Đọc truyện Nương Tử Cười – Chương 17: Rình coi
An Nhược Hảo cùng Lăng Canh Tân nghe xong, trong lòng không khỏi càng thêm phỉ nhổ hành vi của người Lương gia.
“Người một nhà này không bằng heo chó, thực giống như súc sinh, sống như súc sinh.” Đây là lần đầu tiên An Nhược Hảo nói thô tục, nhưng thật sự không nói không chịu được.
“Tiếu Nhan đừng nói như vậy.” Lương nha đầu nghe Lăng Canh Tân gọi nàng ta là Tiếu Nhan thì cũng đổi cách xưng hô, “Mặc dù những người khác ở Lương gia không quang minh, nhưng Tam ca tốt, chỉ có điều đã bị bắt đi làm lính rồi.”
“Thì ra Lương gia còn có lão Tam?” Sao An Nhược Hảo lại quên, nhà nào ở thôn Thuấn Thủy này cũng có một người ở biên cương khổ cực đánh giặc đấy. Nhưng bọn họ đau khổ cực nhọc ở bên ngoài ngăn địch bảo vệ nhà, mà không khí trong nhà lại ngột ngạt.
“Tiếu Nhan, nhị ca ngươi đối xử tốt với ngươi, ngươi phải quý trọng thật tốt.” Lương nha đầu nhìn nàng và Lăng Canh Tân nói.
“Nhị ca của ta không đối xử tốt với ta thì đối xử tốt với ai.” An Nhược Hảo rất hả hê cười một tiếng, nhìn Lăng Canh Tân.
Lăng Canh Tân vỗ vỗ đầu nàng, liền kêu Lương nha đầu ăn cơm, sau đó còn nói: “Ta vốn còn muốn hỏi một chút tình huống rồi đưa ngươi về, hành động của người Lương gia thật sự khiến cho người ta khinh thường, nha đầu, về sau ngươi ở nhà ta, có nhị ca nuôi ngươi.”
“Này…” Lại nói Lương nha đầu rốt cuộc đã là phụ nữ có chồng, hơn nữa hôm nay cũng coi như là thân xác đã chết, trong lòng mâu thuẫn.
“Lương nha đầu, ngươi đừng như vậy, nhị ca nói thì ngươi cứ an tâm ở, có ta bảo kê cho ngươi đấy.”
Lương nha đầu nghe An Nhược Hảo nói vậy, gật gật đầu, vùi đầu bới cơm, cũng không ngăn lệ rơi đầy mặt, lọt vào trong miệng, lẫn vào cơm trắng, mặc dù hơi mặn, nhưng nàng cảm thấy trong lòng vẫn có nhiều hạnh phúc cùng cảm động.
Từ sau ngày này, An Nhược Hảo liền giấu Lương nha đầu trong nhà, Lăng Canh Tân ra cửa nàng cũng không đi theo, mà đặc biệt ở cùng nàng ta.
“Tiếu Nhan, ta muốn đi xem a Bao ca một chút.” Lương nha đầu đã thỉnh cầu trước đó mấy lần, nhưng Lăng Canh Tân sợ nàng ta không cẩn thận sẽ bại lộ nên không đồng ý. Hôm nay Lăng Canh Tân đi lên trấn Cổ Nhạc, Lương nha đầu liền bắt đầu quấy rầy An Nhược Hảo.
Không phải An Nhược Hảo không thấy gần đây nàng ta vì a Bao ca, mỗi ngày đều uất ức không thôi, nhưng nàng còn nhớ Lăng Canh Tân giao phó, vẫn là lắc lắc đầu.
Lương nha đầu thấy vậy, khóc lã chã: “Tiếu Nhan, ngươi xem, bên ngoài đã mưa to rồi, sẽ không có người ra cửa, ngươi để cho ta đi xem một chút đi.”
An Nhược Hảo không chịu nổi nàng ta khóc lóc, hơn nữa nước mắt vẫn đảo quanh trong hốc mắt, lỗ mũi lại mang theo âm thanh khóc lóc nồng đậm, dường như nàng mà cự tuyệt nữa thì nàng ta sẽ khóc chết cho nàng coi, đè trán, lại nhìn thời tiết bên ngoài: “Được rồi.”
