Bạn đang đọc Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo – Chương 54: Kẹt trong Hoàng lăng (4)
Lăng Nhược Tâm nhìn quanh một lúc rồi nói: “Người ta đồn rằng Huyến Thải sơn trang giàu có nhất thiên hạ, nhưng có nhìn Hoàng lăng này rồi mới thấy, mấy lời kia chẳng qua là để ca ngợi Huyến Thải sơn trang mà thôi. Ta đã tới Hoàng cung nhiều lần, nhưng cũng chưa từng thấy nhiều kỳ trân dị bảo tập hợp lại một chỗ như vậy. Mỗi đồ vật ở nơi này, chỉ e cũng đều là báu vật vô giá trên thế gian.”
Thanh Hạm nhìn Lăng Nhược Tâm hỏi: “Nghe huynh nói vậy, ta thấy, nếu ta lấy một hai thứ báu vật vô giá gì đó ở đây ra thì cũng đủ để ta phát tài rồi! Không cần phải… làm thị vệ của huynh nữa!”
Lăng Nhược Tâm nghiêm mặt nói: “Nơi này nhìn thì xa hoa vậy thôi, nhưng thật ra ẩn giấu rất nhiều huyền cơ, những thứ kia, dù chỉ một thứ cũng không được động vào, nếu không e là sẽ chạm đến cơ quan, chúng ta vĩnh viễn cũng không ra được nữa.”
Nhớ tới trận hoả hoạn vừa rồi và vết thương trên người Lăng Nhược Tâm, nỗi khiếp sợ trong lòng Thanh Hạm vẫn còn nguyên vẹn, nên dù muốn nàng cũng không dám động chạm linh tinh nữa. Mấy thứ này dù có giá trị, nhưng mạng của nàng chỉ có một, nàng cũng không dại gì đem mạng ra mà đánh đổi với đồ vật chết này.
Nhìn dáng vẻ của nàng, Lăng Nhược Tâm không nhịn được, hắn cười cười rồi quay ra nhìn quanh bốn phía, mắt bỗng sáng rực lên nói: “Ở đây có một thứ có thể động được, hơn nữa, lại là đồ quý giá nhất nơi này.”
Thanh Hạm ngạc nhiên nói: “Sao thứ quý giá nhất lại động vào được? Mà thứ gì mới là quý giá nhất?”
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Ta thấy, những đồ vật sắp xếp ở nơi này đều theo thuộc tính ngũ hành, một khi di chuyển thứ gì đó, nhất định cơ quan sẽ khởi động, chỉ duy nhất thứ kia là không có, chính là thứ bức tượng Hoàng đế kia đang cầm trên tay ấy.”
Thanh Hạm nhìn những đồ vật ở đây đều sáng lấp lánh, nhưng thứ mà Hoàng đế đang cầm thì lại rất bình thường, chỉ giống như một bộ xiêm y thông thường, không có gì lạ. Lăng Nhược Tâm như nhìn thấu được sự nghi hoặc của nàng, liền giải thích: “Thứ đồ kia, nếu là người thường sẽ không thể hiểu được giá trị của nó, nhưng với một người sinh ra từ một thế gia dệt vải như ta, thì ta có thể khẳng định, giá trị của nó không hề thấp. Bộ xiêm y kia, nếu ta đoán không lầm, thì chắc chắn nó được dệt từ Thiên tàm tơ lấy trên Thiên sơn, và Địa tàm tơ từ đáy biển, khi mặc vào, ngày đông sẽ cảm thấy ấm áp, còn ngày hè thì sẽ thấy mát mẻ, còn có thể chữa được bách bệnh.”
Thanh Hạm ngạc nhiên: “Thần kỳ như vậy thật sao?”
Lăng Nhược Tâm không đáp, hắn bước xuyên qua đài bạch ngọc kia, đi tới trước mặt Hoàng đế, quỳ xuống dập đầu rồi mới gỡ bộ xiêm y kia từ trên tay bức tượng xuống. Hắn quay về trước mặt Thanh Hạm, rồi đưa cho nàng: “Tặng muội!”
