Dùng cả tay cả chân muốn đá văng người trên người ra, miệng Hoa Vị Miên cũng không ngừng hoạt động, “Đồ biến thái, lão nương cũng không phải là dễ chọc, mau buông ta ra, ngươi có nghe thấy không. . . . .!”
Tông Chính Sở nhíu mày, đưa tay điểm á huyệt của nàng, rồi sau đó lại vùi đầu tiến hành “sự nghiệp” của mình!
Hoa Vị Miên há to miệng nhưng lại không phát ra một chút âm thanh nào, liền biết ngay tên khốn này đã điểm huyệt đạo của nàng, được hắn nhắc nhở như vậy, nàng đột nhiên nhớ ra mình có võ công!
Nên dùng võ công loại nào?! Trong đầu trên trăm loại võ công chợt lóe lên, nhưng Hoa Vị Miên lại không biết dùng loại nào?! Nàng vận khí công, đưa tay điểm huyệt đạo của mình, bất kể như thế nào, trước giải á huyệt rồi hãy nói!
Toàn thân giật mình một cái, nàng cảm giác ngực mình bị một vật ấm áp ngậm vào! Máu toàn thân chảy ngược lên đầu, Hoa Vị Miên vừa xấu hổ vừa giận cố gắng dùng sức đánh nam nhân kia, nàng không quản được nhiều như vậy!
Tông Chính Sở đang chìm đắm trong tình dục cảm giác trên đầu một trận kình phong đánh tới, chợt lui về phía sau, chốc lát, người đã lui xa mấy thước, hắn từ trên cao nhìn xuống nữ tử ở phía dưới, khóe mắt dâng lên một cỗ lãnh ý, không nghĩ tới nàng còn biết võ công!
Trọng lực trên người đột nhiên biến mất, Hoa Vị Miên vội vàng cuống quít đứng lên mặc vào y phục vừa bị hắn ném qua một bên, cặp mắt cảnh giác nhìn hắn.
Sau khi mặc xong y phục, nàng vội nói: “Đồ biến thái, còn dám tới đây, lão nương một chưởng bổ chết ngươi!” Cố gắng hết sức khiến cho vẻ mặt mình nhìn hung ác một chút, nàng cũng không ngu, cái tát mới vừa rồi căn bản chưa giáng xuống nam nhân kia đã tránh qua, theo lý thuyết võ công của Hoa Vị Miên cũng xem như là đỉnh cao, ở trong tay mình tuy suy giảm nhưng cũng không yếu mới đúng. Dã thú có thể tránh được như vậy, chứng tỏ võ công hắn cũng không tồi, nàng cũng không phải là Hoa Vị Miên trên Thiên Sơn kia, trốn được hay không cũng là một vấn đề.
Cặp mắt kia vụt sáng, rõ ràng đem hai chữ “Chạy trốn” hiển hiện viết lên trên mặt, Tông Chính Sở ngược lại buông lỏng cảnh giác, chân nàng còn đang bị thương, vẫn là nên xông vào đi!
Liếm liếm đôi môi, Tông Chính Sở đi về phía nàng.
Hoa Vị Miên hoảng hốt, đây là cái loại dâm đãng. Biểu tình phóng túng, cho dù vóc người đẹp cũng không thể đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng a!
Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, binh pháp Tôn Tử thật đúng! Hoa Vị Miên xách váy xoay người liền chạy vào trong rừng cây!
Một đường chạy như điên, Hoa Vị Miên thở cũng không dám, tranh thủ nhìn phía sau, không có bóng người?! Cắt đuôi rồi?!
Thở mạnh, cuối cùng tránh được một kiếp, mới vừa quay đầu lại, nụ cười trên mặt liền cứng ngắc, đứng trước mắt nàng không phải là kẻ biến thái kia thì là ai?!
Còn chưa kịp phản ứng, trên người liền bị điểm một cái, Tông Chính Sở im lặng vác nàng lên vai quay về đường cũ.
Hoa Vị Miên bị điểm huyệt, toàn thân chỉ còn lại miệng cùng mắt là hoạt động, nàng quát: “Đồ biến thái, mau buông lão nương ra, nếu không lão nương không để cho ngươi yên!”
Tông Chính Sở hừ cũng không hừ một tiếng, bước đi, xương vai làm đau bụng Hoa Vị Miên, mắt cũng choáng váng.
Hảo hán bất cật nhãn tiền thụy [1], Hoa Vị Miên cầu khẩn nói: “Tráng sĩ, hảo hán, ngươi bỏ qua cho ta có được không, ta trên có mẹ già chín mươi tuổi, dưới có hài nhi ba tuổi đợi nuôi, trong nhà còn có bố chồng bại liệt, xin ngươi thương xót đi.
[1]: Người thông minh nên tạm thời né tránh tình cảnh bất lợi trước mắt, đợi sau này có cơ hội lại tiếp tục hành động
Tông Chính Sở hơi nhíu mày, xoay người đem nàng ngã vào trên tảng đá, động thủ tháo bỏ quần áo, “Lời nói dối rất không thật.”