Bạn đang đọc Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng – Chương 68: Nướng Thịt
Thịt nướng mà mấy người Mục Dương Linh đang làm được dùng từ thịt con thỏ còn mới mẻ, lúc này thời tiết đang lạnh, trên mặt đất lại rơi tuyết rất dày, Mục Thạch cùng Mục Dương Linh đã không còn vào núi săn thú, lúc trước bố trí bẫy rập vẫn còn giữ lại, cách hai ba ngày, hai cha con sẽ kết bạn đi vào núi một chuyến, để nhìn bẫy rập có con mồi hay không, nếu có, bọn họ có thể ăn một bữa thịt mới mẻ, nếu không có, thì sẽ ăn thịt huân cùng thịt khô.
Rơi vào bẫy rập đa số là thỏ hoang, cho tới hôm nay, Mục Dương Linh chỉ gặp được một con hươu bào, đáng tiếc đã bị Mục Thạch đưa đến tiệm cơm ở trên trấn, không giữ lại trong nhà, cho nên Mục Dương Linh chỉ có thể dùng thịt con thỏ để làm thịt xuyến.
Mấy ngày nay Mục Dương Linh đã phát minh ra rất nhiều cách chế biến từ thịt con thỏ để ăn, trù nghệ của nàng cũng không tốt lắm, nhưng chủ ý lại có rất nhiều, tỷ như đem thịt con thỏ bầm nhỏ xoa thành thịt viên, bỏ vào canh nấu……Trước kia có Thư Uyển Nương sủng bọn họ, giúp bọn họ làm ra các loại đồ ăn ngon, hiện tại thân thể của Thư Uyển Nương không tiện, thì có Mã Lưu thị.
Thiết đinh cùng lóc thịt thỏ sẽ do Mục Dương Linh làm, nàng có sức lực lớn, sức chịu đựng lại đủ, làm việc cả một buổi sáng cũng không chê phiền, sau đó Mã Lưu thị sẽ điều phối thịt thỏ nhẹ nhàng xoa thành thịt viên, bỏ vào trong canh loãng.
Đêm qua bọn họ đã ăn món này, từ trước đến nay Thư Uyển Nương không thích ăn thỏ hoang cũng muốn ăn một chén nhỏ.
Đừng nói Mục Dương Linh cùng Mục Thạch là người không thịt không vui.
Mấy hài tử cũng rất thích ăn, buổi sáng hôm nay Mục Dương Linh đi theo Mục Thạch vào núi, trong bẫy rập cuối cùng có hai con thỏ hoang, một con giữ lại đến buổi tối để Mã Lưu thị xào ăn, dư lại một con Mục Thạch vốn định ném ra bên ngoài dùng tuyết đông lạnh, nhưng sau đó lại kêu Mục Dương Linh lột da tẩy sạch làm thịt nướng.
Không có biện pháp, vào mùa đông mặc dù ngày trở nên ngắn, lại không có chuyện để làm, tiểu Bác Văn cũng không thể luôn đọc sách, Mục Dương Linh đã lấy ra giá nướng muốn nướng thịt để ăn.
Nói đến việc làm thịt nướng, Mục Dương Linh vẫn thích nhất là thịt hươu bào hoặc thịt nai, chỉ tiếc, hiện tại trời đang giá rét tuyết lại dày, bọn họ không thể vào sâu trong núi, cũng không bắt được con mồi.
Mục Dương Linh đang tiếc hận cùng biểu muội và đệ đệ: “Mùa đông phải nướng thịt nai thì ăn mới ngon, chờ thời tiết trở nên ấm áp một chút, ta sẽ đi cùng cha vào trong núi săn con nai mang về nhà, đến lúc đó ta sẽ nướng thịt nai cho các ngươi ăn.
Thịt nai đặt ở trên giá nướng, chỉ sát một chút dầu mè, lại rải một chút muối cùng ớt cay, thật là đáng tiếc, nếu hiện tại có thịt nai thì tốt quá rồi, chỉ phóng một chút, nướng bảy phần chín,” Mục Dương Linh làm ra biểu tình hưởng thụ, “Chỉ cần ăn qua một lần, ta dám cam đoan, khẳng định các ngươi sẽ không quên được hương vị kia.
