Đọc truyện Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh – Chương 27: Hắn thế nhưng lại động kiếm với nàng, thật là máu lạnh
“Tình yêu Dật Phong!” Hạ Vân Hi ngọt ngào kêu, từ từ truyền vào tai Tiêu Dật Phong.
Lục Phi Vũ đã hạ tay múa kiếm, thú vị nói: “Điện hạ, cái bóng của người đã tới.”
Một bên Tề Diệp Lỗi chau mày, bộ dạng chờ xem kịch vui.
Tiêu Dật Phong lạnh lùng quét hai người một cái, sau đó tiếp tục cầm trường kiếm tung chiêu. Hai người đồng thời nhanh nhẹn nhảy ra, thở phào nhẹ nhõm.
“Điện hạ, người không định để ý tới thật sao, không tốt đâu.”
“Đúng vậy, quá đả thương tâm hồn yếu ớt của cô nương kia rồi.”
Hai tuấn nhan đồng thời lóe nụ cười gian xảo, giống như một đôi tà ác.
“Câm miệng!” Hắn thật muốn giết hai người nhiều chuyện này, ra tay càng thêm không lưu tình, dung mạo tuấn tuyệt phủ đầy sương lạnh.
Hắn chán ghét nữ nhân bị nói là cái bóng của hắn, càng chán ghét bọn họ luôn đem nàng ra tán gẫu với hắn.
Tề Diệp Lỗi cùng Lục Phi Vũ thấy kiếm pháp hắn càng ngày càng bén nhọn, cũng sắp không đánh lại nữa, thu lại ý cười chuyên tâm ứng chiến, kiếm thuật tinh xảo lại làm Hạ Vân Hi thấy phải ngây người.
Cho đến ba người so kiếm xong dừng tay lại, nàng mới phục hồi tinh thần.
“Dật Phong, chàng thật giỏi!” Hạ Vân Hi mạnh mẽ vỗ tay, vui mừng chạy tới, lại bị hắn lấy kiếm cản trở.
“Đừng đến gần ta nữa.” Khí kiếm lạnh chỉ thẳng vào nàng, lạnh lùng cảnh cáo.
Hắn ghét nàng bám dính hắn như hình với bóng, đi tới chỗ nào cũng không thiếu tiếng cười của nàng. Hắn thật rất hoài nghi, có phải người trong cung mách lẻo cho nàng biết không, nếu không nàng như thế nào biết được hành tung của hắn?
Nữ nhân ghê tởm, hại hắn luôn không được thanh tĩnh.
Hạ Vân Hi nghe lời mới là lạ, nàng linh hoạt lách người, vòng qua bên cạnh hắn.
Sắc mặt Tiêu Dật Phong càng lạnh hơn, chuyển một cái, không chút do dự hướng nàng huy kiếm, Hạ Vân Hi sợ hết hồn, nguy hiểm thoáng qua vẫn chưa tỉnh táo lại được.
“Tình yêu, chàng muốn mưu sát hôn thê sao.” Nàng đáng thương nhìn hắn, bộ dạng huyền lệ muốn khóc.
Lại động kiếm với nàng, thật là máu lạnh.
Tiêu Dật Phong đáy mắt kết băng, vẻ mặt không nhiệt độ: ”Cảnh cáo ngươi lần nữa, đừng gọi ta bằng cái tên ghê tởm này.” Đồ nữ nhân được voi đòi tiên.
Tề Diệp Lỗi cùng Lục Phi Vũ buồn cười nhìn, đối với Hạ Vân Hi vừa bội phục vừa đồng tình. Bội phục nàng bất khuất không buông tha, đồng tình nàng sẽ bị giá rét làm tổn thương.
Băng sơn thật không tốt, nhất là cả người toàn mũi dao sắt nhọn như thái tử điện hạ đây.
“Người ta chỉ là muốn nói chuyện cùng chàng.” Hắn vì cái gì tuyệt tình như vậy?
“Cút!” Tròng mắt đen Tiêu Dật Phong âm lãnh không kiên nhẫn, hắn chịu đủ rồi.
Hạ Vân Hi cắn cắn môi, tự động viên mình, cười đáng yêu lần nữa: ”Đừng như vậy mà, người ta thật rất muốn ở bên cạnh chàng, chàng đừng luôn đuổi ta!” Nàng chậm rãi đến gần hắn, bỏ cảnh cáo hắn vào tai này ra tai kia.
Đột nhiên ánh lạnh chợt lóe, nàng còn chưa phản ứng kịp, ống tay áo đã bị cây kiếm trên tay Tiêu Dật Phong cắt bỏ thành từng mảnh, lộ ra như cổ tay trắng múp như đóa hoa sen chưa nở.
“Dật Phong……” Hạ Vân Hi bất mãn chu môi, kiếm tiếp theo nam nhân này sẽ không phải là trực tiếp gọt tay nàng chứ?
“Rời đi!” Tiêu Dật Phong lạnh lùng nhắc nhở nữ nhân ngu ngốc tới cực điểm này. Nếu như nàng không biến, cũng đừng trách hắn tự mình ném nàng khỏi trường luyện võ.
Hạ Vân Hi coi thường đạo kiếm, chưa từ bỏ ý định còn muốn đến gần.
“Đừng như vậy, Dật ——” chữ ‘Phong’ còn chưa kịp nói ra miệng nàng đã bị hắn xách giống như một con Tiểu Miêu ném ra bên ngoài.
“Điện hạ!” Tề Lục nhị tướng cau mày nhìn cử động của hắn.
Hắn cũng quá tuyệt tình rồi, đem một đại mỹ nhân Quốc Sắc Thiên Hương ném ra như vậy, ghét người ta cũng cần vô tình như vậy sao! Dù sao nàng cũng là người của hoàng hậu nương nương.
Tiêu Dật Phong chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, mặt không thay đổi rời đi.
Hắn ghét nữ nhân không biết tốt xấu, cảnh cáo nàng đừng tới đây, nàng càng muốn đến gần!
Tề Lục hai người thở dài lắc đầu một cái, lần nữa đồng tình nhìn mỹ nhân trên đất. Ai ngờ nàng lại ưu nhã đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm trên người, nhìn bọn họ cười rực rỡ một tiếng.
“Hai vị đại ca, Vân Hi cũng cáo lui.” Nói xong, nàng không kịp chờ đuổi theo bóng dáng của Tiêu Dật Phong.
Tề Diệp Lỗi cùng Lục Phi Vũ đầu tiên là ngạc nhiên, ngay sau đó lại cười ha hả.
Hạ cô nương này thật đúng là khác người, không gẫy không buông tha, tinh thần thật lợi hại, bị cự tuyệt vô số lần vẫn làm không biết mệt, thật là —— thật là đáng yêu!