Đọc truyện Nương Tử Cho Ta Một Cơ Hội Được Không? – Chương 20: Kết
Trong căn phòng tối, ẩm thấp, ánh sáng yếu ớt thỉnh thoảng chiếu xuống tạo nên cảm giác âm u, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng côn trùng kêu. Nhà ngục chỉ có mùi thối rửa, mục nát và còn có cả…… mùi máu tươi.
Căn phòng giam cuối cùng của mật thất có một bóng người đang vô lực gục trên sàn. Người này thân hìn nhỏ nhắn hẳn là nữ nhân, tóc đen rối bời, quần áo rách nát đầy những vết roi và thấm đẫm máu đỏ thẩm. Nữ nhân giật giật ngón tay rồi từ từ ngẩn mặt lên, tóc lại che đi một nữa khuôn mặt. Liễu Thê Thê ánh mắt đầy oán hận nhìn về phía cánh cửa sắt, tay muốn nắm chặt nhưng được vì tay chân của cô ta đã bị phế gần như không còn cử động được nữa.
Tại sao Tống Ngưng không chết? Tại sao?
Ngày hôm đó, đáng lẽ, Tống Ngưng phải bị rơi xuống vực nhưng lại được Nam Cung Diệp Thần cứu mang đi mặc dù đã hôn mê. Khi cứu Tống Ngưng, Nam Cung Diệp Thần cũng đã giết chết hai hắc y nhân, cũng đánh nàng rơi xuống vực. Nghĩ là sẽ chết nhưng không ngờ rằng lại được cứu. Cứu? Hẳn là vậy. Vì người đó cứu nàng là để lăng nhục, hành hạ nàng.
Ngày hôm sau khi Liễu Thê Thê bị đánh lăn xuống vực thì được Hoàng Phủ Hạo Thiên đem về giam trong địa lao này, hàng ngày chịu đủ loại tra tấn tàn bạo, đau khổ hơn cả cái chết.
Cánh cửa ngục bị mở ra ánh sáng chiếu vào chói cả mắt. Một bóng người chậm rãi đi về phí phòng giam Liễu Thê Thê. Nam nhân mặc hắc bào thêu kim long, gương mặt tuấn mĩ, góc cạnh rõ ràng, đầu đội kim quan, người mang khí chất đế vương cao cao tại thượng khác biệt hoàn toàn với địa lao âm u này.
Hoàng Phủ Hạo Thiên đứng trước cửa ngục nhốt Liễu Thê Thê, ánh mắt nhìn cô ta như nhìn một xác chết vậy. Giọng nói băng hàn lạnh thấu xương vang lên:
“Liễu cô nương rất thích ở đây đúng không? Ba ngày nữa cô phải đi khỏi đây rồi. Gia chủ là bổn vương có chút tiếc nuối, nay ta tặng cô nương một đại lễ xem như từ biệt vậy. Người đâu!”
“Vương gia.”
“Mở cửa, sắp xếp để bổn vương ‘chăm – sóc’ Liễu cô nương ‘thật – tốt’” (TT: *sởn da gà*)
“Vâng”
Liễu Thê Thê từ khi thấy Hoàng Phủ Hạo Thiên lên tiếng đã hoảng sợ đến nỗi đôi mắt mở to, đồng tử co lại hết cỡ. Tên thị vệ mở cửa, kéo cô ta trói lên giá (cây thập giá ý). Không, không, ba canh giờ trước nàng đã bị thị vệ đánh xong, vừa mới tỉnh lại thôi mà.
Sau khi thị vệ trói cô ta lên giá xong thì lập tức có người mang một thùng nước vào. Liễu Thê Thê nhìn thấy nó càng hoảng sợ hơn. Cô ta biết đó là gì. Đó là nước muối và ớt, thêm thuốc của Nam Cung Diệp Thần và rất nhiều thứ có thể làm vết thương đau đớn gấp nhiều lần và lở loét, cơn đau hơn gấp trăm ngàn lần, đau tận xương tủy.
Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Liễu Thê Thê, Hoàng Phủ Hạo Thiên chỉ cười lạnh. Hắn không ngờ ả có thể làm cho thân tín tin cậy nhất của hắn phản bội lại hắn mà cũng chỉ vì ả đã cứu tên đó một lần khi đi làm nhiệm vụ. Cũng lần đó mà Ngưng Nhi bị ám sát ở biệt viện là vì tên đó đã hạ thuốc toàn bộ ám vệ và chỉ đường cho Liễu Thê Thê. Hừ… Nhưng tên đó cũng bị Nam Cung Diệp Thần “xử” chung với tên phản đồ của Sát các đã trộm Mị huyễn hương hạ thuốc Ngưng Nhi. Theo ám vệ của hắn báo cáo thì hình như là hai người bị hạ xuân dược “hắn” (Nam Cung Diệp Thần) mới chế ra nhưng một người thì bị nhốt chung với 10 nam nhân còn một người thì bị quăng vào chuồng toàn lợn nái. (NB: hình như ta đi xa quá, quay lại thôi)
Liễu Thê Thê bị hắt nước muối, đau xót khiến cô ta muốn hét lên nhưng miệng lại bị bịt nên chỉ có thể phát ra những tiếng “ưm…ưm” không thành tiếng.
