Từ sau khi Vu Bàn Nguyệt đến, hai người Hoa Vị Miên cùng Thanh Dương theo hắn ngày đêm vùi mình trong y trướng nghiên cứu thuốc giải cho Tông Chính Sở, trời không phụ người có lòng, sau khi lô giải dược đầu tiên chế xong, con cổ trùng kia rốt cuộc bị bọn họ giết chết, vì thế Vu Bàn Nguyệt buồn bực chừng mấy ngày, bởi vì hắn vẫn cảm thấy ngụm nước trà kia của Mông Tập dẫn đến việc cổ trùng chết yểu. Cổ trùng vốn là khó tìm khó nuôi, con này chết rồi, đi đâu mà tìm một con khác chứ, trong lúc nhất thời, mấy người cũng có chút âm u.
Vì tưởng niệm cổ trùng, Vu Bàn Nguyệt quyết định dùng Mông Tập làm chuột bạch.
Sau khi ăn xơm xong, ba người đều có tính vô ý di chuyển quanh Mông Tập, ban đầu Mông Tập còn không có cảm giác, đợi đến khi trên người một cỗ nhiệt khí thẳng xuống hạ thể hắn mới trực tiếp vọt tới trước mặt Hoa Vị Miên níu lấy váy của nàng nói: “Hoa Vị Miên, nữ nhân chết tiệt này, lại bỏ thuốc ta? !”
Hoa Vị Miên vô tội a, nhìn hắn trừ hô hấp dồn dập một chút cũng không có biến hóa gì.
Đẩy hắn ra suy nghĩ, hỏi: “Ngươi nơi đó không thoải mái sao?”
Mông Tập thật muốn bóp chết nàng, nàng hạ độc nàng còn hỏi? !
Rốt cuộc, dưới ánh mắt xấu hổ của hắn, Hoa Vị Miên rốt cuộc không phụ sự kỳ vọng của hắn đem ánh mắt di chuyển xuống, nhìn hắn theo bản năng một tránh, lúc này nàng há to miệng: đây là chuyện gì xảy ra, không phải là giải dược ư, làm sao sẽ biến thành xuân dược, ngay cả bất lực cũng trị được!
Sau đó Vu Bàn Nguyệt cùng Thanh Dương chạy tới, đối với tình huống này cũng là không giải thích được, ba phần rối rít nhìn chằm chằm hạ thể Mông Tập, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa phức tạp.
Mông Tập trong lòng bi phẫn, “Các ngươi đám điên này!”
“Làm sao sẽ biến thành như vậy?” Vu Bàn Nguyệt thấy hắn giận dữ rời đi, sờ cằm cau mày nói, “Tại sao có thể có tác dụng kích thích tình dục, không phải nên là tiết khí sao?”
Trong lòng Hoa Vị Miên vì Mông Tập mặc niệm một phen, thuốc lần này căn cứ theo triệu chứng của Tông Chính Sở để làm, Mông Tập vốn trúng độc của nàng còn chưa giải, lúc này nếu theo như Vu Bàn Nguyệt nói, chỉ sợ Mông gia hắn muốn tuyệt hậu rồi!
“Có thể là thành phần dược liệu có gì chưa đúng.” Thanh Dương suy tư nói.
Vu Bàn Nguyệt nhìn hắn một cái, sau đó nói với Hoa Vị Miên: “Thuốc này tạm thời không thể dùng, nghe nói hoàng cung Tây Hòa có một gốc cây Thải Ly Tử, có thể hữu dụng.”
“Thải Ly Tử?” Thanh Dương ngẩn ra, nói: “Chỉ có trong Quỷ Cảnh mới có dược thảo đáng quý nhường này, người Tây Hòa làm sao lấy được?”
“Cái này không rõ lắm, chẳng qua là nghe nói đứa con nối dõi duy nhất của quốc vương Tây Hòa từ nhỏ suy nhược, dựa vào chút dược liệu trân quý này mới kéo lại được mạng.”
Hoa Vị Miên suy nghĩ, hóa ra là bệnh nhà giàu, bất quá hoàng đế kia cũng rất không tiếc, vì nhi tử của mình, khiến bao nhiêu người vào Quỷ Cảnh dâng mạng.
“Ta đi trộm trở lại!” Nàng xoa tay sèn soẹt.
