Bạn đang đọc Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo – Chương 16: Ai cao tay hơn
Đột nhiên Thanh Hạm có cảm giác bị mắc mưu, hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Nhược Tâm, Lăng Nhược Tâm lại chỉ cười nhẹ, dịu dàng mà vô hại nói: “Đúng là khéo thật, không ngờ ta và Thanh Hạm muội muội lại hữu duyên như thế, đúng là không đánh nhau không biết người quen, đã thất lễ với muội rồi!” Dứt lời, còn nhẹ nhàng cúi người với nàng một cái, Thanh Hạm nhìn thấy hắn bây giờ và ban nãy cứ như hai người khác nhau vậy, nụ cười cũng như gió xuân, không có một chút khí lạnh nào, vô cùng ấm áp.
Nhất thời Thanh Hạm không đoán ra được hắn đang có âm mưu gì, lại có cảm giác dường như hắn đã sớm biết nàng là ai, lừa nàng tới đây chỉ đơn giản là để nàng gặp cha nàng, cố ý chọc giận nàng là vì muốn nàng rống lên những lời này nọ như vừa rồi thôi. Tuy nàng không biết ý đồ của hắn là gì, nhưng nàng dám khẳng định trong chuyện này còn có ẩn tình.
Nàng đã thua nhiều lần trước mặt hắn, lần này nàng không muốn thua nữa, nụ cười của hắn bây giờ, lại mang một chút khoái cảm như thực hiện được ý đồ vậy, nàng nhất định sẽ không cho hắn ngang nhiên đạt được mục đích như vậy, lập tức cười nói: “Đúng vậy, Lăng công tử, ta cũng thấy chúng ta thật có duyên!” Tuy nàng nghiến răng nghiến lợi nói với Lăng Nhược Tâm những lời này, nhưng lại quay lưng về phía Đoàn Lạc Trần và Lăng Ngọc Song, nên dù nàng có rít trong kẽ răng, thì lúc nghe cũng tạm coi là dịu dàng.
Chỉ có điều, lời nói của nàng vừa ra khỏi miệng, thì chỉ trừ nàng ra, còn mọi người trong phòng đều biến sắc, Đoàn Lạc Trần vội chạy ra cửa nhìn trước nhìn sau một chút, thấy không có ai, mới đóng cửa phòng lại, chỉ tay vào Lăng Nhược Tâm hỏi: “Hạm nhi, sao con biết hắn là nam nhân?”
Thanh Hạm cũng cười nói: “Trước kia không phải cha thường nói Lăng Đại tiểu thư là một mỹ nhân sao? Trước khi đến, con cũng rất tò mò, không biết nữ tử này rốt cuộc đẹp đến thế nào, lúc gặp thì mới thấy, cũng đúng là do duyên phận, mấy ngày trước con đi dạo xung quanh một mình, có gặp Lăng Đại tiểu thư, tình cờ là Lăng Đại tiểu thư lại nhặt được ngọc bội di vật của mẹ. Vì thế con muốn tìm hắn để xin lại ngọc bội đó, nhưng sợ tới muộn sẽ bị cha mắng, nên liền muốn lén đến tìm hắn để đòi về thôi. Con chỉ nghĩ mọi người đều là nữ tử, cũng không kiêng kị gì, bèn chạy tới khuê phòng của Đại tiểu thư, đúng là không khéo, gặp lúc Lăng Đại tiểu thư đang thay quần áo, con nhìn thấy ngực giả và miếng che yết hầu, nên mới phát hiện ra bí mật này.” Nếu muốn nói hươu nói vượn, thì nàng sẽ chiều, bịa chuyện là nghề của nàng rồi, xem ai sợ ai, đêm nay có thể đòi được cả vốn lẫn lời về là tốt nhất.
Lăng Nhược Tâm nghe nàng giải thích như vậy, sắc mặt cũng không khỏi có chút thay đổi. Tiểu nha đầu này phản ứng nhanh thật, bản lĩnh đổi trắng thay đen cũng rất lớn. Tất cả đều được nàng viện cớ là duyên phận, nàng không có đùa giỡn hắn, cũng không có nhìn lén hắn tắm rửa. Xem ra, hắn đúng là đã quá coi thường nàng rồi.
Lăng Ngọc Song thấy Thanh Hạm đã phát hiện ra thân phận của Lăng Nhược Tâm, trong lòng thầm hô “Ý trời!” Cho đến bây giờ, bà vẫn cảm thấy rất có lỗi với Lăng Nhược Tâm, hắn vì gia nghiệp, nên đường đường là một nam tử hán, lại phải vứt bỏ thân phận nam nhân, để giả làm nữ tử, không thể hưởng thụ được những gì một người nam nhân đáng được hưởng thụ. Quan trọng nhất là, với thân phận của hắn như vậy, thì làm sao có thể cưới vợ đây?
