Nương Tử Bổn Vương Bị Bắt Nạt

Chương 17: Chàng Đang Bị Đánh


Đọc truyện Nương Tử Bổn Vương Bị Bắt Nạt – Chương 17: Chàng Đang Bị Đánh


Hàn Duyệt và Kha Tuyết Nhã cũng nhanh chóng trờ về phủ, Thái Y cũng nhanh chóng đến xem vết thương của Kha Tuyết Nhã, cũng không phải là nghiêm trọng thoa thuốc tịnh dưỡng vài ngày sẽ khòi.

“Đã sưng đến như vậy, bọn họ ra tay thật tàn nhẫn.”
Chương ma ma vừa giúp nàng thoa thuốc mà thấy xót, gương mặt đẹp bị tát sưng cả lên ai nhìn mà không xót chứ.

“Chương ma ma bà không biết đó thôi ánh mắt hôm nay của Hoàng Hậu…”
Hàn Duyệt nói chưa hết câu đã bị Lý Nghĩa bịt miệng lại đưa tay lên miệng ra hiệu im Hàn Duyệt và Kha Tuyết Nhã cũng nhanh chóng trờ về phủ, Thái Y cũng nhanh chóng đến xem vết thương của Kha Tuyết Nhã, cũng không phải là nghiêm trọng thoa thuốc tịnh dưỡng vài ngày sẽ khòi.

“Đã sưng đến như vậy, bọn họ ra tay thật tàn nhẫn.”
Chương ma ma vừa giúp nàng thoa thuốc mà thấy xót, gương mặt đẹp bị tát sưng cả lên ai nhìn mà không xót chứ.

“Chương ma ma bà không biết đó thôi ánh mắt hôm nay của Hoàng Hậu…”
Hàn Duyệt nói chưa hết câu đã bị Lý Nghĩa bịt miệng lại đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng.

“Nô tỳ ra ngoài canh chừng.”
Chương ma ma giao lại lọ thuốc cho Kha Tuyết Nhã, nhanh chóng ra ngoài xem xét tình hình.

“A… a…”
Tiếng la đó là cùa Lý Nghĩa, vừa không đề ý đã bị Hàn Duyệt cắn một cái vào tay.

“Nương tử, hắn bắt nạt bổn vương, bổn vương sợ.”
Hàn Duyệt nhanh chóng chạy ngồi cạnh Kha Tuyết Nhã, hai mắt của hắn đã sớm rơi nước mắt nhìn nàng.

Lý Nghĩa nhìn vết cắn trên tay rồi nhìn về phía Hàn Duyệt ấm ức lên tiếng “Vương gia, dù là bên ngoài không có ai, người cũng phải cần thận một chút.”

“Nương từ, nàng nói gì đi… oa oa oa.”
Hàn Duyệt đưa tay quệt đi nước mắt, nhưng nước mắt cứ thi nhau rơi xuống, càng khóc lớn hơn.

“Vương gia thật oan uổng cho thuộc hạ.”
Lý Nghĩa thấy Hàn Duyệt khóc lớn hơn thì càng khó xử, coi bộ người tốt khó làm rồi.

Hàn Duyệt lấy hai tay bịt hai bên lỗ tai lại, quay mặt đi chỗ khác giận dỗi “Bổn vương không nghe, không nghe.1 Kha Tuyết Nhã nãy giờ ngồi xem một người chủ một người tớ tranh cãi, mặt dù rất muốn lên tiếng nhưng mà mờ miệng ra lại thấy đau, nên im lặng luôn cho khòe.

“Vương gia, thuộc hạ không có bắt nạt ngài.”
Lý Nghĩa vẫn đang cố ra sức giải thích cho Hàn Duyệt hiểu, nỗi oan này ai thấu.

“Nương tử, sao nàng không nói gì hết, nàng nói gì đi…”
Hàn Duyệt làm ngơ lời cùa Lý Nghĩa, kéo kéo ống tay áo nàng thúc giục, nãy giờ sao nàng không nói giúp hắn thật lạ a.

“Bốp.”
Tiếng đánh giòn tan, rơi xuống đầu Hàn Duyệt, kèm theo ánh mắt tức giận nhìn hắn, nàng bực rồi nha.

