Đọc truyện Nương Tử, Đừng Đào Hoa Như Vậy – Chương 13: Nhã Hương Các náo nhiệt
-“Thiên tiểu thư, ngươi tỉnh?” Liệt Lý không biết đã đứng trước giường lúc nào, cười cười nhìn Thiên Song Song.
-“Song nhi, ngươi tỉnh?” Liệt Hỏa Vô Khuyết một thân lửa đỏ ngồi lười biếng uống trà; đạm đạm tươi cười.
-“Hai ngươi như thế nào vào đây? Ra ngoài cho ta, phòng của nữ nhi mà muốn vô thì vô là sao”. Thiên Song Song la ầm lên, chưa kịp rửa mặt nhảy bổ vào đánh hai người; đuổi ra ngoài.
-“Ai thèm vô đây, bọn ta chỉ vừa vào định kêu ngươi thức, ngươi dậy rồi thì tốt, tự mà đi giải quyết chuyện của ngươi đi.” Liệt Hỏa Vô Khuyết sắc mặt ý cười đã mất hết, tinh mâu hơi hơi xúc động cùng tức giận.
Liệt Lý giúp Thiên Song Song rửa mặt đi lên, nàng đuổi hai người ra ngoài rồi nhanh chóng chỉnh trang y phục đi ra “Có chuyện gì xảy ra sao?” Thiên Song Song thấy Liệt Hỏa Vô Khuyết sắc mặt rất không tốt, hỏi hỏi Liệt Lý.
-“Uh, Thiên tiểu thư sáng sớm có Thượng Quan công tử đến tìm tiểu thư, sau đó Hoa công tử cũng tìm ngươi nhưng ngươi chưa thức hắn mời ngươi đến Nhã Hương Các làm khách quý cho buổi tiệc tối nay, còn có một vị lãnh khốc mỹ nam tử tìm tiểu thư. Hiện chỉ có Hoa công tử bận bịu đi về trước chuẩn bị cho buổi lễ tối nay, Thượng Quan công tử cùng lãnh khốc bạch y công tử vẫn ở tầng dưới chờ ngươi.” Liệt Lý trần thuật cụ thể đối Thiên Song Song.
Thiên Song Song suy nghĩ một lát, định đi xuống, Liệt Hỏa Vô Khuyết mặt nhăn mày nhíu chắn tay ngăn cản hạ “Ngươi chịu trách nhiệm với ta, không được lăng nhăng với người khác”.
-“Cái đầu ngươi, ta với ngươi có cái gì quan hệ đâu?” Thiên Song Song đẩy tay hắn bước ra ngoài.
-“Ngươi đụng bảo bối ta rồi a, thân thể trong sạch của ta bị ngươi cướp đi rồi, còn không chịu trách nhiệm đi”. Liệt Hỏa Vô Khuyết ti bỉ nói dọa Liệt Lý đỏ mặt chạy trốn mất dạng không dám nghe tiếp, Thiên Song Song nghe hắn nói cũng mặt hồng, nhưng cũng tức giận đi lên.
-“Chịu trách nhiệm cái búa, ta thách; ngươi làm như trong sạch lắm, hôm qua ngươi là làm cho ta đụng nha; với lại trước đây có ai đụng ngươi hay không sao ta biết được, hừ.” Thiên Song Song hỏa đại cự tuyệt hắn đi xuống lầu, Liệt Hỏa Vô Khuyết buồn bực trở về phòng bế quan tỏa cảng.
-“Thiên tiểu thư, hoa này cấp tiểu thư”. Thượng Quan Thần Tinh ôm một bó bông hồng lớn đến; một thân hắc y cùng tuấn mỹ khuôn mặt ôm hơn một trăm bông hồng trắng, hắn tươi cười ôn nhu nhìn nàng nhẹ nhàng trao nàng bó hoa.
