Bạn đang đọc Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng – Chương 18: Hỗ Trợ
Mục Dương Linh đại hỉ, “Vậy các ngươi giúp ta nhìn xe đẩy.
” Mục Dương Linh chạy đi tìm phụ thân trở về.
Mục Thạch chảy mồ hôi đầy đầu trả giá cùng thương nhân, chỉ hy vọng đối phương có thể nâng giá lên một chút, đối phương kiêu căng nói: “Ta nhiều nhất chỉ có thể cho ngươi cái giá này, nếu ngươi muốn bán thì bán, nếu không muốn bán thì chạy nhanh, không được ngăn cản chúng ta làm buôn bán.
”Mục Thạch trong lòng không vui, nhưng vẫn tươi cười nói: “Vị lão gia này, giá này thật sự quá thấp, hàng da của ta ngài cũng thấy, chất lượng cao hơn người khác rất nhiều……”Mục Dương Linh chạy tới thấy ánh mắt của đối phương nhìn phụ thân đầy kiêu căng, không khỏi giận dữ, nàng chạy lên giữ chặt tay phụ thân, hừ lạnh một tiếng nói: “Cha, ta không bán cho hắn, hắn muốn mua, chúng ta còn không nhất định bán đâu, đi.
”“A Linh!” Mục Thạch bắt lấy tay của nữ nhi, nhíu mày nhìn về phía nàng.
Mục Dương Linh nói: “Cha, ngươi từng nói, người sống trên đời phải có kiên trì, bọn họ ra giá vốn dĩ đã không phúc hậu, ngài ôn hoà nói chuyện cùng hắn, hắn lại ra vẻ ta đây là có ý tứ gì? Huyện Minh Thủy có rất nhiều thương nhân, chẳng lẽ chỉ có một nhà của hắn mua? Không có huyện Minh Thủy còn có phủ Hưng Châu.
”Mục Dương Linh lấy ra sức lực lớn, lôi kéo phụ thân rời đi, vị thương nhân này đã bị Mục Dương Linh làm cho tức giận, đang muốn mắng chửi người, Mục Dương Linh liền hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, người xung quanh đang vây xem cũng nhìn hắn, rốt cuộc vẫn là người ở nơi khác, hắn chỉ có thể tạm thời kiềm chế lửa giận, mắt nhìn cha con Mục Dương Linh rời đi.
“Cha, vốn dĩ chúng ta cũng không muốn bán hàng hóa cho bọn họ, vì sao ngươi lại đi cầu người?” Mục Dương Linh đau lòng lão cha.
“Không bán cho bọn hắn thì còn có thể bán cho ai?”“Bên trong đám thương nhân nhất định cũng chia ra phe phái, chúng ta chỉ cần hỏi thăm ra người của phái khác, đến lúc đó ta lại bán cho bọn họ là được rồi, ta để ngươi đi hỏi thăm giá cũng là vì lát nữa trong lúc nói chuyện thì sẽ có nhiều sự nắm chắc, bất quá hiện tại cũng không cần, chúng ta đã gặp được người tốt, lát nữa bọn họ sẽ giúp chúng ta gặp phường chủ.
”Mục Thạch hoảng sợ, “Không lẽ người đã bị người ta lừa?”Mục Dương Linh lôi kéo phụ thân đến trước mặt Tề Hạo Nhiên, cũng không có thời gian giải thích, chỉ giới thiệu nói: “Cha, vị này là Tề công tử, vị này là Phạm công tử, ngày hôm qua ta đã giúp đỡ bọn họ, cho nên bọn họ muốn dẫn phường chủ đến chỗ chúng ta để làm quen, hai vị công tử, đây là phụ thân của ta.
”Tề Hạo Nhiên cùng Phạm Tử Câm hành lễ, cười nói: “Mục bá phụ, tại hạ đã cho người đi gọi phường chủ tới đây, chúng ta cứ tìm một chỗ ngồi xuống trước.
