Nương Tử, Đừng Đào Hoa Như Vậy

Chương 90


Đọc truyện Nương Tử, Đừng Đào Hoa Như Vậy – Chương 90


-“Ta cũng không phải là người thấy người gặp nạn không giúp, nếu lục hoàng tử đã mở lời nhờ cậy.

Mời nói” Thiên Song Song hơi cung kính nói.

Cung kính chứ trong lòng toàn là khinh bỉ đâu.
-“Thiên minh chủ, kỳ thật nếu Ngũ hoàng huynh ta thấy ta bị thương sẽ truy xét tới cùng.

Chi bằng cứ đẻ ta ở đây vài ngày tịnh dưỡng.

Khi nào vết thương lành hẳn ta sẽ rời khỏi” Tây Thần Liên nắm bắt cơ hội nói, hắn đương nhiên muốn Thiên Song Song bồi thường bồi thường.
-“Hảo, nếu Lục hoàng tử không chê cứ ở lại” Thiên Song Song bắt buộc phải đáp ứng, chịu thôi.


Người này nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì, tùy cơ ứng biến vậy.
Tây Thần Liên được sắp xếp ở một gian phòng khách điều kiện rất tốt, hắn rất vừa lòng.
-“Thiên Minh chủ, hai lần gặp ngươi ngươi đều đánh ta, lần này ta phải bắt ngươi chịu trách nhiệm” (Lần đầu hắn bị đánh chính là ở Bắc Thần quốc, hắn thất tình, lại bị kêu là cái điên nam tử – hắn suốt đời làm sao có thể quên)
/Ai không nhớ tên này bị đánh lần đầu như thế nào thì mời coi lại chương 16.
-“Song nhi, sao ngươi lại đánh hắn” Lãnh Phong chờ Thiên Song Song vào phòng rồi hắn mới hỏi.

Không có hỏi ngay trước mặt Tây Thần Liên kia.

Mặc dù Thiên Song Song không có nhận nhưng là Lãnh Phong đương nhiên nhìn ra thủ phạm là nàng.
-“Ách, ta lỡ tay thôi” Thiên Song Song cười gượng nói.
-“Ngươi thật là..

Sau này không được tùy tiện như vậy” Lãnh Phong bộ dạng như cái mẫu thân giáo nữ nhi, tuy vậy giọng điệu vô cùng sủng nịch.
-“Tại hắn đáng ghét thôi” Thiên Song Song chu môi nói, ai bảo hắn chặn đường nàng.

Hừ hắn bị đánh là đáng đời.
Lãnh Phong bó tay rồi, hắn chỉ có thể nhìn nàng lắc đầu.
-“À đúng rồi Lãnh Phong mấy người còn lại đâu?” Thiên Song Song hôm qua tức giận phóng hỏa tùm lum liền không có nhìn thấy bọn hắn.

Lẽ nào bọn hắn là giận nàng.
-“À, bọn hắn có việc rời khỏi” Lãnh Phong thản nhiên nói.

Hắn còn chưa đoán ra suy nghĩ của nàng.

-“Tại sao bọn hắn lại đi?” Thiên Song Song biết bọn hắn sủng nàng nhưng là nàng còn không nhớ rõ bọn hắn, thật bất công với bọn hắn, vậy mà nàng còn lấy bọn hắn làm bao cát.

Chắc là bọn hắn giận nàng.
-“Đông Y Ly và Bắc Thần Tử Yên là hai nhân vật quan trọng của Đông quốc và Bắc Thần quốc không thể không về xử lý.

Bạch Vân mặc dù không muốn đi nhưng là hắn phải quay về Bắc Thần quốc nói rõ tình hình với Thượng Quan Thần Tinh, Hoa Trầm Hương thì về thăm mẫu thân hắn, nghe nói mẫu thân hắn hiện tại bệnh” Lãnh Phong giải thích.
-“Ân” Thiên Song Song nghe Lãnh Phong giải thích lòng cũng được trấn an một chút.

Nhẹ nhàng gật đầu.
Nói về Bạch Vân, Đông Y Ly, Bắc Thần Tử Yên cùng Hoa Trầm Hương rời đi là vạn phần bất đắc dĩ, nếu không bọn hắn sẽ thủ hộ bên người nàng.

Hiện tại Võ lâm minh chủ phủ đã được gia tăng lực lượng rất nhiều, canh phòng cẩn trọng hơn nên bọn hắn mới an tâm mà đi.
Về những chuyện lúc trước nàng mất trí nhớ, Lãnh Phong cũng kể qua một lượt với nàng.

Thiên Song Song cũng hiểu được hiện tại mình phải làm gì.
-“Minh chủ Tây quốc ngày hội một năm một lần, tối nay người phải nhớ đi” Đại Tỷ là một trong những tỷ muội ở trong Hoa Băng phái, hiện tại Hoa Băng phái vì Thiên Song Song trở thành Võ lâm minh chủ nên cũng dời đên đây.

-“Uh, ta nhớ rồi.

Đại Tỷ sau này đừng gọi ta Minh chủ nữa gọi ta Băng nhi được rồi” Thiên Song Song đối với tỷ muội trong Hoa Băng phái đều như người trong nhà nên rất thân thiện trả lời.
-“Nhưng là Minh chủ” Đại Tỷ định phản đối.
-“Cứ vậy đi” Nhưng là Thiên Song Song không cho.
Nhìn Thiên Song Song kiên định nên Đại Tỷ cũng không dám nói nhiều, cuối cùng đánh một cái gật đầu coi như là chấp nhận.
Tây quốc ngày hội là một ngày hội đón xuân của Tây quốc, nó được tổ chức vào trước Tết mười thiên.

Dân chúng người người buôn bán tấp nập những thứ chuẩn bị đón xuân, cả con đường tràn ngập không khí xuân, cuối đường chính là sân khấu cho những người khách mời diễn.

Dân chúng Tây quốc đều rất mong chờ ngày lễ này, bởi thế mỗi lần đến ngày này là đướng phố cơ hồ chìm ngập trong dòng người..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.