Vu Bàn Nguyệt lắc đầu một cái, nói: “Không dễ dàng như vậy đâu, lại không biết trồng ở chỗ nào, chúng ta thậm chí ngay cả hình dáng Thải Ly Tử cũng chưa từng thấy, tùy tiện hành động có thể gây ra rắc rối.”
“Vậy làm sao bây giờ. . . . . .” Hoa Vị Miên suy sụp hạ mặt, thật vất vả cho là có một chút hy vọng, lại chỗ này không được chỗ kia không được.
“Đại Ân cùng Tây Hòa đang giao chiến, không bao lâu nữa sẽ tiến tới gần Hoàng Thành, đến lúc đó để cho bọn họ giao ra là được.” Thanh Dương làm như có thật nói.
Hoa Vị Miên trừng mắt nhìn hắn một cái, giả làm quan ngoại giao chắc.
Lại thương lượng thêm mấy câu, Vu Bàn Nguyệt cùng Thanh Dương liền trở về y trướng tiếp tục nghiên cứu, mà Hoa Vị Miên lại đi tới lều của Mông Tập.
Mông Tập vừa thấy là nàng, vừa thẹn vừa cáu, nghiêng thân thể không muốn nhìn nàng, “Cút!”
“Đừng đại hỏa như vậy chứ, ” Hoa Vị Miên đi vòng qua đối diện với hắn, sửa lại xiêm áo nhìn tới trước hắn, “Hỏa khí càng lớn càng khó chịu nha. . . . . .”
“Ngươi đến cùng có phải nữ nhân hay không? !” Mông Tập sắc mặt đỏ lên, ánh mắt lại khống chế không được quẩn quanh chiếc cổ trắng nõn của Hoa Vị Miên, lại nhìn đôi môi đỏ tươi của nàng, nắm lửa trong lòng kia bùng nổ!
“Làm sao ngươi có thể nói như vậy?” Hoa Vị Miên làm bộ dạng Tây Thi ôm ngực, “Ta chính là hảo tâm tới thăm ngươi.”
“Không cần ngươi thương xót, ngươi cút cho ta!” Hắn nghĩ không nhịn được!
“Ngươi cũng đừng hối hận, nếu ta đi thì ngươi không phải nhịn một chút là có thể xong chuyện đâu!” Hoa Vị Miên đứng lên làm bộ phải đi.
Mông Tập xoay mặt không nhìn nàng, Hoa Vị Miên liếc hắn một cái, sau đó lớn tiếng “lầm bầm lầu bầu” , “Vốn ta tới đưa giải dược, nhưng có người không cần. . . . . .”
Lời còn chưa nói hết, cổ tay liền bị người chế trụ, sau đó bị mãnh lực kéo về phía sau, hai người cùng ngã ở trên giường, Mông Tập ngăn chặn nàng, liếc tròng mắt màu đỏ tươi nói: “Lấy giải dược ra!”
“Ai nha, Tiểu Mông Mông, ngươi không cần gấp như vậy chứ. . . . . .”
Chữ “chứ” này ước chừng thay đổi ba giọng điệu, bởi vì Hoa Vị Miên từ trên bờ vai Mông Tập thấy được Tông Chính Sở đang đứng ở cửa lều.
Không biết vì sao, cảnh tượng đầu tiên hiện lên trong đầu Hoa Vị Miên chính là bộ dáng mình cùng Mông Tập bị dìm trong lồng heo. . . . . .
Ớn lạnh một phen, nàng vội đẩy Mông Tập trên người ra, xông về phía Tông Chính Sở nói: “Tướng công, ngươi nghe ta giải thích!”
Tông Chính Sở nhìn cũng không nhìn nàng, trực tiếp đi ra ngoài, một đôi tay bóp chặt, sợ mình không khống chế được kích động đi lên xé nát Mông Tập.
“Không cho phép đi, giải dược!” Mông Tập quả thật sắp mất đi lý trí.
Hoa Vị Miên ném một bình sứ lên trên người hắn, gấp đến độ quát: “Ăn đi ăn đi, ăn chết ngươi tốt nhất, cái người gieo họa này!”
Mông Tập ăn giải dược, dần dần khôi phục thần trí, trong tay tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ của Hoa Vị Miên, nhẹ nhàng nắm tay, bỗng chốc xuất thần.