”Mục Thạch thấy quần áo của bọn họ rất xa hoa, cũng không giống như đang gạt người thì thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhìn trái phải một chút, có chút quẫn bách nói: “Hai vị công tử, hay là chúng ta đến quán trà ngồi xuống.
”“Được.
” Phạm Tử Câm cười đồng ý, hắn cùng Tề Hạo Nhiên đi ở đằng trước.
Bốn người đi đến một quán trà gần nhất, chỉ gọi một bình trà.
Mục Dương Linh thấy hai người ở đối diện luôn nhìn về phía bên này, hơi hơi mỉm cười, hai người kia hẳn là hộ vệ của nhà Phạm Tử Câm cùng Tề Hạo Nhiên? Chỉ là dáng đi của họ rất nghiêm chỉnh, giống như người trong quân đội.
Ý niệm chợt lóe, Mục Dương Linh liền nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch.
Tề Hạo Nhiên cảm thấy hứng thú với thân thủ của Mục Dương Linh, “Mục cô nương, vừa rồi tay của ngươi thật nhanh, hơn nữa sức lực lại lớn, ngươi đã luyện tập như thế nào?” Ánh mắt của Tề Hạo Nhiên sáng ngời nhìn tay của Mục Dương Linh, nếu nam nữ không có khác biệt, phụ thân của đối phương cũng không ở đây, hắn thật muốn cầm tay của đối phương để nghiên cứu.
Phải biết rằng Tề Hạo Nhiên từ nhỏ đã tập võ, công phu cũng không yếu, trong đám bằng hữu cùng tuổi với hắn, thậm chí lớn hơn hắn hai ba tuổi cũng không phải là đối thủ của hắn, nhưng vừa rồi đối phương lại có thể bắt lấy cổ tay của hắn dễ như trở bàn tay, còn làm cánh tay hắn hơi đau, sao Tề Hạo Nhiên lại không hiếu kỳ?Mục Dương Linh tùy tiện nói: “Đó là trời sinh, ta trời sinh đã có lực lớn.
”Tề Hạo Nhiên nhìn tiểu nữ hài chín tuổi, không tin, nói: “Ngươi không muốn nói cho ta biết thì cũng được, làm gì nói dối để gạt ta?”Phạm Tử Câm không khỏi kéo ống tay áo của bạn tốt, lời này để ở trong lòng là được rồi, làm gì muốn nói ra? Phạm Tử Câm mỉm cười xin lỗi nói: “Mục cô nương không cần để ý, Hạo Nhiên có tính tình ngay thẳng, cũng không phải cố ý mạo phạm.
”Mục Dương Linh liếc mắt nhìn Phạm Tử Câm, cảm thấy đối phương có tâm tính rất tốt, Tề Hạo Nhiên là người ngay thẳng rộng rãi, chẳng lẽ nàng chính là người có tâm cơ thâm trầm, bụng dạ hẹp hòi cố ý giấu giếm người?Mục Dương Linh nghiêm mặt nói: “Tề công tử, ta không lừa gạt ngươi, ta là trời sinh.
”Mục Thạch liên tục gật đầu, cười ngây ngô nói: “Hai vị công tử, thật ra tiểu nữ không lừa các ngươi, bởi vì tổ tiên trời sinh đã có sức lực lớn, cho nên sức lực của ta cũng lớn, sức lực của nữ nhi ta tự nhiên cũng lớn hơn người khác một chút, buổi sáng hôm nay trước khi ra cửa ta đã dặn dò nàng lúc đi bên ngoài thì phải cẩn thận, cho nên vừa rồi nàng đã khẩn trương quá mức, Tề công tử đột nhiên chụp bả vai của nàng, nàng không khống chế được sức lực.
”Phạm Tử Câm liếc mắt ngắm nhìn cơ bắp rắn chắc của Mục Thạch đang bị che dấu ở bên dưới lớp quần áo, lại nhìn Mục Dương Linh, tưởng tượng ra bộ dáng sau khi nàng lớn lên, lập tức đánh một cái rùng mình, vội cười nói: “Đây cũng là việc có thật, là ta và Hạo Nhiên đã hiểu lầm.
