Đọc truyện Nương Nương Lại Tìm Đường Chết – Chương 35: Đại nghĩa diệt thân
Editor: Sunn & Mứt Chanh
Tô Hoài Cẩn nghĩ thầm, chính mình ngồi xe ngựa, Yến Thân Vương cưỡi ngựa xem như đi dạo đi, cũng không hề chiếm chỗ gì thì tội gì bác bỏ mặt mũi Yến Vương chọc ghẹo khiến hắn không vui chứ
Tô Hoài Cẩn cười cười rồi nói: “Là vinh hạnh của Hoài Cẩn.”
Tiết Trường Du vừa nghe Tô Hoài Cẩn đáp ứng thì lập tức vui mừng lộ rõ trên nét mặt, cười nói: “Vậy thì thật tốt quá.”
Mọi người cùng nhau lên đường, dù sao đều phải về kinh, vừa lúc tiện đường. Tiết Trường Du đã khiến cho cả đoàn của hắn theo kịp, thoạt nhìn phảng phất như là đang bảo hộ xe ngựa Tô Hoài Cẩn, lăn tăn đi về phía trước.
Thật ra Tô Hoài Cẩn nghĩ quá đơn giản, tuy rằng một bên ngồi xe, một bên cưỡi ngựa, căn bản không ai chạm ai, nhưng Tô Hoài Cẩn suýt chút nữa bị hắn làm phiền muốn chết.
Lát sau nha đầu Lục Y mang vào một ít điểm tâm, nói là Tứ hoàng tử hôm qua tự mình xuống bếp làm điểm tâm, mời Tô Hoài Cẩn dùng qua.
Chút nữa lại từ bên ngoài tiến vào một ít trái cây, nói là Tứ hoàng tử cố ý chuẩn bị trái cây theo mùa, nghĩ trên đường sẽ ăn, vừa vặn cùng Tô Hoài Cẩn đồng hành nên đem trái cây cho Tô Hoài Cẩn thưởng thức.
Một hồi Lục Y lại từ bên ngoài mang vào một cái chăn nhỏ, nói là thời tiết đang dần chuyển lạnh, càng vào kinh thành sẽ càng lạnh, Tứ hoàng tử sợ thân thể Tô Hoài Cẩn ốm yếu, mặc quá ít sẽ cảm lạnh.
Vân vân……
Tô Hoài Cẩn một khắc đều không được nhàn rỗi, cảm giác có côn trùng ở bên tai mình di chuyển “ong ong ong”, léo nhéo suốt ngày, bắt cũng không bắt được, chỉ có thể hối hận tự mình lúc ấy vì cái gì phải đáp ứng đồng hành.
Nhưng đồng hành cũng thật sự có một chuyện tốt.
Đó chính là vấn đề chỗ nghỉ ngơi khi dừng chân.
Đoàn người của Tô Hoài Cẩn cũng không tính là quá nhiều, nhưng người cũng không quá ít, trong đó nữ quyến còn rất nhiều, cứ như vậy, nghỉ ngơi dừng chân chính là vấn đề, muốn tìm một khách điếm thích hợp thật sự không phải dễ.
Nhưng trước mắt đi theo Tứ hoàng tử, vốn dĩ không cần tìm khách điếm nữa mà là trực tiếp đến dịch quán của địa phương.
Hơn nữa đi ngang qua bọn quan viên thì tất cả đều cẩn trọng, đã sớm chuẩn bị cho Tứ hoàng tử nhà cửa, cơm canh, quả thực đầy đủ mọi thứ.
Cứ như vậy, tiện lợi không ít.
Giọng của Tiết Trường Du từ bên ngoài truyền vào, đoạt việc của gã sai vặt rồi cười nói: “Đến dịch quán rồi, Cẩn Nhi.”
Tô Hoài Cẩn nghe thấy tiếng động thì ra ý bảo Lục Y vén màn xe lên. Lục Y mới vừa vén màn xe lên thì bên kia đã “hô ——” lên một tiếng, Lục Y sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên xe ngựa rơi xuống.