Thanh Hạm sửng sốt, nàng đưa tay sờ sờ bộ xiêm y kia, ngoài cảm giác trơn mềm thì không thấy có gì khác lạ. Lăng Nhược Tâm cười, rồi khoác bộ xiêm y đó lên người nàng. Sau khi mặc vào, nàng bỗng cảm thấy cơ thể cực kỳ thoải mái, hơi lạnh vẫn còn ngấm trong người từ căn phòng lúc trước cũng biến mất hoàn toàn. Nàng hỏi: “Sao lại tặng cho ta?”
Lăng Nhược Tâm khẽ cười nói: “Vừa rồi khi ta lấy xiêm y, lúc quỳ xuống dập đầu mới phát hiện ở đó thật ra cũng có cơ quan. Hoàng đế đề phòng người khác biết đây là bảo vật, nên sắp xếp cơ quan ở đó, nếu người tới cung kính với hắn, thì hắn sẽ tặng bảo vật này, còn nếu không, chắc chắn sẽ mất mạng.”
Thanh Hạm ngạc nhiên: “Làm sao hắn ta biết được người đến có cung kính không?”
Lăng Nhược Tâm nói nhỏ: “Ta có thể đoán mà một chút từ những sự việc ở đây. Hắn sẽ phán xét sự cung kính hay không do người đó có dập đầu hành lễ hay không. Bộ xiêm y này cũng có trọng lượng riêng, trên tay Hoàng đế có chốt cơ quan, nếu ta trực tiếp lấy đi, thì cơ quan sẽ bật mở, nhưng khi ta dập đầu, đầu vừa chạm đất đã có thể phá giải được cơ quan, nên mới thuận lợi gỡ bộ xiêm y này xuống.”
Nghe hắn nói xong, Thanh Hạm càng ngạc nhiên hơn, không ngờ chỉ một hành động rất nhỏ như vậy mà cũng khiến hắn bước qua lằn ranh sinh tử. Thứ quý giá này, làm sao nàng dám nhận, nàng định trả xiêm y lại cho hắn, thì Lăng Nhược Tâm nhìn thấy, liền nói: “Muội làm gì vậy?”
Thanh Hạm nói: “Tuy mẹ ta mất sớm, nhưng ta cũng biết không thể tuỳ tiện nhận lễ vật của người khác, nhất là thứ được dùng tính mạng để đổi lấy. Nếu huynh cho ta mười vạn lượng bạc, thì ta sẽ không khách khí mà nhận ngay, bởi vì ta biết gia thế của huynh thế nào. Nhưng bộ xiêm y này thì không thể được.”
Lăng Nhược Tâm khẽ cười, trong mắt đầy vẻ tán thưởng: “Bộ xiêm y này muội có thể yên tâm mà nhận, không phải muội luôn nói ta keo kiệt sao? Lần này muội vì giúp Huyến Thải sơn trang mà phải mạo hiểm cùng ta, dọc đường đi cũng bị sợ hãi nhiều rồi. Hành động này của ta, cũng chỉ là mượn hoa hiến Phật thôi mà.”
Thanh Hạm nói: “Huynh đã đồng ý cho ta mười vạn lượng và tự do, đó là thù lao của ta rồi. Còn thứ này, ta không thể nhận được.”
Lăng Nhược Tâm khẽ mỉm cười: “Thế này đi, muội giúp ta bảo quản bộ xiêm y này trước. Chờ đến khi nào ta tìm được nương tử để tặng cho nàng ấy thì sẽ lấy lại sau. Quyết định vậy đi!” Dứt lời, hắn cũng không cho nàng cơ hội từ chối, đi thẳng về phía cửa hông. Tim hắn đang đập rất mạnh, khi nói ra câu nương tử tương lai, trong lòng hắn lại thầm nói, nàng chính là nương tử của ta, dùng bộ xiêm y quý báu này làm vật đính ước thì còn gì tốt hơn nữa. Nhưng không biết cô bé ngốc này có hiểu không.
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm cũng hơi sửng sốt, trên mặt thoáng hiện lên một tia thất vọng, trong lòng cũng thấy khó chịu hơn. Thì ra là nàng nghĩ quá nhiều, hắn chẳng qua chỉ muốn nhờ nàng bảo quản thay hắn thôi. Chờ khi hắn thành thân nàng cũng phải trả lại cho hắn. Nàng đã nói rồi mà, tính cách của hắn như vậy, sao có thể thích nàng được! Thấy hắn rời đi, nàng cũng nhanh chân bước theo, vừa đi vừa nói: “Được, vậy ta giữ giúp huynh, chờ khi huynh tìm được người huynh thích, ta sẽ trả bảo vật này lại cho huynh!”
