Bạn đang đọc Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo – Chương 51: Kẹt trong Hoàng lăng (1)
Nghe nàng nói vậy, Lăng Nhược Tâm cũng ngạc nhiên, kéo tay Thanh Hạm: “Ở đây thật kỳ quái”, hắn nhìn quanh bốn phía rồi nói tiếp: “Nơi này quả nhiên ẩn giấu nhiều bí ẩn về ngũ hành bát quái đúng như mẹ ta nói, muội theo sát sau ta đi, đừng để bị lạc nhau!”
Vừa rồi Thanh Hạm đã bị mãng xà doạ chết khiếp, nàng trợn to hai mắt nói: “Đều tại huynh ấy, ai bảo huynh bắt ta xuống trước!”
Lăng Nhược Tâm thấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng hơi run lên, vừa rồi có lẽ nàng đã cực kỳ hoảng sợ. Thì ra nha đầu này chỉ to mồm ra vẻ can đảm thôi, chứ lá gan cũng không to lắm. Tuy mặt nàng vẫn cố tỏ ra không sao, nhưng hắn có thể nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt nàng, lòng hắn càng cảm thấy thương tiếc hơn, bàn tay siết chặt hơn một chút, nói: “Đúng, đều tại ta, khiến muội gặp nguy hiểm, nhưng ta cam đoan, từ thời khắc này, dù có phát sinh chuyện gì ta cũng sẽ không buông tay muội ra.” Giọng điệu của hắn kiên định như đang lập lời thề vậy.
Thanh Hạm đã từng nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của hắn, bình thường thì nhiều nhất là nụ cười nửa miệng khinh mạn, rồi đến vẻ mặt cười xấu xa, nếu không thì là mặt đen tức giận. Nhưng lúc này, trong mắt hắn chỉ tràn ngập sự chân thành, còn có chút biểu cảm nào đó mà nàng không hiểu… Nhìn hắn nghiêm trang thế này, nàng bỗng cảm thấy hắn khác trước rất nhiều, nghe thấy hắn chủ động nhận lỗi, nàng lại không biết làm thế nào cho phải, chỉ tuỳ ý để hắn kéo tay lôi đi. Sự lo lắng quan tâm từ lòng bàn tay hắn truyền đến, vừa ấm áp, vừa an toàn khiến nỗi sợ hãi trong lòng nàng cũng bỗng chốc tan biến.
Hai người đi xuyên qua mấy dãy núi, Lăng Nhược Tâm lấy bản đồ Lăng Ngọc Song đưa cho hắn ra xem, sau khi xác định lại vị trí của hai người, hắn lại nhìn phương hướng trên bản đồ. Nếu đúng như trong bản đồ, thì Thiên Tâm lan đang ở ngay bên cạnh khu vực này, nhưng hai người đi thêm hai canh giờ cũng không thấy bóng dáng Thiên Tâm lan đâu.
Thanh Hạm hơi mệt mỏi, hỏi: “Huynh có chắc chúng ta không đi sai đường không?”
Lăng Nhược Tâm nghĩ một chút rồi nói: “Nếu theo như bản đồ, thì lẽ ra chúng ta phải đi tới chỗ Thiên Tâm lan sinh trưởng từ lâu rồi, không thể nào lại đi mất nhiều thời gian như vậy được.”
Thanh Hạm nói: “Không phải huynh nói ở đây có ẩn giấu bí ẩn về ngũ hành bát quái sao? Sư phụ Huyền Cơ Tử của ta từng nói, ngũ hành tương sinh tương khắc, nếu thời gian khác nhau, mùa khác nhau, vị trí cũng sẽ phát sinh những biến hoá tương ứng.” Nàng nói là nói vậy, nhưng không hiểu. Khi Đại sư huynh theo sư phụ học ngũ hành bát quái, nàng đứng ngoài đã nghe qua, nhưng ngại mấy thứ phiền toái lằng nhằng này nên chẳng hiểu gì hết. Giá mà có Đại sư huynh ở đây thì tốt bao nhiêu.
Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Lăng Nhược Tâm sáng lên, hắn khen: “Nhìn muội bình thường ngốc ngốc vậy, không ngờ lại thông minh đột xuất. Ta đã biết vị trí cụ thể của Thiên Tâm lan, nghỉ ngơi cũng đủ rồi, chúng ta đi thôi!” Dứt lời, hắn lại đưa tay ra kéo nàng.
Thanh Hạm để mặc hắn kéo đi, hai người đi tiếp tầm một khắc thì đột nhiên nàng thấy trước đó không xa xuất hiện một mảng trời trắng xoá, sương mù rất dầy, thấp thoáng còn thấy có những ánh sáng nhè nhẹ loé lên, nhưng lại cũng không rõ ràng hẳn. Nàng không kìm được, liền hỏi: “Đó là cái gì?”
Lăng Nhược Tâm nhìn theo hướng tay nàng chỉ, vui vẻ nói: “Là Thiên Tâm lan!”
Thanh Hạm nghe hắn nói là Thiên Tâm lan, liền gạt tay hắn ra, chạy về phía trước. Lăng Nhược Tâm nhìn thấy những mảng trắng xoá có ánh sáng loé lên kia đột nhiên cách ra xa hơn một chút, một bóng trắng nhoáng lên bay qua trước mặt, khiến hắn nhớ tới những lời Lăng Ngọc Song đã kể, hắn kinh hãi, đang định ngăn cản thì nghe thấy tiếng Thanh Hạm thét lên chói tai. Chân nàng dẫm phải một khoảng không, soạt một tiếng cứ thế rơi xuống. Phía dưới tối đen như mực, giống như vực sâu vạn trượng. Lăng Nhược Tâm hoảng sợ, đưa tay ra định túm nàng lại, tiếc là chậm một chút, tay hắn chỉ bắt vào hư không. Sự lo lắng trong lòng khiến hắn không suy nghĩ nhiều, nhảy xuống theo nàng.
Trong khoảnh khắc bị trượt chân kia, Thanh Hạm nhanh chóng tĩnh tâm, thay đổi vài tư thế trên không, vậy mà đến khi chạm đất mông vẫn bị đập mạnh xuống khiến nàng đau đến chảy nước mắt. Nhưng nhìn thấy Lăng Nhược Tâm cũng ngã chổng vó, dáng vẻ như tiên giáng trần thường ngày trở nên nhếch nhác không thể tưởng tượng nổi, nàng liền bật cười ha hả.
Lăng Nhược Tâm thừa biết nàng đang cười hắn, nhưng vì hắn không biết hai người đang ở đâu, nên chẳng muốn so đo với nàng. Hắn thản nhiên đứng lên, phủi sạch bụi đất trên người, rồi đưa tay kéo Thanh Hạm dậy. Thanh Hạm nhìn sắc mặt hắn nghiêm trọng cũng không cười nổi nữa, liền cẩn thận nhìn quanh bốn phía.
Nơi đây thoạt nhìn giống như một hang động lớn, trên đỉnh đầu có một viên dạ minh châu cực to, chiếu sáng khắp không gian này. Bốn bức tường được phủ kín bằng những bức tranh đầy màu sắc, rất tươi đẹp, nhưng vách tường lại rất cổ xưa, có thể nhìn thấy được vết tróc, trầy khắp nơi. Vị hoạ sĩ kia thật sự rất khéo léo, tuy đường cong hơi thô, nhưng nhân vật trong tranh lại cực kỳ sống động. Nhân vật trong những bức tranh trên tường có rất nhiều dáng vẻ, nhưng cùng vẽ về một người con gái, nàng kia xinh đẹp dị thường, hoặc là đang bắt bướm, hoặc đánh đàn, vẻ mặt rất kiều diễm, mỵ hoặc, bên cạnh bức tranh còn viết gì đó, nhưng Thanh Hạm không đọc được những từ này. Nàng nhìn đến bức tranh cuối cùng, không ngờ lại vẽ nàng kia hợp hoan cùng một nam tử, khiến Thanh Hạm đỏ bừng mặt.