Trong nháy mắt Lương nha đầu thu nước mắt lại, nhảy dựng lên định chạy ra ngoài, An Nhược Hảo vội kéo nàng ta: “Phủ thêm áo tơi, ta cùng đi với ngươi.”
“Được, Tiếu Nhan tốt nhất.” Lăng nha đầu ôm nàng chà chà, mặc dù Lương nha đầu đã gả cho người khác, nhưng vẫn nhỏ hơn An Nhược Hảo một tuổi, nói cho cùng vẫn là một tiểu cô nương.
Họ đặc biệt đi theo đường nhỏ phía sau nhà dân, tránh mắt người, ngược lại một đường thông suốt tới chỗ giao nhau giữa Trần Gia Bình cùng thôn Thuấn Thủy, nơi theo Lăng Canh Tân nói tìm được phần mộ của a Bao.
Lương nha đầu nhìn mô đất nhỏ trước mắt, phía trên chỉ cắm một miếng gỗ viết “Mộ của a Bao ở Trần Gia Bình”, mưa to bào mòn, bất cứ khi nào miếng gỗ này cũng có thể đổ.
“A Bao ca.” Lương nha đầu kêu một tiếng rồi quỳ trên mặt đất khóc không thành tiếng. Mặc dù An Nhược Hảo thấy bùn đất dính trên chân nàng ta cũng không gọi nàng ta. Nàng biết cảm giác đó, chỉ có thể đứng vào gần nàng ta để cho nàng ta biết nàng đang ở bên cạnh.
Lương nha đầu khóc thật lâu rồi móc hai ống trúc từ trong ngực ra, vừa lẩm bẩm vừa đào hố, chôn hai ống trúc xuống: “A Bao ca, nha đầu không có gì đưa cho huynh, huynh hãy thu hai ống trúc này để nhớ đi, nha đầu sẽ luôn luôn nhớ huynh.”
“Ủa, bên kia không phải là phần mộ lqd a Bao ư, sao trước mặt lại có hai người.” Đột nhiên, đầu đường bên kia vang lên giọng nói của Vương bà tử.
Một giọng nói khác nói theo: “Ngươi đừng nói lung tung, ngày mười lăm tháng bảy sắp tới, rất dọa người.”
An Nhược Hảo vội vàng kéo Lương nha đầu: “Có người tới, đi nhanh lên.” Lương nha đầu nghe được giọng nói, bị sợ đến cả người run lên, đi theo An Nhược Hảo hoảng hốt chạy bừa về.
“Ta, ta, ta thấy giống như Lương…”
Vương bà tử còn chưa nói hết liền bị thím Tào cắt đứt: “Nói bậy, cái gì ngươi cũng không thấy!”
“Nhưng…”
“Nói cái gì ngươi cũng không thấy!”
“Đúng, đúng, là không thấy.” Vương bà tử im bặt, nhưng lại tự nhủ, “Tiết ma quỷ sắp tới, chẳng lẽ Lương nha đầu trở lại?”
Một người khác lại nói tiếp: “Nhưng mà giống như ta còn thấy a Sửu Lăng gia đó.”
“Ngươi còn nói bậy!” Thím Tào quát lên, “Còn không mau về nhà đi.”
An Nhược Hảo cùng Lăng nha đầu d&đ)[email protected]&đ chạy thẳng như bay về nhà, thật may cho họ là tiết ma quỷ sắp đến, Lương nha đầu trở lại đến thăm a Bao, nếu không Lương nha đầu bị bại lộ liền thảm rồi.
Cũng không tới mấy ngày, thôn Thuấn Thủy liền truyền ra, tất cả mọi người nói phần mộ a Bao có chuyện ma quái, Lương nha đầu trở lại “thăm người thân” rồi.
Có tin đồn sai bậy còn nói nghe thấy Lương nha đầu kêu oan uổng, oan uổng, muốn tìm người Lương gia lấy mạng. Những lời này truyền tới Lương gia, Lương gia sợ đến náo loạn, đặt biệt đi trên trấn Cổ Nhạc mời hai đạo sĩ, nhưng thế nào thì hai đạo sĩ này cũng không tìm được.
Mà kể từ ngày đó, Lương nha đầu cùng An Nhược Hảo liền bị Lăng Canh Tân khóa nhốt trong nhà, dĩ nhiên không biết Trần Gia Bình và thôn Thuấn Thủy truyền đi mấy lời đó.
