Nương Tử Cường Hãn, Được! Vi Phu Chạy Theo Nàng

Chương 19: Bao Nhiêu Cho Đủ!


Đọc truyện Nương Tử Cường Hãn, Được! Vi Phu Chạy Theo Nàng – Chương 19: Bao Nhiêu Cho Đủ!

Dẫu nhắm mắt lại, em vẫn thấy hình bóng chàng qua lời thì thầm của gió.
Và hương thơm vương vấn nhẹ nhàng của chàng đã dẫn lối cho em.
~ Dream On You~ Zia~ Jang Ok Jung, Live In Love Ost~
—————————————————–Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Quang Minh điện.
Hai thân ảnh đang ôm chặt nhau trên giường lớn, bốn mắt âu yếm không rời. Nữ nhân có chút không tin vào mắt mình, bàn tay nàng run rẩy chạm vào má người kia rồi rụt lại, thanh âm nức nở vang lên đầy ủy khuất. Nam nhân nắm lấy tay nàng, hôn nhẹ lên, rồi mỉm cười đầy ôn nhu. Suối tóc bạc trắng của nam nhân đan vào mái tóc đen mềm mượt của nữ nhân, hài hòa, nồng thắm.
Nói với thiếp, rằng đây không phải là mơ, rằng chàng, tuyệt đối không phải ảo giác do thiếp mường tượng ra.. Nữ nhân vẫn nhìn Hàn Trạc, nước mắt như hạt châu lặng lẽ lăn dài.
Thật xin lỗi, vì đã để nàng chờ lâu đến vậy.. Hàn Trạc khẽ hôn lên trán nhỏ, kéo nàng vào trong ngực, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, thập phần ôn nhu.
Nam nhân, trong tưởng tượng của Thân San, đẹp như ánh mặt trời, như hơi ấm nàng khao khát mỗi sáng thức dậy. Giờ đây gần kề, nữ nhân ôm chặt lấy hắn, cảm nhận mùi hương nam tính chỉ thuộc về tướng công nàng. Hai người đều yên lặng lắng nghe nhịp tim thổn thức của đối phương, lặng yên trong lúc ngôn từ không thể nào diễn tả được nỗi niềm nhớ nhung vô bờ bến.
Bỗng một dải tóc bạc trắng của hắn rơi xuống má Thân San, nàng nức nở ngước lên nhìn hắn.
Tóc..tóc chàng..
Hàn Trạc mỉm cười, bàn tay nam nhân áp vào má non mềm mịn, chân thành.
Chỉ là vì quá nhớ nàng nên bạc trắng, như thế này còn soái không? Thanh âm hắn, thực quen thuộc, thực dễ nghe.
Thân San bật cười, tay nhỏ vòng qua cổ hắn rồi gật đầu, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống như mưa, những giọt nước mắt hạnh phúc ngập tràn. Hôm đó, có người như con chim sẻ nhỏ rúc trong lòng ai kia, có người gắng gượng nở nụ cười sủng nịnh, bao bọc lấy nữ nhân, mặc dù thương thế hắn không hề đơn giản. Chỉ cần được nhìn thấy nàng an ổn trong vòng tay hắn, Hàn Trạc nguyện đánh đổi tất cả.

………………………………….
Ngày đó, Hoành Thiết vốn đang hoan hỉ đưa nữ nhân trở về, ngờ đâu trên đường gặp lại kẻ ấy, không…không phải hắn đã sắp chết rồi sao? Viên tiên đan kia chỉ là cầm cự cho hắn sống thêm một ít thời gian nữa, đợi đến khi Hoành Thiết hảo hảo thú nàng, để nàng hoài thai tiểu bảo bảo, việc sống chết của Hàn Trạc quân sẽ không còn bất cứ ảnh hưởng nào đến nàng nữa.
Nam nhân một thân trường bào, dung mạo phi thường tuấn tú đứng đằng xa, đôi con ngươi màu hổ phách vẫn tha thiết nhìn thân ảnh đứng cạnh Hoành Thiết… trông hắn..không hề có một chút gì..là bị thương cả. Chẳng lẽ tiểu tiên tử kia lừa gạt..Hoành Thiết bất an nắm lấy tay nữ nhân, giấu ra đằng sau lưng.