Sau đó là từng trận roi đau đớn khôn cùng. Những âm thanh “Chan…Chát…” khi roi đánh vào da thịt vang lên trong ngục yên tĩnh khiến người khác phải hoảng sợ. Nhưng những người có mặt ở đây trừ Liễu Thê Thê thì tất cả đều mặt đổi sắc mà nhìn.
Một canh giờ trôi qua, Liễu Thê Thê rốt cục cũng được thả ra khi chỉ còn nửa cái mạng. Hoàng Phủ Hạo Thiên không nhanh không chậm lấy trong tay áo ra một lọ sứ, rắc lên khắp người Liễu Thê Thê rồi phất tay áo bỏ đi.
Đây mới chỉ là bắt đầu!
Ba ngày sau
Liễu Thê Thê đã được đưa ra khỏi ngục. Vết thương trên người cũng đã liền da lại nhưng nhìn vào vẫn rất dọa người. Gương mặt thì bị mái tóc xõa tung che di một nữa. Nhưng ngọn gió thổi qua làm bay một ít tóc có thể thấy gương mặt máu thịt lẫn lộn, huyết nhục mơ hồ vừa mới liền ít da lại, trông rất đáng sợ. Liễu Thê Thê bị ném lên xe ngựa chở đến nơi khác – địa ngục thứ hai của cô ta.
Liễu Thê Thê được đưa đến một nơi hoang vắng, vào một ngôi nhà đơn sơ, giản dị, trong ngôi nhà chỉ có một chiếc giường lớn và một chiếc bàn, một chiếc ghế vào một bộ ấm trà. Trong ấm trà đã được pha sẵn một ít trà nóng. Bị bỏ lại một mình Liễu Thê Thê rất sợ hãi, toàn thân đều run rẫy. Liễu Thê Thê vội rót một tách trà uống để bình tĩnh lại. Uống một hơi hết ly trà nên rất nhanh sau đó cô ta cảm thấy toàn thân nóng lên, cơ thể cực kì khó chịu như bị hàng ngàn con kiến gặm cắn, mắt dần trở nên mơ hồ. Cô ta nghe được tiếng mở cửa nặng nề sau đó là rất nhiều “nam nhân xinh đẹp” tiến về phía mình. Cô ta kéo thân thể rã rời tiến về phía “họ” rồi bắt đầu hoan ái.
Ám vệ trong bóng tối nhìn một màn Liễu Thê Thê cùng một đám súc vật giao hoan thì chỉ cười lạnh khinh thường. Cô ta lại có thể lấy thân thể của mình đi quyến rũ những tên phản bội lại thiếu chủ, tên thị vệ kia phản bội lại Tam Vương gia, rồi cả hai tên sát thủ kia nữa. Thật đê tiện!
Bây giờ cho cô ta ăn Mị huyễn hương chân chính mà thiếu chủ đã chế tạo thành công để cô ta “tận hưởng” thật tốt. Mị huyễn hương này tên như ý nghĩa, nó là xuân dược cao cấp có thể tạo ra ảo giác. Cho dù trước mắt ngươi là nam nhân xấu xí, sửu nữ hay động vật thì cũng sẽ trở thành tuấn nam, mỹ nữ trong mắt ngươi, ngươi sẽ hoan ái đến chết. Nhưng thiếu chủ nói còn muốn hành hạ cô ta nên mới giữ lại mạng cho cô ta. Ly trà lúc nãy cô ta uống trà không bao nhiêu nhưng Mị huyễn hương thì nhiều, vậy mà cô ta lại uống hết, theo tính toán của hắn thì có lẽ sẽ kéo dài như thế này suốt 7 ngày.
— —– ******— ——
Một tháng sau
Kinh thành đệ nhất thanh lâu
Căn phòng cuối dãy lầu thứ hai
Đây là nơi “phục vụ” cho những kẻ có sở thích ngược đãi người khác khi hoan ái (là SM ấy mà)
Tiếng “chát…chát…” của roi đánh vào da thịt vang khắp phòng.
Trong phòng một nữ tử xích lõa bị trói trên giường theo hình chữ “đại”. Đứng ở trước giường là một nam nhân tầm 40 – 50 tuổi, trong tay còn cầm chiếc roi da dính máu. Liễu Thê Thê trên giường miệng bị nhét vải nên không thể nói chỉ có thể “ưm…ưm…” cầu xin.
“Sao nào? Tiểu mĩ nhân, thoải mái không? Đây là roi chế từ da rắn. Khi chế tạo còn gắn thêm những miếng sắt nhỏ rất tinh vi a. Thoải mái lắm đúng không?”
