắn là nam giả nữ, nhưng cứ nghĩ một đại nam nhân cầm kim thêu hoa, dáng vẻ đó, muốn quái dị thế nào, thì quái dị như thế. Lúc này, nhìn bộ dạng chần chừ của mọi người, dù nàng không hiểu gì về thêu thùa, thì cũng biết chỉ e chuyện này có vấn đề.
Thanh Hạm hơi lo lắng, kéo tay áo Lăng Nhược Tâm, nhìn hắn với vẻ thắc mắc. Lăng Nhược Tâm nhìn thấy sắc mặt lo lắng của nàng, trong mắt lại đầy nghi hoặc, biết nàng đang lo cho hắn, liền lập tức cười với nàng, nhẹ nhàng vuốt ve tay nàng, ý bảo nàng cứ yên tâm.
Động tác này của bọn họ rơi vào mắt Thiên Nhan, thì đó là lưỡng tình tương duyệt, quan tâm, yêu thương, ánh mắt họ giao nhau, tràn ngập nồng tình mật ý.
Tim Thiên Nhan vô cùng nhức nhối, nàng ta càng kiên quyết hơn, hôm na nhất định phải khiến Lăng Nhược Tâm khó xử, nhất định phải đẩy ‘nàng’ vào chỗ chết, lập tức thản nhiên nói: “Lăng Đại tiểu thư chắc cũng biết mẫu hậu ta yêu thích Lưu Quang Dật Thải thế nào. Ta có thể mượn Lưu Quang Dật Thải cho ngươi, nhưng nếu ngươi thêu hỏng thì phải làm sao?”
Lăng Nhược Tâm biết tâm ý nàng ta, cũng thản nhiên đáp: “Nếu ta thêu hỏng, thì đương nhiên phải chịu tội với Hoàng hậu. Nhưng nếu đồ ta thêu có thể được các vị nương nương và phu nhân vừa lòng, thì xin công chúa nhận lại cửu chuyển lưu quang trục kia!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.