-“Cám ơn lòng tốt của ngươi, nhưng là ta không thích hoa”. Thiên Song Song nhìn hắn lại nhớ muội muội hắn, ra sức cự tuyệt.
-“Thiên cô nương, hôm nay cô nương không nhận tấm lòng của ta, ta sẽ bám theo ngươi không tha; chừng nào ngươi nhận mới thôi”. Thượng Quan Thần Tinh lộ ra kiên định; nhìn nàng nói.
Thiên Song Song đối hắn lạnh nhạt không để ý, mặc kệ hắn, xem xem hắn theo nàng được bao lâu. Nhìn qua phát hiện Lãnh Phong đang nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt lạnh lùng nhưng nhìn kĩ lộ ra một chút kinh ngạc.
Thiên Song Song lôi kéo Lãnh Phong lên phòng của chính mình, sợ người khác biết bí mật của hắn cùng cây tiêu thần bí; hỏi nhỏ hắn “Sao ngươi tìm được ta?”
-“Chủ nhân, ta tự nhiên biết, tiêu của ta cùng ngươi có liên kết”. Lãnh Phong lạnh nhạt trả lời, hắn có một chút kinh ngạc khi biết diện mạo thật của nàng, nàng khuynh quốc khuynh thành làm hắn hơi ngạc nhiên; tuy vậy hắn cũng không để quá trong lòng.
-“Không cần kêu ta chủ nhân, kêu ta tiểu thư là được, cũng có thể kêu tên ta, ta không có bạn bè, coi như ngươi cùng ta là bằng hữu đi”. Thiên Song Song đối Lãnh Phong dịu dàng nói, nghe như người tỷ tỷ nói với đệ đệ.
“Là..chủ nhân”. Lãnh Phong hơi ngập ngừng… “Tiểu thư”. Một lúc mới gọi được.
-“Ân”. Thiên Song Song hài lòng mỉm cười nhìn hắn, sau nhìn thấy Thượng Quan Thần Tinh ôm bó hoa đứng ở cửa chờ nàng, ức chế hẳn lên.
-“Ngươi còn chưa đi?” Thiên Song Song lườm Thượng Quan Thần Tinh nghiến răng.
Thượng Quan Thần Tinh lắc đầu, kiên định không chịu nhúc nhích, cứ đứng trước cửa nhìn vào, Thiên Song Song ngồi uống trà không thèm để ý tới, Lãnh Phong đứng kế bên nàng.
-“Lãnh Phong, ngươi nói với ông chủ trụ phòng kế bên đi. Sáng nay người ta đã trả phòng rồi, tiền cứ để ta lo.” Thiên Song Song phân phó; dù gì hắn kêu nàng là tiểu thư, nàng cũng phải có tý trách nhiệm; tiền nàng không thiếu a.
-“Tiểu thư, ta có tiền”. Lãnh Phong lạnh lùng, không muốn tiếp nhận sợ giúp đỡ.
-“Hảo, tùy ngươi.” Thiên Song Song cũng không quan tâm. Lãnh Phong lạnh lùng băng sương, nàng cũng chưa hiểu rõ hắn lắm, hắn muốn làm gì nàng cũng lười quản, miễn sao không tổn hại đến nàng.
Thiên Song Song lại bên cửa sổ bắt đầu nhìn trời, nhìn mây; Lãnh Phong cùng Thượng Quan Thần Tinh chỉ đứng đó nhìn nàng yên lặng, bầu không khí rơi vào im lặng, buổi chiều đến rất nhanh.
-“Hai người tránh ra dùm, ta muốn thay y phục ra ngoài.” Thiên Song Song đuổi Thượng Quan Thần Tinh cùng Lãnh Phong đi chỗ khác, ở trong phòng cũng đã lâu, nàng muốn đến Nhã Hương Các xem tối nay có gì vui, miễn ở trong phòng ngột ngạt.
Thiên Song Song bước ra khỏi phòng đi đến Nhã Hương Các, Thượng Quan Thần Tinh vẫn còn như tượng đá đứng trước cửa, ôm bó hoa tính đi theo nàng.
