Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ

Chương 36: Giường


Đọc truyện Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ – Chương 36: Giường

Editor: HangVo9

Trong núi rừng thanh u, con suối róc rách chảy xuôi, suối nước va vào những tảng đá, phát ra tiếng vang thanh thúy dễ nghe.

Một nam nhân cao lớn cường tráng cầm trong tay cây gậy trúc đứng giữa
dòng suối nhỏ, con ngươi đen thâm thúy như chim ưng đang nhìn động tĩnh
trong nước, bình tĩnh sắc bén. Bởi vì trời nóng, hắn chỉ mặc một cái
quần vải thô, hai bên ống quần đều vén lên đến đầu gối, lộ ra cẳng chân. Nhìn lên trên, nam nhân để thân trần, ánh mặt trời chói chang chiếu
xuống lưng lấp lánh màu đồng cổ một mảng mồ hôi ướt mướt, cả cánh tay
mạnh mẽ hữu lực, vừa tráng kiện lại vừa cuồng dã.

Tình cảnh này, nếu là văn nhân thư sinh gặp được, chắc chắn sẽ sinh ra
cảm giác tự ti, hoặc xem thường kêu là “tứ chi phát triển” Nếu đổi thành các tiểu thư khuê các, sợ rằng liếc mắt nhìn liền muốn xấu hổ lấy tay
áo che mặt, nhưng thân thể cao lớn ấn tượng này, không biết có quanh
quẩn trong đầu các nàng, lúc đêm khuya tĩnh mịch có hóa thành mộng xuân
hay không.

“Rầm!”

Âm thanh vỗ nước chợt vang lên, Cố Tam hai tay dùng sức áp xuống phía
dưới, sau đó bổng nhiên giơ cao gậy trúc, đưa lên một con cá mập mạp dài bằng cánh tay.

Hắn đắc ý nhìn hướng lên bờ chỗ dưới tàng cây, lắc lắc trong tay chiến lợi phẩm, hình như khoe cùng một người bình thường.

Nhưng dưới tàng cây chỉ là một con mèo trắng đang nằm dài.

Nghe thấy động tĩnh, mèo trắng ngẩng đầu, hai con ngươi ánh vàng kim mơ
màng mở lớn rồi lại nheo lại, rất ít hứng thú kêu lên một tiếng, vừa nằm sấp xuống muốn đi ngủ.

Cố Tam trên mặt rạng rỡ trong nháy mắt biến thành xấu hổ. Hắn vạch nước
đi lên bờ, cũng không sợ trên đùi nước đang dính ướt quần, lập tức ngồi
xổm xuống trước mặt mèo trắng, đem con cá còn đang dãy giụa đắc ý dí vô
lỗ mũi nó: “ Lỗ Lỗ, không phải nói mèo đều thích ăn cá sao, một hồi ta
nướng cá cho ngươi ăn, thích không?”

“Meo…” Mèo trắng lúc này mới đứng lên, ngửi ngửi sát vào cá, cuối đầu xuống liền cắn.

Cố Tam sắc mặt đại biến, giơ tay đem cá vói lên cao, vuốt đầu mèo trắng
trấn an nói “Ngoan ngoãn chờ, nướng chín chúng ta cùng ăn.” Tuy nói nàng hiện là con mèo, Cố Tam vẫn không thể chấp nhận sự thực nàng có thể ăn
thịt sống.

Mèo trắng kêu một tiếng, thấy chủ nhân mang cá ra bờ sông rửa sạch, nó
cũng đi ra phía sau vài bước. Lúc đi ra khỏi bóng cây, nó lại ngại bên
ngoài quá nóng, quay ngược trở lại, miễn cưỡng nằm dưới bóng cây, ngẩng

đầu nhìn xung quanh chủ nhân bên kia.

