Bạn đang đọc Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo – Chương 46: Nhìn lén
Nhìn bộ dạng của Lăng Nhược Tâm, Thanh Hạm cũng khẽ thở dài. Bản thân nàng cũng cảm thấy vô cùng tức giận, loại thủ đoạn này thật quá đê tiện! Nhưng nhìn Lăng Nhược Tâm tức giận như thế, nàng lại thấy nàng có tức thêm cũng chẳng làm được gì, đành phải lên tiếng khuyên nhủ: “Cánh đồng hoa đã bị huỷ rồi, giờ có giận dữ cũng không có tác dụng gì cả. Huyến Thải sơn trang còn trồng Thiên Tâm Lan ở nơi nào khác nữa không?”
Nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của nàng, trong lòng Lăng Nhược Tâm cảm thấy hơi kỳ quái. Tiểu nha đầu này bình thường nhìn rất táo bạo, vậy mà đến thời điểm mấu chốt lại có thể bình tĩnh như thế, khiến cho hắn càng tán thưởng hơn vài phần. Hắn hít sâu một hơi, nói: “Hoàn cảnh sinh trưởng của Thiên Tâm Lan yêu cầu rất cao, chỉ thích hợp ở những nơi sương mù dày đặc, ẩm ướt, chăm sóc cũng cần phải cực kỳ cẩn thận, nếu không sẽ rất khó lưu trữ. Mà trong cả Phượng Dẫn quốc này, người có thể hiểu được cách nuôi trồng Thiên Tâm Lan cũng chỉ có Huyến Thải sơn trang. Khắp cả Huyến Thải sơn trang, nơi thích hợp nhất để trồng Thiên Tâm Lan cũng chỉ có nơi này.”
Nghe vậy, Thanh Hạm bỗng cảm thấy vô cùng chán nản. Nàng đưa mắt nhìn khắp một vùng cánh đồng hoa sương mù mênh mông, trong lòng lại không kìm được mà thầm mắng chửi Tần Phong Dương thêm vài lần. Nhưng mà, mắng gì thì mắng, Thiên Tâm Lan cũng không thể sống lại được. Nghĩ một chút, nàng lại hỏi: “Nếu như không có người trồng, liệu có nơi nào đủ điều kiện cho Thiên Tâm Lan sinh trưởng không?” Trước khi bị con người sở hữu, thì thứ gì cũng xuất phát từ hoang dã. Nếu tìm được Thiên Lâm Lan mọc hoang, thì cũng có thể chế thành Lưu Quang Dật Thải.
Nghe câu hỏi của nàng xong, hai mắt Lăng Nhược Tâm bỗng sáng lên, nhưng chỉ trong giây lát lại tối sầm xuống. Hắn từ từ nói: “Ta đã từng nghe mẹ kể ở ngoài thành Phượng Dẫn có một nơi Thiên Tâm Lan có thể sinh trưởng được, nhưng mà vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa, Thiên Tâm Lan mười năm mới nở hoa một lần, không biết bây giờ đã nở chưa.”
Thanh Hạm nghe xong, sự tức giận càng dâng cao, nàng mắng: “Tần Phong Dương chó má, lần sau còn rơi vào tay ta, ta thề sẽ không chỉ lột sạch xiêm y của hắn đâu, mà còn vẽ hoa lên mặt hắn, rồi lột da, rút gân hắn ra mới hả dạ!”
Lăng Nhược Tâm thoáng giật mình: “Hắn ta từng rơi vào tay muội? Muội còn cởi hết xiêm y của hắn sao?” Lửa giận như bùng lên trong lòng hắn, nàng thật quá to gan rồi! Liệu nàng có chút ý thức nào về chuyện nam nữ khác biệt không thế? Dù hắn không tình nguyện, không muốn thừa nhận những chuyện đó, nhưng hắn cũng biết, nàng hoàn toàn có thể làm ra những chuyện như vậy! Chính hắn cũng từng bị nàng nhìn hết rồi còn đâu!