-“Ai da, ngươi về đi, hoa ta nhận, về dùm ta đi”. Thiên Song Song đầu hàng hắn, tống cổ hắn về. Thượng Quan Thần Tinh lúc này mới cười như ngốc tử nhanh chóng mất dạng, đứng cả ngày hắn đã muốn đi nhà xí lắm rồi. (^.^)/
Thiên Song Song đi, Lãnh Phong cũng đi theo, Nàng rất muốn đi một mình nhưng hắn không chịu, hắn lo lắng nàng bị nguy hiểm. Hai người ngồi xe ngựa hướng Nhã Hương Các thẳng tiến.
-“Lãnh Phong sao ngươi lại phải bảo vệ ta?” Thiên Song Song tò mò hỏi hắn.
-“Nghĩa vụ”. Lãnh Phong băng hàn hai chữ nói.
-“Ta thấy ngươi rất miễn cưỡng, ngươi không thích thì đừng miễn cưỡng theo ta, ta không ép buộc ngươi”. Thiên Song Song nhìn thái độ hắn rất không vừa lòng, cho dù cây tiêu có chọn nàng thì đã sao, nàng không tin hắn không đi theo nàng thì không sống được, nàng ghét nhất là ép buộc người khác.
Lãnh Phong không có trả lời, chỉ thấy hắn bỗng dưng lạnh hơn vài phần, coi như không thấy gì.
-“Ngươi thật làm ta tức chết, ta không muốn thấy mặt ngươi, đi cho ta”. Thiên Song Song bị hắn khí đến đỏ mặt tía tai, đá một cước làm hắn bay ra khỏi xe ngựa, Lãnh Phong lại bay trở lại xe ngựa, ngồi chết không chịu ra mặc cho nàng đá, một thân bạch y nhơ nhếch không chịu được.
-“Thiên tiểu thư, đã tới Nhã Hương Các.” Xe ngựa dừng lại, mã phu niềm nở cười đứng trước cửa xe ngựa nói.
-“Uh, cám ơn ngươi.” Thiên Song Song ôn nhu nói với phu xe; quay đầu với Lãnh Phong nghiêm khắc “Ngươi bộ dáng lê thê ở lại đây chờ ta, đừng có theo đi theo làm người ta nói ta ăn hiếp ngươi”
-“Đó là sự thật không phải sao?” Lãnh Phong hừ lạnh giọng đầy trêu chọc, hắn nhịn nàng, nàng trèo lên đầu hắn, giờ còn không cho đi theo, hắn cũng đâu cần a.
Thiên Song Song hừ lạnh tiến Nhã Hương Các, không thèm để ý Lãnh Phong, Hoa Trầm Hương một thân hồng phấn ra đón nàng vào.
-“Thiên cô nương đến, thật vinh hạnh cho Hoa mỗ”. Hoa Trầm Hương hai mắt hoa đào tươi cười như vạn hoa nở, xinh đẹp không thôi, mấy cô nương bên cạnh đỏ mặt quay đầu trốn tránh.
-“Hoa công tử khách khí, à Hoa công tử đừng cười như vậy, sẽ làm người khác mất hồn mất.” Thiên Song Song giả vờ nghiêm túc sắc mặt nói hắn.
-“Người khác nhưng không có Thiên tiểu thư, thật đáng buồn”. Hoa Trầm Hương đáng thương hề hề, thất sắc nhìn nàng.
-“Hoa công tử cứ đùa”. Thiên Song Song cười cười đi vào, Hoa Trầm Hương dẫn đường đi trước, hai người nhanh chóng đi đến tầng 3 bằng một đường thông dụng dành riêng cho quý tộc, chỉ có đường này mới không bị người khác làm phiền.