Cố Tam thành thạo cạo vẩy cá, lấy đi nội tạng, liếc thấy mèo trắng đang
nhìn mình chằm chằm, hắn rốt cuộc có cảm giác đó là Lỗ Lỗ. Đêm qua mèo
trắng tiều dầm trên nhà cây, căn bản không nghe lời hắn khuyên bảo,
khiến cho hắn không biết Lỗ Lỗ này là cố ý đùa hắn hay là làm nũng với
hắn, hay là hắn đã ôm sai mèo rồi. Trong lòng có hoài nghi, hắn rất là
thấp thỏm, giơ ngọn nến tỉ mỉ quan sát mèo trắng nhiều lần. Không biết
làm sao hắn chỉ nhớ rõ bộ dáng thân người của Lỗ Lỗ, đối với bộ dáng
thân mèo, hắn ấn tượng cũng không sâu, trừ một thân lông trắng, nên phán đoán không ra có gì sai biệt.

Thật ra mèo trắng coi như cũng nghe lời, không nghĩ tới muốn bỏ đi. Bây
giờ nó thể hiện là một con mèo tham ăn, thật giống bộ dáng tham thịt của Lỗ Lỗ ngày đó.

Cố Tam cảm thấy mỹ mãn cười, đốt lửa nướng cá, biết Lỗ Lỗ răng mềm ăn
không được xương cá, hắn kiên nhẫn thay nàng gở cá, sau đó để thịt cá
vào lòng bàn tay. Mèo trắng gọi meo meo, liền ăn cá từ trong tay hắn, ăn xong hơn phân nửa con cá mới tính là no, cọ cọ vào tay Cố Tam, tiếp tục đi ngủ.

Cố Tam nhìn thân thể mèo trắng cuộn thành một đoàn mà cười. Ngủ đi ngủ
đi, ban ngày ăn no ngủ no, buổi tối ta lại thu thập ngươi.

Nghĩ đến bao nhiêu lần cảnh tượng ái muội xuất hiện trong mộng, Cố Tam
ngực liền nóng lên, cái chỗ đó cũng lặng lẽ ngẩng đầu lên. Hắn bất đắc
dĩ cúi đầu nhìn về chỗ đó, tự mình trên ghẹo nói: “Động cái gì mà động,
hôm nay ta cũng không đụng ngươi, ngoan ngoãn chờ buổi tối đi, gia cho
ngươi vào chỗ tốt, ha ha ha…”

Hắn cười lớn, ném đầu xương cá trong tay xuống, rửa tay, ôm lấy mèo trắng sải bước trở về.

Không ngờ, lúc về đến nhà cây, hắn xa xa trông thấy một bóng dáng căn bản không có khả năng xuất hiện ở nơi đây.

Cố Tam trong lòng khẽ động, Thường quản sự Lâm phủ này quả nhiên thông
minh, không thấy Lỗ Lỗ, hắn lập tức vô núi tìm. Đáng tiếc Thường quản sự đến không phải lúc, hiện ở đây không có ai, chỉ có một con mèo cái, dù
hắn chính là sao Văn Khúc hạ phàm, cũng đoán không được con mèo trắng
này chính là đại tiểu thư nhà hắn.

“Lỗ Lỗ, một hồi trong lòng ta ngoan ngoãn đừng động, làm như không biết
hắn, biết không? Bằng không bị hắn phát hiện ngươi là yêu mèo, hắn sẽ
thiêu cháy ngươi.” Hắn ẩn phía sau cây, nói khẽ với mèo trắng.

Mèo trắng trong ngực hắn ngủ say, thân thể cụng cụng coi như là đáp lại.

Cố Tam yên tâm lớn mật đi ra ngoài, cao giọng hô: “Ô, đây không phải là
Thường quản sự sao? Ngươi không ở Lâm phủ hầu hạ lão gia sao, đến trong

núi làm gì? Chắc không phải là tới tìm ta chứ?”