Lăng Nhược Tâm thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Thanh Hạm, khẽ mỉm cười nói: “Nam nữ hoan ái là chuyện thường tình trên thế gian, có gì mà phải thẹn thùng.” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Dựa theo mấy bức tranh này, thì xem ra, chúng ta đã lọt vào hoàng lăng trong truyền thuyết rồi, đó là vị Mị phi mà Hoàng đế sủng ái nhất.”
Thanh Hạm ngạc nhiên nói: “Sao huynh biết?”
Lăng Nhược Tâm đáp: “Là những dòng chữ bên cạnh bức tranh nói cho ta biết. Đó là văn tự cổ, trước đây ta đã từng có duyên được học qua, nên cũng biết một chút, nhưng cũng không biết hết được. Ta chỉ cảm thấy rất kỳ quái, vì sao trải qua nhiều năm như vậy, mà màu sắc trên những bức tranh này vẫn tươi mới như thế? Nếu có thể dùng phương pháp này mà nhuộm vải, thì chắc chắn là kiếm lời to rồi.”
Thanh Hạm hừ một tiếng: “Thì ra huynh cũng là một gã tham tiền!”
Lăng Nhược Tâm cười: “Ta tham tiền, nhưng là tiền do chính ta làm ra, đâu giống ai kia, suốt ngày chỉ mong trời đổ cơn mưa bạc!”
Thanh Hạm trừng mắt lườm hắn một cái, thấy bên cạnh có một cánh cửa nhỏ, liền muốn đi vào, Lăng Nhược Tâm bèn giữ chặt lấy nàng nói: “Nghe đồn bên trong hoàng lăng có cài đặt rất nhiều cơ quan nguy hiểm để phòng ngừa bọn trộm mộ. Chúng ta tuy không có ý định trộm mộ, nhưng cũng đang xông vào địa bàn của người ta, muội đừng đi bừa. Chúng ta nên tìm đường đi ra ngoài thì hơn.”
Thanh Hạm nhớ tới khoảnh khắc bị tụt xuống đây, trong lòng cũng thấy lo lắng. Nghe hắn nói có lý, nàng đành ngoan ngoãn đi bên cạnh Lăng Nhược Tâm. Lăng Nhược Tâm lại thầm thì: “Ta có bản đồ Hoàng lăng, theo ta thấy, thì chúng ta đang ở trong mộ của Mị phi, mà ở đây, tổng cộng có mười hai ngôi mộ của phi tử. Những ngôi mộ này đều có một hai ngôi mộ phụ mô phỏng cuộc sống thường ngày của phi tử. Gian phòng này nhìn có vẻ giống như mô phỏng cuộc sống thường ngày của Mị phi, như vậy, có lẽ đi qua cửa hông bên kia là có thể sang mộ chính. Mộ của mười hai phi tử sẽ bao quanh mộ của Hoàng thượng, nếu chúng ta muốn đi ra ngoài, thì phải xuyên qua mộ Hoàng thượng, tới mộ Hoàng hậu, rồi từ cửa hông trong mộ Hoàng hậu đi ra ngoài.” Những ngôi mộ này rộng lớn thế nào thì hắn cũng không rõ, chỉ mong có thể sớm ra ngoài, nếu không sẽ lỡ kỳ hạn giao nộp Lưu Quang Dật Thải mất.
Thanh Hạm ngạc nhiên nói: “Làm Hoàng đế sướng thật, có thể cưới nhiều phi tử như thế, nhưng sao các phi tử này lại cũng đoản mệnh vậy, chết gần như cùng lúc với Hoàng thượng, mà còn chuẩn bị sẵn được mộ nữa chứ.”
Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Những phi tử đó không phải chết cùng lúc với Hoàng thượng, mà là bị chôn cùng.”
Thanh Hạm kinh hãi: “Lão Hoàng thượng này thật ghê tởm, hắn chết thì không nói, còn bắt nhiều người như vậy phải chôn cùng là sao?”
Hết chương 51.