Hôm nay Nhã Hương Các náo nhiệt không thôi, khách đông nghẹt, lần trước cuộc thi mỗi năm một lần cũng không đông bằng hôm nay, điều này cũng là do tiếng tăm của nàng làm cho các công tử tứ phương ai ai cũng muốn gặp, do đó hôm nay nghe nói nàng đến nên họ đều mong đợi nhìn thấy nàng một lần.
Tầng 3 phòng tương đối kín, tuy nhiên trước khi đến phòng của mình, Thiên Song Song do mải mê nhìn xung quanh nên va vào một cơ thể rắn chắc, một thân hắc y cao lớn đi lên; nàng như thỏ con nằm trọn trong khuôn ngực hắn, mùi quỳnh hương xông vào mũi làm nàng thấy thích thú không thôi.
-“Ách, ngại ngùng, xin lỗi công tử.” Thiên Song Song bối rối nhanh chóng thoát khỏi, chạy theo Hoa Trầm Hương không dám nhìn lại một cái.
-“Các chủ, nàng có hay không thú vị?” Xa Xa thích thú nhìn lại hắc y nhân hỏi.
-“Ngươi thật lắm điều, ta may miệng ngươi lại cho hết hỏi lung tung”. Hắc y nhân thanh âm trầm ấm trừng mắt Xa Xa, bỗng nhiên nhớ lại khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Song Song lúc bối rối, hơi ngẩn ra một chút; cuối cùng hồi phục tinh thần hô một tiếng “Gọi ta thiếu gia”.
-“Thiếu gia, ta không nói nữa”. Xa Xa nhìn hắc y nhân như địa ngục Tu La, sợ hãi khóa miệng, chạy đi theo sau.
-“Phòng đẹp thật, sang trọng tao nhã, mang đậm chất nghệ sĩ”. Thiên Song Song không thể không khen, xung quanh cách bài trí quả thật mê người, không thua gì kiến trúc sư hiện đại.
-“Thiên tiểu thư quá khen, Hoa mỗ không dám nhận. Chúng ta ngồi xuống thưởng thức một ít trà đi, buổi biểu diễn cũng sắp bắt đầu.” Hoa Trầm Hương nhỏ nhẹ ngồi xuống, hai người tọa thưởng trà, đàm luận thi họa cầm kì; xem xem biểu diễn.
-“Mọi người ai cũng thật giỏi, đúng là thiên hạ người tài hoa quá nhiều, ta chỉ là giọt nước giữa biển khơi”. Thiên Song Song lắc lắc đầu, trầm tư nói.
-“Thiên tiểu thư khách khí, kì thật ngươi cũng không kém, ta thấy tiểu thư còn hơn nữa là đằng khác”. Hoa Trầm Hương dâng lên ánh mắt ngưỡng mộ, hắn rất trân trọng nhân tài, từ lúc hắn gặp nàng, ban đầu đúng là nhìn trúng nàng nhan sắc và phong thái, nhưng cuối cùng tài hoa mới là thứ thích nhất của nàng.
-“Công tử khen tặng, ta tài mọn, không dám tiếp nhận,” Thiên Song Song khách khí nhìn hắn, hiện ra đạm đạm tươi cười. Hai người tài trọng tài, cùng nhau thảo luận một vài bài hát cùng âm điệu, vừa xem biểu biễn, Hoa Trầm Hương phát hiện hắn ngày càng thích nàng, suốt buổi nhìn nàng cười tim hắn đập loạn hẳn lên; hắn thầm khinh bỉ chính mình háo sắc.
-“Xoẹt”. Một bóng đen lao vào gian phòng của Thiên Song Song và Hoa Trầm Hương, hắc y nhân nhắm vào Thiên Song Song đâm tới.
-“Cẩn thận.” Hoa Trầm Hương lo lắng hét lên, chắn trước mặt nàng, giao đấu với hắc y nhân. Nhã Hương Các hỗn loạn hẳn lên, người người bỏ chạy ra ngoài, tiếng la ó om sòm, tiếng người giẫm đạp người chạy trốn. Bên ngoài bốn hắc y nhân cầm kiếm bay vào tiếp tục nhắm vào Thiên Song Song.