Có chuyện gì sao? Nữ nhân tránh đi đụng chạm của hắn, đôi con ngươi lãnh đạm vô hồn nhìn về phía trước.
Không..không có, chỉ là có một vật cản đường.. nghe lời ta, nuốt cái này xuống! Hoành Thiết không nhanh không chậm quay lại, để một viên đan dược vào miệng Thân San, nàng có chút ngạc nhiên, nhưng rồi vẫn nhẹ nhàng nuốt xuống. Nàng đã chọn hắn, vì vậy mà yêu cầu của hắn, nàng sẽ không chối từ. Có điều, tại sao trong không gian lại có mùi hương quen thuộc đến vậy, khóe mắt nữ nhân đột nhiên một giọt châu trong suốt khẽ chảy xuống, gương mặt cũng trở nên thẫn thờ.
Thanh âm nam nhân từ đằng xa đã vang lên.
Đừng uống! Hàn Trạc vội vàng tiến đến, nhưng chỉ vì hắn mới hồi phục, tiên lực còn yếu, liền bị một đạo lực yêu khí đánh bay ra xa.
Là Hàn Trạc quân! Thân San hô khẽ, trong lòng chấn động vô cùng, liền buông tay Hoành Thiết, tiến về nơi thanh âm nam nhân phát ra. Hàn Trạc lau đi vết máu nơi khóe môi, từ từ đứng dậy nhìn nữ nhân đang ngày càng đến gần hắn, ánh mắt màu hổ phách ưu thương nhìn nàng, bàn nam nhân đưa ra về phía ấy.
Nếu muốn hắn chết, nàng cứ việc chạm vào hắn! Thanh âm nam nhân lạnh nhạt sau lưng đã truyền đến, bàn tay nữ nhân chỉ còn một chút nữa sẽ nắm lấy bàn tay đang đưa ra sẵn của Hàn Trạc khựng lại. Nàng khôi phục lại vẻ lãnh đạm ban đầu, đưa tay về, nuốt nước mắt ngược vào trong.
Hãy quên thiếp, số trời định sẵn chúng ta mãi mãi sẽ không thể ở bên nhau. Nàng có thể nghe được hơi thở nồng ấm của hắn, có thể ngửi được mùi hương nam tính của hắn, thậm chí, tim hắn đang rất đau đớn, cùng tâm nàng, nàng đều có thể cảm nhận được. Từng câu từng chữ cứ như vò nát trái tim cả hai.
Nàng nói dối! Nam nhân đưa tay ra muốn nắm lấy tay nàng, nữ nhân dường như cảm thấy có động tĩnh, liền lùi về phía sau. Hàn Trạc ánh mắt đau đớn nhìn nàng.
Thiếp không nói dối, người thiếp chọn không phải chàng, từ nay chúng ta không ai nợ ai.. Đoạn quay lưng về phía Hàn Trạc, lệ chảy hai hàng. Nàng chậm rãi bước từng bước về phía Hoành Thiết, từng bước chân là từng giọt nước mắt rơi xuống mặt đất lạnh lẽo.
Không thể! Đột nhiên một bàn tay ấm áp cầm chặt lấy tay Thân San, nữ nhân sững sờ, cả người đã rơi vào lồng ngực rắn chắc thân thuộc. Cùng lúc đó, dường như, không chỉ nàng cảm thấy có một kiếm yêu khí đang hướng về hai người… Nhưng, đến cuối cùng, nàng giỏi quá, nàng làm được, nàng vẫn nhanh hơn hắn, kiếm yêu khí như xé tan thân thể yếu ớt. Nàng khuỵu xuống trong vòng tay nam nhân.

Hóa..ra…cảm giác…lúc..đó của chàng..thực..rất..đau! Thân San miệng dính tơ máu, bàn tay run rẩy đưa lên đã được một bàn tay khác cầm lấy, áp vào má hắn, nóng quá, nam nhân này, hắn khóc cái gì chứ?