Lăng Nhược Tâm thầm nghĩ, người đó là muội chứ ai! Nhưng hắn cũng không nói ra miệng, chỉ mỉm cười.
Thanh Hạm đi rất nhanh, không cẩn thận lại đụng đổ một cái cây bằng ngọc bích ở bên cạnh, căn một thất vốn đang sáng ngời bỗng tối đen như mực. Nàng đứng im tại chỗ sờ soạng xung quanh một chút liền bị tụt xuống dưới. Nàng kinh hãi, muốn mượn lực nhảy lên, nhưng bàn chân không có điểm tựa để vận lực. Nhờ ánh sáng leo lét ở phía sau, nàng thoáng nhìn thấy bên dưới đầy rắn, trùng độc màu sắc sặc sỡ, khiến nàng hét thất thanh.
Thấy nàng gặp nguy hiểm, Lăng Nhược Tâm không kịp nghĩ ngợi, liền vươn tay muốn kéo nàng lên, nhưng khi dùng sức lại động đến vết thương trên lưng. Sự đau đớn làm hắn không còn sức lực, trượt xuống theo nàng. Thanh Hạm cuống quít dùng tay túm lấy chân hắn, vận lực ném hắn lên, rồi lại cẩn thận đạp ngã pho tượng có dáng của một thị vệ bên cạnh để mượn sức lao lên.
Nghe tiếng vũ khí xé gió lao đến ở bên tai, nghĩ đến những mũi tên được tẩm độc vừa rồi, Thanh Hạm lại càng hoảng hốt, vội ôm Lăng Nhược Tâm lăn một vòng mới tránh được trận địa tên bắn vừa rồi. Có điều, trong lúc hai người đang lăn đi, thì Thanh Hạm cảm thấy có một thứ gì đó mềm mại chạm vào môi mình, nàng kinh ngạc, hương vị nhàn nhạt quen thuộc của Lăng Nhược Tâm thoảng qua mũi nàng, khiến nàng nhất thời ngây dại.
Khi trước mắt hơi sáng lên, nàng mới phát hiện ra, nàng đang nằm đè lên Lăng Nhược Tâm, môi của nàng chạm vào môi hắn. Tư thế của hai người lúc này, muốn có bao nhiêu mờ ám, thì có bấy nhiêu. Đầu Lăng Nhược Tâm cũng hoàn toàn trống rỗng. Tuy hai người đều không còn tâm trạng nào, nhưng chạm vào đôi môi mềm mại ngọt ngào ấy, vẫn khiến tim hắn đập đến điên cuồng, vết thương vốn đang đau nhức dường như cũng không còn đau đớn nữa.
Thanh Hạm bỗng cảm thấy một cảm giác mát lạnh ập đến, theo phản xạ của con nhà võ, nàng vội ôm Lăng Nhược Tâm lăn thêm vài vòng về phía sau. Nhờ ánh sáng lờ mờ, nàng nhìn thấy mấy pho tượng ban nãy vẫn còn bất động, giờ đang cầm đại đao và trường thương tấn công về phía nàng. Nàng hoảng hốt, bay lên, tung một cước đạp ngã pho tượng thị vệ bằng đá. Nhưng sau khi bị ngã, thị vệ đó lại tiếp tục đứng lên tấn công về phía nàng. Thị vệ đang đứng canh bốn phía cũng đều như sống lại. Nhìn lên trần mộ thất nàng mới phát hiện ra, không biết từ bao giờ, cái mái vòm giống mặt trời kia đã biến mất, nhường chỗ cho một bầu trời đầy sao, tia sáng mỏng manh trong mộ thất cũng là do những vì sao kia tạo thành!
Nhờ tia sáng của các vì sao, mà nàng nhìn thấy được một khung cảnh vô cùng đáng sợ, một dòng nước lũ không biết từ đâu ùn ùn kéo đến, cuốn theo hết cả đám côn trùng, rắn độc trên sàn nhà, lao về phía họ!!!
Hết chương 54.
***