“A… nương từ sao nàng lại đánh bổn vương, bổn vương bị bắt nạt mà.”
Hàn Duyệt ôm lấy đầu bất mãn lên tiếng, sao tới nàng cũng bắt nạt hắn, hắn có làm gì sai đâu? “Bốp.”
Thêm một cái tát rơi xuống tay Hàn Duyệt, cãi nhau thì cứ cãi đi lôi nàng vào làm gì, bộ không thấy nàng nói chuyện khó khăn mà cứ đè hòi hoài.

Lý Nghĩa thấy một màn Hàn Duyệt bị ăn đòn, cảm thấy lạnh cà sống lưng có khi nào ờ đây sẽ bị đánh lây luôn không? vội vã hành lễ rồi lui ra ngoài “Thuộc hạ cáo lui.”
Chường ma ma thấy Lý Nghĩa đi khuôn mặt đầy mồ hôi thì lên tiếng hòi “Bên trong có chuyện gì thế?”
“Đừng có hỏi, ta thấy vương gia của chúng ta lần này khổ rồi.”

Lý Nghĩa kéo Chường ma ma đứng cách xa căn phòng một chút.

Hàn Duyệt bị đánh hai cái liền nói không thành lời, ngồi xuống đất nắm lấy vạt áo nàng ra sức mà khóc “Oa… oa… oa, bổn vương đau, đau quá.”
Nàng bị tát đến sưng còn chưa than một lời nào, hắn mới đánh hai cái đã than đau, người hắn làm bằng giấy sao? nghĩ rồi Kha Tuyết Nhã cúi người lôi hắn đứng lên.

Hàn Duyệt đứng đối diện nàng mà khóc thật lớn, vẻ mặt đầy sợ sệt “Nương từ đừng đánh, đừng đánh bổn vương.”
“Chàng không thấy mặt ta đang đau sao? làm sao mà mờ miệng, một hai bắt ta nói chuyện, có phải đáng bị đánh không?”
Kha Tuyết Nhã nhịn cơn đau xuống, xắn tay áo lên chống hông nhìn hắn, đang đau muốn chết mà còn gặp phài tên ngốc này nữa.

“Bổn vương… oa… oa… oa.”
Hàn Duyệt nghe xong thì không nói được gì ngoài việc khóc ra, nàng có đau thì cũng không nên đánh hắn chứ.

“Chàng khóc cái gì? nín cho ta.”
Kha Tuyết Nhã quát lớn, đụng chuyện là khóc, miệng nàng đang đau mà còn phải la lớn nữa.

“Hic…”
Hàn Duyệt im phăng phắc, lâu lâu lại nấc lên một cái, khóc đến mức mắt sưng tấy, đò hoe cà lên.

Kha Tuyết Nhã nhìn khuôn mặt đầy nước mắt, dáng vè rất tội nghiệp hắn như mấy đứa trè bị la oan khóc đầy uất ức, thấy hắn cũng tội nhưng mà thôi kệ.

Kha Tuyết Nhã từ đâu lôi ra một thanh kiếm, chĩa mũi kiếm trước mặt hắn đe dọa “Nói cho chàng biết từ nay không được khóc, mỗi lần khóc ta sẽ đánh chàng, có biết không?”
Hàn Duyệt gật đầu lia lịa, lấy ống tay áo đưa lên lau sạch nước mắt, hắn không khóc là đưdc chứ gì, nàng cũng không cần manh động như thê chứ? “Còn nữa, sao này những lời nói ra đều phài cẩn trọng không được phát ngôn lung tung có biết không?”
Kha Tuyết Nhã nhìn hắn cảnh cáo, có ai như hắn không, người ta giúp hắn lại nói họ bắt nạt hắn.


“Bổn vương nhớ rồi, nương tử nàng có thể bò kiếm xuống trước được không?”
Hàn Duyệt né tránh mũi kiếm đang chĩa về phía hắn, càng này rất nguy hiểm không nên đụng vào.

Kha Tuyết Nhã quăng luôn thanh kiếm xuống đất, dáng vè bực bội ngồi xuống ghế, ôm hai bên má, nói nãy giờ nàng mới thấy đau.