“Hôm nay nhị ca không có ở đây, chúng ta nhanh chóng nạy cửa ra xem, rốt cuộc có phải nha đầu Lăng Tiếu Nhan kia giở trò quỷ không.” Thừa dịp Lăng Canh Tân ra ngoài Lương lão nhị mang theo Lương lão đại cùng Lương Tiểu, lần mò đi qua.
An Nhược Hảo cùng Lương nha đầu đang nằm trên giường, thình lình nghe thấy giọng nói của Lương lão nhị ngoài cửa sổ, hai người nhất thời gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng. Cửa đã bị Lăng Canh Tân khóa trái, nhưng bọn Lương lão nhị cạy then gỗ trên cửa sổ.
“Tiếu Nhan, làm sao bây giờ?” Lương nha đầu núp sau lưng An Nhược Hảo, nhìn then gỗ trên cửa sổ bị đẩy lên từng chút một.
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội.” An Nhược Hảo nói với chính mình đừng nóng vội, nàng cũng không biết nên làm sao bây giờ. Nhà này rộng rãi, lần trước nàng từng để ý vốn không giấu được người, đứng cạnh cửa sổ xem quả thực có thể nhìn không sót một cái gì.
Bỗng nhiên nàng vỗ đầu nhớ ra gác lửng nhỏ, vội vàng kéo Lương nha đầu lên gác lửng.
Nàng chuyển toàn bộ sách trong rương gỗ ra, giấu Lương nha đầu ở phía sau, mình thì xuống lầu, vừa đúng lúc then gỗ bị cạy ra.
“Các ngươi làm gì?”
Ba người không ngờ bị An Nhược Hảo đứng trước cửa sổ làm cho hết hồn, kêu một tiếng lui về phía sau một bước dài.
Vẫn là lá gan Lương lão nhị lớn, tiến tới trước mặt, vừa nói vừa quan sát trong phòng: “Ta vừa thấy trên cửa nhà ngươi có con rắn, ta mới đuổi con rắn ra cho ngươi, không ngờ không cẩn thận cạy then cửa sổ nhà ngươi.”
Lương lão đại cũng dựa vào mà đi tới quan sát, vừa hỏi: “A Sửu, nhà ngươi chỉ có một mình ngươi sao?”
“Nhị ca của ta ra cửa, chẳng lẽ lqd còn có quỷ theo ta hay sao?”
“Phỉ phui, đứa nhỏ nhà nào cũng không hiểu chuyện, mười lăm tháng bảy sắp đến, ngươi lại còn nói ra chữ kia, cẩn thận đưa tới xúi quẩy.” Lương lão nhị gặp phải chuyện quỷ các loại lá gan liền nhỏ.
“Ta không làm việc gì trái lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, nói chữ quỷ đã coi là gì?” An Nhược Hảo triệt để lấy chữ “Quỷ” theo chân bọn họ.
“Lão Nhị, đi nhanh lên, nha đầu này điên rồi, mười lăm tháng bảy gọi quỷ.” Lương lão đại nói xong qua kéo Lương lão nhị đi. Lương Tiểu lại cẩn thận nhìn quanh một vòng rồi mới chạy đi theo.
(*) Mười lăm tháng bảy hay rằm tháng bảy: Trong văn hóa Trung Hoa, ngày rằm tháng bảy âm lịch thuộc Tiết Trung Nguyên và được gọi là Ngày ma (hồn người chết) và tháng thứ bảy nói chung được coi là Tháng ma (鬼月, Quỷ nguyệt), trong đó những con ma và linh hồn, bao gồm cả của tổ tiên đã qua đời, đến từ các cõi âm. Cùng với lễ Thanh minh (vào mùa xuân) và Trùng cửu (vào mùa thu), con cháu còn sống tỏ lòng tôn kính đối với tổ tiên đã qua đời của họ, trong Lễ hội hồn ma, người chết được cho là về thăm những người sống.
Ở Việt Nam ngày này chính là ngày lễ Vu Lan báo hiếu hay ngày lễ xá tội vong nhân.
“Phù.” An Nhược Hảo thở ra một hơi, đi lên thả Lương nha đầu ra, “Bọn họ đi rồi.”
Trong lòng Lương nha đầu vẫn còn sợ hãi, lại núp thật lâu mới ra ngoài: “Tiếu Nhan, ta liên lụy ngươi rồi.”