Lục Y vì sao lại khiếp sợ như thế?
Nguyên nhân chính là Tứ hoàng tử Tiết Trường Du chẳng những làm công việc truyền lời của gã sai vặt, giờ khắc này còn tự mình cong eo, hỗ trợ giúp đặt bàn đạp để xuống xe.
Đặt thật tươm tất ra dáng, không chỉ là như thế, còn kiểm tra xem có vững chắc hay không.
Thị vệ và người hầu bên cạnh một đám mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cúi đầu nhìn tựa như vốn dĩ không phát hiện ra, tuy vậy vẫn nhìn ra được đều rất khiếp sợ, nhưng một đám không ai dám lỗ mãng.
Tô Thần Tô Ngọ còn sợ tới mức kinh hoảng thất thố, Tô Thần vội vàng nói: “Vương gia, Vương gia! Để cho tiểu nhân!”
Tô Ngọ cũng nói: “Đúng vậy Vương gia, để việc này cho tiểu nhân làm!”
Tiết Trường Du lại xua tay cười nói: “Không cần không cần, những việc nhỏ này…… Ổn, đã dọn xong.”
Tô Hoài Cẩn còn ở trên xe, thời điểm Lục Y vén màn xe lên thì nàng đã thấy được, trong lòng làm sao có thể không kinh ngạc.
Theo lý mà nói, Tứ hoàng tử Tiết Trường Du luôn là người cao cao tại thượng, dù sao hắn cũng chính là quý tộc ngậm thìa vàng điển hình, mẫu thân tuy không phải đương kim Hoàng Hậu nhưng cũng là Quý Phi, có thể nói, Tiết Trường Du muốn quyền thế có quyền thế, muốn danh lợi có danh lợi, hơn nữa dung mạo xuất chúng, dáng người cao lớn, khí chất bất phàm.
Tùy tùng của Tứ hoàng tử cũng không quá ít, mà Tứ hoàng tử từ nhỏ tới nay cũng là một người lãnh đạm cao ngạo, bản tính thậm chí có thể nói là bảo thủ, không chấp nhận được người khác làm trái ý hắn nửa phần, trong xương cốt còn có chút táo bạo dễ giận.
Bằng không đời trước Tiết Trường Du sao có thể hạ lệnh ban chết Tô Hoài Cẩn? Hắn lúc ấy vì Tô Chính bán nước, mà Tô Hoài Cẩn làm sao cũng không tin phụ thân mình thông đồng với địch bán nước, muốn Tiết Trường Du diệt trừ quyền thần. Hơn nữa Tô Hoài Cẩn chống đối, khó tránh khỏi sẽ táo bạo giận chó đánh mèo, một lời khó nói.
Nhưng mà cũng chỉ là lời nói, Tiết Trường Du cũng không chân chính hạ lệnh ban chết, ngược lại ở thời điểm cung Du Cẩn ngập trong lửa lớn đã lập tức không màng an nguy, quay trở về cứu người.
Nhưng không thể không nói chính là bản tính của Tiết Trường Du thực sự cực kỳ dễ giận, đây cũng là điều Tô Hoài Cẩn biết được.
Nhưng tính cách táo bạo dễ giận lại là người lạnh nhạt cao ngạo đột nhiên đổi tính, không chỉ đích thân nấu canh cho Tô Hoài Cẩn, còn bắt đầu hạ lưng bày bàn đạp, Phải biết rằng cái động tác khom lưng này, là một vị hoàng tử mà nói sợ chỉ có thể ở trước mặt thiên tử mới có thể khom lưng.
Trong lòng Tô Hoài Cẩn có chút nghi ngờ nên nhăn mày, không biết Tiết Trường Du rốt cuộc làm sao vậy.