”Tiểu Bác Văn cùng Tú Lan chảy xuống nước miếng, tiểu Bác Văn hít hít nước miếng, mắt trông mong hỏi: “Nướng thịt nai ta cũng có thể ăn?”“Đương nhiên, nhưng thân thể của ngươi yếu đuối cho nên không thể ăn nhiều, cha hẳn là ăn rất nhiều,” Mục Dương Linh cười hắc hắc, “Đến lúc đó ta sẽ lấy bảo bối ngâm rượu cho cha uống.
”Tú Lan cùng tiểu Bác Văn hồn nhiên hỏi: “Bảo bối?”Mục Dương Linh đang muốn nói chuyện, đã bị chụp một cái tát ở trên đầu, quay đầu nhìn lại, Mục Thạch đang đen mặt đứng ở sau lưng của nàng.
“Tuổi của ngươi vẫn còn nhỏ, ngươi đã từ chỗ nào nghe đến lời nói bậy này?” Mục Thạch đen mặt nhìn nữ nhi, “Còn dạy hư các đệ đệ muội muội của ngươi.
”Mục Dương Linh sờ sờ cái mũi, nhận sai nói: “Cha, ta biết sai rồi, về sau ta cũng không dám nữa.
”Mục Thạch biết nàng chỉ nói cho có, hoàn toàn không để ở trong lòng, hắn có chút lo lắng, nữ nhi trưởng thành quá sớm, lời nói bậy này cũng không biết nghe từ ai, xem ra lần sau đi lên trên trấn cũng đừng mang theo nàng, miễn cho bị người dạy hư.
Mục Thạch xụ mặt nói: “Về sau lời nói bậy cũng không được nghe.
”Mục Dương Linh thành thật đồng ý.
Lúc này Mục Thạch mới hừ một tiếng, lấy ra đoản đao, cũng lấy ra con thỏ còn dư lại hơn phân nửa, lóc thịt đặt ở trên mâm.
Tú Hồng Tú Lan cùng tiểu Bác Văn hưng phấn cầm cái que xuyến thịt, Mục Dương Linh cầm đi nướng, lát sau mâm bên kia lại có thêm hai mươi xuyến thịt, Mục Dương Linh nhét vào trong miệng một chuỗi, dư lại thì đẩy qua, nói: “Tranh thủ còn nóng mau ăn đi, để nguội thì không thể ăn.
”Tú Hồng nhường cho Mục Thạch ăn trước, Mục Thạch cầm lên một chuỗi, nói: “Các ngươi ăn đi.
” Nhanh tay nhanh chân lóc thịt con thỏ để ở trên bàn, lại dặn dò nói: “Đừng tham ăn, ăn nhiều sẽ nóng trong người, ta còn phải ngao trà cho các ngươi uống.
A Linh, ngươi là tỷ tỷ, nhìn kỹ bọn họ.
”Mục Dương Linh đồng ý, sau khi Mục Thạch rời đi liền le lưỡi, nhìn ba người nói: “Chúng ta xâu lên, hôm nay ăn một nửa, dư lại ngày mai lại nướng ăn.
”Mục Dương Linh cầm hai xuyến nhét vào trong miệng, ăn đến miệng đầy mỡ, thỏa mãn cảm thán nói: “Con thỏ hoang dã đủ tươi đủ hương đủ ngọt, trước kia ăn con thỏ được nuôi ở trong nhà, trình độ của nó đều không bằng một nửa a.
”Tú Hồng mặt đầy nghi hoặc, “Biểu tỷ, các ngươi còn đi mua con thỏ được người ta nuôi để ăn? Con thỏ còn có thể nuôi trong nhà? Nuôi như thế nào?”“Ách, trước kia ta đã từng ăn qua,” Mục Dương Linh hàm hồ nói: “Heo có thể nuôi trong nhà, gà có thể nuôi trong nhà, vì sao con thỏ không thể nuôi trong nhà?”Tú Hồng cẩn thận nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Biểu tỷ nói đúng, là do ta thiếu kiến thức, có thể là do ta chưa từng nghe nói qua.