Hàn Duyệt thấy vậy cũng đi đến ngồi cạnh nàng, giọng nói càng nhò đi như $ợ nàng sẽ mắng hắn nữa “Nương từ, nàng có đói không, có muốn ăn hay uống gì không?”
Kha Tuyết Nhã lắc đầu, nàng bây giờ đến nói cũng lười, ăn cũng không muốn ăn nữa, ai mà đến đi rồi lại mang thương tích về.

“Có đau không?”
Hàn Duyệt kéo tay nàng ra, ánh mắt chăm chú nhìn hai bên má của nàng, sưng to như vậy chắc là đau lắm.

Ta không sao, khi nãy ta đánh chàng có đau không?”
Kha Tuyết Nhã đưa tay sờ lên chỗ khi nãy đánh hắn, khi nãy nàng cũng hói nóng tính một chút.

“Không đau, bổn vướng là nam từ hán đại trượng phu không bào vệ được nương từ, bổn vương đau.”
Hàn Duyệt vè mặt ỉu xìu cúi mặt xuống, nếu lúc đó hắn một hai đòi theo nàng thì không đến mức xảy ra chuyện này.

“Không phải lúc đó chàng bào vệ ta rất tốt sao?”
Kha Tuyết Nhã bị lời nói cùa hắn làm cho có chút vui, ngốc như hắn cũng biết những lời này nữa sao.

“Có thật không?”
Hàn Duyệt ngước mắt lên nhìn nàng vè mặt kèm theo vui mừng khi nghe nàng nói.

Kha Tuyết Nhã lần nữa gật đầu, hắn đến cứu nàng là tốt rồi, nàng chỉ sờ không có ai đến cứu nàng thôi.

“Hay là bổn vương đi nấu một ít cháo cho nàng dùng tạm có được không.”
Hàn Duyệt nhìn mặt nàng sưng như vậy chắc không nhai cơm được đâu.


“Chàng biết nấu sao?”
Kha Tuyết Nhã có chút ngạc nhiên nhìn hắn, nàng có nghe lộn không vậy, hắn đòi đi nấu cháo cho nàng ăn.

“Bổn vướng biết.”
Hàn Duyệt suy nghĩ một lúc mới gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi mất.

Kha Tuyết Nhã nhìn theo hướng hẳn đi, có chút nghi ngờ rốt cuộc là biết hay không biết, sao nhìn mặt hắn như là không biết vậy, chưa nói xong đã chạy đi mất rồi thật sự là hắn biết nấu sao? ‘Vương gia đi đâu rồi?”
Kha Tuyết Nhã đi chút ngạc nhiên nhìn hắn, nàng có nghe lộn không vậy, hắn đòi đi nấu cháo cho nàng ăn.

“Bổn vướng biết.”
Hàn Duyệt suy nghĩ một lúc mới gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi mất.

Kha Tuyết Nhã nhìn theo hướng hẳn đi, có chút nghi ngờ rốt cuộc là biết hay không biết, sao nhìn mặt hắn như là không biết vậy, chưa nói xong đã chạy đi mất rồi thật sự là hắn biết nấu sao? ‘Vương gia đi đâu rồi?”
Kha Tuyết Nhã đi ra ngoài cừa hỏi Chương ma ma, chạy nhanh như vậy vừa nãy còn thấy bóng dáng hắn mà.

“Vương phi hình như vương gia chạy về hướng nhà bếp.”
Chương ma ma chỉ về hướng nhà bếp, trong đầu vẫn còn thắc mắc không biết Hàn Duyệt định làm gì? “Vương gia nhà các ngươi đã từng nấu ăn bao giờ chưa?”
Kha Tuyết Nhã hòi, nhìn ánh mắt của Chương ma ma hình như rất ngạc nhiên về việc này.

‘Vương phi, vương gia trước giờ chưa từng đặt chân xuống bếp.”
Chường ma ma lên tiếng, từ nhò đến lớn Hàn Duyệt chưa từng đặt chân xuống bếp huống gì là nấu ăn.

“Nguy rồi.”
Kha Tuyết Nhã nghe xong thì vội vã chạy đi tìm hắn, tên ngốc đó chưa từng xuống bếp, vậy làm sao hắn biết nấu cháo? “Vưởng phi đợi nô tỳ.”
Chương ma ma cũng xách váy chạy theo, làm gì mà chạy nhanh thế không biết..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.