“Không có chuyện gì, chỉ có điều lần này bọn họ không tìm được chắc chắn sẽ không cam lòng, sau này chúng ta vẫn còn phải cẩn thận.” Các nàng đang nói chuyện, liền nghe thấy tiếng thét của Lăng Canh Tân: “Các ngươi ở ngoài nhà Lăng gia ta lén lén lút lút làm gì!”
“A, nhị ca, ngươi đã về, chúng ta đang tìm gà, gà của chúng ta chạy đến thôn Thuấn Thủy.”
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đi tìm gà.” Ba huynh đệ Lương gia chột dạ, xô đẩy bước đi.
An Nhược Hảo kinh hãi không thôi, lúc này nàng thả Lương nha đầu ra, không nghĩ tới bọn họ còn biết hồi mã thương *, nếu không phải lúc này Lăng Canh Tân trở lại đúng lúc thì đã khiến cho bọn họ phát hiện ra.
(*) Hồi mã thương: (chữ Hán: 回馬槍) hay hồi mã thế là một kỹ thuật chiến đấu tay đôi trong các cuộc chiến đấu bằng thương thời cổ. Đây được coi là một tuyệt chiêu võ thuật của người Trung Hoa. Nói chung đây là một chiến thuật chiến đấu mà các chiến sĩ chủ yếu dùng cây thương làm vũ khí. Trong chiêu này, người ta giả vờ thua chạy, nhử cho đối thủ đuổi theo thật sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa phóng thương (hoặc đâm ngược) để phản kích. Sự độc đáo của đòn hồi mã thương là tính bất ngờ, khiến đối phương không kịp trở tay.
“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân mở khóa ra, vừa thấy cửa sổ mở, đen mặt, “Sao muội lại mở cửa sổ ra?”
“Là bọn hắn cạy ra, không phải lqd Tiếu Nhan mở.” Lương nha đầu vội vàng giải thích.
“Bọn khốn kiếp này!” Lăng Canh Tân đập bàn một cái thật mạnh.
“Nhị ca, huynh đừng tức giận, vừa rồi muội giấu nha đầu trên gác, bọn họ không phát hiện.”
Lăng Canh Tân “Ừ” một tiếng, chân mày nhíu lại thành hình chữ Xuyên.
“Nhị ca, sao bọn họ đoán được nha đầu ở chỗ chúng ta?”
“Lúc các muội đi bái tế, mấy người Vương bà tử thấy Tiếu Nhan, các nàng cho là chuyện ma quỷ không có gì liền thuận miệng nói ra. Nhưng đám người Lương gia có tật giật mình liền hoảng hồn, không nghĩ tới hôm nay thừa dịp ta không có ở đây liền lén lút tới.” Lăng Canh Tân lấy các thứ từ trong bao vải mang về từ trấn Cổ Nhạc ra, “Đây là dì để cho huynh mang về cho muội, nói là nương lưu lại.”
An Nhược Hảo nhận lấy đôi khuyên tai: “Hình như làm từ đồi mồi.”
“Muội thật tinh mắt, còn nhận ra đồi mồi.” Lăng Canh Tân nhìn nàng không có lỗ tai, “Mấy ngày nữa dẫn muội đi tìm thím Tào xỏ hai lỗ trên lỗ tai cho muội.”
“Xỏ lỗ tai rất đau.” An Nhược Hảo che tai, mạnh mẽ lắc đầu.
“Nhưng đến lúc thành thân vẫn phải xỏ lỗ tai, không bằng sớm một chút.” Lăng Canh Tân cười.
Lương nha đầu nhìn Lăng Canh Tân d&đ([email protected]*đ cố ý đổi đề tài, không muốn nàng lo lắng, nhưng nàng biết nàng không thể ở lâu: “Nhị ca, huynh nghĩ cách đưa ta đi thôi. Tiếp tục như vậy, sớm muộn gì ta cũng sẽ liên lụy các ngươi.”
Lăng Canh Tân biết nàng ta nói không sai, trầm mặc.
An Nhược Hảo ngoẹo đầu suy nghĩ một lúc: “Nhị ca, dì là người tốt chứ?”
“Ừ.” Lăng Canh Tân đáp lời, cũng nghĩ tới, hỏi Lương nha đầu: “Ngươi có bằng lòng tới hầu hạ Ngô gia không?”