”Mục Dương Linh chớp chớp mắt, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi chưa từng nghe nói qua việc con thỏ có thể nuôi?”Tú Hồng lắc đầu, “Chưa nghe nói qua, ta cũng không biết nuôi con thỏ như thế nào a? Chúng nó biết đào hang, làm sao nuôi được?” Nói xong hai mắt sáng lấp lánh nhìn Mục Dương Linh hỏi, “Biểu tỷ, nếu con thỏ có thể nuôi, năm sau nhà của chúng ta cũng có thể nuôi mấy con thỏ, đến lúc đó nuôi nó mập mạp là có thể đem bán.
”Nghe Tú Hồng nói, Mục Dương Linh cũng không biết nuôi con thỏ như thế nào, nghĩ đến Mục Thạch có kiến thức rộng rãi, buổi tối hỏi hắn xem sao.
Tiểu Bác Văn cùng Tú Lan đối với đề tài này cũng không có hứng thú, ngồi một bên bắt lấy một xuyến thịt gặm ăn, chờ Mục Dương Linh lấy lại tinh thần, tiểu Bác Văn đã ăn bảy tám xuyến, nàng vội vàng ngăn lại, “Được rồi, được rồi, không được ăn nhiều như vậy, bằng không buổi tối ăn không vô cơm chiều, cha muốn đánh ta.
”Tiểu Bác Văn nháo: “Ta còn muốn ăn, các ngươi đều còn đang ăn.
”“Được rồi, được rồi, chúng ta cũng không ăn.
” Mục Dương Linh biết hài tử thấy người khác làm như thế nào, bọn họ đều sẽ học theo, tuy rằng nàng vẫn còn muốn ăn, nhưng cũng chỉ có thể để xuống, nói: “Hiện tại chúng ta sẽ uống nước trà, dư lại thì để ngày mai tỷ tỷ lại nướng cho các ngươi.
”Mục Thạch đi tới nhà của Lưu Đại Tiền, tìm hắn thương nghị sau khi thời tiết trong xanh sẽ đến thôn Tây Sơn xây nhà, nhà của Mã gia đã bị sập một nửa, hiện tại thời tiết không tốt không thể khởi công, vài ngày nữa nếu thời tiết tốt bọn họ sẽ đi qua hỗ trợ tu sửa, gạch cùng gỗ đều phải mua một ít, tiền mua tài liệu Mục Thạch sẽ hỗ trợ ra trước, nhưng thời tiết này không biết khi nào mới trong xanh, Mục Thạch nói Mã Lưu thị cứ an tâm ở lại Mục gia, quan trọng nhất là, Mã Lưu thị ở lại Mục gia, Mục Thạch cũng muốn an tâm hơn.
Ngày sinh của Thư Uyển Nương được dự đoán ở trong tháng này, Mã Lưu thị có kinh nghiệm, đáng tin cậy hơn Mục Thạch cùng Mục Dương Linh.
Thư Uyển Nương lấy ra kim chỉ làm một bộ quần áo cho hài tử trong bụng, Mã Lưu thị nhìn thấy liền đoạt lấy, nói: “Ngươi không thể động kim chỉ, về sau đôi mắt sẽ bị hư, cũng ảnh hưởng không tốt đến hài tử.
”Mã Lưu thị nhìn một nửa quần áo trong rổ, cười nói: “Quần áo này làm cũng không khó, dì làm giúp ngươi, nếu ngươi muốn thêu vài thứ ở trên quần áo thì ta sẽ không làm được, nhưng nếu làm quần áo đơn thuần, ta cũng không thua kém người khác.
”Mã Lưu thị không biết thêu thùa, nhưng khâu vá quần áo mỗi một phụ nhân đều sẽ biết làm, mà quần áo làm cho tiểu hài tử ở phía trên đều không thêu đồ vật, chỉ cần đường may tinh mịn là được.
Thư Uyển Nương cao hứng nói: “Dì làm quần áo cho Tú Hồng các nàng ta đều nhìn thấy, đường may kia ta làm không bằng dì, có ngài làm quần áo cho hài tử, ta cao hứng còn không kịp đâu.
”.