Hoa Vị Miên thi triển khinh công đi theo phía sau Tông Chính Sở, nhìn từ xa Tông Chính Sở đang cầm kiếm chém lung tung, một đường qua đã là “thây ngang khắp đồng” rồi.
“Tông Chính Sở, ngươi nổi điên làm gì? !” Hoa Vị Miên cũng tức giận, đi lên ngăn hắn lại.
Đôi mắt xanh lục của Tông Chính Sở tràn đầy lãnh ý, đẩy tay của nàng ra, vung kiếm lại một trận gió cuốn mây tan.
Hoa Vị Miên lần nữa xông lên ngăn trở hắn, căm tức nhìn hắn, nói: “Tông Chính Sở, ngươi có phải không tin ta hay không?”
Trong rừng gió thổi, bóng cây chập chờn, hai người bốn mắt đối diện, đều đang mang theo tức giận!
Tông Chính Sở ngẩn ra, buông tay ra, lui một bước, đầu óc có chút hỗn độn, mình lúc nào thì biến thành bộ dáng này. . . . . .
Thấy hắn cố ý tránh, Hoa Vị Miên tiến lên một bước, không cho hắn cơ hội chạy trốn, “Tông Chính Sở, nói rõ ràng, ngươi có phải không tin ta hay không? !”
Chân mày Tông Chính Sở nhíu lại, mình luôn luôn tỉnh táo cư nhiên sẽ vì người khác mất khống chế đến trình độ này, hắn cho là mình yêu Hoa Vị Miên, cũng là yêu tâm như chỉ thủy, hai người hiểu nhau không cần nói, vạn vạn sẽ không vì những chuyện nhỏ nhặt này sinh ra khoảng cách, vậy mà hắn lại đánh giá cao năng lực khống chế của mình, chính là nam nhân khác đến gần nàng một chút, hắn cũng không nhịn được ghen tỵ, nữ tử này chỉ có thể thuộc về hắn, hoàn toàn thuộc về hắn!
“Tông Chính Sở?” Hoa Vị Miên nhìn hắn vẻ mặt âm trầm, trong lòng có chút thấp thỏm, loại tình cảnh đó, cho dù ai thấy cũng sẽ hiểu lầm, nhưng hắn là Tông Chính Sở, không nên là người tin tưởng mình nhất trên thế giới này sao?
“Ta muốn yên lặng một chút.” Tông Chính Sở quay lưng lại, âm thầm khạc ra một ngụm khí, tỉnh táo không ít, “Một mình.”
Hoa Vị Miên nhìn hắn rời đi, chóp mũi chua xót, cố gắng trợn to hai mắt không để cho nước mắt chảy xuống, loại cảm giác này tựa như một loại uất ức khi còn bé bị người khác đoạt mất kẹo, Tông Chính Sở cũng sẽ đưa lưng về phía nàng, Tông Chính Sở cũng sẽ giận nàng. . . . . .
Ban đêm, Tông Chính Sở ngồi ở trước án kỷ, thất thần đến ngoài chín tầng mây, ngay cả Vương Miểu tiến vào cũng chưa từng lưu ý.
“Tướng quân. . . . . .” Vương Miểu thấp thỏm kêu, không thấy Hoa Vị Miên, tướng quân lại là bộ dáng này, chẳng lẽ bọn họ cãi nhau? Nhưng hắn lại rất khó tin tưởng hai người như hai tầng băng và lửa có thể ầm ĩ với nhau . . . . . .
“Chuyện gì?” Ý thức được mình luống cuống, Tông Chính Sở định tâm lại hỏi.
“Không thấy tiên tử, ” Vương Miểu có chút dừng lại, tiếp theo nói: “Mới vừa rồi Vô Nguyệt cô nương đã tới, nói là từ giữa trưa cũng chưa thấy tiên tử, lúc này đêm đã khuya, sợ đã xảy ra chuyện gì. . . . . .”
Tay Tông Chính Sở vô ý thức nắm thật chặt, sau đó ép buộc mình buông lỏng: “Nàng không sao. . . . . . Bảo các nàng đi về nghỉ ngơi đi.”
Vương Miểu muốn nói lại thôi, nhìn tướng quân mình sùng bái trên mặt xuất hiện vẻ mặt như vậy, cũng không biết có thể nói gì, cuối cùng vẫn lựa chọn cáo lui.
