Mới vừa vào đêm, thời điểm Hoa Vị Miên đang nằm trên giường lên tiếng phê phán con chuột nhỏ kia nói không giữ lời thì nghe được bên ngoài lều có chút động tĩnh. Nàng nín thở, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bóng người.
Một góc lều vải bị vén lên, một ống trúc luồn vào, thổi ra một trận khói mù. Hoa Vị Miên vội bịt mũi, đây chính là khói mê hàng thật giá thật a! Bất quá người nào gan lớn như vậy, dám chạy đến chỗ của Thanh Dương, trộm đồ hay làm gì khác?
Hồi lâu không có động tĩnh, người bên ngoài lều tựa hồ yên tâm, vén rèm lên liền nhanh tiến vào. Hoa Vị Miên nhắm mắt lại, giả bộ bị mê hôn mê, muốn xem xem hắn làm cái gì. Không nghĩ tới hắc y nhân kia cái gì cũng không lấy, trực tiếp chạy về phía nàng, thành thạo trói nàng lại rồi mới gọi một người khác vào tiếp ứng, hai người hợp lực nâng nàng lên rời đi.
Hoa Vị Miên hít hà mùi vị trên người bọn họ, khó trách lá gan lớn như vậy, nguyên lai trên người mang theo phấn tránh côn trùng, nàng cũng muốn xem bọn họ muốn làm gì!
Qua chốc lát sau, Hoa Vị Miên liền bị người ném trên mặt đất, mặt đụng tới phía dưới, nguyên lai là rơm rạ.
“Người đã bắt được!” Hắc y nhân kia tựa hồ đang báo cáo với ai đó.
Một người khác thanh âm trầm thấp, nói: “Trói lại.”
Lập tức có người cầm sợi dây tới trói nàng, lúc này Hoa Vị Miên lại nghe được bên cạnh có tiếng khóc của nữ tử:
“Đều tại ta. . . . . . Nếu không phải là ta nói ra, tiểu thư cũng sẽ không bị bắt, hiện tại chúng ta cũng không trốn thoát được rồi. . . . . .”
Hoa Vị Miên suy nghĩ thanh âm này làm sao quen tai như vậy, lặng lẽ mở mắt, lại thấy được mấy người Lục Hà mặt đầy nước mắt nhìn mình, Như Yên cũng là vẻ mặt thất vọng, chẳng lẽ tối hôm qua nàng bị người phát hiện?
“Làm nàng tỉnh lại.” Người nọ phân phó nói.
Hoa Vị Miên nghe được thanh âm múc nước, vội vàng ngồi dậy, nói: “Không cần không cần, ta tỉnh!” Nói giỡn, người nào sẽ muốn trắng trợn bị hắt nước!
Người nọ tựa hồ có chút kinh ngạc, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, âm hiểm cười nói: “Người khác nói ngươi là mèo yêu, nhưng ta lại biết chính xác lai lịch của ngươi.”
Lúc này, Hoa Vị Miên mới thấy rõ ràng người này, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt hung hãn, nhìn một cái cũng biết không phải là người hiền lành, hắn mặc khôi giáp, trên mũ có dây tua màu trắng, xem ra cũng có chút địa vị trong quân doanh. Trong quân doanh, theo thứ tự từ trên xuống dưới là đại tướng quân, tả, hữu tướng quân, Đông Tây Nam Bắc bốn phó tướng, giáo úy, đô úy, kỵ đốc, sĩ tướng, bách phu trưởng, thập trưởng, ngũ trưởng, màu sắc dây tua trên đầu chia ra làm đỏ, đen, tím, lam, nâu, trắng, từ sĩ tướng trở xuống không có dải tua trên đầu.
“Ngươi tự mình phóng túng trong quân đội, sẽ không sợ đại tướng quân trách phạt sao?!” Hoa Vị Miên chất vấn, tiện thể còn vận khí muốn học phim cổ trang dùng nội công làm đứt sợi dây, tiếc rằng đây là một việc tốn sức, nàng nín khí thật lâu cũng không có động tĩnh gì, xem ra nàng cần tìm thời gian hảo hảo tích hợp võ công mới được.
Người nọ ngửa đầu cười to nói: “Sau tam doanh, Trần Thất ta chính là lão đại, tất cả đều do ta quyết định!”
Hoa Vị Miên cau mày, quả nhiên Tông Chính Sở không biết việc này, nhưng danh tiếng của Tông Chính Sở rất tốt, không lẽ nào huấn luyện ra thân binh kém cỏi như vậy, cũng dám dối trên gạt dưới!
“Hôm đó ngươi chạy trốn, ta vốn định không truy cứu, nhưng ngươi cư nhiên dám trở lại, thật là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới!” Vẻ mặt Trần Thất tàn nhẫn nói.