Đọc truyện Nương Tử Cho Ta Một Cơ Hội Được Không? – Chương 17
Tháng sáu năm sau
Tống Ngưng ở biệt viện dưới sự chăm sóc của Nam Cung Diệp Thần và Hoàng Phủ Hạo Thiên đã sinh ra một bé trai.
Kể ra cũng lạ, không hiểu sau khi Tống Ngưng dọn ra biệt viện Nam Cung
Diệp Thần lấy được tin tức ở đâu mà hôm sau cạnh biệt viện của nàng có
thêm một cái biệt viện nữa mà chủ nhân đương nhiên là Nam Cung Diệp
Thần. Nhưng cái biệt viện ấy cũng chỉ làm bình phong đôi khi là nơi hắn
ngủ qua đêm thôi vì đa số hắn đều ở biệt viện của nàng với lí do: “Chăm
sóc Tiểu Ngưng Nhi và bảo bảo”. Nếu không phải nàng biết sự tình thì
thật sự nàng sẽ nghĩ đứa con này là con của hắn a.
Không biết có
phải là ông trời đùa nàng hay không mà cách biệt viện của nàng chỉ một
con phố là biệt viện của Tam Vương gia Hoàng Phủ Hạo Thiên (NG: tỉ k cần thì cho muội a ‾╓ ‾) và sau đó biệt viện của nàng có thêm một “người
khách quý” nữa.
Lão thiên a…Nàng đã làm gì nên tội chứ??? Ngày tháng yên bình của nàng…
— ——— Ngoài lề tí — ———
Khi Tống Ngưng vừa chuyển ra biệt viện được ba ngày thì Thẩm Ngạn duyệt
binh ở quân doanh hay tin, vội vã cho người đi tìm ở các biệt viện mà
Thẩm phủ có. Khi tìm được nàng hắn vội đến ngay nhưng mà không ngờ lại
hết lần này đến lần khác luôn bị Nam Cung Diệp Thần ngăn cản ở bên ngoài không thì người gác cổng thông báo nàng đã ra ngoài hoặc là Tam Vương
gia tìm đến bàn bạc việc quân. Hắn sắp điên rồi a…(NB: quả là Thiên ca
và Thần ca ‘đoàn kết chống giặc ngoại xâm’) (TP: cho vừa anh quá à!!!)
Không những thế Liễu Thê Thê còn giở trò ‘bỏ nhà ra đi’ nữa chứ. Hừ…muốn
ngoạn thì hắn cũng sẽ ngoạn cùng với cô ta đến cùng. Hắn phái một nhóm
10 tên lính bình thường đi tìm cô ta. Nếu gặp thì đưa cô ta về với gia
gia cô ta. Nếu không gặp thì ba ngày sau trở về. Dù sao sớm muộn cô ta
cũng sẽ bị hắn hành hạ để trả thù thôi.
(NB: s viết đoạn nì ta cứ cảm thấy ngôn tình ngược mà LTT là nữ9 z nhỉ TΔT)
— ——– Trở lại — ——–
Do Tống Ngưng sau khi sinh xong cơ thể mệt mỏi nên Nam Cung Diệp Thần phải đi tìm thuốc để tẩm bổ cho nàng. Hoàng Phủ Hạo Thiên cũng thường xuyên
đem đến linh chi ngàn năm, tuyết liên trăm năm để cho nàng tầm bổ.
Hôm nay nhân lúc Nam Cung Diệp Thần đi tìm thuốc cho nàng và Hoàng Phủ Hạo
Thiên đang xử lí công vụ chưa đến được, Thẩm Ngạn liền chạy đến tìm Tống Ngưng. Hắn biết người gác cổng là người của hai tên kia nên hắn quyết
định……… trèo tường vào.
Nhưng mà… hắn không biết phòng của nàng ở đâu a.
Không biết có phải Thẩm Ngạn quá may mắn hay không mà hôm nay Tống Ngưng thấy trong người khỏe hơn một chút nên quyết định đi dạo hoa viên cho khuây khỏa. Và thế là Thẩm Ngạn đi nhầm vào hoa viên rồi vô tình gặp Tống
Ngưng đang ngắm sen trong hồ.