Đoàn Lạc Trần rất tận tâm và trung thành với Lăng gia, nên Lăng Ngọc Song cũng không giấu diếm ông giới tính thực sự của Lăng Nhược Tâm. Khi ông biết được sự lo lắng của Lăng Ngọc Song, cũng là lúc con gái ông vừa ra đời, nên ông quyết định sau này khi con gái lớn lên, sẽ gả cho Lăng Nhược Tâm để tránh cho Lăng gia bị chặt đứt hương khói. Khi Lăng Ngọc Song nhìn thấy cô bé Thanh Hạm mi thanh mục tú, cũng thấy rất thích, mà cũng chẳng có cách giải quyết nào tốt hơn, liền đồng ý với đề nghị của Đoàn Lạc Trần. Vì thế Đoàn Lạc Trần thông báo ra với bên ngoài con của mình là con trai, chờ đến lúc Thanh Hạm được năm tuổi, ông đưa nàng lên Thương Tố môn làm đệ tử của Huyền Cơ Tử để học nghệ.
Lăng Ngọc Song thấy Thanh Hạm tuy mặc nam trang, nhưng mặt mũi rất tuấn tú, trong lòng cũng mừng thầm, cười nói: “Giới tính của Nhược Tâm vẫn là bí mật của Huyến Thải sơn trang, không ngờ lại trùng hợp như vậy, bị Thanh Hạm phát hiện được, đúng là duyên phận. Thật hiếm có người nào hữu duyên như hai con……”
Lăng Nhược Tâm vội ngắt lời bà: “Mẹ, ta và Thanh Hạm muội muội đúng là có duyên, nhưng mà duyên này, là nghiệt duyên, mà không phải là lương duyên. Mẹ nghĩ lại mà xem, nàng chạy bừa vào phòng con, là một nữ nhân, hành động như vậy còn ra thể thống gì.”
Thanh Hạm đứng bên cạnh cười nói: “Đúng vậy, ta đúng là có chút thô tục, nhưng cũng còn tốt hơn ngươi.” Dứt lời, nàng liền quay sang Lăng Nhược Tâm, làm một dấu tay hình hoa lan, ý tứ kia không cần nói cũng biết, nàng chửi hắn là bất nam bất nữ. (*)
(*) Cái ngón tay hình hoa lan (Lan hoa chỉ) là động tác mà các vị nương nương, hoặc thái giám hay làm. Hình minh họa đây ạ.
Bé Hạm đúng là quá thâm =))
Đời này, Lăng Nhược Tâm hận nhất là người khác nói hắn như vậy, ánh mắt càng thêm u ám, sâu thăm thẳm, nhưng không chờ hắn phát tác, Thanh Hạm lại nói tiếp: “Cha, cha có biết vừa rồi hắn quá đáng thế nào không, rõ ràng hắn là nam nhân, kể cả con có nhìn thấy hắn thay quần áo, thì cũng là hắn được lợi, thế mà hắn còn đòi con phải chịu trách nhiệm, bảo con phải cưới hắn, không phải là rất lộn xộn hay sao? Con là nữ nhân, làm sao đón dâu được? Hơn nữa, dù con có thật sự là nam nhân, hắn thật sự là nữ nhân, nhưng hắn độc ác như vậy, làm gì có ai dám lấy chứ! Cha, vừa rồi không biết hắn còn cho con ăn dược gì, làm cho võ công con mất hết, cha phải làm chủ cho con gái mà!” Dứt lời, còn nức nở hai tiếng.
Lúc này thì ngay cả ý nghĩ muốn bóp chết nàng Lăng Nhược Tâm cũng có luôn, có thể nói, lừa nàng đến đây, là chuyện thất bại nhất mà hắn từng làm trong cuộc đời này. Sao những người hắn phái đi điều tra, lại không nói cô nàng này có thể nói hươu nói vượn, đổi trắng thay đen thế này chứ? Ngày mai hắn sẽ làm thịt tất cả mấy tên cung cấp tin sai lệch kia đi‼‼
Lăng Nhược Tâm thản nhiên nói: “Ta nhìn thế nào cũng giống nữ tử, ít nhất là còn thông hiểu thi ca, thấu hiểu lý lẽ, đâu có thô tục giống cô, với bộ dạng của cô bây giờ, chỉ sợ là chẳng bao giờ gả đi được thôi.”
Thanh Hạm cười nói: “Trên đời này, chỉ có nam nhân không cưới được vợ, chứ không có nữ nhân không gả được chồng. Phiền Lăng công tử lo lắng rồi, Thanh Hạm tự nhận thấy bộ dạng của mình cũng không có vấn đề gì, một ngày nào đó muốn gả cho người ta, chỉ sợ người nguyện ý cưới ta về có thể xếp hàng từ đây ra đến tận ngoài Tầm Ẩn thành đấy!” Tức chết tên yêu tinh này đi, tốt nhất là bây giờ hắn tức đến trợn trắng mắt, đi đời nhà ma luôn.
Đoàn Lạc Trần và Lăng Ngọc Song nhìn nhau, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Đoàn Lạc Trần đã biết trước, với tính tình của Thanh Hạm, tất nhiên sẽ không muốn thành thân, nên mới lừa nàng xuống núi, nói là để bảo vệ Lăng Nhược Tâm, giờ thì hay rồi, hai người vừa gặp nhau, đã anh nhìn tôi không hợp mắt, tôi nhìn anh không vừa lòng, kế hoạch của bọn họ phải làm thế nào bây giờ?
*********