Tông Chính Sở vẫn ngồi không nhúc nhích, thời gian tựa như bất động, trong đầu hắn trống rỗng, tựa hồ cái gì cũng không nghĩ nổi.
Lại nói Hoa Vị Miên, buổi chiều ở trong rừng tự giận mình một phen sau đó dựa vào một cây cây chợp mắt một lát, ngủ thẳng tới bây giờ, nửa đêm bị gió lạnh làm tỉnh, ban đêm trong núi này quả thật tựa như mùa đông.
Ôm cánh tay, nàng co rúc thành một cục, bị lạnh tỉnh cũng biết Tông Chính Sở không ra ngoài tìm mình, thật ra thì nàng rất sợ tối, nhưng nàng tình nguyện sợ cũng muốn chờ, chờ Tông Chính Sở.
Nếu hắn không đến thì làm sao bây giờ? Trong lòng một hồi sợ hãi, Hoa Vị Miên nhìn chung quanh, bóng cây trở nên giương nanh múa vuốt. . . . . . Có thể có quỷ hay không? !
Nước mắt tí tách tí tách rơi trên đất, Hoa Vị Miên ôm đầu gối la lớn: “Tông Chính Sở, nếu bây giờ ngươi xuất hiện ta liền tha thứ cho ngươi!”
Đáp lại nàng chỉ có hai tiếng chim hót, cùng tiếng gió tịch liêu.
Nước mắt không cầm được trút xuống, Hoa Vị Miên càng không ngừng lau, nước mũi cũng dính vào trên mặt, nàng cho tới bây giờ cũng không biết tuyến lệ của mình nguyên lai phát triển như vậy. . . . . .
“Tông Chính Sở, cái tên khốn kiếp này, nếu ngươi không ra ngoài ta liền gả cho Mông Tập, gả cho kẻ thù không đội trời chung với! Để cho ngươi cả đời độc thân!”
. . . . . .
“Tông Chính Sở. . . . . . Làm sao ngươi còn không ra. . . . . .”
“Tông Chính Sở, ta đếm đến mười, nếu ngươi còn không ra ta liền cả đời đều không để ý ngươi!”
“Ta đếm! Một. . . . . . Hai. . . . . .”
. . . . . .
“Tám. . . . . .”
“Chín. . . . . .”
Nước mắt Hoa Vị Miên chảy dữ tợn hơn, dúi đầu vào trong đầu gối, thấp giọng thì thầm: “Chín. . . . . . Tám. . . . . . Bảy. . . . . .”
“Âm 55. . . . . .”
“Âm 101. . . . . .”
“Âm 199. . . . . .”
. . . . . .
Dần dần Hoa Vị Miên mệt mỏi, thanh âm cũng biến thành khàn khàn, nhưng con số trong miệng không gián đoạn, chỉ là một đời cũng không thể đếm tới “Chín”. Muốn cả đời không để ý tới hắn, nàng suy nghĩ một chút cũng cảm thấy khổ sở.
“Âm 783. . . . . .”
Một cánh tay bền chắc ôm nàng vào trong ngực, chóp mũi tràn đầy mùi vị quen thuộc, Hoa Vị Miên buồn vui lẫn lộn, liều mạng đánh vào ngực hắn, hô: “Ngươi khốn kiếp. . . . . . !”
Tông Chính Sở ôm chặt nàng, cảm giác thực sự này khiến đáy lòng hắn buông lỏng, than thở nói: “Thật xin lỗi, Vị Miên.”
“Ngươi còn tới làm gì? ! Ta mới vừa rồi đã quyết định gả cho người khác, ta không cần ngươi rồi, ngươi còn tới tìm ta làm gì? !”
Tông Chính Sở hơi nhếch môi mặc cho nàng phát tiết, tâm như quặn đau, “Là ta không tốt. . . . . .”
“Hiện tại nói xin lỗi đã muộn rồi, ta sẽ không tha thứ cho ngươi!” Hoa Vị Miên há mồm liền cắn lấy cổ của hắn, Tông Chính Sở rên một tiếng, cắn chặt hàm răng, mặc cho nàng giống như con thú hàm răm cắm thật sâu vào da hắn.
Trong miệng dần dần tràn ngập mùi máu tươi, Hoa Vị Miên cắn đủ rồi, nhìn cổ hắn chảy máu, nhất thời lại đau lòng, vội vàng dùng tay áo đi che vết thương, thấp giọng hỏi: “Có đau không?”