Hàn Trạc như kẻ mất hồn ôm chầm lấy nữ nhân, xung quanh hai người xuất hiện lập phong chắn, mà bên ngoài, đằng xa, một nam nhân khác cũng đang sững sờ….hắn..đã giết người hắn yêu..hắn.. đang làm cái gì thế này?
Không đau, không đau một chút nào, nương tử, cầu nàng, ta đưa nàng trở về, nhất định sẽ không sao! Hàn Trạc dường như muốn đưa nàng rời đi, nữ nhân trong lòng đã cười nhẹ, nước mắt nơi khóe mắt nàng từ từ chảy xuống, hòa chung với nước mắt hắn, mặn đắng.
Hàn Trạc quân, đời này kiếp này, được làm nương tử của chàng, thiếp đều không hối hận.
Đừng nói nữa, để ta đưa nàng về Hàn Trạc sợ hãi, nước mắt nóng hổi chảy từng giọt từng giọt lên gò má kiều diễm có điểm nhợt nhạt của nàng. Nữ nhân lại thở dốc, nuốt đau đớn vào trong lòng.
Thiếp..sợ..sau này..không còn cơ hội..Hàn Trạc quân..nếu được trở lại ban đầu…thiếp vẫn nguyện ý…làm nương..tử của chàng. Lần đầu tiên..gặp chàng, trong yến tiệc truyền ngôi…thiếp đã yêu chàng.. Nữ nhân rưng rưng lệ, máu từ khóe miệng nàng chảy xuống, ướt đẫm ngực hắn.
Rất..rất yêu chàng.. Thân San thở nhẹ dần, nhẹ dần rồi từ từ tắt hẳn trong lồng ngực hắn. Mãi lâu thật lâu sau này, nhớ đến khoảnh khắc đó, có một bậc đế quân cao cao tại thượng mất ngủ, cứ khư khư ôm chặt phu nhân vào trong lòng, làm nàng khó chịu muốn chết. Kết quả là gì, lại bị phu nhân đè ra làm thịt, sau đó thì như thế nào, ba năm sau tiểu muội muội cò trắng xinh đẹp của đại huynh phượng hoàng lửa ra đời, vạn vật luân chuyển hoan hoan hỉ hỉ.
————————————————–Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Hoàng Cung không lâu sau.
Nữ nhân một thân lam bào bước từng bước chậm rãi đến trước Lan Phát điện. Môi mỏng khẽ mỉm cười khuynh thành, dung mạo nàng dưới ánh nắng yếu ớt trở nên đẹp đẽ lạ thường. Thấp thoáng thấy thân ảnh kia bước ra khỏi cửa điện, nàng cúi xuống hành lễ.
Tiểu nhân bái kiến hoàng thượng!
Miễn lễ, ngươi lại đến thăm hoàng hậu đấy ư? Hoành Tảo mỉm cười, ôn tồn hỏi thăm.
Vâng, tiểu nhân thay mặt tư gia đến thăm nương nương. Nàng từ từ đứng lên, ánh mắt nhìn vào người đối diện, sư huynh, đã lâu không gặp. Thân San cũng mỉm cười cúi đầu, kết thúc tai kiếp, trở thành thượng thần, hiển nhiên những người phàm trần không còn ai nhớ đến nàng nữa.

Hoàng thượng!!! Thanh âm cao độ của nữ nhân truyền ra từ bên trong tẩm điện, người ta lại thấy vị cửu ngũ chí tôn cười khổ, Phúc công công đứng sau cũng liên tục chùi mồ hôi, không nói hai lời đều nhanh chóng rời đi.
Thân San cũng mỉm cười, tình huống này không phải quá quen rồi đi, nàng bước tới vị thượng cung đại quan sớm đã run rẩy, nuốt nước bọt ừng ực ở kia, nhẹ nhàng lên tiếng trấn an.
Phiền thượng cung đại quan vào bẩm báo, có người nhà của hoàng hậu nương nương muốn diện kiến.
Là đại tẩu của bổn cung..đại tẩu hảo.. Thân ảnh nữ nhân kiều diễm thấp thoáng xuất hiện sau cửa điện, tuy nhiên, nàng đang được dìu bởi một cung nữ, tay vẫn khẽ xoa bóp eo nhỏ. Thân San đương nhiên hiểu tình huống này là cái gì, che miệng cười cười, thoải mái tiến đến đỡ lấy Hàn Dạ từ tay cung nữ, tiến vào bên trong.