Thường Ngộ xoay người, mặt trầm như nước, một đôi con ngươi dài vì phẫn
nộ mà tản mát ra ánh mắt lạnh lùng uy nghiêm chưa từng thấy, hoàn toàn
mất hết ánh mắt vui vẽ thường ngày làm người ta dễ gần. Hắn liếc mắt
nhìn con mèo trắng trong lòng Cố Tam, lạnh lùng nói: “Cố Tam, ngươi đem
đại tiểu thư đi giấu nơi nào?” Điền lão đầu nói Cố Tam hai ngày này cũng không có ra, nhà cây thì hắn cũng đã lên nhìn rồi, không thấy bóng dáng đại tiểu thư, nhất định là Cố Tam đề phòng bọn họ, trước đó đem giấu
người rồi.

Cố Tam hấp tấp bước lại gần, sắc mặt trong nháy mắt như chìm xuống, ánh
mắt sắc bén: “Ngươi có ý gì? Lỗ Lỗ đã xảy ra chuyện?” Nói xong đem mèo
trắng ném ra ngoài, nhìn cũng không nhìn, chỉ chăm chăm ngó Thường Ngộ,
khiếp sợ lại phẫn nộ.

“Meo…” Mèo trắng nghi ngờ kêu lên một tiếng, thử thăm dò đi đến bên
người Cố Tam. Chỉ là tới dưới chân Cố Tam, nó vừa định cọ cọ vào ống
quần Cố Tam, toàn thân liền bị nam nhân đột nhiên khí thế một cước đá
ra, còn tặng thêm một tiếng hét lớn phẫn nộ: “Cút!”

Mèo trắng hoảng sợ, dựng thẳng đuôi lên trốn phía sau cây, nằm đó bất động.

Đừng có tức giận mà chạy mất là được rồi!

Cố Tam dần buông tâm xuống, thầm khen Lỗ Lỗ thông minh, nhưng trên mặt
không động, tới gần Thường Ngộ, tay nhẹ nắm chặt vạt áo hắn ta.

Thường Ngộ cười lạnh, vững vàng nắm chặt tay hắn ở đối diện, cử chỉ mạnh mẽ, cứng rắn, ánh mắt trước sau không rời khỏi mắt Cố Tam: “Cố Tam, đại tiểu thư sáng sớm hôm nay không thấy, có lẽ tối hôm qua liền không thấy tăm hơi. Nàng từ ngày về phủ không ra khỏi cửa nửa bước, chỉ có gặp
mình ngươi là người ngoài, ngươi nói, trừ ngươi ra, còn có ai có thể vô
thanh vô tức lừa nàng rời đi? Ta khuyên ngươi lập tức đem đại tiểu thư
giao cho ta, bằng không…”

“Bằng không cái rắm, ta từ sau khi ở Lâm phủ trở về liền không có xuống núi!”

Cố Tam nghiêm nghị cắt ngang Thường Ngộ nói, nhưng trong lòng xẹt qua
một tia kinh ngạc, không nghĩ đến Thường Ngộ nhìn gầy yếu, nhưng khí lực trái lại rất lớn. Đáng tiếc hôm nay hắn không có hơi đâu cùng hắn ta
đấu công phu, phải dẹp bỏ đi hoài nghi của hắn ta, buổi tối mới yên tâm
làm việc.

Hắn dùng lực rút tay về, trầm giọng giải thích: “Thường quản sự, ngươi
đoán đúng vậy, ta xác thực nghĩ tới mang Lỗ Lỗ đi, ngươi hoài nghi ta
cũng là bình thường. Đáng tiếc ngươi coi khi Cố Tam ta. Ta muốn đường
đường chính chính cưới Lỗ Lỗ làm vợ, cũng sẽ không có làm tổn hại danh

dự của nàng. Hôm nay nhìn ngươi đối với Lỗ Lỗ trung thành, nhìn ngươi
báo cho ta biết Lỗ Lỗ gặp chuyện không may, ta không muốn cùng ngươi
động thủ, ta cũng không muốn đấu công phu với ngươi. Làm phiền ngươi nói rõ ràng, Lỗ Lỗ rốt cuộc là lúc nào không thấy? Lâm phủ, Mai trấn, các
người đã tìm khắp chưa?”