”Tề Hạo Nhiên hơi há mồm, thấy Phạm Tử Câm đưa mắt ra hiệu cho hắn, hắn cũng không nói thêm, nhưng trong lòng hắn kỳ thật không tin.
Trong lòng của hắn cũng hiểu rất rõ về thân thể của mình, cho dù là đại ca so chiêu với hắn so, hắn cũng có thể đánh ra trăm chiêu, vừa rồi Mục Dương Linh bắt lấy tay hắn lại trực tiếp bắt lấy mạch máu, sức lực to lớn đã làm hắn không thể sử dụng được chút sức lực nào để phản công, lực lượng trời sinh khẳng định không lớn như vậy.
Tề Hạo Nhiên nhìn Mục Dương Linh từ trên xuống dưới, trong lòng rất hâm mộ, mới chín tuổi đã có sức mạnh như vậy, đối phương luyện tập công phu không biết so với mình là cao hay thấp, nếu hắn có thể xem nội công tâm pháp của đối phương thì tốt rồi.
Tề Hạo Nhiên ở trong lòng chảy nước miếng, trên mặt nhìn Mục Dương Linh lại có chút nịnh nọt, nếu có thể lấy được hảo cảm của đối phương, nói không chừng hắn có thể nhìn thấy công phu mà nàng luyện tập.
Vẻ mặt của Mục Dương Linh nhìn Tề Hạo Nhiên rất ôn hoà, vừa thấy đối phương liền biết là chủ nhân có tiền có thế, nếu bọn họ trở thành bằng hữu, về sau nói không chừng hàng da của nhà bọn họ sẽ không bị ép giá.
Phi Bạch dẫn phường chủ tới đây thì nhìn thấy hai vị công tử cùng tiểu cô nương vừa nói vừa cười, trên mặt cũng không khỏi lộ ra tươi cười, hắn dẫn theo phường chủ tiến lên phía trước hành lễ nói: “Tứ công tử, biểu công tử, phường chủ đã đến.
”Trương phường chủ vội tiến lên hành lễ, cười nói: “Thỉnh an hai vị công tử, không biết hai vị công tử muốn mua cái gì, tiểu nhân liền mang hai vị đi xem.
”Phạm Tử Câm khép cây quạt lại, cười nói: “Trương phường chủ khách khí, huynh đệ chúng ta cũng không có đồ vật đặc biệt muốn mua, chỉ có chút chuyện muốn hỏi ngươi.
”“Công tử mời nói, tiểu nhân chắc chắn biết gì thì nói đó, không nửa lời giấu giếm.
”“Ta thấy nhóm thương nhân này đều đang thu mua hàng da, lẽ ra mỗi một nhà là một vị chủ nhân không giống nhau, lúc ra giá hẳn là có cao có thấp, tại sao ở đây mỗi một nhà đều ra giá giống nhau?”Trương phường chủ cười nói: “Công tử có điều không biết, chất lượng của hàng da cũng có tốt có xấu, giá trị cao hay thấp trong lòng mọi người đều hiểu rõ, bởi vậy giá cả tự nhiên cũng không sai biệt lắm, phường thị sợ thương nhân buôn bán lừa gạt bá tánh bản địa, cho nên đã định ra một phạm vi, bọn họ chỉ có thể di động ở bên trong phạm vi này, như vậy, bá tánh sẽ không bị thiệt hại quá nhiều, bọn họ cũng có thể thu được hàng hóa.
”“Nga? Vậy thì ngươi cũng có thể nắm giữ được giá cả của hàng hóa?”“Đây là tự nhiên,” Trương phường chủ ngạo nghễ nói: “Bên trong phường thị còn có lính đi tuần tra, chắc chắn bọn họ không thể không tuân theo quy định.
”Phạm Tử Câm từ trên xe đẩy lấy ra một kiện lông cáo, hỏi hắn, “Theo ý kiến của ngươi, tấm lông cáo này có giá trị bao nhiêu bạc?”.