Nương nương, cẩn thận một chút.. Nữ nhân không biết nên diễn đạt như thế nào, có chút ngại ngùng nhìn cung nhân xung quanh. Hàn Dạ phất tay một chút, đám người kia liền lui ra.
Tẩu không cần ngại làm gì, tất cả là tại xú nam nhân kia, muội nói tẩu nghe.. sớm biết sẽ rơi vào tay hắn, muội thà chịu nhục đi cầu xin Diêm Vương lão tà..hừ! Hàn Dạ vừa nói xong, eo đã lại đau nhức, chân còn đứng không có vững nữa là, thật muốn bóp chết tên khốn kiếp Hoành Tảo!
Hai người thực rất xứng đôi, đại tẩu cũng mừng cho muội. Thân San khẽ mỉm cười, nàng nắm lấy tay Hàn Dạ, trìu mến.
Nữ nhân một thân phượng bào rùng mình lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý, sau cùng cũng phì cười, hình như vừa nhớ ra điều gì đó.
À, đại tẩu này, tỷ có muốn trở về trại Phong Lân một chuyến không? Vả lại Thất đại nhân sắp thành thân rồi, chi bằng… Hàn Dạ đáy mắt hiện lên chút ngập ngừng.
Cũng được, cảm ơn muội. Thân San mỉm cười nhớ đến quá khứ lúc còn ở phàm trần, cũng lắm tai ách . Thân phận nàng chính là Hoành Ngạc Mẫn, nhi nữ của thái tử Hoành Tông, người sớm đã được định sẵn để truyền ngôi, vì cố chấp lấy nô tì thấp kém nên bị biếm làm dân thường. Đệ đệ của ông, cũng là phụ thân của Hoành Tảo, được truyền ngôi. Thật lâu sau đó, cả nhà ba người nhà nàng dù nghèo khổ vẫn sống thật hạnh phúc bên nhau thì một lần nữa chiếu chỉ lại truyền đến, thái thượng hoàng muốn phế ngôi của hoàng thượng, truyền ngôi lại cho Hoành Tông. Vốn định kháng chỉ, trốn đi một nơi thật xa, phụ mẫu nàng đã bị người ta ám hại. Vì thế, Thân San thường hay mơ một giấc mơ đẫm máu và nước mắt, chia ly. Sau này, được sống dưới tình thương của phụ thân cùng sư huynh, những chuyện đau lòng đã không còn dày vò Thân San thêm nữa. Nàng thực rất biết ơn, lần này xuống phàm trần, vốn dĩ cũng muốn thăm lại chốn cũ, mặc dù không ai còn nhớ đến nàng.
Đại huynh đâu? Huynh ấy không đi cùng tỷ sao? Hàn Dạ khó hiểu nhìn quanh, bình thường hai người luôn dính lấy nhau mọi lúc mọi nơi cơ mà, tại sao hôm nay mỗi người một nơi thế này, lạ lắm.
Không có gì, Hàn Trạc quân chỉ là có việc bận, nên không thể đi cùng ta.. Đáy mắt nữ nhân hiện lên chút ủy khuất, rõ ràng đã hứa sẽ tạm dừng mọi công chuyện để đi du ngoạn cùng nàng, vậy mà..
Được rồi, được rồi, là đại huynh không tốt, tỷ đừng buồn! Hàn Dạ vòng tay qua khẽ vỗ vai Thân San, cười cười.
Ta không có buồn mà.. à..có chuyện này ta luôn canh cánh trong lòng bao lâu nay..muội hứa phải trả lời thành thực cho ta nhé! Nữ nhân nhìn Hàn Dạ đầy thiết tha.
À.. được..tỷ cứ hỏi đi! Hàn Dạ khẽ giật mình, có những chuyện vốn dĩ không nên để lộ cho đại tẩu, bây giờ lỡ buột miệng hứa rồi, làm sao đây?

Là về Hàn Trạc quân……..
—————————————————–Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Điện Quang Minh.
