Ngọc Dạng nghiêng người một cái, che đi cái mông, mặt đỏ thành một vòng, nhìn chằm chằm Hoa Vị Miên, nói không nên lời.
Hoa Vị Miên cười hắc hắc, nói: “Động tác này đến đây chấm dứt, kế tiếp muốn dạy các ngươi thứ cao cấp hơn!”
“Tiên tử, cái gì a. . . . . .” Như Yên mới đứng một lát, cảm giác chân đều phát run rồi.
“Rất đơn giản, chính là nói chuyện, phối hợp với động tác vừa rồi, chờ thời điểm ta nói “các đồng chí hảo”, các ngươi phải lớn tiếng trả lời “thủ trưởng hảo”, biết không?”
“Thủ trưởng hảo?” Ngọc Dạng cau mày, đây là cái gì?
“Cấp trên ra lệnh phải phục tùng, hiện tại nói cho bản tiên tử nghe xem!” Hoa Vị Miên cười đến trên mặt cũng nở hoa, nàng cũng quá nghiện làm người lãnh đạo quốc gia rồi!
“Thủ trưởng hảo!” Ba người dịch cổ họng, dài ngắn không đồng nhất hô một tiếng.
“Không được không được, làm lại, phải hô ngắn gọn, có khí thế, lớn tiếng một chút, đừng giống như chưa ăn cơm!” Hoa Vị Miên xệ mặt xuống khiển trách.
Ba người lặp đi lặp lại nhiều lần cũng không đạt tới hiệu quả Hoa Vị Miên muốn, khiến nàng giận đến ôm ngực thầm thở dài một câu: gỗ mục không thể đẽo!
“Tất cả kêu 50 lần cho ta, xong rồi mới cho phép ăn cơm!” Hoa Vị Miên xoay người rời đi, còn nói: “Đinh Đinh xem chừng bọn họ cho ta, thiếu một lần cũng không cho cơm ăn!”
Ba người uất ức nhìn bóng lưng nàng, ánh mắt thống khổ, ngay cả Đinh Tiểu Hà cũng có chút không đành lòng, xoay người đưa nửa thùng nước tới, nói: “Các ngươi từ từ tập, khát liền uống nước.”
“Cám ơn Đinh Đinh ca!” Lục Hà miệng ngọt lên tiếng trước tiên.
Mặt Đinh Tiểu Hà đỏ lên, nói: “Gọi ta Tiểu Hà đi!”
“Tiểu Hà ca!” Lục Hà cười nói.
Hoa Vị Miên đem đậu tương trong tay đút cho Tiểu Hoa Bì ăn, cười híp mắt nhìn mấy người bên kia, chung sống rất hài hòa nha, nha đầu Lục Hà kia, chính là rất dẻo miệng!
Thong dong tiến vào y trướng của Thanh Dương, quen cửa quen nẻo bốc một nắm hạt dưa, thấy dáng vẻ bận rộn của Thanh Dương, vẻ mặt kia, kiêu ngạo miễn bàn, “Thanh Dương quân, bận rộn a?”
Thanh Dương tức giận nhìn nàng một cái, nói: “Đi ra ngoài, đừng thêm phiền cho ta!”
Hoa Vị Miên liếc hắn một cái, sau này cầu xin nàng nàng cũng không tới!
“Ta muốn mượn ngươi một thứ.” Nàng cười híp mắt đem mặt tiến tới trước mặt Thanh Dương.
Thanh Dương dừng lại việc sắp xếp dược thảo, ngước mắt nhìn nàng, “Lại đang có ý định gì?”
“Tại trước mặt ngài ta có thể có ý định gì a, ta chính là muốn dắt Tiểu Mao ra ngoài đi dạo!”
“Không được,” Thanh Dương không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Thiên Giáp Chu kịch độc vô cùng, xảy ra chuyện không dễ xử lý.”
“Ta bảo đảm nó sẽ không rời khỏi tầm mắt của ta vẫn không được sao?” Hoa Vị Miên tỏ vẻ cầu xin.
Thanh Dương bình tĩnh nhìn nàng một cái, thời điểm Hoa Vị Miên hoàn toàn cho rằng hắn sẽ đồng ý, hắn ngoắc ngoắc đôi môi, cười nói: “Vẫn không được.”
“Ngươi cũng quá hẹp hòi đi!” Hoa Vị Miên kêu gào: “Không phải chỉ làm lộn xộn vài cây dược thảo của ngươi thôi sao. . . . . .”
Thanh âm dần dần biến mất dưới ánh mắt bén nhọn của Thanh Dương, Hoa Vị Miên ngượng ngùng cười nói: “Hôm nay thời tiết thật tốt. . . . . .”
Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới Thanh Dương chính là nổi giận trong bụng, lòng tràn đầy cho rằng mình trở lại sẽ thấy y trướng thật chỉnh tề, không nghĩ tới dược liệu chẳng những rơi đầy đất, dược liệu trong mỗi mẹt cũng lộn xộn lung tung xen lẫn một chỗ, thậm chí còn xen lẫn mấy cọng cỏ xanh mơn mởn, còn muốn mượn Thiên Giáp Chu?!