Nếu Tiết Trường Du chỉ muốn mượn sức nhà họ Tô, thời gian lâu như vậy, thái độ của nàng tuy rằng cung kính lại cực kỳ xa cách, theo lý mà nói, Tiết Trường Du nên sớm bạo nộ từ bỏ, sao có thể còn đầy mặt mỉm cười như vậy?
Tô Hoài Cẩn càng nghĩ càng hồ đồ, nàng chỉ duy nhất không nghĩ tới thật ra không phải là năm đó Tiết Trường Du không biết quý trọng mà hắn cùng Tô Hoài Cẩn giống nhau, đều muốn đền bù khuyết điểm của đời này.
Thế nhưng Tô Hoài Cẩn muốn rời xa Tiết Trường Du, bảo vệ toàn bộ nhà họ Tô, mà Tiết Trường Du thì sao?
Tiết Trường Du muốn cưng chiều Tô Hoài Cẩn vô điều kiện, bất luận xảy ra chuyện gì……
Tiết Trường Du cẩn trọng dọn xong bàn đạp, thật ra kinh ngạc nhất chính là quan viên nghênh đón ở địa phương, một đám sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không rõ nguyên do, không biết tình huống như thế nào.
Tiết Trường Du dọn xong chân đạp, bởi vì có người ngoài ở đây nên cũng không có vươn tay đỡ lấy Tô Hoài Cẩn, chỉ cười nói: “Lục Y.”
Lục Y lúc này mới hồi thần lại, chạy nhanh đỡ lấy Tô Hoài Cẩn rồi nói: “Tiểu thư, mời xuống xe ngựa.”
Tô Hoài Cẩn đạp chân đạp chậm rãi đi xuống, Tiết Trường Du xoay người sang chỗ khác, nói với quan viên vô cùng khiếp sợ: “Có thể dẫn đường.”
“Dạ dạ!”
Bọn quan viên nhanh chóng thu hồi ánh mắt tò mò, vội vàng kính cẩn nghe theo lời dặn dò đón Tiết Trường Du vào bên trong, một mặt đi, còn một mặt nói: “Vương gia, bên này chính là sân chính, theo chỉ thị của ngài đã chuẩn bị một nhà cửa, nhưng chỉ có điều một gian cũng không ít.”
Tô Hoài Cẩn theo ở phía sau, vừa nghe như vậy lập tức hiểu rõ, xem ra cái gì “trùng hợp” đều là Tứ hoàng tử cố tình chuẩn bị, dù sao nhà có một gian không nhiều lắm, một gian không ít, còn chu đáo chuẩn bị cho Tô Hoài Cẩn cùng bọn hạ nhân của nàng.
Tiết Trường Du ho khan một tiếng, thiếu chút nữa bị tên quan ngu xuẩn này làm cho sặc đến chết, vội vàng cười cười chuyển đề tài: “Đúng rồi, một đường ngựa xe mệt nhọc, như vậy mọi người đều mệt mỏi, trở về phòng nghỉ tạm đi, sáng sớm ngày mai còn phải lên đường.”
Tô Hoài Cẩn thật sự có chút mệt mỏi, một đường ngựa xe mệt nhọc, tuy rằng là ngồi ở trong xe nhưng vẫn xóc nảy lợi hại.
Lục Y đỡ Tô Hoài Cẩn vào sân nhà, một mặt Tiết Trường Du thấy Tô Hoài Cẩn vào nhà cửa thì tự mình cũng xoay người đi vào.
Tiết Trường Du đi vào, lập tức đi đến bên cửa sổ, trực tiếp đẩy cửa sổ ra, không khỏi phì cười.
Hắn cố ý sai quan viên dịch quán chuẩn bị trước, muốn phòng mình mỗi khi muốn đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn phòng của Tô Hoài Cẩn.
Quả nhiên là có thể nhìn đến, ở giữa có bụi hoa mờ mờ ảo ảo ngăn chặn, tuy rằng nhìn không rõ ràng lắm nhưng có thể từ khe hở nhìn thấy.