Hình ảnh đập vào mắt hắn là một
thiếu nữ mặc bạch y xinh đẹp đứng cạnh những đóa hồng liên tạo nên một
khung cảnh duy mĩ làm người ta ngẩn ngơ.
Khung cảnh này chỉ in
vào đáy mắt của Thẩm Ngạn chưa đầy một khắc thì Tống Ngưng phát hiện ra
hắn, không những thế mà tả hữu của Tống Ngưng còn xuất hiện hai nam tử
tuyệt sắc đứng đối mặt với Thẩm Ngạn làm hắn có cảm giác mình là người
thừa. Ý nghĩ vừa xuất hiện đã làm Thẩm Ngạn lửa giận công tâm.
Hắn muốn tiến lên kéo Tống Ngưng về phía mình nhưng lại không thắng nổi hai tên kia. Nếu chỉ có một người thì hắn cố gắng sẽ ngang tay nhưng hai
người thì…
Thẩm Ngạn dùng sức cắn răng đến nỗi nghe được âm thanh “ken két” chói tai.
Trong lúc bầu không khí đang căng thẳng với tình trạng là một nữ tử đang giữ
hai nam tử đang trừng mắt thù hằn với một nam tử khác đối diện. Cái
không khí quái dị này chấm dứt là do một đám hắc y nhân bất ngờ xuất ngờ với sát khí rất rõ ràng làm cho cả bốn phải nhíu mày. Nhất là Hoàng Phủ Hạo Thiên, ‘hắn’ là người phụ trách an toàn cho Ngưng Nhi nhưng đám hắc y nhân này lại xuất hiện ở đây thì ‘hắn’ phải xem lại các ám vệ của
mình rồi.
Sau đó đương nhiên là một màng huyết tinh do bốn người
ba nam một nữ ở biệt viện này gây ra. Nhưng đa số là Thẩm Ngạn, Hoàng
Phủ Hạo Thiên, Nam Cung Diệp Thần ra tay còn Tống Ngưng thì chủ yếu là
phòng thủ và giết một vài tên gần đó do thể chất của nàng vẫn chưa khôi
phục. Các ám vệ và hộ vệ đều được đưa đi bảo vệ Thẩm Lạc hết rồi.
Dị biến đột ngột xảy ra khi Tống Ngưng đang đấu với một hắc y nhân. Kiếm
sẽ đâm vào tim tên đó nhưng hắn lại né người sang trái rồi lăn một vòng
trốn thoát. Tống Ngưng cơ thể sức lực không nhiều nên thu kiếm không
kịp. Một kiếm kia cứ như thế đâm vào phía hậu tâm của Thẩm Ngạn đang
chắn trước mặt Tống Ngưng.
Thẩm Ngạn nhìn mũi kiếm trước mặt mình rồi lại nhìn khuôn mặt của Tống Ngưng cười khổ một tiếng, đáy lòng lại
chua sót không thôi. Nàng lại một lần nữa đâm hắn một kiếm xuyên tâm.
Tuy không mất mạng nhưng lại đúng ngay vị trí cũ. Nhưng lúc đó là hắn vô tâm với nàng khiến nàng hận hắn. Còn bây giờ, là nàng vô tâm với hắn
nhưng hắn lại không thê hận nàng, không hận nàng được và càng không muốn hận nàng.
Trước khi chìm vào bóng tối hắn còn nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của nàng, như vậy cũng đủ rồi…
Tống Ngưng lúc này rất rối loạn. Lúc một kiếm kia đâm vào thân thể của Thẩm
Ngạn, tâm của nàng đột nhiên nhói một cái, trong đầu cũng có một số hình ảnh lướt qua. Nhưng nó rất nhanh nàng chưa kịp nhìn thấy thì nó đã biến mất rồi. Lúc hắn ngã xuống, bọn hắc y nhân đã được giải quyết xong
hết. Nàng lo lắng chạy đến chỗ hắn, thúc giục Nam Cung Diệp Thần cứu
hắn. Khi đó nàng chỉ có một ý nghĩ là hắn không thê chết được.