Nam nhân một thân hắc trường bào chăm chú đọc công văn, mái tóc bạc trắng được cố định bởi một sợi dây lụa mềm mịn màu đen,dung mạo phi thường tuấn tú của hắn chợt dãn ra, xong rồi, bây giờ mau đi tìm nương tử. Biết nàng nhất định sẽ giận, Hàn Trạc có điểm lo lắng, chỉ là hắn muốn hoàn thành hết mọi công việc, sau đó toàn tâm toàn ý bồi nàng du ngoạn đất trời. Hàn Trạc vừa xếp công văn sang một bên, định đứng dậy tiến ra bên ngoài, tức thì trước mặt tối lại, má hắn được một bàn tay quen thuộc chạm vào, bạc môi đã truyền đến cảm giác mềm mại, là..là…
Nữ nhân vòng tay qua cổ người kia, không kiêng dè đẩy lưng hắn vào tường, thân thể nõn nà cứ thế áp lên. Có điều, Hàn Trạc vì bất ngờ nên không kịp nhận ra điểm lạ lùng, nàng..tại sao lại trở về sớm đến như thế? Không phải có chuyện không hay xảy ra rồi chứ? Đến khi một giọt, rồi hai giọt nước mắt từ từ nhỏ xuống má nam nhân. Hắn mới sốt sắng rời đi cánh môi hồng nộn của nàng, ôm chặt lấy thân ảnh kiều diễm, để nàng nức nở trong lòng.
Vi phu xin lỗi, nàng đừng khóc. Có phải có chuyện gì không, mau nói vi phu nghe, nếu là vì ta thất hứa.. Hàn Trạc lo lắng lên tiếng hỏi han, nhưng hỏi đến đâu, nữ nhân lắc đầu đến đấy, thành ra hắn chỉ biết bối rối vỗ lưng cho nàng, tay kia vẫn khẽ vuốt suối tóc mềm mượt.
Thiếp có gì tốt? Có gì tốt để chàng phải vì thiếp.. Tiểu nữ nhân trong lòng lại òa lên khóc nức nở, đến đây, Hàn Trạc mới à một tiếng, hóa ra là chuyện này. Đã dặn muội muội không được để nàng biết, cũng phải, đứng trước nàng, đến hắn cũng không thể từ chối mở lời, huống chi Dạ Dạ ngốc kia.
Tiểu Dạ đã nói hết cho nàng rồi sao? Hàn Trạc mỉm cười ôn nhu lau nước mắt cho nàng. Thân San gật gật đầu, nước mắt cứ thế ứa ra, nàng lại chui vào lồng ngực hắn, tham lam hít hà mùi hương nam tính chỉ thuộc về một mình hắn.
Là vì thiếp..thiếp không tốt..là thiếp đã hại chàng..
Không phải thế. Hàn Trạc không vui cốc nhẹ trán nhỏ.
Nếu không phải vì thiếp..chàng sẽ không mất đi năm ngàn năm tu vi..nếu không phải vì thiếp, tóc chàng cũng sẽ không trở nên bạc trắng.
Chỉ cần được ở bên nàng. Hàn Trạc nâng gương mặt sớm đã dàn dụa nước mắt, hôn nhẹ lên má, từ từ lên mắt phượng sưng đỏ, rồi xuống cánh môi hồng nộn, hôn sâu thật sâu. Hơi thở hai người quyện vào nhau, sâu đến khó dứt bỏ. Chỉ một câu này của hắn, thậm chí đã khiến tim nàng đập đến điên loạn. Dù là ngàn năm, dù là vạn năm, chỉ cần hắn ở đó, nàng đều sẽ bị hắn làm cho rung động.
Trên đời này luôn xuất hiện một người như thế, nói một câu nói cũng khiến ta xao xuyến, liếc một ánh nhìn khiến tim đập chân rung, còn nữa, sự tồn tại của người đó, chính là lẽ sống của ta.
——————————————————Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Lời của au: Hiu hiu, au đang ôn thi các em yêu ạ, nên việc đăng chap nó sẽ hơi lâu một tẹo nha, yên tâm thi xong au bung lụa luôn. Xin lỗi vì chậm trễ nhé, chúc các em yêu đọc truyện zui zẻ nè, mãi yêu


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.