-“Sát” Âm thanh sắc lạnh hòa cùng màn đêm.
Hoa Trầm Hương võ công không sai, vì Thiên Song Song chống chọi năm tên, Thiên Song Song nhìn hắn bảo vệ mình cũng thấy ấm áp, nhưng sức người có hạn, Hoa Trầm Hương rơi vào thế bị động, số lượng quá nhiều, hắn bị dồn dần vào góc tường; chỉ đánh bị thương được một tên. Hai tên hắc y nhân từ phía sau đâm lén tới Hoa Trầm Hương nhưng hắn còn không phát hiện.
-“Cẩn thận.” Thiên Song Song phi người lao đến hắn, một chưởng làm 2 tên hắc y nhân bay ra ngoài trọng thương. Hai tên còn lại võ công cao hơn, đang đứng coi tình hình, quay đầu định bỏ trốn.
-“Không thể chạy” Hoa Trầm Hương bị Thiên Song Song hội võ công ngốc đi mới tỉnh lại, không thể để hung thủ chạy thoát, liền chặn đường đánh lên. Thiên Song Song cùng hắn song kiếm hợp bích làm hai hắc y nhân chật vật không chịu nổi.
-“Roẹt” một búng máu từ miệng của năm tên hắc y trào ra, năm tên hắc y trợn trắng chết; thà chết không tiết lộ cơ mật.
-“Bọn hắn chết rồi”. Hoa Trầm Hương lại kiểm tra dưới yết hầu của hắc y nhân xong nói.
-“Không biết bọn hắn là ai? Tại sao lại muốn giết ta?” Thiên Song Song nhíu mi, nàng là mới đến kinh thành, làm gì có gây thù chuốc oán với ai.
-“Ám các” Lãnh Phong bỗng xuất hiện nói, hắn cư nhiên đã ở đây lúc Thiên Song Song cùng Hoa Trầm Hương đánh nhau, hắn cũng kinh ngạc khi biết nàng hội võ công, lười giúp đỡ, chỉ khi nào nàng nguy hiểm hắn mới ra tay.
-“Ám các?” Thiên Song Song mặt ngu ngơ hỏi Hoa Trầm Hương.
-“Ám các là tổ chức sát thủ nổi tiếng nhất thiên hạ, thế lực rất lớn, làm việc rất bất thường, thích gì làm đó, có tiền chưa chắc được yêu cầu, nhưng chưa ai yêu cầu rồi bị thất bại”. Hoa Trầm Hương vừa nói vừa nhìn Thiên Song Song, tuấn mi hiện ra một tia lo lắng.
-“Uh, đã hiểu. Ai..không biết sao lại bị người ta đuổi giết, thật là buồn bực”. Thiên Song Song bực bội không thôi, nàng biết Ám các chắc chắn là một tổ chức nguy hiểm, nhưng hiện giờ nàng cũng không lo lắng, lo lắng thì cũng không làm được gì, trực tiếp sống thoải mái là được.
-“Thiên tiểu thư võ công cư nhiên cao, Hoa mỗ tự thấy hổ thẹn.” Hoa Trầm Hương ngại ngùng nhìn nàng, không có nàng chắc hắn cũng đã không đứng ở đây tới bây giờ.
-“Ngại ngùng, cám ơn công tử giúp ta, ngươi là người tốt”. Thiên Song Song cười tươi nhìn hắn. Lãnh Phong lạnh lùng không nói gì, đứng trơ như tượng đá bên cạnh nàng. Hoa Trầm Hương tiễn nàng ra xe ngựa trở về, hắn lưu luyến không muốn đi vào, có điều Nhã Hương Các một mảnh hỗn độn, hắn không thể bỏ mặc không chỉnh đốn.