Thanh Hạm vội bịt miệng, nàng biết mình lỡ lời, mặt cũng thoáng có chút xấu hổ, hai mắt mở to, chớp chớp nói: “Thật ra cũng không phải là cởi sạch xiêm y của hắn, chỉ là cắt cắt… cắt xiêm y hắn thôi mà.” Cũng không chỉ là cắt, mà là cắt nát tinh tươm mới đúng. Nàng không biết vì sao lại phải giải thích với hắn, nhưng nàng lại cảm thấy, nàng không muốn để hắn hiểu lầm những chuyện như thế này.
Nàng không giải thích còn đỡ, giải thích rồi lại càng khiến Lăng Nhược Tâm bốc hoả. Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cái chuyện “cắt” mà nàng nói là có ý gì. Giọng điệu lạnh đi trong chớp mắt: “Là con gái mà không hề có một chút dáng vẻ nào của con gái, cả ngày chỉ giống mấy cô nàng điên khùng. Muội không sợ doạ người, nhưng ta sợ đấy!”
Thanh Hạm rất ghét bị hắn nói như vậy, lập tức nhảy lên ngựa, oán hận nói: “Đúng vậy, về phương diện làm con gái, thì ta không có cách nào so sánh với huynh được, có điều, sao huynh không tự đi so mình với nam nhân đi, đừng có quên giới tính vốn có của mình!”
Lăng Nhược Tâm giận đến đen mặt: “Muội nói hươu nói vượn cái gì vậy?” Trước kia, nàng cũng từng rất nhiều lần nói hắn ẻo lả này kia, nhưng sao hôm nay nghe lại thấy chói tai đến thế này không biết.
Thanh Hạm hừ lạnh một tiếng, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, biết tâm tình hắn hôm nay không tốt nên cũng mặc kệ hắn, cưỡi ngựa nghênh ngang rời đi. Lăng Nhược Tâm nhìn theo, hít sâu một hơi rồi cũng lên ngựa đuổi theo nàng. Nhưng sáng sớm sương mù dày đặc, chờ đến khi hắn lên ngựa, thì đã không còn thấy bóng dáng Thanh Hạm đâu.
Thanh Hạm giục ngựa một mình chạy điên cuồng, ở trong lòng thầm mắng Lăng Nhược Tâm, mắng xong Lăng Nhược Tâm lại mắng sang Tần Phong Dương. Mấy tên nam nhân này thật không có tên nào tử tế. Hắn còn dám nói sợ nàng doạ người nữa. Nàng còn chưa ngại đi theo hắn, chịu uất ức thì thôi chứ. Nếu không phải vì lo lắng cho sự an toàn của cha, thì nàng đã chẳng cần đồng ý giúp hắn làm gì. Hắn đã không cảm động, không biết ơn, lại còn dám hung dữ với nàng, bắt nạt nàng… trên đời này liệu có còn công lý nữa không?! Thủ đoạn của Tần Phong Dương cũng quá tàn nhẫn, cả một cánh đồng hoa rộng lớn như vậy mà bị hắn thiêu thành đống tro tàn thế kia, những bông hoa xinh đẹp như thế mà hắn cũng xuống tay được, thật đúng là tàn nhẫn, hiểm độc!!!
Mắng một hồi nàng mới phát hiện một vấn đề rất to, nàng lạc đường! Lúc sáng tới đây, nàng chỉ đi theo sau hắn, cũng không cẩn thận nhớ đường. Giờ sương mù dày đặc thế này, không thể nào mà định rõ phương hướng được. Nàng hơi ngước lên nhìn mặt trời mơ hồ giấu sau làn sương mù kia, màu vàng nhàn nhạt nhìn như một chiếc bánh mì cực lớn. Đúng rồi, giống một chiếc bánh mì cực lớn. Đừng trách nàng tầm thường, từ sáng đến giờ chưa được ăn gì, nàng đã đói bụng lắm rồi. Thanh Hạm hít sâu một hơi, dù sao hiện giờ nàng cũng đang không biết mình ở đâu, chi bằng cứ đi về phía trước thôi, tìm chút gì đó để ăn. Chờ sương mù tan, nàng sẽ tìm người hỏi đường về Huyến Thải sơn trang.