Lúc này Lục Y đang đẩy cửa sổ ra, mở cửa sổ thông gió. Tô Hoài Cẩn ngồi ở bên cửa sổ bàn trà, bưng chung trà lên nhẹ nhấp môi.
Tiết Trường Du đứng ở bên cửa sổ, im lặng không lên tiếng, xa xa nhìn Tô Hoài Cẩn thì nheo mắt, chậm rãi như đang tập trung, vẫn không nhúc nhích……
Tô Hoài Cẩn ngồi ở trong phòng uống trà, Lục Y cười đẩy ra cửa sổ rồi nói: “Tiểu thư, người xem kìa, bên ngoài còn có hoa thật là đẹp mắt, mùa này còn có nhiều hoa thế này, nếu vào kinh thành chỉ sợ đã sớm tàn.”
Tô Hoài Cẩn nghe được giọng Lục Y, quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn lại, cũng đi xem những bông hoa đó ngoài cửa sổ. Nhưng nàng cũng không có nhìn thấy Tiết Trường Du, cười cười, nói: “Thật sự đẹp.”
Tô Hoài Cẩn cười như vậy, ngực Tiết Trường Du đứng tập trung ở đối diện đột nhiên nhảy dựng, cũng không biết bao lâu chưa thấy qua Tô Hoài Cẩn mỉm cười vô ưu như vậy, cười đến mức ngực Tiết Trường Du ngoại trừ kinh hoàng thì còn từng đợt ẩn ẩn phát đau.
Tô Hoài Cẩn cũng không biết Tiết Trường Du nhìn mình, chỉ là không thể hiểu được đã nghe được “Đinh ——” một tiếng, còn tưởng rằng hệ thống lại muốn mình đi tìm đường chết.Tô Hoài Cẩn còn nghĩ thầm, gần đây hệ thống lệnh mình đi tìm đường chết, làm cũng quá nhanh, chiếu theo như vậy, Tô Hoài Cẩn nhanh chóng có thể đem bạc triệu thăng thành cấp chín.
Nhưng đều không phải là hệ thống lệnh Tô Hoài Cẩn lại đi tìm đường chết, mà là âm thanh hệ thống thêm vào có hiệu lực.
【 hệ thống: Mị lực cấp sáu, có hiệu lực 】
Tô Hoài Cẩn sửng sốt, mị lực?
Bên cạnh cũng không có người khác, chỉ là Lục Y trước mặt đang hầu hạ, Lục Y cũng không nhìn Tô Hoài Cẩn mà là mân mê lư hương nhỏ trên bàn, tựa hồ là nhìn mới mẻ, trong kinh thành không có loại lư hương có hoa văn như thế này.
Tô Hoài Cẩn đứng dậy, hoài nghi nhìn trái nhìn phải, còn cố ý nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, căn bản không thấy ai.
Tiết Trường Du thấy Tô Hoài Cẩn đứng lên, nhìn trái nhìn phải, dọa hắn nhảy dựng, nhanh chóng lắc mình, lui một bước về sau, sau đó dựa tường mà nhẹ nhàng thở ra.
Động tác hắn mau lẹ, phản ứng nhanh nhạy, chẳng qua sau khi dựa tường lại cảm thấy có điểm không thích hợp, hành động này của mình thoạt nhìn như thế nào lại giống…… Rình coi vô lại?
Tiết Trường Du nhanh chóng ho nhẹ một tiếng.
Tô Hoài Cẩn không phát hiện Tiết Trường Du, kỳ quái ngồi trở lại, trong lòng suy nghĩ, hệ thống này cũng có thời điểm động kinh, thế nhưng không có gì cũng phát tác?
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng không có để ở trong lòng rồi nói: “Lục Y, dọn dẹp một chút, chuẩn bị ngày mai dậy sớm, nhanh chóng nghỉ ngơi đi thôi.”
Lục Y vội vàng nói: “Dạ tiểu thư.”