Trong mắt còn phiếm lệ quang, đỏ như con thỏ, cơn giận còn sót lại chưa tiêu rồi lại đau lòng không dứt, Tông Chính Sở nhìn bộ dáng nàng, đáy lòng sinh ra một cỗ yêu thương, nâng đầu của nàng hôn xuống.
Nhìn đến cảnh này, hai người trốn trong rừng cũng không nhịn được nữa, cơ hồ thối lui cùng một lúc.
Hai người kia chính là Vu Bàn Nguyệt cùng Mông Tập.
Thật ra thì hai người bọn họ đã sớm tìm được Hoa Vị Miên, thời điểm nàng bắt đầu mắng Tông Chính Sở, đáy lòng bọn họ cũng có chút vui vẻ, nhất là câu nói nhảm “Muốn gả cho Mông Tập” kia, khiến Mông Tập trong lòng thật ấm áp, vậy mà càng về sau, lại càng là trái tim băng giá, Hoa Vị Miên yêu chỉ có một mình Tông Chính Sở, cho dù là thương tổn tới mình cũng không chịu buông bò Tông Chính Sở, bằng vào điểm này, bọn họ cũng đã thua.
Trên đường trở về, Vu Bàn Nguyệt là mất mát lại miễn cưỡng mang theo vui vẻ chúc phúc, mặc dù Hoa Vị Miên không thuộc về hắn, nhưng ít nhất hắn vẫn chiếm một vị trí trong lòng nàng, mà hắn chỉ muốn hảo hảo duy trì như vậy, vị trí này là hắn có thể vĩnh viễn chiếm cứ. Mông Tập thì không được thoải mái như vậy, cố giả bộ nhẹ nhõm, liều mạng kiếm cớ an ủi mình, nghĩ thầm người nào cưới nữ nhân như vậy nhất định là tạo đại nghiệt, vậy mà đáy lòng một cỗ thất vọng nồng đậm lại đuổi không đi, vừa mới bắt đầu hai người cãi vã gây gổ tranh tài, mặc dù mỗi lần đều là mình thua, nhưng khuôn mặt tươi cười của Hoa Vị Miên lại như ánh mặt trời, thấm vào vào sinh mạng của mình, hắn luôn cảm giác không thể tưởng tượng nổi, thân thể nho nhỏ kia làm sao cất giấu nhiều ý tưởng tinh quái như vậy, đến bây giờ, hắn thật sự có chút ghen tỵ với Tông Chính Sở rồi, nhưng mình không cam lòng, nhưng không cam lòng có thể như thế nào, giành sao, sợ rằng Hoa Vị Miên sẽ hành hạ mình sống không bằng chết, thậm chí sẽ làm cho mình không dám có phần tâm tư này. . . . . . Nhếch môi cười cười, Mông Tập ở dưới ánh trăng lắc đầu một cái: thật là làm cho người vừa yêu lại vừa hận.
Một nam một nữ hoàn toàn không biết tâm tư hai người bị thua vẫn còn đang vuốt ve an ủi nhau trong rừng cây. Tông Chính Sở ngồi dưới đất, Hoa Vị Miên ngồi ở trên đùi hắn, gối lên ngực hắn, trên mặt vẫn đỏ ửng, ánh mắt có chút không ngờ như thế, môi đỏ mọng vừa mở, hô hấp có chút dồn dập.
“Ngươi hôm nay làm sao vậy?” Hoa Vị Miên ngẩng đầu hỏi hắn.
Nhìn đôi mắt nàng sóng nước mênh mông, màu mắt Tông Chính Sở trầm xuống, cúi người lại một cái hôn sâu, cho đến khi Hoa Vị Miên sung huyết não mới thả nàng ra, tựa vào trán của nàng nói: “Ta chỉ là đột nhiên cảm thấy mình có chút xa lạ.”
Hoa Vị Miên nhéo bàn tay to của hắn, nói: “Nam nhân khi yêu đều là như vậy, ngươi nên cao hứng mới đúng.” Nghĩ đến hắn vì mình mà ghen, loại cảm giác này, thật là trăm thử không chán.
Tông Chính Sở siết chặt chóp mũi của nàng, cười nói: “Quỷ linh tinh.”
