Đang hết sức đắc ý hí hửng, đảo mắt lại nhìn thấy Tông Chính Sở, Thanh Dương cùng vài tên tiểu binh xuất hiện sau lưng Trần Thất.
Tông Chính Sở quét mắt nhìn chiếc lều một cái, trầm giọng nói: “Bắt Trần Thất lại.”
Tiểu binh bên cạnh lập tức lĩnh mệnh nhấc Trần Thất đang bất tỉnh kéo đi.
Mà càng ngày càng nhiều lính vây tới, hai cỗ thi thể trên đất nhất thời làm cho truyền thuyết mèo yêu càng thêm kịch tình hóa.
Trong lều chủ, Tông Chính Sở ngồi trước bàn, đôi mắt xanh xẫm nhìn không ra tâm tình, hắn mặt không biểu tình nói: “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng.”
Hoa Vị Miên vội vàng nói: “Ta khai, ta khai, ta khai hết là được chứ gì!”
Thấy hắn bất vi sở động, vẻ mặt nàng đau khổ nói: “Kỳ thật ta là ăn mày.”
Lông mày như nhọn núi của Tông Chính Sở khẽ động, Hoa Vị Miên thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, “Ta nói thực, ngươi trước hãy nghe ta nói hết đã có được không!”
Thanh Dương đứng ở một bên, thấy dáng vẻ như chuột thấy mèo của nàng thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Hoa Vị Miên hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái mới nói tiếp: “Ta ở trấn Kỳ Thủy bị nhóm người Trần Thất nhặt lên xe ngựa, áp tải ta tới làm quân kỹ, ta len lén bỏ trốn, chính là đêm hôm ta gặp ngươi. . . . . .” Nói tới đêm đó, nàng lại nghĩ đến vóc người hoàn mỹ của Tông Chính Sở, nếu như hắn không có ý đồ cường bạo mình. . . . .
Mâu quang của Tông Chính Sở hơi trầm xuống: “Tên thật?”
“Hoa Kỳ!” Hoa Vị Miên lập tức đáp, nếu nói là Hoa Vị Miên, hắn muốn bức hôn thì làm sao bây giờ? Nàng không thích một nam nhân không có đạo đức như vậy!
“Thật sự?” Tông Chính Sở cao giọng.
“Thật!” Hoa Vị Miên lập tức giơ ba ngón tay lên nói: “Ta xin thề!” Thề nếu ta không gọi Hoa Kỳ lão thiên gia liền phạt ta cả đời có tiền tiêu không hết!
Tông Chính Sở nhìn nàng một cái, cũng không hỏi gì nữa.
“Các ngươi sẽ không đúng lúc ở bên ngoài như vậy chứ?” Hoa Vị Miên liếc Thanh Dương một cái.
“Ta nghĩ là ngươi chạy. . . . .” Thanh Dương nhún nhún vai, chỉ vào vật nhỏ bên chân nói: “May mà có con chuột da hoa này, chỉ cần nó ngửi qua mùi của ngươi, bất kể ngươi ở đâu nó cũng có thể tìm ra ngươi.”
Khóe miệng Hoa Vị Miên co quắp, ý tứ chính là nếu sau này dù nàng có chạy cũng sẽ bị bắt trở lại. . . . . Chuột nhỏ, mới vừa rồi là thất tín bội nghĩa, hiện tại ngươi đã thăng cấp làm phản đồ!
Còn ngươi nữa Thanh Dương chết tiệt, ta nguyền rủa tên tiểu nhân ngươi uống nước bị sặc chết, ăn cơm bị nghẹn chết! Hoa Vị Miên trừng mắt nhìn, duỗi cổ, vô cùng tức giận nghĩ.
“Có vấn đề gì không?” Thanh Dương khẽ nâng cằm.
“Không có, không có.” Hoa Vị Miên không có khí phách cười trừ, “Đột nhiên cảm thấy hình tượng ngài thật cao lớn!”
“Thanh Dương, nói việc chính đi.” Tông Chính Sở nói.
Thanh Dương hắng giọng, nói với Hoa Vị Miên: “Chuyện truyền trong quân doanh ngươi hẳn cũng đã nghe nói.”
Hoa Vị Miên gật đầu một cái, sự kiện mèo yêu!
“Nguyện vọng chung của mọi người, hình phạt thiêu sống.”
“Thiêu sống?!” Hoa Vị Miên gào to, “Có lầm hay không?!”
Thanh Dương liếc mắt nhìn Tông Chính Sở một cái, nói: “Chuyện vừa rồi ngươi cũng thấy, không thể không có công đạo.”
Nhìn theo ánh mắt của hắn, vẻ mặt Hoa Vị Miên như đưa đám nói: “Ngươi không phải là muốn hi sinh ta chứ?”
Tông Chính Sở híp mắt, tựa hồ đang suy tư cái gì, qua một lúc lâu, hắn mới lên tiếng: “Đề nghị không tệ.”
Hoa Vị Miên thật muốn vả vào miệng mình, cái miệng chết tiệt!