Nghe hắn nói như vậy, Thường Ngộ tròng mắt híp lại, trong lòng đại chuyển.

Nếu như hắn là Cố Tam, bắt đi đại tiểu thư, chỉ có hai con đường có thể
đi. Một là bỏ trốn, hai là trước mắt bao người cùng đại tiểu thư có điều dây dưa, ép lão gia với tình thế không thể không đem đại tiểu thư gả
cho hắn. Bây giờ Cố Tam còn trong núi, bỏ trốn là không thể nào, thứ
hai…

Không đúng, hắn thế nào đã quên, Cố Tam cùng đại tiểu thư sớm đã làm
chuyện vợ chồng thực sự, đại tiểu thư cũng đã thừa nhận, nếu như Cố Tam
đem thực tình nói cho lão gia, lão gia có thể đáp ứng không? Hắn sở dĩ
không gây áp lực để ép lão gia gả nữ nhi, nhất định là không muốn lão
gia khi dễ ghét bỏ đi?

Biết đại tiểu thư không có ở chỗ Cố Tam, Thường Ngộ càng phát ra tâm loạn như ma, đại tiểu thư nàng…

“Thường quản sự, ta hỏi ngươi không trả lời, Lỗ Lỗ rốt cuộc là lúc nào
biến mất…” Cố Tam thấy Thường Ngộ phát ngốc, đoán được hắn ta đã tin lời mình nói, tiếp tục diễn kịch nói.

“Ngươi chỉ là người thợ săn trong núi, không có tư cách kêu tục danh đại tiểu thư.” Thường Ngộ hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Cố Tam đuổi theo hắn, thanh âm châm chọc nói: “Thường quản sự, ta tuy
là thợ săn, tốt xấu gì là người tự do, cưới Lỗ Lỗ không phải là không có khả năng, trái lại ngươi chỉ là hạ nhân bán mình cho Lâm phủ mà thôi.
Ta hảo tâm khuyên ngươi một câu, đối với đại tiểu thư trung thành thì có thể, ngàn vạn lần đừng sinh tâm tư bên cạnh. Câu nói kia nói thế nào
mới đúng, ừ, phải rồi, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, ngươi đừng tưởng
rằng nói nhiều…”

Thường Ngộ chậm rãi dừng lại, chờ Cố Tam đi tới bên cạnh mình mới nhìn
hắn, hai con mắt dài nhỏ ẩn dấu mỉm cười, bộ dáng đã thay đổi như bình
thường: “Cố Tam ngươi sai rồi. Hai chúng ta, ngươi mới là con cóc, si
tâm vọng tưởng muốn lấy đại tiểu thư, nhưng ta thà rằng làm người bên
nàng như một con chó. Ngươi nghĩ cưới đại tiểu thư, thử một lần nhìn
lại xem, ngươi là con cóc lợi hại, hay vẫn là con chó ta sẽ hộ chủ.”

Cố Tam cứng đờ, một lúc sau mới nhìn bóng lưng Thường Ngộ nói giọng châm chọc: “Ngươi hộ chủ, sao vẫn đem nàng đánh mất?”

Thường Ngộ không quay đầu lại: “Chờ ngươi đến cưới đại tiểu thư, có nói
những lời này cũng chưa trễ.” Giọng nói mặc dù trầm ổn, hai tay hắn nắm
thành quyền trong tay áo. Chỉ một lần này thôi, chờ sau khi tìm được đại tiểu thư về, hắn sẽ không còn đem nàng giữ kỹ.

Xa xa, Cố Tam dương nhẹ khóe môi. Chờ xem, đêm nay trước đem Lỗ Lỗ ăn
trong miệng, ngày mai hắn liền mang nàng hồi Lâm phủ cầu hôn.