Hoa Vị Miên cười cười, đưa tay ôm cổ của hắn, thấp giọng ra lệnh: “Từ nay về sau không cho phép không để ý đến ta giống như hôm nay nữa, nếu không ta liền thật không để ý tới ngươi.”
Tông Chính Sở xoa xoa vệt nước mắt trên mặt nàng, nói thật nhỏ: “Vị Miên, ta không bao giờ làm ngươi khóc nữa.”
Nước mắt của nàng như lưỡi dao sắc bén càng làm cho hắn đau triệt nội tâm.
Ngoắc ngón út của hắn, Hoa Vị Miên lắc lắc, nói: “Ngươi nói, không cho phép đổi ý.”
“Ừ.” Tông Chính Sở trịnh trọng gật đầu một cái.
“Bắt đầu từ bây giờ ta chính là nữ vương bệ hạ của ngươi, ta lệnh cho ngươi ôm ta trở về ngủ!” Tâm tình của Hoa Vị Miên tới nhanh đi mau, mới vừa rồi còn là gió nổi mây phun, vào lúc này đã bầu trời xanh vạn dặm rồi.
Hôn trán của nàng, Tông Chính Sở ôm ngang nàng lên, hết sức phối hợp nói: “Tuân lệnh, nữ vương bệ hạ của ta.”
Trên đường về, Hoa Vị Miên đã không nhịn được ngủ thiếp đi, Tông Chính Sở ôm nàng đến trong lều của mình, nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, vén sợi tóc trên trán nàng lên, cúi đầu đem dấu hôn in ở khóe mắt nàng, nhớ tới hành động vừa rồi của nàng ở trong rừng, trong lòng đau dữ dội cũng yêu vô cùng, nữ tử như vậy, cho dù Tông Chính Sở hắn không còn là hắn thì như thế nào?
Hoa Vị Miên ngủ đến khi ánh nắng mặt trời rực rỡ, ngày hôm sau tâm tình tốt vô cùng chủ động muốn học cỡi ngựa. Cùng hai người Vô Nguyệt Ngọc Dạng tới chuồng ngựa, vừa lúc Mông Tập cũng ở đây.
Mông Tập liếc mắt nhìn đôi mắt nàng còn chút sưng đỏ, nhàn nhạt quay đầu ra, thật ra trong lòng có chút hoảng sợ khó chịu, dắt Vô Ngân, xoa xoa bờm nó, hi vọng Hoa Vị Miên có thể giống như thường ngày tới đây khiêu khích mình.
Vậy mà Hoa Vị Miên tựa như không thấy hắn, cho Ngọc Dạng dắt Đạp Tuyết ra liền đi.
Vào giờ phút này, Mông Tập là cỡ nào may mắn Vô Ngân kiên định muốn lập gia đình cùng Đạp Tuyết, cho Vô Ngân theo sau, mình cũng đương nhiên đuổi kịp.
Hoa Vị Miên lên ngựa, từ từ đi dạo, hiện tại Đạp tuyết đã khôn hơn, đại khái là nó chưa từng thấy qua người có thể giày vò người khác hơn mình, thành thật để cho nàng làm chủ nhân thứ hai của mình.
Mông Tập cỡi Vô Ngân đi theo phía sau nàng, Vô Ngân muốn dựa vào gần Đạp Tuyết, rồi lại có chút ngượng ngùng, vẫn luôn là không xa không gần đi theo, chuyện này khiến cho Mông Tập có chút nóng nảy, thúc vào bụng ngựa, ý bảo nó đuổi theo. Vô Ngân chạy hai bước tượng trưng, vẫn là duy trì khoảng cách không xa không gần.
Mông Tập đang ở đây cấp bách, Hoa Vị Miên bên kia vừa quay đầu lại, nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng hếu, “Thù mới hận cũ cùng báo, Mông Tập, ngươi chờ tới ngày đoạt Giản thành đi, cung đánh bóng cho ta, đây chính là đồ cưới của ta!”
Mông Tập hơi ngẩn ra, ngay sau đó liền minh bạch đồ cưới trong miệng nàng là có ý gì, trong lòng nhất thời tựa như nhai phải hạt sen đăng, cái gì gọi là vì người khác làm giá y, hắn coi như đã khắc cốt minh tâm!
