Cùng Đinh Tiểu Hà mang nước nóng vào trướng tướng quân, vừa vào liền phát hiện Tông Chính Sở đã mặc áo giáp vào người, Hoa Vị Miên mệt mỏi trợn mắt, “Ngươi đừng nói với ta là chưa giặt đấy!”
Tông Chính Sở nhìn nàng một cái, rồi sau đó nói với Đinh Tiểu Hà: “Tiểu Hà, y phục chuẩn bị xong chưa?”
Đinh Tiểu Hà vội vàng gật đầu nói: “Đã chuẩn bị xong.”
Tông Chính Sở khẽ vuốt cằm, nói: “Không cho phép nàng rời khỏi quân trướng.” Dứt lời liền đi ra ngoài.
Hoa Vị Miên giận đến nghiến răng, “Tên khốn kiếp! Dựa vào cái gì không cho ta đi ra ngoài?!” Vừa định đuổi theo, đã bị Đinh Tiểu Hà ngăn cản, “Tướng quân là cho ngươi được tắm rửa!”
“Cái gì?” Hoa Vị Miên ngừng lại, quay đầu lại nhìn Đinh Tiểu Hà.
“Tướng quân thật ra là người tốt, người biết tỷ bị thương nên phân phó ta giúp ngươi nấu nước nóng!” Đinh Tiểu Hà nghiêm túc nói.
Hoa Vị Miên bĩu môi, ưu khuyết điểm không thể bù đắp cho nhau được!
Đinh Tiểu Hà đem một bộ khôi giáp để lên tấm bình phong, nói: “Trong quân doanh không có y phục khác, ngươi mặc tạm y phục của ta đi!”
Đuổi Đinh Tiểu Hà ra ngoài, Hoa Vị Miên ngâm mình ở trong thùng tắm, khỏi phải nói là nàng thoải mái như thế nào.
Đem chân vắt lên thành thùng, Hoa Vị Miên nghĩ, kỳ thực hắn cũng không phải là người xấu, trừ có chút háo sắc, có chút nói ít, cộng thêm chút khuyết điểm mặt than, những thứ khác. . . . . .Cần phải xem xét sau.
Thỏa mãn tắm xong, Hoa Vị Miên mặc vào đồng phục của tiểu binh.
Len lén vén lều vải lên, Hoa Vị Miên nghĩ thừa dịp lúc không có người chuồn đi, nhưng lại bị Đinh Tiểu Hà bắt quả tang.
Đinh Tiểu Hà nắm lấy một cây đao ngay bên hông, cúi đầu nhìn nàng, nói: “Tướng quân nói không thể đi ra ngoài.”
“Tiểu hài tử thì nên đi chơi đi!” Hoa Vị Miên nhíu mày.
“Ta đã không còn nhỏ nữa rồi!” Đinh Tiểu Hà lập tức nghiêm túc đính chính.
Hoa Vị Miên chớp mắt một cái, cười nói: “Đinh Đinh, vào đi, ta có lời muốn nói.”
Đinh Tiểu Hà trừng mắt nhìn nàng, nhưng ngay sau đó vẻ mặt thất bại, quên đi, không để ý nàng gọi là gì nữa.
“Không phải là có hai người thủ trướng sao, làm sao lại thêm một người?” Hoa Vị Miên lôi hắn vào quân trướng.
“Vệ Hổ bưng điểm tâm cho tướng quân.” Đinh Tiểu Hà đáp.
“Vậy tướng quân của các ngươi đâu?” Hoa Vị Miên lại hỏi.
“Tướng quân đi xem thao luyện rồi!” Vừa nói đến Tông Chính Sở, Đinh Tiểu Hà ngay cả thắt lưng cũng đặc biệt thẳng, “Mỗi ngày tướng quân đều phải đi xem binh lính thao luyện, mưa gió cũng không ngừng!”
Hoa Vị Miên nhếch môi cười một tiếng, vậy thì thật là tốt, vừa lúc thừa dịp hắn không có ở đây chạy thật nhanh!
Tiện tay nàng vơ lấy một món đồ trên bàn đập vào gáy Đinh Tiểu Hà, nhìn hắn ngã xuống, Hoa Vị Miên cúi người dò xét hơi thở của hắn, hoàn hảo, còn sống!
Thời điểm đem món đồ ấy đặt xuống, nàng tinh tường nghe được thanh âm răng rắc gì đó, cúi đầu vừa nhìn, thứ nàng đang cầm là ngọc thạch!
Ngược lại, trên mặt dùng mấy chữ tiểu triện [1] khắc bốn chữ Phủ Viễn tương quân!
[1]: một kiểu chữ Hán
Vẻ mặt Hoa Vị Miên như đưa đám, không trùng hợp như vậy chứ, đập nát ấn tướng quân của hắn?! Nhặt lên một ít mảnh ngọc thạch, nàng nhẹ nhàng sắp xếp lại như hình cũ, nhìn cũng không tệ lắm!
Quay đầu lại đạp đạp Đinh Tiểu Hà hai cái, đầu gì mà cứng thế không biết!