Ai ngờ, càng đi, đường lại càng gập ghềnh, sương mù đã tan đi nhiều. Nhìn phía trước có thấp thoáng mái nhà, trong lòng nàng cũng vui vẻ hẳn lên. Dù thế nào, thì cũng đi tìm đồ ăn trước đã rồi nói sau.
Biệt viện kia có vẻ rất lớn, vừa sạch sẽ vừa trang nhã khiến nàng hơi giật mình. Thành Tầm Ẩn này thật đúng là đâu đâu cũng có người giàu có. Ở một nơi hẻo lánh thế này mà cũng có biệt viện đẹp như vậy. Nàng đứng ngoài cửa gọi vài tiếng, cửa vừa hé mở, một cô gái mặc đồ trắng bước ra. Toàn thân cô gái ấy như không nhiễm bụi trần, dù không phải cực kỳ xinh đẹp, nhưng vẻ mặt vô cùng dịu dàng, khoé miệng hé ra nụ cười như có như không. Dáng vẻ của nàng ta làm cho nàng nhớ đến Lăng Nhược Tâm. Hắn cũng rất thích mặc xiêm y màu trắng, cũng thích cười. Nếu là trước kia, nàng sẽ không tiếc lời khen cô gái kia, nhưng từ sau khi biết Lăng Nhược Tâm, nàng đã rút ra một bài học, trên thế gian này, càng là thứ xinh đẹp thì càng ẩn giấu sự nguy hiểm.
Thanh Hạm lập tức nói ra mục đích của mình, nàng kia che miệng cười khẽ, rồi xoay người lấy chút bánh mỳ đưa cho nàng, nói: “Nếu là ngày khác, thì ta sẽ mời công tử vào trong nghỉ ngơi một chút, nhưng hôm nay nhà đang có khách quý, không tiện lắm, xin công tử thứ lỗi!”
Thanh Hạm cười cười nói: “Không sao! Đa tạ cô nương!” Nàng kia cười rồi đóng cửa lại.
Thấy nàng kia đóng cửa, Thanh Hạm liền cầm bánh mỳ gặm say sưa. Đang đói bụng, ăn gì cũng thấy ngon. Sau khi ăn xong, định rời đi thì nàng lại phát hiện trong chuồng ngựa có một con ngựa màu đỏ thẫm, vừa nhìn đã thấy rất nhanh nhẹn. Thấy nàng tới gần, nó tung người lên một cái rồi khừ khừ phì mũi khiến nàng giật mình hoảng sợ. Gần đây, hình như lá gan của nàng càng ngày càng nhỏ thì phải, ngay cả một con ngựa mà cũng có thể doạ được nàng. Nàng tự cười mình rồi kéo ngựa rời đi. Nhưng sau đó, Thanh Hạm lại cảm thấy con ngựa kia nhìn rất quen. Nàng quay đầu nhìn kỹ một chút, đột nhiên nhớ ra, khi nàng điểm huyệt Tần Phong Dương ở bên bờ hồ kia, ở cạnh hắn cũng có một con ngựa giống thế này.
Ánh mắt Thanh Hạm khẽ chuyển, tên Tần Phong Dương kia thật quá đáng giận. Hôm nay nàng phải đặc biệt giáo huấn hắn một trận mới thôi. Biệt viện này chỉ e là của hắn rồi. Nàng nghĩ nghĩ, rồi buộc ngựa của mình vào trong khu rừng bên cạnh, sau đó thi triển khinh công, lặng lẽ chạy vào trong biệt viện. Nhẹ nhàng trốn một lúc thì nghe tiếng Tần Phong Dương từ rất xa, khoé miệng nàng khẽ nhếch lên một nụ cười xấu xa, nhón chân đi đến căn phòng phát ra tiếng nói kia, rồi lại nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, cẩn thận gỡ một mảnh ngói, quả nhiên thấy Tần Phong Dương đang ở bên trong.
—
Hết chương 46