Cuộc sống cứ như vậy lúng túng qua, tình cảm của Hoa Vị Miên cùng Tông Chính Sở càng tới càng tốt, Vu Bàn Nguyệt cùng Mông Tập cũng là càng ngày càng mất mát, cũng may lập tức liền khai chiến rồi, hai người cũng chia chút tâm trạng, không cần mỗi ngày than thở.
Đánh một trận Giản Thủy, Hoa Vị Miên tự mình đi dò xét, hạ chỉ thị chính là: đụng cho ta! Liều mạng đụng!
Vừa mới bắt đầu chúng tướng sĩ vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, thuyền Tông Chính Sở dẫn đầu đụng vào thuyền địch, thuyền địch lập tức bị thủng một lỗ to ừng ực ừng ực nước vào, đám người hưng phấn, chém giết thì liều giết, lái thuyền, liền phụ trách đụng thuyền!
Thấy cảnh tượng trước mắt, con ngươi Dư Hạo Thành cùng Mông Tập cũng suýt rớt ra rồi, đây là tình huống gì? !
Hoa Vị Miên đắc ý cười, nàng đều đã nói, gian thương, dẫn dắt trào lưu tương lai của thời đại rồi, đấu với nàng, còn non lắm!
Thật ra thì Hoa Vị Miên đã xâu chuỗi các ảnh hưởng lại, đầu tiên nàng dùng số tiền lớn mua tất cả đồ gỗ của Lưu Tụ, sau đó dùng nước hạt thông dẫn nạn chuột gặm hỏng chiến thuyền của Dư Hạo Thành, Dư Hạo Thành không có chiến thuyền nhất định phải tìm người có nhiều đồ gỗ nhất trong Giản thành, dĩ nhiên là Lưu Tụ, nhưng gỗ của Lưu Tụ đều ở trong tay nàng, thời điểm cò kè mặc cả nàng lấy việc hạ giả tiền làm điều kiện khiến Dư Hạo Thành dùng đội thi công của Lưu Tụ, sau lại ám hiệu cho Lưu Tụ làm hàng nhái để lấy được món lợi kếch sù, Lưu Tụ quả thật cũng làm như vậy, hơn nữa làm rất tốt, nhìn tình hình chiến sự liền biết.
Dư Hạo Thành một kiếm cắm vào trong thuyền, lông mày cũng vặn đến một nơi, hắn đã sớm nên đoán được, Hoa Vị Miên vào Giản Thành nào chỉ có trì hoãn thời gian đơn giản như vậy, thương nhân họ Nghê kia đã sớm biến mất tăm, hẳn là nàng giả trang, chỉ có hắn mới ngu xuẩn như vậy, bán mình còn giúp nàng kiếm tiền!
Lúc này có thể cùng hắn sinh ra tâm linh cộng minh sợ sẽ chỉ có Mông Tập, đánh thắng trận hắn thật sự cao hứng, nhưng mấu chốt là, trận đánh này tất cả mọi người thắng, chỉ một mình hắn thua! Thua cung, thua ngọc, hắn sau này còn thế nào ngẩng đầu lên làm người đây? !
Tiếp thu được ảnh mắt của Hoa Vị Miên, Mông Tập quả thật đã không đất dung thân, sao đần như vậy, mắc mưu nàng không phải là một mà là hai lần liền, còn là một lần lại một lần nhảy xuống cái hố nàng đào cho mình!
“Tiểu Mông Mông, đừng nổi giận như vậy, ” Hoa Vị Miên tán dóc, “Cơ hội vẫn còn rất nhiều, ta tùy thời nghênh đón khiêu chiến của ngươi.”
Mông Tập mặt cũng rái rồi, hắn bị điên rồi!
Một trận Giản Thủy, Tông Chính Sở thuận lợi đánh xong, đoạt được Giản thành, sau đó thừa thắng xông lên, Dư Hạo Thành một đường lui bại, ngày một ngày hai sẽ đoạt lấy Tây Hòa. Trong đó có một tiết mục nhỏ xen giữa là: Hoa Vị Miên đến phủ đệ của Lưu Tụ, hơn nữa thuận lợi cầm số tiền gấp ba lần tiền nàng đặt cọc ngày ấy. Vì thế, Lưu Tụ thay đổi triệt để, thề tuyệt đối không làm gian thương nữa, bởi vì hắn gian được nhiều tiền hơn nữa, nháy mắt liền bị tẩy trắng rồi.
Chuyện này giáo dục chúng ta, làm thương nhân, phải có lương tâm.