Hai người mỗi người một hành động, trong núi rừng lại từ từ yên tĩnh.

Mặt trời chói chang cũng dần dần chạy về hướng tây, trời càng ngày càng
tối, đảo mắt mặt trời cũng đã lặn xuống phía tây núi, trăng sáng cũng

mọc trên ngọn cây.

Lâm phủ, Lâm viên ngoại nằm trên kháng liên tục ho, Thường Ngộ ngồi canh bên cạnh âm thầm lo lắng. Phía tây trong tiểu viện, Tống Ngôn chắp tay
đứng trước cửa sổ, ngước nhìn trăng sáng, cau mày, trong tay vẫn còn sót lại hai gói giấy bao dầu.

Trăng sáng như ngọc, càng lên càng cao, sau khi đến chỗ cao nhất, lại từ từ ngã về phía tây.

Buổi tối trong núi thêm u tĩnh, nhưng theo thời gian trôi qua, Cố Tam
lại càng lúc càng bực bội. Hắn từ nằm biến thành ngồi, từ ngồi chuyển
thành đứng, không biết trong phòng đổi kiểu bao nhiêu lần, hắn rốt cuộc
cũng không nhịn được nữa, xông tới cửa. Chờ tới khi trăng sáng đã ngã
xuống phía tây ngọn cây, trong con ngươi đen nhánh vẫn ánh lên một điểm
chờ mong, không cam lòng giảm đi chút nào.

Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, mắt đỏ ngầu đem xách con mèo trắng
ngáy rung trời đang nằm trong giỏ trúc, từng bước một đi tới cửa, nheo
mắt hỏi: “Lỗ Lỗ, có phải ngươi hay không? Nếu là ngươi, liền mở con mắt
ra nhìn ta kêu một tiếng, nêu như không phải, ta liền đem ngươi ném văng ra.”

Mèo trắng mở mắt ra rồi lại khép lại, tiếp tục ngáy ngủ.

Ngực phảng phất như có núi lửa phun trào, Cố Tam giằng co cả một ngày
chờ mong, dục vọng cùng đắc ý trong nháy mắt hóa thành phẩn nộ. Hắn dùng khí lực toàn thân, đem con mèo trắng lừa hắn quăng ra.

“Thình thịch…” Mèo trắng rơi xuống đất ngay lập tức, ngay sau đó lại vang lên một tiếng mèo kêu chói tai thê lương.

Mà xa xa Bùi phủ, chủ nhân đang ngủ trong phòng, cùng lúc đó vang lên
một tiếng mèo kêu, lại là tiếng kêu tinh tế yếu đuối, thật quyến rũ.

Cơ hồ ngủ một ngày, Lỗ Lỗ tỉnh.

Mở mắt ra, liền đang được ôm ấp trong thân trên dày rộng của nam nhân,
cái áo chẽn mềm mại theo bả vai hắn chảy xuống, lộ ra một bả vai nhuận
ngọc, xương quai xanh tinh xảo, còn có lồng ngực trắng nõn nhẵn nhụi. Lỗ Lỗ nháy nháy mắt, nhịn không được lấy tay sờ lên.

Dưới tay là da thịt ấm áp, theo hơi thở nam nhân phập phồng.

Lỗ Lỗ đột nhiên cảm thấy có chút khát.

Nàng chậm rãi ngồi dậy, muốn xuống đất rót chút nước uống. Chỉ là nàng
vừa mới cử động nhẹ, nam nhân giống như bị kinh động, chân mày cau lại,
từ nằm nghiêng đổi thành nằm thẳng.

Lỗ Lỗ lập tức chú ý đến một chỗ.

Chỗ đó, ban ngày nàng muốn nhìn, nhưng Bùi Sách chơi xấu không cho nàng xem.

Lỗ Lỗ len lén cười, khom lưng, hai tay nhỏ bé đụng tới đai lưng Bùi Sách, hai ba cái liền cởi ra.

Không cho nhìn, nàng càng muốn nhìn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.