Nghe những tiếng “ưm…ưm…” cầu xin của Liễu Thê Thê tên nam nhân lại lý giải thành “thoải mái…a” nên cầm roi tiếp tục quất vào Liễu Thê Thê.
Thấy mỗi lần kéo roi lại thì sẽ nhìn thấy vết máu nhàn nhạt hiện lên làm cho nam nhân cực kì hưng phấn.
Đánh một lúc lại thấy không còn thú vị nữa, nam nhân đặt roi lên bàn rồi cầm lấy chân nến đang cháy đi lại gần Liễu Thê Thê. Nhìn chân nến Liễu Thê Thê càng hoảng sợ không ngừng vùng vẫy, liên tục “ưm…ưm…” không ngừng. Thấy Liễu Thê Thê ầm ĩ như vậy, nam nhân nhíu mày nói:
“Không cần kích động đâu, ta sẽ thỏa mãn ngươi.”
Sau đó cầm chân nến nghiêng lại để sáp nến nóng hổi vừa tan chảy rởi vào những vết thương đang rướm máu của Liễu Thê Thê.
“Ưmmmmm….ưm…ô ô ô”
Liễu Thê Thê đau đớn hét lên nhưng lại không thành tiếng, rồi lại thấp giọng nức nở.
Một tháng trước, khi tỉnh lại ả thấy mình trần truồng nằm bên cạnh một đám súc vật thì đã muốn chết rồi nhưng lại có người ngăn cản ả, người đó điểm huyệt rồi bẻ trật khớp hàm của ả, sau đó đem ả bán đến đây, căn dặn cho ả phục vụ những khách nhân biến thái nhất. Ả đã từng chịu những khổ hình hơn cả thế này nữa.
Nhiều lúc ả muốn chết đi để không phải chịu sự đau khổ này nữa nhưng luôn có người ngăn không cho ả chết.
Ả biết đây là giúp Tống Ngưng trả thù ả (NB: một nửa thôi a, haiz…). Biết vậy lúc trước ả sẽ thành thật. Nếu lúc đó ả không lừa gạt Thẩm Ngạn. Nếu ả không quyến rũ người của Nam Cung Diệp Thần để trộm thuốc. Nếu ả không lợi dụng thị vệ của Tam Vương gia. Thì lúc này ả sẽ đang hạnh phúc sống với gia gia…sẽ….sẽ… Nhưng trên đời này không có thuốc chữa hối hận.
— ——-********— ——
Biệt viện Thẩm Phủ
Hoa viên
Thẩm Lạc và Thẩm Ngạn ở một bên đọc sách, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng hỏi non nớt của Thẩm Lạc. Nam Cung Diệp Thần thì đang phơi dược liệu rồi chạy đi phòng bếp sau đó lại chạy về. Hoàng Phủ Hạo Thiên ngồi đàn dưới gốc đào. Tống Ngưng đang xem sách, một lúc sẽ lại ngẩng đầu nhìn mọi người. Khung cảnh hài hòa, ấm áp.
Tống Ngưng nhìn binh thư trong tay đột nhiên nhớ đến chuyện trước đây.
Khi bị Liễu Thê Thê đẩy xuống vực được Nam Cung Diệp Thần cứu nhưng hắn lại điểm huyệt ngủ của nàng. Lúc tỉnh lại, nàng nhìn thấy đầu tiên chính là cảnh Nam Cung Diệp Thần và Hoàng Phủ Hạo Thiên đang giao đấu. Thái dương có chút đau nhức. Đưa tay xoa thái dương nàng lại nghĩ về một bóng bạch y nam tử trong giấc mơ của nàng vì nàng thấy Nam Cung Diệp Thần cũng mặc bạch y.
“Diệp Thần, ta có thể khôi phục lại trí nhớ không?”
Hai người trong phòng đều dừng tay lại ngạc nhiên nhìn nàng, sau đó Nam Cung Diệp Thần thản nhiên nói: “Được”
Nửa tháng sau, nàng khôi phục trí nhớ, tình cảm của nàng dành cho Thẩm Ngạn nàng cũng nhớ. Nhưng mà… tình cảm của Diệp Thần và Hạo Thiên nàng cũng biết. Người cứu nàng nhiều nhất là Diệp Thần nhưng Hạo Thiên lại là người luôn âm thầm bảo vệ nàng phía sau.
Nàng không muốn phụ một ai, không muốn làm tổn thương một ai. Nếu để nàng chọn một người mà hai người còn lại sẽ đau khổ, nàng làm không được. Nếu nàng bỏ đi, thì cả ba người và cả nàng cũng sẽ không hạnh phúc. Với nàng mà nói, như bây giờ đã là tốt lắm rồi.
Tống Ngưng lại ngẩng đầu nhìn mọi người đang cãi nhau ầm ĩ vì việc ai sẽ dạy Lạc nhi.
Tống Ngưng lại cúi đầu nhìn sách, khóe miệng mỉm cười ôn nhu, hạnh phúc.
Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.